CHUNG TÌNH 2



Tô Mặc Tu hôm nay không dậy ăn bữa sáng.

Sau khi y dậy thì ăn vạ trên giường chơi điện thoại không muốn xuống lầu, Ngôn Cảnh Tắc sợ y bị đói, liền bưng bữa sáng tới tận phòng cho y ăn.

"Cục cưng em thật tốt quá! Anh yêu em!" Tô Mặc Tu há mồm liền tới.

Gần đèn thì sáng gần mực thì đen, ở bên Ngôn Cảnh Tắc lâu rồi, y liền học được nói các loại lời ngon tiếng ngọt.

Dù sao trong phòng chỉ có hai người bọn họ, không sợ mất mặt.

“Ca ca, miệng anh ngọt như vậy, để em nếm thử xem.” Ngôn Cảnh Tắc lập tức thò lại gần.

Tô Mặc Tu có lệ mà hôn hắn một chút: “Anh đói bụng, muốn ăn gì đó.”
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Đây là em bưng tới, phải hôn em một ngụm, em mới cho anh ăn một ngụm!”
“Anh đây nếu là không thơm thì làm sao bây giờ?”
"Anh không tới hôn em, chỉ có thể để em tới hôn anh thôi." Ngôn Cảnh Tắc cười ha ha, ôm Tô Mặc Tu hôn một cái, lúc này mới lôi bàn nhỏ giấu dưới mép giường ra, để Tô Mặc Tu ăn cháo.

Lúc Tô Mặc Tu ăn cháo, Ngôn Cảnh Tắc đem chuyện phát sinh dưới lầu nói cho y nghe.

“Chử Khải Vũ rốt cuộc là được ba mẹ đau rất nhiều năm, ba mẹ cũng đã quen theo nó, em đừng khó chịu……” Tô Mặc Tu lo lắng mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc, sợ Ngôn Cảnh Tắc bởi vì ba mẹ y đi giúp Chử Khải Vũ mà không cao hứng.

Mười năm trước, dù Tô Mặc Tu có ý kiến với em trai mình, cũng vẫn là quan tâm đứa em trai này.

Nhưng mười năm nay…… Chử Khải Vũ mỗi lần thấy y, đều đôi mắt không phải đôi mắt, cái mũi không phải cái mũi, còn chung quy nói ba mẹ bất công y linh tinh, làm y rất phiền.

Ngoài ra, Chử Khải Vũ còn vẫn luôn tràn ngập địch ý với Thạch Thành Anh.

Thạch Thành Anh suýt chút nữa bị Chử Khải Vũ hại chết, cũng chưa so đo với Chử Khải Vũ, Chử Khải Vũ thế mà còn có mặt mũi nhằm vào Thạch Thành Anh!
Chử Khải Vũ thật sự có coi y anh trai ư? Nếu Chử Khải Vũ coi y là anh trai, vì sao một chút cũng không tôn trọng y và bạn lữ của y?
Cảm tình của Tô Mặc Tu và Chử Khải Vũ càng lúc càng mờ nhạt, hiện giờ đã không muốn nói chuyện với người em trai này, lúc nhắc tới nó cũng đều hô thẳng tên họ.

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Em không thèm để ý mấy thứ đó.” Hắn và Chử Khải Vũ là có mâu thuẫn, nhưng mấy năm nay Chử Khải Vũ vẫn luôn có hại trên tay hắn, ngầm bị hắn đánh rất nhiều lần…… Hắn còn không đến mức để người này trong lòng.

Tô Mặc Tu nghe Ngôn Cảnh Tắc nói như vậy, càng thêm áy náy.

Chử Khải Vũ đối xử với Thạch Thành Anh kém như vậy, nhưng hiện tại Chử Khải Vũ thoáng sửa tốt một chút, ba mẹ y liền tha thứ cho Chử Khải Vũ……
Ngôn Cảnh Tắc chú ý tới biểu cảm của Tô Mặc Tu, tròng mắt vừa chuyển: “Chỉ cần ca ca yêu em, em đã cảm thấy mỹ mãn rồi! Cho tới nay, em để ý cũng chỉ có ca ca thôi!”
Trong lòng Tô Mặc Tu nóng lên.

Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Ca ca, em yêu anh nhất…… Chờ lát nữa chúng ta……”
Giọng Ngôn Cảnh Tắc chậm rãi trở nên nhẹ hơn, cũng chỉ có Tô Mặc Tu có thể nghe được, mà mặt Tô Mặc Tu lại càng ngày càng hồng.

Y đỏ mặt múc một muỗng cháo nhét vào trong miệng Ngôn Cảnh Tắc: “Em đừng nói nữa! Sao em cả ngày nghĩ loại chuyện này vậy?!”
“Ca ca…… Được chưa?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.


“Chờ anh ăn xong đã!” Tô Mặc Tu hung tợn mà nói.

Ngôn Cảnh Tắc nghe vậy, cười rộ lên.

Trước đó Tô Mặc Tu bận rộn cũng là vì dành không ra thời gian vào một hạng mục vừa mới kết thúc, bây giờ được một tháng nghỉ ngơi để ở bên Ngôn Cảnh Tắc.

****Truyện được chỉ được đăng tại 2 nơi là https://hikariare.wordpress.com và watt---pad (w,a,t,t,p,a,d) Kaorurits.

Bọn họ náo loạn một ngày, ngày hôm sau, lại cùng nhau sửa soạn bản thân, đi tham gia ngày kỷ niệm thành lập trường.

Chử nữ sĩ biết Tô Mặc Tu và Chử Khải Vũ quan hệ không tốt, không bảo Tô Mặc Tu mang Chử Khải Vũ đi, điểm này khá tốt.

Đương nhiên, Tô Mặc Tu cũng không có khả năng mang theo Chử Khải Vũ.

Thân phận Ngôn Cảnh Tắc rất quan trọng, lúc hắn ở Tô gia đợi, gần Tô gia sẽ có vài cảnh vệ canh giữ, lúc hắn rời Tô gia càng có không ít người đi theo.

Hắn mang theo Tô Mặc Tu thì cũng thôi, mang theo kẻ thích gây chuyện như Chử Khải Vũ, đây là gia tăng phiền toái cho cảnh vệ.

Người bên cạnh Ngôn Cảnh Tắc đã sớm liên hệ qua với trường W, còn có người qua bên kia nhìn nhìn hoàn cảnh, bảo đảm an toàn.

Đây thật sự là…… Ngôn Cảnh Tắc đối với quốc gia bọn họ mà nói, quá trọng yếu!
Hắn một lòng nghiên cứu thứ có quan hệ với hàng không vũ trụ, làm ra rất nhiều kĩ thuật mới, làm cho quốc gia bọn họ ở khúc cong kĩ thuật hàng không vũ trụ một lần trở thành đệ nhất thế giới không nói, những kĩ thuật mới hắn nghiên cứu ra, còn được phát hiện có thể vận dụng vào chỗ khác.

Chẳng hạn như kĩ thuật dùng để dò xét vũ trụ cũng có thể dùng vào thăm dò khoáng sản; lại chẳng hạn như kim loại nào đó còn thích hợp dùng để làm xương cốt nhân tạo.

Những kĩ thuật đó đối với việc tăng cường phương diện vũ khí càng không cần phải nói, mấy năm nay vũ khí của quốc gia vẫn luôn ở đổi mới.

Không lâu trước đây Ngôn Cảnh Tắc nghiên cứu ra tới hệ thống siêu trí năng, còn được phát hiện so với các loại hệ thống trí năng hiện tại trên thị trường còn tiên tiến hơn nữa.

Một người mới hai mươi tám tuổi đã có nhiều thành tựu như vậy, quốc gia sao có thể không coi trọng?
Vì bảo vệ Ngôn Cảnh Tắc an toàn, bọn họ thậm chí ẩn tàng cả thân phận của Ngôn Cảnh Tắc.

Hiện tại người bên ngoài biết những kỹ thuật đó tồn tại, nhưng căn bản không biết, chúng nó đều là do Ngôn Cảnh Tắc nghiên cứu ra được.

Thậm chí ngay cả Tô Mặc Tu cũng không rõ ràng lắm, y và cha Tô mẹ Tô vẫn luôn cho rằng Ngôn Cảnh Tắc chỉ là một nghiên cứu viên tương đối lợi hại, nhưng cũng không rõ ràng rốt cuộc Ngôn Cảnh Tắc có bao nhiêu lợi hại.

Mười năm qua đi, trường W đã sớm thay đổi một vị hiệu trưởng, nhưng hôm nay kỷ niệm ngày thành lập trường, hiệu trưởng trước đã điều chức tới nơi khác cũng về lại trường W.

Lúc ông trở về, vừa lúc gặp Thiệu Thẩm Dương, hai người lập tức hàn huyên lên.

“Trò lựa chọn làm giáo sư khá tốt, trò thích hợp làm học thuật.” Hiệu trưởng cũ vui mừng mà nhìn Thiệu Thẩm Dương.

Tuy rằng Thiệu Thẩm Dương làm giáo sư, kiếm tiền không nhiều như những học sinh sau khi tốt nghiệp là mở công ty hoặc quản lý xí nghiệp của gia tộc, nhưng địa vị cậu không thấp.

Mấy năm nay, Thiệu Thẩm Dương thường thường ở trên mạng đăng một ít video phổ cập khoa học, một đường từ "Học bá đẹp trai nhất" biến thành "Giáo sư đẹp trai nhất", fans vô số, càng làm cho người ta không thể xem thường cậu.

“Này còn phải cảm ơn hiệu trưởng, nếu không có ngài, không có trường W, chắc chắn không có con bây giờ.” Thiệu Thẩm Dương cảm kích mà nói.

Ở trường học này ba năm, cậu đã khai thác tầm mắt, học được rất nhiều thứ.

“Thầy không có làm cái gì cả, trò có thể có thành tựu bây giờ, đều dựa vào là chính trò.” Hiệu trưởng nói.

Thiệu Thẩm Dương cười cười, lại hỏi: “Hiệu trưởng, hôm nay Thạch Thành Anh sẽ đến sao?” cậu có thể có thành tựu hiện tại, xác thật không rời nỗ lực của cậu, lại cũng cùng một nhịp thở với sự trợ giúp của người khác.

Vào đoạn thời gian u ám nhất kia của cậu, Thạch Thành Anh làm bạn bè với cậu, giúp cậu, nên cậu luôn nhớ rõ Thạch Thành Anh, chỉ là Thạch Thành Anh nói là được đặc chiêu, sau đó cậu thi vào cùng đại học lại không tìm được Thạch Thành Anh.

Cậu hỏi Thạch Thành Anh mới biết Thạch Thành Anh làm việc ở viện nghiên cứu thành phố T bên này.

Mấy năm nay cậu rất bận, đầu tiên là học đại học, các loại khảo chứng, tiếp theo lại đem việc học nghiên cứu sinh dồn lại thành hai năm học xong, sau đó lại ra nước ngoài, cậu cũng chưa về lại thành phố T.

Ngẫu nhiên trở về, muốn hẹn Thạch Thành Anh ra tới gặp mặt, Thạch Thành Anh lại nói không rảnh.

Cậu đã mười năm chưa gặp qua Thạch Thành Anh.

“Trò ấy sẽ đến! Thầy buông cái mặt già của mình đi mời đó, cuối cùng mời tới rồi.” hiệu trưởng cũ cười tủm tỉm mà nói.

Thứ Ngôn Cảnh Tắc nghiên cứu ra tới, phần lớn đều tiến hành bảo mật, cũng không để người bên ngoài biết đó là thành quả của hắn, nhưng vẫn có một ít độc quyền là công khai, trao quyền cho Tô thị độc quyền chính là một trong số đó.

Cho nên người bên thành phố T xem ra, Thạch Thành Anh chính là người có vài độc quyền cực kỳ kiếm tiền, còn có một phần cổ phần của Tô thị.

Còn công ty của nhà hắn….

Công ty của cha Thạch là thực nghiệp, nhưng kỹ thuật đổi mới quá chậm, sản phẩm sinh sản ra tới cũng có chút quá hạn, mấy năm nay một năm không bằng một năm, mắt thấy đã sắp không được.

Chỉ không biết Thạch Thành Anh là chuyện như thế nào, trên tay có độc quyền kiếm tiền không cho cha mình, ngược lại cấp cho Tô thị, cấp cho Tô Mặc Tu —— người biết quan hệ của Ngôn Cảnh Tắc và Tô Mặc Tu, rốt cuộc vẫn là số ít.

“Cậu ấy hiện tại phát triển rất khá?” Thiệu Thẩm Dương hỏi.

“Đúng vậy, trên tay trò ấy có vài độc quyền kiếm tiền, cái gì cũng không làm một năm là có thể kiếm được mấy ngàn vạn.” hiệu trưởng cũ nói.

“Vật thật sự thật tốt quá!” Thiệu Thẩm Dương rất cao hứng.

Tách khỏi hiệu trưởng, Thiệu Thẩm Dương lại nói chuyện với vợ đi theo bên mình, giới thiệu với cô trường học này, giới thiệu lão sư cũ của mình, đương nhiên cũng giới thiệu Thạch Thành Anh.

Vợ Thiệu Thẩm Dương là một đại mỹ nữ dáng người cao gầy đại mỹ nữ, bụng cô đã hơi lớn, lúc này cô một tay theo bản năng mà che chở bụng mình, một cái tay khác kéo Thiệu Thẩm Dương: “Em nghe anh nói qua không biết bao nhiêu lần rồi, em đều biết!”
Thiệu Thẩm Dương ngượng ngùng mà cười rộ lên.


“Thiệu Thẩm Dương!” Một giọng nói quen thuộc vang lên, Thiệu Thẩm Dương quay đầu lại, thì nhìn đến Tôn Bân Bân.

Diện mạo Tôn Bân Bân chẳng ra gì, sau khi y lên đại học, mụn trên mặt đã không còn, nhưng để lại một ít dấu vết, hơn nữa y trời sinh làn da không tốt lắm, gương mặt kia nhìn liền có hơi qua loa.

Nhưng này cũng không ảnh hưởng y lợi dụng ngôn ngữ hài hước thú vị của mình, ở trên mạng tọa ủng mấy trăm vạn fans.

Này còn chưa tính, y còn mở công ty, có ngàn vạn fans theo đuổi!
“Thiệu Thẩm Dương, ông tới rất sớm nha!” Tôn Bân Bân nói.

“Ừm, tôi muốn mang Kỳ Kỳ tới tham quan một chút trường học cũ.” Thiệu Thẩm Dương nói.

“Vậy cùng nhau đi đi! Mười năm qua đi, trường cũng không giống trước nữa, tôi cũng muốn tham quan một chút!" Tôn Bân Bân nói, y và Thiệu Thẩm Dương rất quen thuộc, cũng rất thân với vợ Thiệu Thẩm Dương, một chút không thấy xa lạ.

Ba người cùng nhau đi, không thể tránh né mà nói chuyện về Thạch Thành Anh.

Những năm trước đó, Thiệu Thẩm Dương vẫn luôn rất lo lắng cho Thạch Thành Anh, nhưng mỗi lần cậu nhắc với Tôn Bân Bân, Tôn Bân Bân đều sẽ ý vị thâm trường mà bảo cậu đừng lo lắng…… Cậu dần dần cũng không cùng Tôn Bân Bân hàn huyên nữa, hiện tại mới nói: “Tôi nghe hiệu trưởng nói Thạch Thành Anh phát triển rất khá…… Thật tốt.”
“Thạch Thành Anh có bối cảnh có bản lĩnh, sao có thể phát triển không tốt.” Tôn Bân Bân thấp giọng nói.

“Có bối cảnh?” Thiệu Thẩm Dương có chút nghi hoặc.

Tôn Bân Bân nói: “Thiệu Thẩm Dương, không phải nhiều năm như vậy mà ông cũng không biết đấy chứ? Trong nhà Thạch Thành Anh không đơn giản đâu.”
“Thạch Thành Anh lúc trước không phải giống tôi, vì trường W miễn học phí mới đến sao?” Thiệu Thẩm Dương hỏi.

"Ông nghĩ sao vậy! Thạch Thành Anh từ nhà trẻ bắt đầu, một đường thẳng lên tới cao trung mà.” Tôn Bân Bân nói.

Thiệu Thẩm Dương sửng sốt: "Lúc trước cậu ấy tiêu tiền vẫn luôn rất tiết kiệm……"
“Gia giáo nghiêm thôi! Gia đình như vậy, yêu cầu với con cái đều rất cao.” Tôn Bân Bân thở dài, “Hầy, lúc trước tôi còn tưởng đáp lên nó, đáng tiếc rất nhanh nó đã rời đi rồi, còn chưa cho tôi cơ hội.”
“Mấy năm nay ông có gặp qua cậu ấy sao?” Thiệu Thẩm Dương hỏi.

“Không có.” Tôn Bân Bân nói, “Tôi có hẹn nó rồi, nhưng nó nói nó rất bận, không chịu ra tới, tôi cũng chỉ có thể thôi…… Nhưng trước kia tôi có gặp vài chuyện không tìm được người hỗ trợ đành phải tìm nó, nó cho tôi một phương thức liên hệ của một người bảo tôi đi liên hệ, lập tức liền giải quyết được ngay."
“Hiệu trưởng nói hôm nay cậu ấy sẽ đến.”
“Thật sự? Tôi đây cần phải giáp mặt cảm ơn nó mới được!”
Thiệu Thẩm Dương lại nói: “Thạch Thành Anh khá dễ ở chung, nhà cậu ấy hẳn là không phải cái loại rất có bối cảnh chứ?”
“Ông quá đơn thuần!” Tôn Bân Bân nói, mới vừa nói xong, lại chụp một chút bả vai Thiệu Thẩm Dương: “Ông mau xem kìa!”
Thiệu Thẩm Dương ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy cách đó không xa, hai người đàn ông tuấn mỹ bị người vây quanh đi tới.

Bên cạnh hai người đó có hiệu trưởng cũ trước đó đã nói chuyện với cậu, còn có hiệu trưởng hiện tại của trường W, còn có vài người khác vừa nhìn đã thấy không đơn giản.

Đương nhiên, cậu và Tôn Bân Bân chú ý đều là người trẻ hơn trong hai người kia —— bộ dáng người nọ so với lúc trước đã thay đổi rất nhiều, nhưng bọn họ đều có thể nhận ra được, đó là Thạch Thành Anh.

Sau khi Thạch Thành Anh gầy xuống hóa ra lại anh tuấn như vậy!
Đương nhiên, mấu chốt nhất không phải điểm này, mà là Thạch Thành Anh…… Hắn có khả năng là thật sự có bối cảnh!
Mấy năm nay, Thiệu Thẩm Dương cũng thấy không ít bộ mặt thành phố, cậu có thể nhìn ra tới, đi theo phía sau Thạch Thành Anh…… Là cảnh vệ.

Bên người nhà khoa học nổi tiếng trước kia cậu gặp qua cũng có người bảo vệ như vậy, bên người Thạch Thành Anh cũng có!
Thiệu Thẩm Dương đã nhìn ra, Tôn Bân Bân đương nhiên cũng đã nhìn ra.

Y đã nói Thạch Thành Anh nhất định có bối cảnh mà, nhìn xem bên người Thạch Thành Anh là người nào kia kìa!
Cái khác không nói, Tô Mặc Tu kia, đây chính là phú hào quốc nội chạm tay là bỏng, trước kia mỗi lần Tôn Bân Bân thấy Tô Mặc Tu, Tô Mặc Tu đều lạnh một khuôn mặt, hiện tại thì sao? Y vẫn luôn đang cười với Thạch Thành Anh!
Tôn Bân Bân vậy Thiệu Thẩm Dương gặp được Ngôn Cảnh Tắc, Ngôn Cảnh Tắc cũng gặp được bọn họ, hắn cười chào hỏi: “Thiệu Thẩm Dương, Tôn Bân Bân, đã lâu không gặp.”
“Thạch Thành Anh, đã lâu không gặp!” Thiệu Thẩm Dương và Tôn Bân Bân đều hơi kích động.

“Đi vào tâm sự?” Ngôn Cảnh Tắc đề nghị.

Thiệu Thẩm Dương và Tôn Bân Bân đều đáp ứng.

Trước đó Ngôn Cảnh Tắc có liên hệ với bọn họ, nhưng nói chuyện không nhiều lắm —— hắn không thể tùy tiện liên hệ với người khác.

Lúc nghỉ phép ấy à….

Hắn vội vàng bồi cạnh Tô Mặc Tu, nào có ở không đi tìm hai người này.

Quan trọng nhất chính là, bọn họ đều đã có cuộc sống mới, cũng không cần hắn đi cắm một tay vào.

Sau khi vào phòng, Ngôn Cảnh Tắc liền hỏi vài câu tình hình gần đây của Thiệu Thẩm Dương và Tôn Bân Bân, lại nói: “Hai người đều sống khá tốt nhỉ!”
“Cậu thì sao đâu? Hiện tại cậu đang làm cái gì?” Thiệu Thẩm Dương hỏi.

“Tôi chính là làm làm nghiên cứu khoa học.” Ngôn Cảnh Tắc cười cười, “Cũng coi như có chút thành quả.”
“Làm nghiên cứu khoa học rất tốt, chỉ là nghe nói rất mệt.”
“Với tôi mà nói còn ổn." Ngôn Cảnh Tắc chỉ chỉ đầu tóc rậm rạp của mình, “Thấy không? Tôi vẫn có một đầu tóc mây đen bóng đẹp.”
Đây là cái từ hình dung gì vậy! Vợ Thiệu Thẩm Dương cười, mi mắt cong cong.

Thiệu Thẩm Dương nhìn thoáng qua vợ mình, lại hỏi: “Thạch Thành Anh, cậu kết hôn chưa?”
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Kết hôn rồi, tôi kết hôn rất nhiều năm rồi, còn sớm hơn cậu nhiều.”
“Thật sự? Trước đó sao cậu không nói?” Thiệu Thẩm Dương có chút giật mình.

"Bởi vì đối tượng tôi kết hôn không giống người bình thường nha," Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên, chỉ vào Tô Mặc Tu bên người mình nói, “Anh ấy là đối tượng của tôi nè.”
Thiệu Thẩm Dương cả kinh, nhưng rất nhanh lại bình tĩnh trở lại.

Mấy năm nay cậu gặp qua quá nhiều sự tình, thích đồng tính với cậu mà nói cũng không phải chuyện lớn gì.

Nhưng thật ra Tôn Bân Bân trong lúc nhất thời có điểm phản ứng không kịp, không phải bởi vì tính hướng của Ngôn Cảnh Tắc, mà là…… Tô Mặc Tu này, là anh trai của Chử Khải Vũ!
Tình huống mấy năm nay của Chử Khải Vũ, Tôn Bân Bân có nghe nói, ba y còn rất nhiều lần nói với y, may mắn y không tiếp tục đi theo Chử Khải Vũ, bằng không không chừng sẽ đi theo Chử Khải Vũ học hư!
Nhưng đối với Tô Mặc Tu, ba y ngoại trừ tôn sùng, vẫn là tôn sùng.

Thạch Thành Anh và đàn ông ở bên nhau còn chưa tính, thế nhưng có thể khiến Tô Mặc Tu dịu dàng nhỏ nhẹ mà bồi cạnh bên người hắn, thật sự rất lợi hại!
Không hổ là chàng trai có bối cảnh!
Lúc này, Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Tôi và A Tu nhà tôi đã ở bên nhau mười năm.”
“Mười năm?” Tôn Bân Bân hơi ngốc ra, “Vậy không phải là năm lớp 12……”

“Đúng vậy, năm 12 chúng tôi đã ở bên nhau rồi.” Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên.

"Là sau khi ông rời trường học à?"
“Không, là lúc tôi còn là mập mạp đó.” Ngôn Cảnh Tắc có chút tự hào, “Khi đó cục cưng nhà tôi đã nhất kiến chung tình với tôi rồi.”
Tôn Bân Bân: “……” Ông xác định anh ta nhất kiến chung tình với ông, mà không phải coi trọng bối cảnh nhà ông hả?
“Đúng rồi Tôn Bân Bân, lúc ấy ông ở trong trường học tìm tôi phiền toái, tôi còn bảo cục cưng nhà tôi đi tìm ba ông nữa đó.” Ngôn Cảnh Tắc lại nói.

Tôn Bân Bân: “???” Từ từ, Tô Mặc Tu lúc trước tới tìm ba y, không phải bởi vì sau lưng Thạch Thành Anh có người sao? Sao lại thành anh ta và Thạch Thành Anh yêu đương mới làm như vậy?
Tôn Bân Bân đang mơ hồ, kỷ niệm ngày thành lập trường đã sắp bắt đầu rồi.

Tô Mặc Tu là muốn đại diện học sinh ưu tú lên đài nói chuyện, Ngôn Cảnh Tắc thì không cần, nhưng trường học bên này vẫn là sắp xếp cho Ngôn Cảnh Tắc vị trí hàng đầu chính giữa, thậm chí cả hai cảnh vệ của Ngôn Cảnh Tắc cũng ngồi xuống hàng đầu.

Tôn Bân Bân: Người này…… chắc chắn là có bối cảnh đi?!
Tôn Bân Bân nhịn không được một lần lại một lần mà đi nhìn Ngôn Cảnh Tắc.

“Anh nhìn cái gì đó! Người anh nhìn có chủ rồi!” Người bên cạnh Tôn Bân Bân chú ý đến động tác của Tôn Bân Bân, tức giận mà nói.

Tôn Bân Bân lúc này mới chú ý tới bên người mình có một người đàn ông vô cùng tinh xảo đầu 30, xử lý bản thân mình đến không chút cẩu thả.

“Tôi quen cậu ta, biết cậu ta có chủ rồi, không cần anh nhắc nhở.” Tôn Bân Bân nói.

“Anh quen biết cậu ta?” Colin có chút kinh ngạc.

“Quen chứ” Tôn Bân Bân nói, “Tôi còn biết đối tượng cậu ta là ai nữa kìa.”
Nói như vậy, Tôn Bân Bân nhìn thoáng qua Tô Mặc Tu.

"Hóa ra đều là người quen nha!” Colin nói, “Hầy, Tô Mặc Tu cũng thật là, không phải thích mập mạp sao? Sao nhiều năm như vậy cũng không đá Thạch Thành Anh? Nếu anh ấy chia tay với Thạch Thành Anh….

Thôi, bọn họ vẫn là đừng chia tay thì hơn.”
Nếu Tô Mặc Tu và Thạch Thành Anh thật muốn chia tay, cậu khả năng sẽ nhịn không được theo đuổi Thạch Thành Anh, như vậy thì không tốt lắm.

Rốt cuộc cậu đã có bạn trai, còn là người nhỏ hơn cậu tám tuổi.

Tôn Bân Bân và Colin cứ như vậy mà hàn huyên lên.

Colin là người sinh ra và lớn lên ở địa phương thành phố T, đối với tình huống thành phố T vô cùng hiểu biết, Tôn Bân Bân hỏi cậu bối cảnh của Thạch Thành Anh, cậu liền nói: “Cha mẹ Thạch Thành Anh rất bình thường, cha anh ấy chính là Thạch tổng của cái công ty chuyên môn sản xuất đá xanh thủy tinh, không có bối cảnh gì.”
Tôn Bân Bân: “???” vị Thạch tổng công ty đá xanh còn không phải là người trước kia Chử Khải Vũ nói với y đó là ba ba Thạch Thành Anh sao? Khi đó Chử Khải Vũ nói sự thật sao?
“Nhưng Thạch Thành Anh xác thật không đơn giản…… Bên người anh ta vẫn luôn đi theo không ít người, nói không chừng anh ta ngầm là đại lão gì đó.” Colin nói, cười ha ha.

Tôn Bân Bân: “……” Y thật sự cực kỳ muốn biết Thạch Thành Anh có bối cảnh hay không luôn đó!
Tôn Bân Bân ở bên này rối rắm, bên kia, Chử Khải Vũ thấy được bộ dáng Thiệu Thẩm Dương và vợ nùng tình mật ý.

Thiệu Thẩm Dương không ở bên gã, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.

Không có gã, Thiệu Thẩm Dương thuận lợi đọc xong lớp 12, lên đại học.

ChabThiệu Thẩm Dương bởi vì ung thư qua đời, nhưng mẹ cậu được trị liệu, còn sống, cậu còn có vợ, có con.

Cậu vẫn anh tuấn như vậy, vẫn thông minh như vậy, mấy năm nay, video Thiệu Thẩm Dương đăng gã đều sẽ xem đi xem lại, Thiệu Thẩm Dương trong video vẫn luôn là bộ dáng mà gã thích.

Nhưng khoảng cách giữa bọn gã cũng đã càng ngày càng xa xôi.

Một khắc kia, Chử Khải Vũ đau đớn triệt tận nội tâm.

Ngôn Cảnh Tắc quay đầu lại nhìn thoáng qua, chuẩn xác mà nhìn về hướng Chử Khải Vũ.

Nguyên chủ muốn khiến Chử Khải Vũ đau đớn đến chết, hiện tại nhiệm vụ đã hoàn thành.

Còn chuyện làm mẹ nguyên chủ hối hận, nhiệm vụ này đã sớm hoàn thành.

Mấy năm nay hắn vẫn luôn không trở về nhà, trốn tránh cha mẹ hắn, mâu thuẫn của cha Thạch và mẹ Thạch cũng càng lúc càng lớn, cha Thạch rốt cuộc nhịn không được, sau khi dời đi tài sản thì ly hôn với mẹ Thạch.

Nhưng việc này đối với mẹ Thạch mà nói cũng không phải là chuyện xấu, bởi vì dù đã dời đi một phần tài sản, cha Thạch vẫn chia cho mẹ Thạch không ít đồ, sau đó…… Từ khi ly hôn, công ty của cha Thạch bắt đầu kẹt tiền.

Tiểu tình nhân của cha Thạch thấy cha Thạch sắp hết tiền, còn thu dọn đồ đạc trốn chạy!
Trong hỗn loạn như vậy, mẹ Thạch sớm đã hối hận.

Thậm chí ngay cả trở thành một danh nhân…… Nhiệm vụ này cũng đã hoàn thành.

Thạch Thành Anh yêu cầu cũng không cao, không cần hắn danh dương tứ hải, hắn ở thành phố T có chút danh tiếng là đủ rồi.

Ngôn Cảnh Tắc không có việc gì một thân nhẹ nhàng, nhìn Tô Mặc Tu đang diễn thuyết, bắt đầu cân nhắc muốn tìm lý do gì để dụ dỗ Tô Mặc Tu mặc lại bộ quần áo đang diễn thuyết kia, rồi cùng với hắn…… Khụ khụ!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi