CHỨNG VỌNG TƯỞNG ĐƯỢC THẦM YÊU

Tác giả: Thiên Hạ Thiên

Editor: Red9

Từ hội trường của K đại đến ký túc xá, đi với tốc độ bình thường cũng mất ít nhất 20 phút, nhưng Mục Khải An chạy một hơi đến chỉ mất có năm đến sáu phút.

Cậu vừa chạy thật nhanh vừa thở hồng hộc, trong đầu không ngừng tràn ngập những hình ảnh liên quan đến Hà Tất, cậu xem nhẹ tất cả những mệt nhọc mà thân thể vì vận động mạnh mang lại.

Nhớ lần đầu tiên gặp mặt; Cái ngày cậu bị cảm nắng nằm trên lưng của Hà Tất, được anh, cõng đi; Cái lần Hà Tất đứng ở đằng sau nhìn cậu giặt quần áo; Cái lần Hà Tất mua trà sữa đặt ở trên bàn cậu; Rồi cái ngày được anh đèo bằng xe đạp đi chơi...... Tất cả đều có bóng hình của Hà Tất.

Lúc này, bất luận cậu có chạy nhanh đến mức nào, hết thảy những cảm quan mà cậu có được đều dường như bị thế giới này rút đi toàn bộ, chỉ còn lại những hình ảnh không thể nào mất đi. Mà trong tất cả những hình ảnh đó, lại đột nhiên xuất hiện hình ảnh Hà Tất đèo một cô thiếu nữ mặc váy trắng ở sau lưng trên chiếc xe đạp, thoáng chốc, tất cả những hình ảnh có khuôn mặt của Hà Tất bỗng trở nên vẫn vẹo và biến dạng.

Đại não Mục Khải An trở nên vô cùng hỗn loạn, giống như tất cả những ký ức mà cậu có được đều đang biến đổi theo từng giây. Hiện thực và tưởng tượng của bản thân có sự chênh lệch quá lớn khiến cậu nghi ngờ tất cả mọi thứ, nhưng trong tiềm thức của cậu vẫn có ý chống cự lại hiện thực, cho nên dù trong đầu vẫn còn một mảnh hỗn loạn, hai chân lại không tự chủ được mà chạy thật nhanh về ký túc xá, tựa hồ hiện tại muốn làm rõ hết thảy mọi thứ, những điều mà cậu còn đang mê man.

Cho đến khi bả vai bị đụng vào một thứ gì đó, Mục Khải An rốt cuộc phục hồi tinh thần, mà đúng lúc này, cậu lại nghe thấy thanh âm của Hà Tất.

"Mục Khải An?" Hà Tất đang cầm theo mấy túi trà sữa trở lại ký túc xá, không ngờ có một người từ phía sau chạy thật nhanh tới, còn đột xuất tông mạnh vào cánh tay của anh thiếu chút nữa là cho mấy túi trà sữa văng xuống đất.

Hà Tất khó chịu định đẩy người nọ ra thì người ấy đã chạy thật nhanh cách xa 2, 3m, hoàn toàn không có ý định dừng lại xin lỗi, Hà Tất lập tức trầm mặt, không cẩn thận đụng vào tôi cũng không hẳn là do cậu sai, nhưng cậu đụng vào tôi mà không xin lỗi thì cậu chắc chắn không đúng rồi. Thế nhưng vào lúc này Hà Tất đột nhiên phát hiện thân ảnh ấy có chút quen thuộc, nhìn lại thì ngay lập tức xác định đó không phải là Mục Khải An sao.

"Mục Khải An, cậu ở đây làm gì?" Không thể là đang chạy bộ được, nào ai chạy bộ lại ăn mặc như thế.

Hà Tất vội bước nhanh mấy bước đến, quả nhiên chính là Mục Khải An, chỉ là lúc nhìn thấy Mục Khải An thì mọi hoả khí đều tan biến, ngược lại đứng ngây ngốc.

"Cậu làm sao vậy?" Bước lên một bước, Hà Tất đưa cánh tay đang nhàn rỗi lắm lấy bả vai của Mục Khải An, không ngờ ngay giây tiếp theo đã bị Mục Khải An vung tay ngăn trở.

"Tôi như thế nào cậu không phải rất rõ ràng sau!" Mục Khải An gạt bàn tay đang đặt trên vai mình xuống, hai mắt căm tức nhìn Hà Tất đỏ lên.

Vừa rồi đụng phải Hà Tất là ngoài ý muốn, nhưng trong ngày ngày mắt khi cậu nghe thấy thanh âm của anh, đầu óc của cậu cuối cùng cũng tiến vào trạng thái phát tiết, sau đó cậu thấy Hà Tất đang đi về phía cậu.

Phẫn nộ, ủy khuất, khổ sở...... Tất cả mọi cảm xúc đan chéo trong đầu ngay lúc này như bùng nổ, dường như tìm được phương hướng chính xác, chúng bắt đầu tuôn ra ào ào.

Nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới người này lại đối mặt với mình bằng một biểu cảm vô tội như vậy, quả nhiên là cậu gặp phải tra nam? Nhưng tên đáng chết nhà cậu lại thích tên tra nam này thì phải làm sao?

Nhưng tên tra nam trong mắt cậu lại đang không hiểu chuyện gì, thậm chí phản ứng của anh còn như bản thân không hề hay biết chuyện gì, nhìn thái độ này của Mục Khải An, Hà Tất cũng chưa kết nối được với chuyện mình lỡ hẹn buổi tiệc tối nay với cậu.

"Mục Khải An, cậu như vậy là có ý gì," Hà Tất lập tức trầm mặt, lớn đến từng này rồi, anh vẫn là lần đầu tiên bị người ta đối xử như vậy, hơn nữa thái độ còn khiến người khác khó hiểu, "Cái gì mà kêu lòng tôi đã rõ ràng rồi?"

Mục Khải An không ngờ anh lại còn bày đặt giả ngu, tất cả mọi uất ức và phẫn nộ đều bộc phát, Mục Khải An không đáp hỏi lại, "Đêm hôm nay cậu đi đâu?"

Hà Tất lại lần nữa sửng sốt, chẳng lẽ vì chuyện anh lỡ hẹn nên cậu ta mới tức giận đến mức này sao? Nhưng trong đầu chợt nhớ đến câu nói của Đậu Nha từng nói với mình, Mục Khải An có thể là thích anh, nếu thật là như vậy, việc lỡ hẹn của anh chắc chắn sẽ mang đến cho cậu rất nhiều điều không vui.

Nghĩ nghĩ như vậy, trong lòng anh nháy mắt dâng lên một loại áy náy với cậu, vốn dĩ khuôn mặt rất khó coi thì cũng phải trầm mặt xuống, thần sắc cũng hoãn rất nhiều.

"Tôi......" Nhưng Hà Tất mới vừa mở miệng, dư quang ở khóe mắt liền liếc thấy có hai ánh mắt đang nhìn mình chăm chăm, lập tức không tự giác ngậm miệng. Vừa quay đầu, phát hiện ánh mắt của bọn họ đều đang đi tới đi lui trên người hai người, ánh mắt ái muội hoặc là...... Dù sao rất là kỳ quái.

Hà Tất giật mình, bọn họ đang đứng ngay con đường đi thông đến ký túc xá, khó trách nhiều người như vậy. Hơn nữa đôi mắt của Mục Khải An như đang nhìn một tên bạn trai cặn bã khiến bầu không khí giữa hai người vô cùng kỳ dị, Hà Tất thật sự không thói quen bị người vây xem mình cùng với một người con trai khác vì thế đưa tay kéo Mục Khải An đến một nơi khác để giải thích mọi chuyện.

Không ngờ Mục Khải An thấy anh cứng họng, cho rằng anh rõ ràng chính là chột dạ, đôi mắt lập tức trở nên khổ sở, cũng mặc kệ Hà Tất, con mắt đỏ au quay phắt người đi.

Hà Tất chạy nhanh một tay túm chặt cánh tay cậu, "Mục Khải An, cậu chờ một chút!"

"Buông ra!" Mục Khải An ủy khuất tới cực điểm rồi, cậu bị tên cặn bã này chơi đùa mà lại còn thích người ta, hiện giờ cậu chỉ muốn đào một cái hố để chôn con heo ngu ngốc là mình đây xuống đó mà thôi.

Hà Tất một lần nữa bị đánh văng tay ra, hình ảnh này lại càng trở nên quỷ dị, anh không phải chỉ cho cậu leo cây một lần thôi sao, sao cậu lại làm như anh ăn xong không phụ trách vậy?

"Cậu lại đây cho tôi." Hà Tất không quan tâm bắt lấy tay Mục Khải An túm đến một bên, định kéo cậu đến một nơi khác để giải thích tất cả mọi chuyện, bao gồm cả chuyện cậu thích anh.

"Hà Tất, anh buông ra."

"Câm miệng." Không thấy có rất nhiều người đang nhìn sao?

Mục Khải An vừa phẫn nộ vừa uất ức nhìn Hà Tất động thủ với mình, phải biết rằng lúc trước Hà Tất chưa bao giờ chủ động chạm vào cậu, lập tức dâng lên một cỗ lửa giận, đặc biệt lại nghĩ đến bàn tay này của anh đã cầm vào tay của một cô gái khác, Mục Khải An liền xả từng luồng lửa nóng, đỉnh đầu bốc khói, vì thế không hề nghĩ ngợi bắt đầu giãy giụa.

"Buông ra!" Mục Khải An định dùng tay kéo lại rồi dùng chân để chống trên mặt đất ngăn không cho Hà Tất kéo mình đi, "Hà Tất cậu buông tôi ra!" Thế nhưng quan trọng là, cậu căn bản không phải là đối thủ của Hà Tất, dù cho lúc này Hà Tất đi một đôi dép lào, một tay cầm theo mấy cốc trà sữa thì vẫn dư sức để đối chọi với cậu.

(Red9: Style gì thế này hả ông anh???)

"Mục Khải An cậu bình thường lại chút cho tôi được không, tôi đâu phải muốn ăn thịt cậu đâu?" Hà Tất cũng đau đầu, ánh mắt chung quanh càng nhìn lại càng kỳ dị.

"Em gái nhà cậu, cậu buông tôi ra!" Hốc mắt của Mục Khải An lên men, khuôn mặt cũng sưng đỏ cả lên. Đúng là nhân sinh, cậu thật sự chưa từng gặp một người nào như thế này, thật sự vừa uất ức vừa hoảng loạn.

Nhưng mặc kệ có cũng vậy thế nào cũng không thoát khỏi tay của Hà tĩnh, hơn nữa sức lực của anh thì không còn gì để nói, cậu càng vùng vẫy thì lực trên tay Hà Tất càng lớn, những bạn học đi ngang qua đều hướng tầm mắt nhìn đến họ, so với Hà Tất đang vô cùng bình tĩnh thì Mục Khải An mang đôi mắt đỏ quạnh đang cáu kỉnh không khác gì tiểu thụ đang hờn dỗi, nhõng nhẽo với tiểu công.

"Hà Tất, cậu đừng có quá đáng!" Hốc mắt của Mục Khải An bị Hà Tất kéo tay giờ đã đỏ ửng, mém chút nữa đã rơi nước mắt xuống, cũng may là Mục Khải An vẫn luôn cố gắng nhẫn nại.

Hà Tất kéo tay Mục Khải An đến dưới một tán cây tối và chắn một chút ánh sáng thì mới buông tay cậu ra, Mục Khải An vừa được tự do thì liền lui mấy bước, bộ mặt giống như đang đối chọi với một tên lưu manh, theo quán tính mà ngã đụng phải cây.

Hà Tất phản xạ có điều kiện đưa tay kéo, kết quả là một lần nữa bị Mục Khải An đưa tay ngăn lại, ngay lúc này cậu không khác gì một con nhím đang phẫn nộ, gai toàn thân đều dựng đứng cả lên, nhắm thẳng vào Hà Tất mà chuẩn bị bắn tới.

"Mục Khải An," Hà Tất thu biểu cảm, nhìn khuôn mặt mang vẻ để phòng của Mục Khải An đang chăm chăm nhìn anh, nương theo ánh đèn nhẹ nhẹ của đèn đường rọi đến, Hà Tất phát hiện Mục Khải An luôn luôn cao ngạo lúc này lại tràn ngập ủy khuất và phẫn nộ, đặc biệt là đôi mắt đẹp ấy, lúc này đã đỏ quạnh lên, rõ ràng là đang có dấu hiệu chuẩn bị khóc, trong lòng anh cũng trở nên phức tạp, không thể nói cảm giác của mình lúc này, đau lòng ư, nhưng lại cảm thấy chuyện này quá hoang đường và khó hiểu, vì thế cuối cùng vẫn quyết tâm nói, "Tôi cảm thấy giữa chúng ta dường như có chuyện gì đó hiểu lầm." Ví dụ như tôi chưa chắc đã thích cậu.

Nhưng Mục Khải An vừa nghe thì cả thân hình liền căng thẳng lên.

"Hiểu lầm?" Mục Khải An vừa nghe xong lại càng tức giận, thân hình cao lớn của Hà Tất đưa lưng về phía ánh đèn, trên mặt đất hiện cái bóng tạo một cảm giác rất áp lực, so với Mục Khải An nhỏ hơn anh một nửa cái đầu hoàn toàn bị anh bao phủ, nhưng khí thế của cậu hoàn toàn không yếu ớt, thậm chí còn mạnh hơn Hà Tất mấy phần.

"Hiểu lầm cái gì?" Mục Khải An ngẩng cao đầu căm tức nhìn Hà Tất, "Không phải đã đáp ứng với tôi hôm nay sẽ tới sao, kết quả thì như thế nào?"

Nhìn tư thế người này hùng hổ ngẩng cao đầu nói với mình, Hà Tất nhăn mày càng chặt, cậu thích tôi thì liền nói lý à? Anh nói, "Lý do không phải là tôi đột nhiên có việc đột xuất hay sao?"

Hà Tất cau mày lạnh mặt, thanh âm tuyệt đối không tính là ôn nhu, thậm chí là có chút không kiên nhẫn. Mục Khải An vừa nghe xong thì càng giận dữ, "Việc đột xuất? Là đưa bạn gái đi chơi chứ gì, cậu còn tưởng là tôi không biết đúng không!" Cậu coi tôi là thằng ngốc hả?

Mục Khải An cứ như vậy mà rống lên, cậu cảm thấy mình không khác gì một thằng ngốc, vẫn luôn ngờ nghệch cho rằng Hà Tất chỉ thích một mình cậu, hiện tại mới biết Hà Tất thế mà cũng có một cô bạn gái cũ, hôm nay con đi gặp mặt cô, thậm chí vì cô mà cho cậu leo cây, đúng là đồ ngốc, không thể nhịn được.

Không ngờ Hà Tất vừa nghe xong liền nổi giận, "Ai bảo cậu đây là bạn gái tôi? Còn cậu nữa, ở đây phát giận với tôi cái gì, Mục Khải An, cậu cảm thấy mọi thứ cậu nói ra đều đúng hết sao? Cho dù cô ấy là bạn gái tôi thì liên quan gì đến cậu!"

"Cậu, cậu nói cái gì!" Mục Khải An dường như bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Cuộc đời cậu chưa hề gặp một tên vô sỉ như thế này, đại tra nam, chắc chắn là đại tra nam! Chân đứng hai thuyền mà còn mặt mũi nói mình thấu tình đạt lý?

Hà Tất căn bản là không để ý đến chuyện Mục Khải An nhìn mình bằng con mắt không thể tin được, anh lên mặt tiếp tục nói, "Chuyện đêm nay, tôi không đi là do tôi không đúng, nhưng tôi cũng đâu phải cố ý, thời điểm tôi đi đến đây thì tiết mục của cậu đã biểu diễn xong rồi, tôi biết phải làm sao? Này...," Hà Tất cầm theo mấy cốc trà sữa đung đư trước mặt Mục Khải An rồi tiếp lời, "Buổi tối thế này tôi không ở ký túc xem phim mà còn chạy ra căng tin trường để mua trà sữa, cậu nghĩ là tôi bị điên à? Mục Khải An, cậu đừng có ăn nói hàm hồ."

"Tôi ăn nói hàm hồ? Tôi nói không đúng sao?" Mục Khải An đều bắt đầu hoài nghi nhân sinh, người này không chỉ cặn bã mà còn thích đổi trắng thay đen, "Nếu cậu bảo tôi ăn nói hàm hồ thì việc cậu quyến rũ tôi là như thế nào?"

Thật không thể nhịn được, Mục Khải An từ nhỏ chưa bao giờ chịu đựng mức độ như thế này, hiện tại đã bị bước đến cực hạn, nước mắt vốn nhịn rất lâu trước đó hiện tại hoàn toàn tuôn ra ngoài.

Hà Tất hoàn toàn không ngờ tới Mục Khải An sẽ có phản ứng thái quá như vậy, nhưng anh lại bị hai chữ "quyến rũ tôi" của Mục Khải An làm cho dây thần kinh nhảy nhảy, cho nên căn bản là bỏ qua những giọt nước mắt của Mục Khải An.

"Cậu nói cái gì? Tôi quyến rũ cậu?" Hà Tất nghẹn họng trân trối chỉ vào mình, anh cảm thấy sự hiểu lầm giữa hai người bọn họ hiện tại đã đi xa quá mức tưởng tượng rồi, "Tôi quyến rũ cậu khi nào?"

"Cái tên cặn bã nhà cậu còn giả ngu!" Mục Khải An vô cùng mất phong độ nói, "Cậu nếu đã không buông bỏ được cô bạn gái cũ thì còn đến chỗ tôi làm gì? Miệng nam mô bụng bồ dao găm* thích thú lắm hả? Chơi đùa tôi sướng lắm phải không? Cảm giác chân đứng hai thuyền thành tựu lắm chứ gì?" Mục Khải An vừa rống lên vừa chảy nước mắt ào ào vô cùng khổ thân, Mục Khải An nhà cậu từ khi lớn lên chưa bao giờ ăn quả đắng như vậy, chuyện này làm cậu khổ sợ muốn chết.

*: vẻ ngoài từ bi nhưng bên trong lại độc ác

"Má nó," Hà Tất lại trợn mắt há hốc mồm, "Mục Khải An, cậu nói cái mẹ gì thế? Cậu lặp lại lần nữa cho tôi xem nào!"

"Đủ rồi, đi mà tìm bạn gái của cậu đi, hai chúng ta dừng ở đây." Mục Khải An nói xong xoay người chạy biến dạng.

Red9: Đùa chứ đọc đến đoạn này không biết nên khóc hay nên cười nữa (╯▽╰)

Hà Tất lúc này sao có thể để cậu chạy nhanh như vậy, đưa cánh tay dài bắt lấy bả vai của cộng, "Cậu đem chuyện này nói rõ ràng lại cho tôi biết."

"Buông ra, có cái gì để nói chứ." Mục Khải An lần nữa đánh văng tay của Hà Tất ra, nước mắt chảy ròng ròng sống tận cằm, sau đó chảy xuống cổ, rồi lại chảy xuống hầu kết...... Thế nhưng cũng không đưa tay ra lau, cố chấp cắn răng không nói tiếng nào.

Mục Khải An vung tay Hà Tất ra liền chạy nhanh về ký túc xá, căn bản là không cho Hà Tất một cơ hội nói chuyện nào.

Đối với việc này, Hà Tất lại càng không thể hiểu nổi, anh vốn tưởng rằng Mục Khải An yêu thầm anh, cho nên việc anh lỡ hẹn hôm nay đi gặp Trần Lộ Lộ hiển nhiên đã tổn thương lòng cậu, nhưng vừa nhìn thái độ của Mục Khải An vừa rồi thì câu chuyện căn bản không đơn giản như vậy, Hà Tất hoàn toàn phát ngốc.

"Mục Khải An!" Hà Tất nhanh chóng đuổi theo cậu, không nghĩ cái tên suốt ngày ru rú ở nhà không thích vận động, lại còn bị cảm nắng đợt đi học quân sự, thế mà lúc này lại chạy nhanh như thỏ trốn thợ săn, Hà Tất vừa cầm theo mấy ly trà sữa nữa căn bản là không đuổi kịp cậu.

"Mục Khải An, cậu đứng lại đó cho tôi!"

Kết quả là, một người chạy một người đuổi theo, toàn cảnh đuổi bắt này khiến nam sinh ở ký túc xá vô cùng khó hiểu, Hà Tất lúc này cũng phải nhanh chân chạy theo như cún vậy!

Hoàn chương 18

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi