CHUNG TÌNH 2



Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits.

"Cố Thời Hạo, cậu đừng hối hận!" Vương tổng phù tóc giả trên đầu mình, cố nén tức giận nói.

"Tôi sẽ không hối hận." Ngôn Cảnh Tắc nói thật khẳng định, ánh mắt lại trái phải trôi đi, nhìn xem cái này nhìn xem cái kia, lực chú ý hoàn toàn không tập trung.

"Tôi rút vốn!" Vương tổng nói thẳng, mấy ngày nay ông tiếp xúc với Cố Thời Hạo, vốn là cảm thấy Cố Thời Hạo người này có chút không đáng tin cậy, hiện tại Cố Thời Hạo ầm ĩ ồn ào lớn như vậy không cho ông mặt mũi, ông không có khả năng còn tiếp tục đầu tư.

Tiền ông cũng không phải gió to quạt tới!
"Được thôi!" Ngôn Cảnh Tắc một ngụm đáp ứng, lại mang theo nụ cười khó hiểu nhìn về phía các nhà đầu tư khác, "Các người thì sao? Còn muốn đầu tư sao?"
Những nhà đầu tư này đều hai mặt nhìn nhau, có hơi do dự.

Bọn họ đầu tư phim của Cố Thời Hạo là muốn nhờ nó kiếm tiền, nhưng trạng thái hôm nay của Cố Thời Hạo thật sự không đúng lắm.

Trước đó trong đại sảnh hắn cứ như điên rồi vậy, thế mà còn đi xả tóc giả của Vương tổng.

Này còn chưa tính, Cố Thời Hạo luôn miệng nói không quay kịch bản của biên kịch Lý, phim này kế tiếp muốn quay cái gì bọn họ cũng chẳng biết!
"Thời Hạo, tôi tới muộn…… Đây là làm sao vậy?" Đúng lúc này, Chu Lịch Minh tới.

Đời trước, buổi casting hôm nay Chu Lịch Minh không xuất hiện, bây giờ gã đến vì chuyện đã thoát ly khỏi khống chế của gã.

"Không có gì, chỉ là tôi muốn quay một phim điện ảnh của riêng mình, không dựa theo kịch bản của chị ta!" Ngôn Cảnh Tắc chỉ vào biên kịch Lý nói.

Ngôn Cảnh Tắc may mắn mình không phải nguyên chủ, cũng không đến mức giấu không được hận ý trong lòng.

Nguyên chủ chưa bao giờ chuyện thật có lỗi với Chu Lịch Minh, thậm chí vẫn luôn coi Chu Lịch Minh là bạn bè Chu Lịch Minh lại hại nguyên chủ như vậy, dụng tâm hiểm ác.


"Thời Hạo, không phải tôi đã phân tích qua với cậu rồi sao? Kịch bản này đã thật không tồi." Chu Lịch Minh nhíu mày.

"Đây không phải phim tôi muốn quay, tôi quay không ra!" Ngôn Cảnh Tắc nói.

"Vậy cậu tính quay cái gì?" Chu Lịch Minh hỏi.

Tay Ngôn Cảnh Tắc run nhè nhẹ, biểu cảm thoạt nhìn rất kích động, thậm chí cũng có chút phấn khởi: "Tôi muốn quay bộ phim tôi muốn, rốt cuộc thế nào tôi còn chưa nghĩ xong, nhưng tôi đánh ra nhất định là phim đẹp nhất, được hoan nghênh nhất!"
Chu Lịch Minh nhìn chằm chằm Ngôn Cảnh Tắc trong chốc lát, lại nói: "Cái gì cậu cũng không nói, chúng tôi làm sao đầu tư cho cậu?".

Truyện Truyện Teen
"Vậy các người không cần đầu tư thôi! Đều rút vốn đi!" Ngôn Cảnh Tắc nói.

Biểu cảm Chu Lịch Minh cứng đờ trong một cái chớp mắt: "Thời Hạo, cậu đừng nói giỡn…… Chúng tôi đều rút vốn, làm sao cậu quay?"
Ngôn Cảnh Tắc lại như không nghe được gã nói: "Tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi muốn quay một phim điện ảnh cử thế vô song, còn nam chính…… Để cậu ấy tới diễn đi, cậu ấy quá đẹp."
Nói xong lời cuối cùng, Ngôn Cảnh Tắc vươn tay, chỉ về phía Tô Mặc Tu.

Lưu Nhạc Nhan choáng váng: "Đạo diễn Cố, A Tu nhà tôi muốn rời khỏi giới!"
"Rời giới cũng không gấp! Có thể quay phim của tôi rồi rời mà." Ngôn Cảnh Tắc nói.

Nhưng như vậy sẽ huỷ hoại phim của đạo diễn Cố! Lưu Nhạc Nhan nói: "Vậy không được……"
Ngôn Cảnh Tắc lại căn bản mặc kệ Lưu Nhạc Nhan, nhìn về phía Tô Mặc Tu: "Tô Mặc Tu, cậu nguyện ý tới đóng phim của tôi không?"
"Kỹ thuật diễn của tôi không tốt," Tô Mặc Tu nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu, "Tôi không có kỹ thuật diễn."
"Không quan hệ!" Ngôn Cảnh Tắc nói, "Cậu có mặt! Cậu đẹp!"
"Tôi xác thật đẹp," Tô Mặc Tu gật gật đầu, "Tôi nguyện ý đóng."
Ngôn Cảnh Tắc vừa lòng mà cười, run rẩy cánh tay nhìn về phía Chu Lịch Minh, cơ bắp trước mặt giật giật: "Nam chính tôi chọn thế nào?"
Chu Lịch Minh: "……" kĩ thuật diễn kia của Tô Mặc Tu thật sự là kém về đến nhà!
Không, y không phải là kỹ thuật diễn kém, y là căn bản là không có kỹ thuật diễn.

Lại nói tiếp…… Bộ phim này của Cố Thời Hạo gã chỉ đầu tư 500 vạn lại không cho Cố Thời Hạo khả nghi, là bởi vì Tề Kỳ là công ty gã vừa mới tốn số tiền lớn đào tới, Vương tổng cũng là gã giật dây.

Mà sau khi gã đào Tề Kỳ về thì từ chỗ Tề Kỳ biết được một việc -- Tô Mặc Tu là người bệnh hội chứng Asberg*.

(*Hội chứng Asperger là một dạng của bệnh tự kỷ.

Từ năm 2013, tất cả các dạng tự kỷ được gọi chung là rối loạn phổ tự kỷ (ASD).

Những người mắc hội chứng Asperger có thể trẻ tự kỷ thông minh và kỹ năng nói tốt hơn mức trung bình, do đó hội chứng này còn được gọi là tự kỷ chức năng cao.)
Đương nhiên, Tô Mặc Tu cũng có thể không phải hội chứng Asberg, có thể là chướng ngại thần kinh khác.

Nhưng mặc kệ thế nào, Tô Mặc Tu có một loại bệnh tật loại chướng ngại thần kinh phát triển mà không ảnh hưởng trí lực, điểm này không thể nghi ngờ.

Loại này và chứng cô độc, cũng chính là cùng loại với bệnh tự kỷ, tuy bệnh trạng Tô Mặc Tu không nghiêm trọng, nhưng cũng dẫn tới con người y có vài phương diện quái quái, cũng khó có thể làm ra biểu cảm.

Bắt một người như vậy đi đóng phim, thật là làm khó y.

Lại nói tiếp y quay gameshow có thể hot cũng là bởi vì y có thể nghiêm trang mà tấu hài.

Nhưng trên thực tế, y căn bản không phải đang chọc cười, y chính là có bệnh.

Ánh mắt Chu Lịch Minh đảo qua trên người trợ lý của Cố Thời Hạo, lại dừng lại trên người Ngôn Cảnh Tắc: "Thời Hạo, cậu suy xét kĩ càng một chút."
Ngôn Cảnh Tắc nói: "Tôi không suy xét! Đúng rồi, phải casting! Không thể nghe bọn họ! Một mình tôi tới!"
Ngôn Cảnh Tắc nói, liền cầm lấy tư liệu casting bên cạnh do một cô bé từ quê hắn cầm tới, đi về đại sảnh casting.

Đi được vài bước, hắn còn quay đầu, nhìn về phía Tô Mặc Tu và Lưu Nhạc Nhan: "Các người cùng tôi vào đi!"
Tô Mặc Tu và Lưu Nhạc Nhan choáng choáng váng váng mà đi theo Ngôn Cảnh Tắc vào.


"Đạo diễn Cố, có phải anh không thoải mái không?" Lưu Nhạc Nhan đi vào rồi bèn hỏi Ngôn Cảnh Tắc, trước đó tay Ngôn Cảnh Tắc tay luôn cứ giật giật.

"Tôi không sao." Ngôn Cảnh Tắc khôi phục bình thường, hướng sang Lưu Nhạc Nhan cười cười, "Phiền toái cô giúp một chút, giúp tôi gọi người tiến vào."
"À dạ……" Lưu Nhạc Nhan đáp ứng.

Ngôn Cảnh Tắc nói xong, bèn đi xem tư liệu trên tay, sau đó bảo Lưu Nhạc Nhan gọi người.

Lúc bọn người của công ty Chu Lịch Minh tiến vào, hắn liền giả vờ di chứng sử dụng ma túy, chưa nói vài câu đã bảo người đi, những người không quan hệ với Chu Lịch Minh vào thì hắn mới có thể hỏi nhiều hai câu, cảm thấy thích hợp thì hỏi bọn họ có nguyện ý hay không, không thích hợp thì tống cổ đi luôn.

Trong quá trình này, có vài người bị mời casting không chờ casting đã đi rồi, rõ ràng là đối với hắn, đối với phim điện ảnh sắp bắt đầu quay không có tin tưởng, không muốn tham gia đóng.

Ngôn Cảnh Tắc cũng không thèm để ý, dù sao trên đời này, không thiếu nhất chính là người.

Gọi gọi một hồi, một người phụ nữ có mặt hot girl đi đến.

Người này tên là Tân Tĩnh Dung, chính là người đời trước tối hôm qua đã vào phòng nguyên chủ.

Lúc ấy nguyên chủ sử dụng ma túy, đang lâm vào ảo giác, lầm tưởng Tân Tĩnh Dung trở thành Triệu Nghiên Quy, đã xảy ra quan hệ với Tân Tĩnh Dung.

Nguyên chủ ngay lúc đó trạng thái thật sự không đúng, Tân Tĩnh Dung lúc này mới đoán ra nguyên chủ dùng ma túy, sau đó liền đưa ra y muốn đóng vai nữ chính.

Nguyên chủ sợ Tân Tĩnh Dung đem chuyện hắn dùng ma túy nói với người khác, đáp ứng xuống, trong lòng lại buồn bực không thôi, sau đó tuy rằng làm Tân Tĩnh Dung đóng nữ chính, nhưng đối với Tân Tĩnh Dung không hề có sắc mặt tốt.

Tân Tĩnh Dung thật ra rất nỗ lực mà ở diễn nữ chính, nhưng bản thân hình tượng của cô đã không phù hợp nữ chính đơn thuần thiện lương trong kịch bản, mặt đã qua phẫu thuật thẩm mỹ còn làm không được biểu cảm rất nhỏ.

Cố tình điện ảnh khác với phim truyền hình, phim truyền hình chỉ cần tình tiết tốt, diễn viên kỹ thuật diễn thiếu chút nữa cũng không sao, nhưng điện ảnh không được.

Lại nói tiếp, tuy Tân Tĩnh Dung cũng là một trong những người huỷ hoại nguyên chủ, nguyên chủ có lần còn rất hận cô, nhưng kỳ thật cô không nghĩ tới yếu hại nguyên chủ.

Cô vẫn luôn không nói chuyện nguyên chủ sử dụng ma túy ta, nhưng thật ra sau khi chuyện nguyên chủ sử dụng ma túy bị bại lộ, bởi vì là "bạn gái" nguyên chủ mà bị nguyên chủ liên lụy, thanh danh hỗn độn, không thể không rời khỏi giới giải trí.

"Đạo diễn Cố." Tân Tĩnh Dung hướng tới Ngôn Cảnh Tắc ngọt ngào cười, gương mặt kia thật đẹp, nhưng nhìn kỹ thì có điểm mất tự nhiên.

Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên hỏi: "Đêm qua, thẻ phòng của tôi là ai đưa cho cô?"
Tân Tĩnh Dung cả kinh: "Đạo diễn Cố, không phải anh bảo người đưa cho tôi sao?" Lúc người khác đưa thẻ phòng cho cô, cô vui vẻ muốn chết, không nghĩ tới vào phòng lại phát hiện bên trong một người cũng không có.

Cô đợi thật lâu không chờ được người, chỉ có thể rời đi, còn tưởng rằng mình bị chơi, hiện tại nghe đạo diễn Cố hỏi như vậy, mới ý thức được thẻ phòng kia hẳn là người muốn hãm hại đạo diễn Cố cho cô.

"Cô cảm thấy có thể là tôi bảo người đưa sao?" Ngôn Cảnh Tắc hỏi.

Tân Tĩnh Dung xấu hổ mà cười cười: "Không có khả năng……" cô vẫn có tự mình hiểu lấy, tuy cô cũng từng có một ít tác phẩm, nhưng đã sớm qua, diện mạo thì…… Giới giải trí không thiếu nhất chính là kiểu như cô.

"Phim của tôi có một nhân vật nữ phụ từng chỉnh dung, không thảo hỉ cho lắm, cô nguyện ý đóng không?" Ngôn Cảnh Tắc hỏi.

Vào đời trước của nguyên chủ, Tân Tĩnh Dung người này nếu muốn nói, thì không làm chuyện gì quá có lỗi với nguyên chủ.

Còn chuyện leo lên giường muốn làm nữ chính, lúc ấy cô bất quá là muốn cò kè mặc cả, kết quả nguyên chủ một ngụm đáp ứng.

Quan trọng nhất chính là, sau đó Tân Tĩnh Dung đã từng thu lưu nguyên chủ.

Lúc ấy cô đã rời giới giải trí, dùng thân thể của mình kiếm tiền, thấy nguyên chủ không chỗ nào để đi, bèn mang nguyên chủ về nhà, ăn uống cũng không thiếu nguyên chủ, còn từng cùng nguyên chủ ôm đầu khóc rống.

Nhưng nguyên chủ chịu không nổi cô cả ngày cùng nam nhân khác đi ra ngoài, bỏ chạy khỏi chỗ cô, sau đó cô cũng không đi tìm nguyên chủ, tiếp tục sống những ngày lung tung rối loạn của mình.


Nói ngắn lại, đây là một người phụ nữ có chút vấn đề, nhưng ít ra không xấu bụng.

Nếu so với Chu Lịch Minh, cô quả thật là một thiên sứ.

Ngôn Cảnh Tắc là không ngại cho cô một nhân vật, nhưng hình tượng này của cô, chỉ có thể diễn vai ác.

"Nguyện ý nguyện ý!" Tân Tĩnh Dung vội vàng nói, có thể đóng một vai phụ trong phim của đạo diễn Cố, cô đã rất vui vẻ rồi.

Dù đạo diễn Cố nhìn có chút vấn đề, tốt xấu cũng là đạo diễn nổi tiếng.

Dù Tô Mặc Tu không có kỹ thuật diễn, tốt xấu cũng có gương mặt kia.

Hợp tác với hai người này, ít nhiều cô có thể cọ một chút độ hot.

"Vậy nói định như vậy." Ngôn Cảnh Tắc nói.

Tân Tĩnh Dung vui vẻ ra mặt mà rời đi.

Bên kia, Chu Lịch Minh điều camera của khách sạn đến xem.

Khách sạn này có cổ phần của cha gã.

Camera không có âm thanh, nhưng có thể nhìn thấy, tối qua Cố Thời Hạo đột nhiên từ trong phòng ra tới, đụng phải Tô Mặc Tu Lưu Nhạc Nhan, sau lại…… Tô Mặc Tu kéo Cố Thời Hạo vào phòng y.

Chờ Tân Tĩnh Dung tới, Cố Thời Hạo đã ở trong phòng Tô Mặc Tu.

Chu Lịch Minh nhìn camera, hỏi người bên cạnh: "Cố Thời Hạo đã nhiễm nghiện ma túy?"
"Hắn hiện tại đã nghiện ma túy rất nặng." trợ lý của Cố Thời Hạo nói.

Chu Lịch Minh chuyển động nhẫn trên tay mình, không chút để ý: "Vậy xem hắn muốn lăn lộn như thế nào."
Ngôn Cảnh Tắc cũng không lăn lộn thế nào, sau khi hắn tuyển Tân Tĩnh Dung lại chọn mấy người không có quan hệ gì với Chu Lịch Minh, bảo bọn họ diễn vai phụ trong phim.

Những người đó đều là nhân vật nhỏ không có danh khí gì, trên cơ bản đều đồng ý tham diễn.

Mà cùng lúc đó, chuyện Cố Thời Hạo nháo mâu thuẫn với người đầu tư, đuổi biên kịch đi, tuyển Tô Mặc Tu làm diễn viên chính, cũng bị truyền bá ra, thậm chí truyền lưu tới trên mạng.

Rất nhiều người chờ tin tức về phim mới của Cố Thời Hạo đều ngốc ra: "Đạo diễn Cố điên rồi? Thế mà để Tô Mặc Tu làm nam chính?"
"Tô Mặc Tu có thể diễn xuất cái thứ gì được?"
"Mặt than vạn năm đi đóng phim điện ảnh? Èooooo"
"Tô Mặc Tu bối cảnh sâu như vậy? Đạo diễn Cố cũng phải khuất phục?"
"Đuổi đi nhà đầu tư? Đây là cái thao tác thần kỳ gì?"
"Đậu má, biên kịch ở trên mạng xé đạo diễn Cố kìa……"
……
Hết chương 77..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi