CHUNG TÌNH 2



Tô Mặc Tu lo lắng mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc đang quỳ rạp trên mặt đất.

Trên mặt đất lạnh lẽo, cũng không biết Ngũ hoàng tử có thể bị lạnh cóng mất không nữa.

Chỉ là bệ hạ đang ở, y không thật sự làm được gì nhiều.

Gần vua như gần cọp, Tô Mặc Tu ở bên người Thừa Đức Đế nửa năm, đã sớm luyện được bản lĩnh hỉ nộ không đổi sắc, lúc này buông xuống mí mắt, nhìn vô cùng thuận theo.

Lúc này, thái tử cũng đã thay đổi sắc mặt.

Hắn luôn luôn ổn trọng, lúc này không dám tin tưởng mà nhìn đệ đệ: “Ngũ đệ, ngươi nói sao kia?”
“Đại ca, ta thích nam nhân! Ta mười bốn tuổi đã phát hiện mình thích nam nhân!” Ngôn Cảnh Tắc đáp.

“Âm dương hòa hợp mới là chính đạo……” Thừa Đức Đế nói.

“Đối với nữ nhân con cứng không có nổi.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

“Nói hươu nói vượn, ngươi chỉ cần không bệnh, sao lại không……” Thừa Đức Đế bỗng nhiên câm mồm, cuối cùng chưa nói ra từ đồi phong bại tục.

“Con thử qua rồi!” Ngôn Cảnh Tắc nói, “Nếu các người không tin, có thể tìm người tới thử xem!”
“Ngươi ngươi ngươi……” Thừa Đức Đế sắp bị tức điên.

Lúc này, Thái tử Chu Chỉ cũng lộ ra biểu cảm một lời khó nói hết.

Trước khi tới, hắn nghĩ đệ đệ mình có khả năng bụng dạ khó lường, dụng tâm kín đáo, bởi vậy tâm tình trầm trọng, nhưng sau khi tới...!
Phụ hoàng và đệ đệ đánh lên, còn thảo luận loại chuyện có thể cứng lên được hay không này…… Này…… Này……
Mưu sĩ của hắn tuyệt đối nghĩ sai rồi.


Nếu đệ đệ hắn thật muốn tranh ngôi vị hoàng đế, khẳng định phải lấy lòng phụ hoàng thật tốt, dù sao cũng không thể ầm ĩ đến như thế được.

Đệ đệ làm như vậy, phụ hoàng như thế nào cũng sẽ không thể đem ngôi vị hoàng đế cho đệ đệ được.

Hơn nữa cẩn thận ngẫm lại…… Chuyện đệ đệ thích nam nhân này, sớm có dự triệu.

Sau khi hắn và thái tử phi thành hôn, lúc ban đầu sinh hai nữ nhi, chậm chạp không có nhi tử, vào đoạn thời gian kia, lão nhị lão tam lão tứ liên tiếp thành thân, thành thân rồi, hậu viện trừ Vương phi bọn họ ra còn có trắc phi thị thiếp vân vân, liên tiếp sinh dục……
Một đám bọn họ, có mưu muốn sinh nhiều mấy hoàng tôn.

Cũng chỉ có lão ngũ, như thế nào cũng không chịu đón dâu, còn có…… Lão ngũ khi còn nhỏ rất đáng yêu, sau lại đột nhiên trở nên âm u, hóa ra là bởi vì hắn phát hiện mình thích nam tử?
Thái tử không sai biệt lắm đã tin lý do thoái thác của Ngôn Cảnh Tắc.

Mà Thừa Đức Đế, lúc này cuối cùng hoãn quá mức lại.

Thừa Đức Đế nhìn về phía Tô Cố và Triệu Vọng Chi: “Hai vị ái khanh, hôm nay để các ngươi nhìn một hồi chê cười…… Thời gian không còn sớm, các ngươi đi về trước đi.”
Tô Cố và Triệu Vọng Chi vội vàng cáo lui, mang theo Tô Mặc Tu rời đi.

Bọn họ đã nghe được rất nhiều thứ không nên nghe được, hiện tại…… nên rời đi.

Mà chờ bọn họ rời đi, Thừa Đức Đế âm u mà nói: “Người đâu, bắt Ngũ hoàng tử lại!”
Lập tức liền có người đem Ngôn Cảnh Tắc bắt lên.

Thừa Đức Đế mang theo Ngôn Cảnh Tắc và thái tử đi vào một chỗ thiên điện gần Ngự Thư Phòng, lại cho người cột Ngôn Cảnh Tắc vào một cái ghế.

Ngôn Cảnh Tắc: “……” hoàng đế này rốt cuộc muốn làm sao?
Nếu hoàng đế này làm chuyện quá mức với hắn…… Vậy hắn có thể không cần thân thể này, trực tiếp chạy luôn á!
Cùng lắm thì đi đầu thai làm lão hổ!
Đương nhiên, hắn kỳ thật không quá muốn đổi thân thể.

Thừa Đức Đế nhìn thoáng qua Ngôn Cảnh Tắc bị trói lên, lại nói: “Đi gọi Lý thái y tới! Bảo ông ta mang theo thuốc viên ta muốn!”
Thái y còn chưa tới, Thừa Đức Đế hỏi trước Ngôn Cảnh Tắc: “Ngươi có nhận sai hay không?”
“Không nhận!” Ngôn Cảnh Tắc đáp.

“Ha……” Thừa Đức Đế trầm khuôn mặt không nói chuyện nữa, mãi cho đến Lý thái y tới, mới hỏi Lý thái y: “Ta bảo ngươi mang dược, ngươi có mang theo chứ?”
Lý thái y nhìn thoáng qua thái tử và Ngôn Cảnh Tắc, lúc này mới nói: “Hồi bệ hạ, có mang theo.”
“Cho Ngũ hoàng tử ăn.” Thừa Đức Đế nói.

Lý thái y cũng ngốc ra.

“Cho nó ăn!” Thừa Đức Đế lặp lại một câu.

Lý thái y ngẩn người, lấy ra một viên thuốc, nhét vào trong miệng Ngôn Cảnh Tắc.

Thuốc viên ngọt tư tư, Ngôn Cảnh Tắc hỏi: “Đây là cái gì vậy?” Bộ dáng Thừa Đức Đế không giống như là muốn độc chết đứa con trai này…… Cho nên đây là dược gì?
Thừa Đức Đế nói: “Đây là Lý thái y nghiên cứu chế tạo cho ta, dược bổ thân thể.”
Dược bổ thân thể? Ngôn Cảnh Tắc có chút kỳ quái.

Thừa Đức Đế lại hỏi Lý thái y: “Bao lâu khởi hiệu?”
Lý thái y nói: “Một chén trà nhỏ công phu.”
Thừa Đức Đế lại nói: “Tìm mấy cung nữ mỹ mạo lại đây!”
Ngôn Cảnh Tắc: “……” Dược bổ thân thể, đây là tráng dương đi!
Không nghĩ tới người thế mà là cái dạng phụ hoàng này! Bảo Lý thái y nghiên cứu chế tạo loại dược như vậy!
Ngay cả thái tử đều kinh ngạc —— phụ hoàng thế mà…… Hắn một chút cũng không muốn biết chuyện như vậy đâu!
Từ từ, hiện tại mấu chốt là…… Ngôn Cảnh Tắc nói: “Phụ hoàng! Người không thể để nữ nhân tới chà đạp con!”
“Nói cái gì mà chà đạp hả!” Thừa Đức Đế thật cạn lời.

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Con thanh thanh bạch bạch, bị người khác chiếm tiện nghi, còn không phải là bị chà đạp sao?”

“Được rồi! Chờ ngươi hưởng qua tư vị nữ nhân thì sẽ không nói mê sảng nữa!” Thừa Đức Đế nói.

Thừa Đức Đế làm như vậy, một phương diện là do bán tín bán nghi với lý do thoái thác của nhi tử này, thậm chí hoài nghi hắn là muốn dùng biện pháp này tới thoát tội.

Về phương diện khác…… Hắn không thể tiếp thu việc nhi tử mình thích nam nhân.

Làm đế vương, hắn từ trước đến nay chuyên quyền độc đoán, tự nhiên phải thử một chút.

“Phụ hoàng, đừng gọi người! Con nói thật đi, thật ra con không được! Chuyện này không thể để người nào biết!” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Thừa Đức Đế ngốc ra.

Tay Lý thái y run run lên.

Ông trời ơi, vì sao muốn để tui biết loại chuyện này!
Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Phụ hoàng, con thật sự không được, bằng không mẫu hậu chuẩn bị cung nữ cho con, con cũng sẽ không không chạm vào…… Những người khác con cũng không chạm qua……”
Hắn vô dục vô cầu, chỉ chút dược hiệu này vẫn là có thể ngăn cản được……
Thừa Đức Đế trầm mặt, nhưng rốt cuộc không có thật sự gọi cung nữ tới.

Ông nhìn về phía Lý thái y: “Ngươi bắt mạch cho nó…… Lại đút cho nó một viên.”
Lý thái y run rẩy tay, lại đút cho Ngôn Cảnh Tắc một viên dược, thuận tiện bắt mạch cho Ngôn Cảnh Tắc.

“Như thế nào?” Thừa Đức Đế hỏi.

Lý thái y nói: “Bệ hạ, thần không dám kết luận, vẫn là phải nhìn……”
Vậy nhìn đi.

Một chén trà nhỏ qua đi, Ngôn Cảnh Tắc một chút phản ứng cũng không có.

Thừa Đức Đế lại bảo Lý thái y đút cho hắn hai viên.

Ngôn Cảnh Tắc: “……” Không hổ là hoàng đế, này cũng quá độc ác……
Nhưng tinh thần lực hắn rất mạnh, tuy rằng ở thế giới này hắn không thể vận dụng lực lượng quá cường đại, làm như vậy có khả năng sẽ căng bạo thân thể nàu, nhưng áp chế ý niệm nào đó vẫn là không thành vấn đề.

Nếu là cả này cũng khống chế không được…… Hắn chắc chắn không dám xuyên thành động vật có kỳ động dục.

Lại qua một chén trà nhỏ, Ngôn Cảnh Tắc vẫn là không phản ứng.

Lý thái y đã run run cả người: “Bệ hạ, Ngũ hoàng tử sợ là dương khí không đủ……”
“Đưa dược cho ta.” Thừa Đức Đế nói.

Lý thái y đem dược cho Thừa Đức Đế.

Thừa Đức Đế tự mình ăn một viên, lại đút Ngôn Cảnh Tắc một viên, cuối cùng nghĩ nghĩ, cho thái tử một viên.

Không chừng là dược này có vấn đề!
Nhưng mà……
Một chén trà nhỏ sau, thái tử và Thừa Đức Đế liền đen mặt, cùng nhau rời khỏi thiên điện này.

Thừa Đức Đế trực tiếp đi hậu cung tìm hoàng hậu, còn thái tử…… Hắn mang bộ mặt âm trầm, cho người ra roi thúc ngựa đưa hắn về Đông Cung.

Ngoài cung, phủ Nhị hoàng tử.

Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử một mẹ đẻ ra, hai người biết được chuyện thái tử và Thừa Đức Đế, vui mừng lộ rõ trên nét mặt.

“Lão ngũ lần này xem như xong rồi!”
“Thái tử kế tiếp tất nhiên sẽ đối đầu với hắn!”
“Chờ bọn họ nháo lên, dù thái tử có thể thắng cũng phải bị lột một tầng da.”

……
Mẫu phi của Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử là Thục phi, rất được Thừa Đức Đế yêu thích, gia thế còn vô cùng, viễn siêu hai đời hoàng hậu.

Cố tình, bà chính là không làm được hoàng hậu.

Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử trên thân phận cũng so ra kém thái tử.

Cứ thế mãi, bọn họ tự nhiên tâm sinh bất mãn, chờ ra cung rồi càng là có ý niệm tranh vị, rốt cuộc…… Thái tử thật ra năng lực các phương diện bình thường, văn không được võ không xong.

Thái tử duy nhất vượt qua bọn họ cũng chính là tuổi tác.

Bọn họ vốn định trực tiếp động thủ với thái tử, nhưng mưu sĩ bên người nói với bọn họ, nếu bọn họ thật kéo thái tử xuống, cuối cùng thượng vị cũng sẽ là Ngũ hoàng tử, còn nói hài tử phụ hoàng đau nhất chính là Ngũ hoàng tử.

Bọn họ cảm thấy rất có đạo lý, cuối cùng dưới kiến nghị của mưu sĩ, một bên hãm hại thái tử, một bên đem sự tình giá họa cho Ngũ hoàng tử.

Kết quả, phụ hoàng thế nhưng giúp Ngũ đệ hủy diệt chứng cứ!
Việc này làm bọn họ càng thêm cảm thấy Ngũ đệ kia là một đại địch!
Cũng may, chuyện lần này hẳn là có thể làm cho phụ hoàng trách phạt Ngũ đệ, thậm chí thất vọng tột đỉnh với Ngũ đệ.

Vốn dĩ, Ngũ đệ bọn họ, còn có vị hoàng hậu kia đều ủng hộ thái tử, nhưng trải qua việc này, bọn họ tất nhiên sẽ cùng thái tử đường ai nấy đi, nói không chừng còn sẽ đấu lên.

Nếu vị Ngũ đệ kia lại gặp vài chuyện…… Hoàng hậu sợ là muốn liều mạng với thái tử.

Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử nghĩ như vậy, âm thầm mưu hoa chuyện kế tiếp phải làm.

Cùng thời gian, phủ Tam hoàng tử.

Tam hoàng tử nhìn thê tử của mình, cơ hồ che lấp không được vui mừng trong mắt mình: “Vương phi, chuyện hoàn toàn như nàng suy nghĩ! Thái tử tất nhiên đã biết chuyện lão Ngũ hại hắn, phụ hoàng cũng đã thất vọng về lão Ngũ…… sau đó chúng ta nên làm như thế nào nữa?”
Tam hoàng tử phi nói: “Chờ.

Chờ lão nhị lão tứ lại lần nữa động thủ, chờ lão ngũ xảy ra chuyện, chờ thái tử thất sủng…… Đến lúc đó lại để phụ hoàng biết, những chuyện đó đều là lão nhị lão tứ làm.

Thái tử đối với lão ngũ rất là đau sủng, biết được việc này, tất nhiên sẽ ngươi chết ta sống với lão nhị lão tứ.”
“Vậy chờ trước!” Tam hoàng tử nói, “Vương phi, nàng thật là thần cơ diệu toán!”
Tam hoàng tử phi cười cười, không nói chuyện.

Nàng dựa vào kỳ thật không phải là tính kế, mà là hiểu biết đối với lịch sử.

Xuyên thành nữ nhi Lưu gia trong lịch sử sẽ bị hoàng đế Chu Trăn xét nhà diệt tộc thì thôi, còn phát hiện mình là Tĩnh Vương phi bị giam cầm đến chết, nàng chỉ có thể thận trọng từng bước, vì chính mình tranh ra một con đường sống.

Trong lịch sử, thái tử hiện giờ cuối cùng bị phế, bị phế hậu lại sinh bệnh qua đời, sau đó Nhị hoàng tử Tam hoàng tử Tứ hoàng tử tranh đấu lẫn nhau, sôi nổi xảy ra chuyện, cuối cùng lại là Ngũ hoàng tử không có cảm giác tồn tại đăng cơ.

Dựa theo học giả lịch sử phân tích, Ngũ hoàng tử này chính là hạng người tâm cơ thâm trầm, hắn tránh ở phía sau thái tử, vẫn luôn giấu tài âm thầm trù tính kết giao đại thần trong triều, lúc này mới có thể ở thắng lợi trong tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.

Nàng không thể để Ngũ hoàng tử âm thầm lớn mạnh như trong lịch sử, bèn quyết định tiên hạ thủ vi cường!
Hết chương 97..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi