CHƯỚC CHƯỚC LÃNG MẠN

Giản Chước Bạch đưa ra yêu cầu một cách thẳng thừng như vậy, Hề Mạn không thể tin được, nhìn chằm chằm vào bàn tay anh đưa tới, do dự một lúc rồi từ chối: "Không thể."

Suy nghĩ một chút, cô lại cho anh một đề nghị: "Nếu thật sự không được, anh cứ nhắm mắt lại đi, có lẽ không nhìn thấy thì sẽ không sợ như vậy nữa."

Vừa nói, cô vừa lấy tai nghe Bluetooth từ trong túi ra đưa cho anh: "Anh cũng có thể nghe nhạc."

Chóp mũi Giản Chước Bạch truyền đến một tiếng cười giễu cợt: "Em còn rất tri kỷ đấy nhỉ."

Anh không cầm tai nghe, ngồi thẳng người, vẻ mặt nhàn nhạt nhìn màn hình lớn trước mặt, không lên tiếng nữa.

Nếu anh không cần tai nghe nữa, Hề Mạn liền lấy lại, cũng không gì nói thêm, bắt đầu nghiêm túc xem phim.

Thật ra Giản Chước Bạch chưa từng xem phim kinh dị, lần duy nhất là xem cùng Hề Mạn khi đó, trong đầu anh chỉ toàn nghĩ cách làm thế nào để giả vờ sợ hãi, tiếp xúc thân mật với cô, hoàn toàn không biết phim nói về cái gì.

Bây giờ là lần đầu tiên xem một cách nghiêm túc, anh phát hiện ra khi đắm chìm trong cốt truyện, màn ảnh ngẫu nhiên thêm hiệu ứng âm thanh thực sự đủ để hù người rồi.

Giản Chước Bạch dần dần ý thức được, thiết lập tính cách "Sợ ma" của anh, rất có khả năng sau hôm nay, hoàn toàn có thể dừng lại rồi.

Là thực sự sợ, không phải giả vờ.

Đêm hôm khuya khoắt, khi nữ chính nghe thấy tiếng khóc nỉ non của đứa trẻ trong ngôi nhà cũ, cầm chiếc đèn pin cũ từ từ trèo lên gác mái, tim Giản Chước Bạch có chút chịu không nổi, bất ngờ nắm lấy tay Hề Mạn.

Hề Mạn đang xem chăm chú, ban đầu cô không sợ hãi như vậy, nhưng bị động tác này của anh làm cho run lên một chút, suýt chút nữa thì hét lên.

Cố lấy lại bình tĩnh, cô đè giọng hỏi: "Anh làm sao vậy?"

Giản Chước Bạch nhắm mắt lại, siết chặt tay cô: "Cô ấy nhìn thấy gì thế?"

Khuôn mặt của người đàn ông tiến lại rất gần, hơi thở nóng rực phả vào mặt Hề Mạn, phất vào tai khiến cô tê dại.

Cô đỏ mặt vô cớ, liếc nhìn màn hình: "Bị anh hù dọa, tôi không nhìn thấy, bây giờ đã là ban ngày rồi."

Giản Chước Bạch mở mắt ra, phát hiện thực sự đã chuyển cảnh đến ban ngày rồi.

Anh lại ngồi thẳng dậy, tiếp tục nhìn màn hình lớn, nhưng tay vẫn đặt trên đùi Hề Mạn, nắm chặt một tay của cô.

Lòng bàn tay anh rộng lớn, các đốt ngón tay thon dài, gần như hoàn toàn bao lấy tay Hề Mạn.

Da thịt chạm vào truyền đến xúc cảm ấm áp, mặc dù Hề Mạn đang xem phim nhưng lực chú ý luôn vô thức tập trung vào nơi khác, không khỏi quay đầu sang nhìn người đàn ông bên cạnh.

Lúc này anh lại xem rất nghiêm túc, ánh sáng yếu ớt từ màn hình chiếu sáng sống mũi thẳng, ngũ quan tinh tế.

Khi không sợ hãi, mí mắt anh rũ xuống, lộ ra một cỗ cảm giác uể oải lười biếng, tựa hồ không có gì đáng sợ.

Nhưng ngay khi ống kính chuyển sang màn đêm, anh liền đưa mặt lại gần.

Hề Mạn đang nhìn ngắm khuôn mặt anh, không hề phòng bị, liền bắt gặp ánh mắt của anh.

Anh dường như cũng không dự liệu được, vẻ mặt ngạc nhiên trong giây lát, rồi lười biếng nhướng mày.

Người đàn ông cúi đầu nghiêng người tới gần, ghé vào tai cô thì thầm: "Làm sao vậy, thay vì nghiêm túc xem phim, em lại vụng trộm thèm muốn tôi sao?"

Đôi môi mỏng của anh như có như không lướt qua vành tai cô, Hề Mạn rùng mình ngửa người ra sau tránh né.

Nghĩ đến vừa rồi quả thực bị khuôn mặt kia của anh hấp dẫn, trong lòng cô hơi có tật giật mình.

Nhưng anh lại dùng từ "thèm muốn", Hề Mạn sẽ không thừa nhận, bắt chước dáng vẻ kiêu ngạo lúc trước của anh, cười lạnh một tiếng: "Anh cảm thấy tôi sẽ thèm muốn một người sợ ma sao?"

Giản Chước Bạch không thấy xấu hổ chút nào: "Chưa biết chừng em lại cảm thấy một người đàn ông sợ ma càng đáng yêu hơn."

Hề Mạn: "..."

Anh trực tiếp tự khen mình đáng yêu luôn đi cho rồi.

Nửa sau đó, Giản Chước Bạch thỉnh thoảng lại sán gần, Hề Mạn xem phim cũng không yên lòng.

Khuôn mặt này vốn đã câu dẫn người rồi, lại luôn ở gần cô như vậy, cô rất khó có thể coi anh như không khí được.

Hề Mạn thậm chí còn nhớ tới lần đi xem phim cùng anh hồi học trung học, cô hoàn toàn bị phân tâm, cuối cùng không xem nổi câu chuyện hoàn chỉnh.

Bên tai lại vang lên câu nói tự luyến vừa rồi của anh.

—— "Làm sao vậy, thay vì nghiêm túc xem phim, em lại vụng trộm thèm muốn tôi sao?"

Cô giống như thật sự có một chút xíu thèm muốn.

Khi buổi chiếu phim kết thúc, lúc theo dòng người rời đi, Hề Mạn vẫn có chút bồn chồn.

Cô không biết tại sao mình lại đột nhiên có ý nghĩ như vậy.

Đồng nghiệp phía trước quay đầu nhìn về bên này, Hề Mạn thấp thỏm, giống như có tật giật mình bước nhanh vài bước, cách Giản Chước Bạch xa một chút.

Giản Chước Bạch chú ý đến động tác nhỏ của cô, nhếch khóe môi dưới, lấy điện thoại từ trong túi ra gửi một tin nhắn.

Cùng lúc đó, điện thoại của Hề Mạn rung lên.

Cô chạm vào xem qua.

Giản Chước Bạch: 【 Tại sao vừa đến trước mặt đồng nghiệp, em lại biểu hiện như—— 】

Nói được một nửa, lại không có đoạn sau.

Hề Mạn chậm rãi đặt ra một dấu chấm hỏi: 【? 】

Giản Chước Bạch: 【 Không có gì, chỉ là cảm thấy em giống như đang cùng với chồng em... 】

【 Vụng trộm yêu đương. 】

Mấy chữ cuối cùng vừa thốt ra, vành tai Hề Mạn lập tức nóng bừng.

Cô cất điện thoại di động, tăng tốc vài bước rồi tụ tập với đồng nghiệp trước mặt.

Bọn họ đang thảo luận về cốt truyện của bộ phim, Trần Thịnh nhìn sang: "Cô cảm thấy thế nào?"

Vẫn luôn bị Giản Chước Bạch quấy rầy, Hề Mạn không thể nghiêm túc xem nửa sau, nhưng nửa đầu phim không tệ, cô hàm hồ nhận xét: "Cũng được, rất k.ích thích."

Vừa dứt lời, cô phát hiện có người đứng sau lưng mình, kèm theo đó trên đầu truyền đến một tiếng cười quen thuộc của người đàn ông.

Mọi người nhìn sang, Giản Chước Bạch cúi đầu nhìn điện thoại, khoé miệng cong lên nhàn nhạt, giống như đang cùng ai đó tán gẫu, không tham gia vào cuộc nói chuyện của mọi người.

Đi công tác nhiều đã ngày, hiếm khi thấy Giản tổng cười như vậy, ai cũng thấy lạ.

Vành tai bị mái tóc dài che khuất của Hề Mạn đột nhiên lại càng đỏ hơn.

Anh vừa nói giống như vụng trộm yêu đương, ngay sau đó cô liền đánh giá một câu "K.ích thích".

Tiếng cười kia của anh, chắc chắn là đang cố ý xuyên tạc, không có ý tốt lành gì!

Gần đến giờ ăn tối với K&H, mọi người ra khỏi trung tâm thương mại, định quay về khách sạn sửa soạn.

Trên đường đi, Lý Thục Hâm dư quang liếc nhìn Hề Mạn phía bên kia.

Sau khi Thư ký Chu lấy vé xem phim liền phân phát cho mọi người.

Nghe nói Giản tổng và Hề Mạn ngồi cạnh nhau, ở hàng thứ ba từ dưới lên.

Lý Thục Hâm cảm thấy, Thư ký Chu đang có ý tác hợp cho Giản tổng và Hề Mạn, mượn chuyện này lấy lòng ông chủ.

Đây là phim kinh dị, rất dễ thúc đẩy mối quan hệ, Hề Mạn và Giản tổng ngồi cùng nhau, không biết liệu có phát sinh chuyện gì không.

Nhưng nhìn bọn họ hiện giờ đi cách xa nhau như vậy, Lý Thục Hâm cảm thấy, Hề Mạn sẽ không dễ dàng phát sinh ra chuyện gì với Giản tổng như vậy đâu.

Lý Thục Hâm nhớ tới lần trước Giản tổng bị ốm, cô nàng tốt bụng đưa thuốc, còn chọc giận Giản tổng.

Một người đàn ông có thân phận địa vị như anh sẽ không tùy tiện cho phụ nữ cơ hội tiếp xúc với mình.

Bộ phim này, e là thư ký Chu phí công vô ích rồi.

—————

Bữa tối cùng với K&H là trong một hội sở tư nhân cao cấp nổi tiếng của thành phố Z.

Do quá đông người nên bữa tối được chia thành hai bàn, Giản Chước Bạch, Thư ký Chu, quản lý đầu tư Đổng Tường Văn và ban giám đốc K&H một bàn.

Nhóm người Hề Mạn và hai đồng nghiệp phụ trách tiếp đãi của K&H một bàn.

Giữa hai bàn có một bức bình phong kiểu Trung Hoa kiểu mới, hoa văn phong cảnh.

Bình phong là một lớp vải tuyn mỏng, tình trạng ở phía đối diện mông lung không thấy rõ ràng.

Hề Mạn nhìn thoáng qua bên đó, mơ hồ nhìn thấy người đàn ông có thân hình cao lớn ngồi ở ghế chính, thỉnh thoảng có người mời rượu anh.

Lý Thục Hâm đang ngồi cạnh Hề Mạn, theo ánh mắt của cô nhìn sang.

Lắc nhẹ ly rượu trên tay, cô nàng nói bằng giọng mà chỉ hai người có thể nghe thấy: "Giản tổng là người có giá trị nhan sắc cao, lại giữ mình trong sạch, quả thật dễ khiến rung động lòng người, nhưng mà ánh mắt của cô thẳng thắn quá, biểu hiện quá rõ ràng rồi."

Biểu cảm của Hề Mạn hơi giật mình, thu hồi tầm mắt, giấu đầu hở đuôi nói: "Tôi không có."

Lý Thục Hâm bật cười: "Trên mạng có một câu nói thế này—— "

Cô nàng hồi tưởng một lúc, ngón tay sơn móng tay đỏ gõ gõ lên thành cốc rượu, "Giả vờ như không thấy, khóe mắt nhìn vạn lần... Lời này chính là nói cô lúc vừa rồi đấy."

Hề Mạn nhất thời nghẹn lời: "Cô đang tự nói mình ý."

Lý Thục Hâm cũng không phủ nhận: "Thật hiếm khi được đi công tác với Giản tổng, lúc trước đúng là tôi đã có một số ý nghĩ, nhưng đáng tiếc người như Giản tổng quá khó để tiếp xúc."

Cô nàng lắc đầu, "Chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể đùa bỡn."

Hai người không cùng bộ phận, lúc trước ngoài công việc ra thì tâm tư của Lý Thục Hâm dành hết lên Giản tổng, không nói được mấy câu với Hề Mạn.

Tối nay uống chút rượu, nghĩ rằng Hề Mạn và cô nàng là hai đồng nghiệp nữ duy nhất trong chuyến công tác này, Lý Thục Hâm dần dần nảy sinh cảm giác cùng chung chí hướng.

Khi lấy Giản tổng làm mục tiêu của mình, cô nàng cảm thấy Hề Mạn quá xinh đẹp, là mối đe dọa rất lớn đối với cô, không muốn đến gần.

Bây giờ sắp trở về Lan Thành, cô nàng đã từ bỏ tâm tư với Giản tổng, mới nhìn đến ưu điểm của Hề Mạn.

Trong chuyến công tác này, bộ phận đầu tư phải đối mặt với cường độ làm việc cao, nghe nói ngay cả Trần Thịnh cũng đã suy sụp, nhưng cô chưa từng phàn nàn oán giận dù chỉ một câu.

Cô xinh đẹp như vậy, chỉ cần làm nũng một chút, liền có thể làm bớt việc hơn các đồng nghiệp khác.

Lý Thục Hâm đã đi làm lâu như vậy, cô ấy biết, có rất nhiều cô gái làm chuyện này ở chốn công sở.

Nhưng sau khi quan sát mấy ngày, Lý Thục Hâm phát hiện ra Hề Mạn rất biết cách ứng xử đúng mực với những đồng nghiệp nam kia, chưa từng vượt quá giới hạn, năng lực làm việc cũng không cần bàn cãi.

Một cô gái như vậy thực sự rất khiến người khác yêu thích.

Lý Thục Hâm nâng ly rượu lên: "Chúng ta không cùng bộ phận, ngày mai trở lại Lan Thành sẽ không thường xuyên gặp nhau nữa. Cùng uống một ly nhé?"

Hề Mạn kinh ngạc hai giây, không biết tại sao cô nàng này đột nhiên lại lưu luyến cô không rời như vậy.

Dù sao mấy ngày nay hai người bọn họ cũng không nói chuyện riêng với nhau nhiều, cho nên cũng không hiểu rõ đối phương.

Hề Mạn cũng không tiện từ chối, liền cầm ly nước trái cây bên cạnh lên chạm cốc với cô nàng.

Vừa định uống thì bị Lý Thục Hâm ngăn lại: "Này, cô không uống rượu hả?"

"Tửu lượng của tôi không tốt." Trước kia Thẩm Ôn không cho cô uống rượu bên ngoài, cô chưa từng luyện uống rượu, bình thường nhiều lắm cũng chỉ nhấp một ngụm nhỏ, đã thành thói quen.

Lý Thục Hâm nói: "Tốt nhất vẫn nên luyện một chút đi, cô sắp làm quản lý dự án, sau này chắc chắn có rất nhiều xã giao, sao có thể lần nào cũng cản rượu mãi được? Ở nơi tương đối an toàn, cô cũng có thể luyện uống rượu thử cho thành thạo. Thỉnh thoảng nhỡ trong trường hợp không cản lại được, thì cũng không đến mức một ly liền gục, đây cũng là tự bảo vệ mình đấy."

Hề Mạn biết, lời này của Lý Thục Hâm là thật tâm muốn tốt cho cô.

Trước kia cô ở Tư bản Bành Huy, bởi vì không uống rượu, quả thật đã đánh mất rất nhiều cơ hội.

Không ai có thể thành công một cách tình cờ tùy tiện cả.

Làm nghề này, tiệc rượu xã giao là điều không thể tránh khỏi.

Nghĩ đến đây, Hề Mạn đặt ly nước trái cây xuống, cầm ly rượu vang đỏ bên cạnh lên cụng ly với cô nàng.

Cô chưa từng uống nhiều rượu, lại không chịu được mùi rượu vang nên hớp một ngụm liền ho khan hai tiếng.

Lý Thục Hâm vội vàng gắp thức ăn cho cô: "Trên bàn rượu, uống rượu xong thì sẽ là bạn bè. Sau này trong tập đoàn nếu cần gì thì cứ đến phòng tài chính tìm tôi nhé."

Hề Mạn đột nhiên phát hiện, Lý Thục Hâm là người có sao nói vậy, trong lòng không giấu giếm tâm tư gì, tính cách cũng không làm cho người ta phản cảm: "Cảm ơn cô."

Rượu này tuy không ngon lắm, nhưng uống xong hình như cũng chẳng có cảm giác gì, Hề Mạn lại rót cho mình một ly nữa.

Tại bàn ăn tối, khi có đồng nghiệp mời rượu, cô cũng uống một hớp theo.

Bất tri bất giác, rượu trong ly đã uống cạn, cô cũng thích ứng được với hương vị chát của rượu vang đỏ.

Vừa định rót tiếp, Lý Thục Hâm ngăn lại: "Xem ra trước kia cô thật sự không uống rượu rồi, rượu vang đỏ có sức ngấm rất lớn đấy, cô đã uống hai ly rồi, đừng tưởng bây giờ không có cảm giác gì thì liền nghĩ là mình uống được nhé."

Nghe Lý Thục Hâm nói vậy, Hề Mạn cũng không khăng khăng nữa, cúi đầu ăn mấy miếng thức ăn.

—————

Sau bữa tối, Hoàng tổng đề nghị để các nhân viên khác về trước, ông ta và những người trong ban giám đốc cùng Giản Chước Bạch đến quán Karaoke đêm.

Giản Chước Bạch liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, lấy lý do sáng hôm sau còn có chuyến bay để uyển chuyển từ chối.

Đi vòng qua bình phong ra tới, anh thấy Hề Mạn ngồi trên ghế, một tay chống cằm, hai má ửng hồng lạ thường.

Giản Chước Bạch khẽ nhíu mày, liếc nhìn nhân viên phụ trách tiếp đãi của K&H ở bàn này, sắc mặt lạnh lùng: "Là ai bảo nữ đồng nghiệp uống rượu?"

Trong ghế lô đột nhiên yên tĩnh hai giây.

Sắc mặt hai đồng nghiệp bị chất vấn kia trông có vẻ không tốt, đang định nói thì Lý Thục Hâm chủ động đứng dậy giải thích: "Giản tổng, không có ai thuyết phục chúng tôi uống rượu cả, chúng tôi cũng không uống bao nhiêu đâu."

Thấy ông chủ đang nhìn Hề Mạn, Lý Thục Hâm lại nói: "Hề Mạn không uống được rượu, uống hai ly xong liền như vậy. Giản tổng yên tâm, tôi vẫn luôn trông chừng cô ấy, sẽ không có chuyện gì đâu."

Bị mấy người phụ trách của K&H vây quanh, Giản Chước Bạch không nói gì nữa, liếc nhìn Hề Mạn bên kia, nói với Lý Thục Hâm: "Trông chừng cô ấy."

Sau đó anh dẫn đầu đi ra khỏi ghế lô.

Lý Thục Hâm kéo Hề Mạn lên, đi theo đám đông ra ngoài, cô ấy kéo cánh tay Hề Mạn, thì thầm: "Mặc dù Giản tổng của chúng ta không gần nữ sắc, nhưng anh ấy thực sự là một ông chủ tốt, còn quan tâm đến an toàn của các đồng nghiệp nữ."

Lúc này, Hề Mạn bắt đầu ngà ngà say, loạng choạng bám lấy Lý Thục Hâm.

"Cô không sao chứ?" Lý Thục Hâm lo lắng nhìn cô, có chút hối hận. Nếu biết tửu lượng của cô kém như vậy, lẽ ra sau chén đầu tiên cô ấy đã nên ngăn cô lại rồi.

Nhưng mà, cô nàng phát hiện sau khi uống rượu hai má của Hề Mạn ửng hồng, giống như đánh phấn hồng, khuôn mặt thuần khiết kia tăng thêm mấy phần kiều mị, càng thêm xinh đẹp.

Thật ra Hề Mạn cảm thấy mình vẫn ổn, đầu óc minh mẫn, chỉ là đầu nặng chân nhẹ, không thể đi thẳng được.

Ra khỏi hội sở, đã có xe chờ sẵn ở đó.

Giản Chước Bạch bị đám người Hoàng tổng vây quanh, lại hàn huyên gì đó, Thư ký Chu đi đến mở cửa sau, người đàn ông cúi người ngồi vào.

Tối nay có nhiều xe nên Lý Thục Hâm kéo Hề Mạn vào chiếc xe sau.

Vừa lên xe, Hề Mạn liền nhắm mắt lại không muốn nhúc nhích.

Chờ đến lúc cô toàn thân buồn ngủ thì bị Lý Thục Hâm đánh thức, nói đã đến khách sạn rồi.

Lúc này, cô càng mơ hồ hơn so với khi vừa bước ra khỏi hội sở.

Sau khi xuống xe, Lý Thục hâm đỡ cô, Hề Mạn chân vừa chạm đất suýt chút nữa thì đứng không vững.

Gần như toàn bộ sức nặng trên người cô đều dồn lên cô ấy, hơn nữa Lý Thục Hâm cũng uống rượu, căn bản không đỡ nổi cô, chỉ có thể hét lớn với đồng nghiệp nam: "Hề Mạn say rồi, các anh ai tới đây đỡ cô ấy với?"

Trần Thịnh thấy vậy huých Đổng Tường Văn một cái, nháy mắt với anh ta.

Cơ hội lấy lòng tốt như vậy, tất nhiên phải bắt lấy rồi!

Đổng Tường Văn nhìn thấy Giản Chước Bạch xuống xe, đứng yên không dám động đậy.

Trần Thịnh không biết anh ta có chuyện gì, rõ ràng trước đó còn rất nhiệt tình với Hề Mạn, đột nhiên lại từ bỏ.

Không kiên trì, chẳng trách không theo đuổi được.

Thấy Lý Thục Hâm sắp bị Hề Mạn đè đến không đứng vững được, Trần Thịnh đi qua: "Để tôi đỡ cho."

Anh ta vừa mới đưa tay ra, một cánh tay khác đã nhanh hơn một bước, tóm lấy cánh tay của Hề Mạn, cũng thuận thế chắn ngang anh ta sang một bên.

Trần Thịnh sửng sốt một lúc, ngước mắt lên bắt gặp góc nghiêng lạnh lùng sắc bén của người đàn ông.

Trên mặt anh ta lộ ra tia khác thường, theo bản năng lùi lại một bước, cung kính nói: "Giản tổng."

Giản Chước Bạch không để ý anh ta, cau mày nhìn Hề Mạn.

Buổi chiều còn đau bụng đến chết đi sống lại, buổi tối liền uống nhiều rượu như thế.

Trước đó anh đã đặc biệt ra lệnh, đồng nghiệp nữ có thể uống nước trái cây, cô vẫn có thể thành ra như thế này.

Thật sự không biết quý trọng thân thể của mình.

"Em có thể đi không?" Giọng nói của anh không nghe ra vui giận.

Hề Mạn dùng sức mở mí mắt nặng trĩu, bắt gặp đôi đồng tử đen nhánh thâm thúy của anh.

Sau khi phản ứng kịp anh đang nói gì, cô vô thức gật đầu: "Giản tổng, tôi có thể!"

Cô vùng ra khỏi tay Giản Chước Bạch, xách túi đi về phía trước hai bước, hai chân đột nhiên tê dại, cả người lảo đảo nghiêng sang một bên.

Giản Chước Bạch tay nhanh mắt lẹ vội vàng đỡ lấy cô, một cánh tay luồn qua nách cô, cánh tay kia vòng qua khuỷu chân cô, trực tiếp bế cô lên, sải bước đi vào khách sạn.

Lý Thục Hâm và các đồng nghiệp khác đứng tại chỗ như hóa đá, phải mất một hồi lâu mới nhớ tới đuổi theo kịp.

Hề Mạn vẫn còn chút tỉnh táo, nhìn thấy đồng nghiệp phía sau, bất an kéo cổ áo anh hai lần, nhẹ nhàng giọng: "Anh thả tôi xuống đi."

Giản Chước Bạch cúi đầu nhìn cô, bước chân không ngừng: "Thả em xuống để em làm trò hề trước mặt đồng nghiệp à?"

"..."

Thư ký Chu bước tới mở thang máy, Giản Chước Bạch ôm Hề Mạn đi vào.

Sau khi cửa đóng lại, thư ký Chu nói với các đồng nghiệp phía sau: "Chỗ đó không đứng được, chúng ta đợi một chút nhé."

Mấy đồng nghiệp trao đổi ánh mắt, mỗi người mang một tâm tư riêng.

Trần Thịnh là người không thể che giấu được chuyện gì, bất thình lình hỏi một câu: "Có phải Giản tổng và Hề Mạn đã quen nhau lâu rồi không?"

Mọi người cũng muốn biết vấn đề này, đồng loạt nhìn Thư ký Chu.

Thư ký Chu chỉnh lại gọng kính trên sống mũi: "Nhìn tôi làm gì, tôi cái gì cũng không biết."

Lý Thục Hâm cũng nhân cơ hội hỏi ra nghi vấn trong lòng: "Vé xem phim buổi chiều, sao Giản tổng lại ngồi cùng Hề Mạn?"

Lý Thục Hâm vừa nhắc tới, những người khác cũng liền nghĩ đến chuyện này.

Phân chia chỗ ngồi quả thật không đúng lắm, vé của mọi người cách nhau rất gần, nhưng hai người lại ngồi riêng ở phía sau.

Thư ký Chu: "Hai người bọn họ đến sau cùng, tôi chia ngẫu nhiên thôi."

Mọi người: "..."

Anh nghĩ chúng tôi tin sao?

Bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, Thư ký Chu ngẩng đầu nhìn lên trần nhà phía trên, ánh mắt đảo một vòng, đột nhiên chuyển chủ đề: "Mà này, sao tối nay Hề Mạn lại uống nhiều như vậy? Ai chuốc hả?"

Lý Thục Hâm lập tức thẳng lưng, yếu ớt giơ tay lên: "Trời đất chứng giám, tôi không gọi là chuốc được, cô ấy mới uống hai ly, còn chưa uống nhiều bằng tôi nữa."

—————

Thang máy đến tầng mười hai, Giản Chước Bạch bế Hề Mạn đến trước cửa phòng, đặt cô xuống: "Thẻ phòng đâu?"

Hề Mạn dựa vào tường, ôm chiếc túi trong ngực, thò tay vào sờ s.oạng nửa ngày nhưng không tìm thấy.

Giản Chước Bạch bất đắc dĩ nhận lấy, tìm thấy thẻ phòng từ bên trong.

Mở cửa, anh đỡ cô vào.

Hề Mạn ngồi ở mép giường, nghiêng đầu nằm xuống.

Giản Chước Bạch liếc nhìn cô một cái, lấy điện thoại di động gọi cho thư ký Chu: "Gọi khách sạn mang canh giải rượu đến phòng cô ấy."

Cất điện thoại vào túi, anh cúi xuống giúp cô cởi giày, đắp chăn cho cô.

Hề Mạn chợt nhớ ra gì đó, đột nhiên mở mắt ra, đôi đồng tử ngập nước chạm phải đôi mắt nóng rực của Giản Chước Bạch.

Bởi vì uống say, mắt cô ướt át, lộ ra một chút mê ly.

Ánh đèn đầu giường phản chiếu khuôn mặt hồng nhuận như phấn điêu ngọc trác của cô, nốt ruồi đỏ nhạt ở giữa lông mày dưới tác dụng của cồn đặc biệt dụ người.

Cổ họng Giản Chước Bạch động đậy, anh đứng bên giường: "Sao vậy em?"

Khi mở miệng, giọng anh khàn đi một cách bất thường.

"Tôi muốn đi vệ sinh." Giọng cô nhỏ nhẹ, dáng vẻ rất ngoan.

Nói xong, cô ôm chăn ngồi dậy, muốn xuống giường.

Giản Chước Bạch tìm dép lê đặt ở dưới chân cô, cô xỏ dép đứng lên, trước tiên đi đến vali trước tủ quần áo, ngồi xổm xuống tìm đồ.

Giản Chước Bạch nhớ ra cô đang đến tháng, hẳn là đang tìm băng vệ sinh.

Lúc uống rượu thì không nhớ rõ mình đang tới tháng, nhưng bây giờ thì lại nhớ ra rồi.

Vừa rồi anh tìm thẻ phòng trong túi xách của cô, thấy trong đó có một cái, liền cầm túi trên ghế sô pha, lấy ra một cái bên trong đưa cho cô: "Tìm cái này sao?"

Chắc là do men rượu, khi nhìn đồ anh đưa tới, Hề Mạn hoàn toàn quên cả thẹn thùng.

Cô cầm lấy xem qua, sau đó lại nhét trở lại trong tay anh: "Tôi muốn dùng loại ban đêm."

Một vòng bối rối thoáng qua trong mắt Giản Chước Bạch.

Hề Mạn lại lục lọi vali, một lúc sau, cuối cùng lấy ra một chiếc dày hơn, đưa cho anh xem một chút: "Cái này mới là loại dùng ban đêm, lần sau anh đừng cầm nhầm nữa nhé."

Mí mắt Giản Chước Bạch giật giật, anh đột nhiên vòng tay qua eo cô, đem cô hoàn toàn ôm vào lòng mình, lười biếng hỏi: "Em còn muốn có lần sau sao? Muốn tôi lấy thứ này cho em?"

Lông mi Hề Mạn run rẩy, vẻ mặt vô tội nhìn anh.

Giản Chước Bạch bất lực thở dài, anh đang nói chuyện gì với một con sâu rượu vậy?

Đúng lúc bên ngoài có người gõ cửa, Giản Chước Bạch buông cô ra.

Hề Mạn loạng choạng đi vào phòng tắm.

Giản Chước Bạch đi mở cửa, nhân viên phục vụ mang canh giải rượu đến.

Không lâu sau, Hề Mạn từ phòng tắm đi ra, Giản Chước Bạch đi tới đỡ cô.

Giản Trác Bạch ngồi ở đầu giường đút canh giải rượu cho cô.

Hề Mạn chỉ nếm một ngụm rồi quay đầu đi: "Tôi không uống được."

"Uống một chút thôi, có thể tăng tốc độ trao đổi chất và phân giải rượu." Giản Chước Bạch nói, lại đút cho cô một muỗng, "Đã không biết uống rượu mà còn uống nhiều như vậy, cẩn thận ngày mai lại đau bụng."

"Tôi mới uống hai ly, tuyệt đối không nhiều bằng anh đâu." Tối nay có rất nhiều người kính rượu anh, xuyên qua tấm bình phong cô nhìn thấy được.

Giản Chước Bạch bật cười, dường như rất buồn cười: "Em so sánh với tôi? Tửu lượng của tôi tốt hơn em, chưa bao giờ say."

"Anh nói dối." Hề Mạn phản bác lại, "Anh cũng từng say rồi."

"Khi nào?"

Hề Mạn nhớ tới gì đó, mím môi dưới: "Anh còn bắt nạt tôi."

"?"

"Ngày hôm sau còn nói con chó đã cướp đi nụ hôn đầu của anh."

"??"

Giản Chước Bạch nghe mấy lời của cô thì không hiểu ra làm sao, cho rằng cô ăn nói linh tinh, vốn định không thèm để ý tới.

Đột nhiên, anh chợt nhớ có một đêm mình thực sự đã uống say.

Ngày hôm sau thì bị thằn lằn liếm mặt đánh thức...

Bây giờ liên hệ với lời của Hề Mạn, Giản Chước Bạch cố gắng nhớ lại, ánh mắt chậm rãi rơi vào đôi môi hồng hào căng mọng của cô.

Khóe mắt Giản Chước Bạch hung hăng co rút giật hai lần, yết hầu gợi cảm vô thức trượt xuống.

Anh thật sự uống quá nhiều rượu, khó trách buổi sáng hôm đó cảm xúc của cô có vẻ hơi lạ thường, mấy ngày sau cũng không muốn nói chuyện với anh.

Làm sao anh có thể quên một chuyện quan trọng như vậy chứ?

Giản Chước Bạch đột nhiên mất tự tin khi nói chuyện với cô, anh hắng giọng, dịu giọng nói: "Ngoan, uống canh giải rượu đi."

Hề Mạn có chút miễn cưỡng, nhưng dưới sự ôn nhu khó hiểu của anh, hiếm khi tốt tính như vậy, vẫn uống gần hết canh giải rượu.

Cuối cùng còn lại một ít, Giản Chước Bạch không ép cô nữa, tự mình uống cạn.

Đặt bát sang một bên, anh nhìn thấy đôi môi đỏ mọng ẩm ướt của Hề Mạn, lấp lánh nước dưới ánh đèn, cổ họng anh có chút ngứa ngáy: "Em vừa mới nói là lúc trước tôi bắt nạt em đúng không?"

Đôi mắt trong veo của Hề Mạn nhìn sang, liền thấy anh một tay chống mép chăn, nghiêng người tới gần, tựa như đang dụ dỗ, nặng nề hỏi một câu: "Vậy bây giờ em có muốn, bắt nạt ngược trở lại không?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi