CHƯỚC CHƯỚC LÃNG MẠN

Hề Mạn từ từ nhắm mắt lại, cảm nhận được rõ ràng bên cạnh giường lún xuống, ngay sau đó người đàn ông nằm bên cạnh cô.

Vì khoảng cách quá gần, khi anh nằm xuống, khuỷu tay lơ đãng đụng phải cánh tay cô, Hề Mạn theo bản năng rút tay về, hơi dịch chuyển chỗ sang một bên.

Theo động tác của cô, bên tai truyền đến tiếng cười khẽ của người đàn ông: "Còn giả bộ ngủ sao?"

Vừa dứt lời, Hề Mạn liền cảm thấy anh trở mình, nằm nghiêng đối mặt với cô.

Dù không mở mắt nhưng cô vẫn luôn cảm thấy có hai con mắt nóng như lửa đốt đang chăm chú nhìn thẳng vào mặt mình.

Khoảng cách quá gần, hơi thở từ chóp mũi người đàn ông phả vào tai cô, vài sợi tóc tơ mềm mại đung đưa lướt qua da thịt bên cổ, cảm giác ngứa ngáy khiến lòng cô run rẩy.

Hô hấp Hề Mạn ngưng trệ, dưới cái nhìn chằm chằm của anh, cơ thể cô bất giác cứng đờ.

Cuối cùng, cô thật sự không giả vờ được nữa, đành mở mắt ra, bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn, thuận miệng hỏi: "Tại sao anh cứ nhìn em vậy?"

Giản Chước Bạch không hề không cảm thấy xấu hổ chút nào khi bị bắt gặp, vẫn thẳng thắn vô tư nhìn cô, nói với giọng điệu rất đương nhiên: "Anh nhìn vợ anh thì có chuyện gì sao?"

Hề Mạn: "..."

"Không chỉ có thể nhìn mặt——" Anh dừng lại, cánh tay dài kéo Hề Mạn vào lòng, nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai mẫn cảm của cô, thấy cô co rúm tránh né, anh cong môi cười, nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô: "Anh muốn nhìn chỗ khác cũng được nữa là."

Nói rồi, anh dùng răng ngậm lấy cổ váy ngủ của cô nhẹ nhàng kéo sang một bên, để lộ ra nửa bờ vai trắng như tuyết của cô, dưới ánh đèn, chiếc cổ thiên nga của cô thon thả quyến rũ, xương quai xanh cũng thanh tú xinh đẹp.

Trên cổ cô vẫn đeo chiếc nhẫn cưới mà Giản Chước Bạch trao cho, phản chiếu ánh sáng hồng tím.

Giản Chước Bạch cúi người tới gần, nhẹ nhàng hôn chiếc nhẫn kim cương.

Anh vòng hai tay ôm lấy cô, xuyên qua lớp váy ngủ lụa mỏng, Hề Mạn có thể cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay anh đặt trên thắt lưng cô.

Cho đến khi đôi môi mỏng gợi cảm của anh buông chiếc nhẫn kim cương ra, trằn trọc hôn lên xương quai xanh của cô, xúc cảm mềm mại lại ấm áp, ngón chân Hề Mạn cũng bất giác co lại.

Mới đầu chỉ là một nụ hôn phớt nhẹ, sau đó lại tăng thêm lực đạo, chà xát lên da thịt mỏng manh của cô.

Xương ngón tay thon dài co lại một chút, không nặng không nhẹ nhéo nhéo eo cô.

Vòng eo của cô quá mảnh khảnh, tựa như không đủ một vòng ôm, Giản Chước Bạch cảm thấy nếu mình dùng thêm chút lực nữa, sợ là có thể sẽ phá vỡ nó, chỉ dám nhẹ nhàng vuốt ve qua lớp vải mỏng.

"Đừng động." Hề Mạn "ưm" đè lại tay anh, mắng anh, "Ngứa!"

Dưới trạng thái này, ngay cả giọng nói của cô cũng yêu kiều, cơ hồ khiến anh không chống đỡ nổi.

Giản Chước Bạch chống hai tay hai bên người cô, dừng lại, rũ mắt nhìn cô.

Bộ đồ ngủ trên người cô là màu đỏ hồng, loại màu sắc này có nhiều người nếu không kiểm soát được, không cẩn thận mặc vào trông sẽ rất quê mùa hoặc thô t.ục.

Nhưng mà nước da của cô trắng nõn, ngũ quan vô cùng thanh tú xinh đẹp, giờ phút này trên nền áo ngủ là làn da trắng nõn hồng hào, giống như đóa hoa hồng tùy ý nở rộ.

Cổ áo ngủ của cô mở ra khá rộng theo động tác  vừa rồi của anh, để lộ chiếc váy hai dây trễ xuống bên dưới, vô cùng gợi cảm, xinh đẹp không gì sánh nổi.

Cổ họng Giản Chước Bạch giật giật, đáy mắt tối sầm lại, nóng rực: "Bộ đồ ngủ này đẹp lắm, quay về chúng ta có thể mua thêm mấy bộ."

Giọng anh rất khàn, trong đôi mắt đen nhánh sâu thẳm hiện lên sự mãnh liệt.

Theo ánh mắt của anh, Hề Mạn mới ý thức được điều gì, con ngươi đột nhiên co rụt lại, vội vàng kéo lại chiếc váy ngủ vương vãi, lườm anh: "Ai cho anh nhìn lung tung?"

Giản Chước Bạch bị phản ứng của cô chọc cười: "Chạm cũng đã chạm rồi, còn không cho nhìn hả?"

Hề Mạn nghĩ đến nụ hôn trong khu rừng nhỏ ở đại học A.

Lúc đầu, anh còn thận trọng dụ dỗ, nhưng khi thấy cô không kháng cự liền dần làm càn, về sau không nặng không nhẹ, thậm chí còn làm đau cô.

Vành tai Hề Mạn đỏ bừng, quay đầu đi không nhìn anh, nhỏ giọng càu nhàu: "Anh là đồ mặt dày vô sỉ."

"Anh mặt dày vô sỉ?" Giản Chước Bạch nhướng mày, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, buộc người dưới thân phải đối mặt với mình, đáy mắt hiện lên một tia nghiền ngẫm, "Lần trước ở thành phố Z, người mà buổi tối chui vào trong chăn của anh ôm anh ngủ, sáng hôm sau còn nhìn chằm chằm vào thân thể anh không chớp mắt, là ai nhỉ?"

Cúi đầu cắn môi cô một ngụm, giọng điệu lười biếng của người đàn ông tràn đầy cưng chiều, "Lúc đó anh đâu có nói em vô mặt dày vô sỉ."

Bị anh nhắc tới, Hề Mạn lại nghĩ đến chuyện đó.

Ban đầu là do áo ngủ của anh tự mở ra, dâng đến trước mắt cô, sao lại có thể trách cô được?

Cô là bị động, không phải chủ động nhìn mà.

Huống chi, cô cái gì cũng không thấy, chỉ nhìn cơ ngực cùng tuyến nhân ngư, xuống chút nữa cô đều không thấy gì cả.

Hề Mạn càng hồi tưởng, hình ảnh trong ký ức càng rõ ràng, đặc biệt là khi nghĩ đến đường viền do các cơ bắp phác hoạ ra, hormone nam tính quả thật bùng nổ...

Cô vội nhắm mắt lại để che đậy sự chột dạ: "Anh tránh ra mau, còn muốn ngủ không đây?"

Giản Chước Bạch nhìn chằm chằm gò má ửng hồng của cô, lại nhìn hàng mi dài run rẩy của cô, không khỏi bật cười.

Cũng quá dễ xấu hổ, không nỡ trêu chọc.

Anh lại nằm xuống bên cạnh cô, tự nhiên ôm lấy cô, đột nhiên chuyển chủ đề: "Ngày mai chúng ta đi đâu?"

Hề Mạn tìm một vị trí thoải mái trong lòng anh, mở mắt ra nghiêm túc suy nghĩ: "Thật ra khu vực phụ cận khuôn viên trường cũng đi gần hết rồi, hay là chúng ta đến điểm du lịch quanh đây đi? An Cầm có một ngọn núi rất nổi tiếng, bên trong còn có một ngôi đền cầu duyên, trước kia có rất nhiều cặp tình nhân đã đến đó ước nguyện đấy."

Giản Chước Bạch ngửi mùi thơm dịu nhẹ ngọt ngào trên tóc cô: "Vậy đến lúc đó chúng ta cầu một quẻ."

Khóe miệng Hề Mạn nhếch lên một nụ cười, ngước mắt hỏi anh: "Cầu cái gì?"

Giản Chước Bạch trầm ngâm một lát, ngón trỏ gãi gãi chóp mũi của cô: "Cầu cho chúng ta trăm năm hoà hợp, yêu nhau đến già, em cảm thấy thế nào?"

Hề Mạn ngượng ngùng tránh đi ánh mắt của anh: "Chỗ đó hơi xa trường học, mai chúng ta còn phải dậy sớm, đi đặt đồng hồ báo thức trước đã."

Cô nói rồi vươn tay sờ điện thoại dưới gối.

Đồng hồ sinh học của Giản Chước Bạch rất chính xác, có thói quen dậy sớm mỗi ngày, thật ra anh nghĩ có đặt báo thức hay không cũng không quan trọng.

Vừa định nói, khóe mắt anh liếc thấy Hề Mạn đang cầm điện thoại, dùng vân tay mở khóa.

Giao diện của điện thoại di động là một trình duyệt web, trên trang web có nhập một câu: Thời gian hành kinh vừa kết thúc có thể quan hệ tì.nh dục không?

Khóe mắt Giản Chước Bạch giật giật, còn chưa nhìn kỹ, Hề Mạn đã nhanh chóng chuyển giao diện màn hình điện thoại.

Vừa nãy cô phát hiện Giản Chước Bạch tắm xong chuẩn bị đi ra, trực tiếp tắt màn hình điện thoại, lại quên đóng trình duyệt web, lúc này tim Hề Mạn đập thình thịch.

Rõ ràng cảm nhận được ánh mắt của Giản Chước Bạch đang nhìn sang, cô xấu hổ đến lúng túng không chịu nổi, vội vàng quay lưng về phía anh.

Vốn tưởng rằng anh sẽ cố ý nói gì đó để giễu cợt cô, nhưng Giản Chước Bạch lại không nói gì, chỉ đột nhiên từ phía sau vươn tay qua, muốn đoạt lấy điện thoại di động của cô.

Hề Mạn nắm lấy điện thoại không chịu buông, lòng bàn tay rộng lớn của anh liền bao lấy tay cô, cùng cô cầm điện thoại.

Đầu ngón tay người đàn ông gõ nhẹ, mở lại trình duyệt.

Liếc nhìn câu hỏi trong ô nhập liệu, anh nhấp vào nút tìm kiếm, trang web nhanh chóng được tải lên.

Có bác sĩ đề nghị rằng để đảm bảo an toàn, tốt nhất là đợi thêm hai đến ba ngày nữa.

Ngón cái Giản Chước Bạch lướt màn hình di động, vuốt trang lên trên, tiếp tục xem phía dưới.

Các câu trả lời đa số đều giống nhau.

Trong căn phòng khách sạn yên tĩnh, Hề Mạn và Giản Chước Bạch im lặng đọc chữ trên đó, đều không mở miệng.

Giản Chước Bạch áp chặt vào lưng cô, hơi thở nóng bỏng phả vào cần cổ cô.

Hề Mạn không xoay người, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng phản ứng cơ thể của anh.

Không biết qua bao lâu, anh trầm giọng nói: "Anh ngủ ở ngoài sô pha nhé?"

Phòng khách sạn có không gian rộng rãi, Giản Chước Bạch cảm thấy ghế sô pha trong phòng khách miễn cưỡng chen chúc một chút cũng được.

Hề Mạn đã chú ý tới chiếc ghế sô pha đó rồi, so với thân hình của anh thì thật sự rất nhỏ, sợ rằng anh sẽ ngủ không ngon.

Hề Mạn lại lướt màn hình điện thoại, có người nói nếu thật sự gấp quá thì có thể dùng biện pháp khác trước.

Giản Chước Bạch cũng nhìn thấy câu nói đó, vô thức nghiêng người lại gần, áp cả người cô vào lòng anh, hơi thở hơi trầm xuống.

Anh đây là sau khi thấy những gợi ý khác, đầu óc bắt đầu trở nên linh hoạt hả?

Tiến độ của hai người họ quả thật rất nhanh, nhưng Hề Mạn không thực sự cảm thấy bọn họ giống như hầu hết các cặp tình nhân khác, hai người phải có một quy định nghiêm chỉnh, cách bao lâu mới có thể tiến tới bước tiếp theo.

Dù sao bọn họ cũng đã bỏ lỡ quá nhiều năm, có quá nhiều khoảng trống tình cảm cần được bù đắp và lấp đầy.

Anh cùng cô đến đại học A, lại tỏ tình lãng mạn với cô, Hề Mạn có thể cảm nhận được anh đang rất dụng tâm cùng cô nói chuyện yêu đương.

Anh có thể có tâm ý này, Hề Mạn rất thỏa mãn, cũng rất ấm áp.

Nhưng khi tình nồng thì làm sao có thể vô cầu vô dục được?

Anh không thể khắc chế bản thân, Hề Mạn có thể hiểu được.

Cô mím môi dưới, thấp giọng hỏi: "Anh có muốn tắt đèn không?"

"Ừm." Cổ họng anh khẽ trượt, vươn tay tắt đèn đầu giường, lại ôm lấy cô.

Căn phòng nhanh chóng chìm vào bóng tối, tiếng hít thở của cả hai cũng bị khuếch đại lên không ít.

Hề Mạn đợi rất lâu, nhưng anh chỉ ôm cô mà không làm gì khác.

Nhưng ham muốn s.inh lý rõ ràng không hề nguôi ngoai.

Anh đang cực lực áp chế.

Hề Mạn không biết anh đang nghĩ gì, vừa rồi cô bảo anh tắt đèn, ám chỉ còn chưa đủ rõ ràng sao?

Hề Mạn dần dần cảm thấy buồn ngủ.

Trước khi ngủ, cô ỷ vào không bật đèn, Giản Chước Bạch không nhìn thấy biểu cảm của cô, nhịn không được hỏi thêm một câu: "Rốt cuộc anh có muốn hay không?"

Giản Chước Bạch vòng tay qua người ôm lấy cô, giọng nói trầm thấp: "Đây là lần đầu tiên của chúng ta."

Hề Mạn: "..."

Cô hiểu rõ, đây là lần đầu tiên quý giá của anh, anh không muốn dùng biện pháp khác.

Vành tai Hề Mạn đỏ như sắp nhỏ máu, chưa từng thấy người nào đến lúc này rồi mà còn kén cá chọn canh, cũng không biết là mắc bệnh thiếu gia gì mà đặc biệt như vậy.

Muốn hay không kệ anh!

Thế mà còn cô mặt dày chủ động hỏi anh.

Hề Mạn đá anh một cước: "Vậy anh tránh ra, em đi ngủ đây."

Giản Chước Bạch lại mỉm cười, thì thầm vào tai cô: "Hề Hề, em chủ động như thế, có phải là em muốn không?"

"??"

Hề Mạn lập tức quẫn bách, xoay người lại đẩy mạnh anh: "Là do anh phản ứng rõ ràng như thế, em mới hỏi anh, anh đừng có ụp cái nồi này lên đầu em."

Giản Chước Bạch ôm cô không buông, không biết xấu hổ xin lỗi: "Được được được, là anh muốn, không phải em muốn, vợ anh rất thương anh."

Hề Mạn bị xưng hô của anh làm nóng mặt, nằm trong lòng anh dần dần an tĩnh lại, khóe miệng nhếch lên.

Giản Chước Bạch nhẹ nhàng hôn lên trán cô, đề nghị: "Thật sự không được, hay chúng ta làm chuyện khác trước đi?"

Đã từ chối cô rồi, anh còn muốn làm gì nữa?

Hề Mạn chưa kịp hỏi, anh đã chủ động ghé vào tai cô, thấp giọng thương lượng với cô: "Nếu đêm nay không thể làm, thì bật đèn lên để anh xem trước một chút."

?

Xem một chút?

Hề Mạn phản ứng kịp lời anh nói là xem cái gì, xấu hổ trực tiếp chửi thề: "Anh xem cái rắm!"

Thế mà vừa rồi cô còn đau lòng anh, người này cũng quá không biết xấu hổ rồi!

Lồng ngực Giản Chước Bạch run lên vài cái, bật cười, lười biếng lặp lại lời của cô: "Xem cái rắm hả?"

Anh trầm tư hai giây, giống như đang nghiêm túc suy nghĩ, sau đó chậm rãi bổ sung: "Cũng được."

Hề Mạn: "..."

Quả thực là vô sỉ không giới hạn.

Hề Mạn tức giận đẩy anh ra: "Ngay ngắn ngủ đi!"

Cô dịch ra xa anh một chút, nhắm mắt lại.

Lần này Giản Chước Bạch không lại đuổi theo tới gần, chỉ cách màn đêm ánh mắt ôn nhu ngắm cô.

Hề Mạn mơ màng sắp ngủ thì mơ hồ cảm thấy hình như anh đứng dậy đi vệ sinh, rất lâu sau mới quay lại.

Editor: quattutuquat

—————

Sau khi hai người ngủ cùng nhau trong khách sạn, trở lại biệt thự Giản Khê Đình, Giản Chước Bạch như lẽ đương nhiên nói lời tạm biệt với việc ngủ trên sàn, chen lên cùng một chiếc giường với cô.

Sau khi kinh qua sự mặt dày của người đàn ông này, Hề Mạn không bao giờ chủ động nữa, mỗi đêm đều tự giác nằm ở một bên, tránh xa anh một chút.

Thỉnh thoảng, Giản Chước Bạch sẽ kéo người qua, đè lên hôn rất lâu, làm lộn xộn chiếc váy ngủ của cô, nhưng vẫn không vội vàng cùng cô đi đến bước cuối cùng.

Anh dường như thực sự một lòng một dạ muốn cùng cô nói chuyện yêu đương.

Thậm chí Hề Mạn còn thấy anh đã lập một danh sách trong bản ghi nhớ trên điện thoại, có tiêu đề: 100 việc cần làm với Hề Mạn.

Trong đó bao gồm giúp cô sấy tóc; đưa cô đi ăn tối dưới ánh nến; tìm hiểu về tất cả mọi thứ cô quan tâm, chẳng hạn như các loại mỹ phẩm và màu son khác nhau; cùng nhau đọc sách trong phòng sách; cùng nhau ngắm bình minh, ngắm hoàng hôn...

Hôm nay Hề Mạn đang làm kế hoạch dự án trong văn phòng, WeChat liên tục rung không ngừng.

Nhấp vào xem, Giản Chước Bạch đã gửi rất nhiều ảnh chụp son môi: 【 Mấy màu này rất đẹp, anh đặt hàng rồi, đợi em quay về có thể thử. 】

Anh thực sự rất cố gắng học tập, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, anh đã từ ban đầu nghĩ rằng mọi màu son đều giống nhau, đến bây giờ sự khác biệt nhỏ nhặt cũng có thể phân biệt được.

Hơn nữa, phấn mắt và má hồng cũng nghiêm túc nghiên cứu.

Hề Mạn trả lời anh: 【 Ở nhà đã mua rất nhiều rồi mà. 】

Giản tiên sinh (Chồng tôi): 【 Đây là số màu mới nhất, ở nhà không có. 】

Hề Mạn cảm thấy anh sẽ sớm được thăng chức thành chuyên gia làm đẹp mất, còn biết rõ hơn cả cô.

Bất đắc dĩ lắc đầu, đành phải tùy anh vậy.

Không lâu sau, anh lại gửi thêm vài bức ảnh nữa, lần này là hình của nhiều cặp đôi.

Hề Mạn lật qua các tấm ảnh, cuối cùng khó hiểu trả lời anh bằng một dấu chấm hỏi: 【? 】

【 Anh muốn chụp ảnh đôi à? 】

Giản tiên sinh (Chồng tôi): 【 Đây là đồ đôi, em thích cái nào, chúng ta mua mấy bộ đi. 】

【 Nhưng nếu em muốn chụp ảnh đôi cũng được, hôm nào chúng mình chụp đi, vừa vặn hai tacũng chẳng có mấy ảnh chụp chung. 】

【 Chụp ảnh trong khuôn viên trường, cả trường trung học lẫn đại học đều chụp hết. 】

【 Cuối tuần luôn đi, em cảm thấy thế nào? 】

Hề Mạn không ngờ rằng chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, anh đã từ son môi thành đồ đôi, lại từ đồ đôi thành ảnh đôi, cuối cùng còn nghĩ xong cả thời gian và địa điểm chụp ảnh luôn rồi.

Ý nghĩ nhảy quá nhanh khiến cô thực sự không theo kịp.

Bây giờ vẫn đang là giờ làm việc, Hề Mạn không nhịn được hỏi anh: 【 Hôm nay anh không có việc gì làm à? 】

Giản tiên sinh (Chồng tôi): 【 Có chứ. 】

Giản tiên sinh (Chồng tôi): 【 Nhưng những thứ liên quan đến em cũng rất quan trọng. 】

Hề Mạn trong lòng ngọt ngào, mím môi cười, đánh chữ gửi qua: 【 Mau đi làm việc trước đi, những chuyện khác để nói sau. 】

Tắt WeChat, cô mới gõ thêm hai dòng, anh lại gửi một tin nhắn khác.

Giản tiên sinh (Chồng tôi): 【 Vợ ơi, anh có chút nhớ em, em có muốn lên đây với anh không? 】

Hề Mạn: "..."

Bây giờ anh thực sự rất dính người.

Vốn không muốn phản ứng lại anh, nhưng Hề Mạn lại không khỏi mềm lòng.

Vừa vặn là dự án có chút vấn đề, cần phải đi gặp anh, cô sắp xếp đống tài liệu trong tay rồi ra khỏi văn phòng, đi thang máy lên văn phòng tổng giám đốc.

Cô cũng muốn xem xem rốt cuộc nửa ngày nay anh làm gì trong văn phòng mà chốc lại son phấn chốc lại đồ đôi.

Sau khi Hề Mạn tiếp quản dự án mà Giản Chước Bạch phụ trách, cô đến văn phòng tổng giám đốc như ngựa quen đường cũ.

Người trong văn phòng tổng giám đốc dù nhìn thấy cô cũng chẳng kinh ngạc, Hề Mạn dừng ở cửa phòng làm việc, gõ nhẹ hai lần, liền nghe thấy bên trong truyền đến một giọng nam: "Mời vào."

Đẩy cửa vào, Giản Chước Bạch đang ngồi trước máy tính, mặc áo sơ mi công sở màu đen, ống tay áo xắn đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay có nước da trắng lạnh, đường nét uyển chuyển đẹp đẽ, kéo dài đến bàn tay có khớp xương rõ ràng.

Ngẩng đầu nhìn Hề Mạn, một tay anh cởi cúc áo sơ mi trên cùng, yết hầu gợi cảm thong thả trượt xuống.

Hề Mạn giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt nóng rực của anh, cầm tài liệu bước tới.

Ngay khi cô vừa đứng vững, người đàn ông tự nhiên vòng tay ôm lấy eo cô, đặt cô ngồi lên đùi anh.

Tim Hề Mạn đập lỡ mấy nhịp, giãy dụa muốn đứng dậy: "Sẽ bị người ta thấy mất, anh đừng làm loạn."

"Ai dám vào mà không gõ cửa?" Giản Chước Bạch cường thế ôm chặt lấy cô, vùi mặt vào cổ cô, "Có nhớ anh không?"

Hề Mạn bị anh cọ rất ngứa ngáy, có chút buồn cười né tránh: "Sáng sớm cùng nhau đi làm, mới vài giờ không gặp, có gì mà nhớ?"

"Mới vài giờ sao, anh cảm thấy như rất lâu rồi."

Hề Mạn nâng khuôn mặt tuấn tú sắc bén của anh lên, cười nói: "Giản tổng, hóa ra anh lại có đầu óc yêu đương như thế hả?"

"Bây giờ em mới biết à?" Anh bắt lấy tay cô, hôn lên lòng bàn tay mềm mại của cô.

Giản Chước Bạch thả một tay xoay con lăn chuột, cho cô xem những trang web mà anh đã lưu: "Anh đã chọn rất nhiều đồ đôi, em xem có bộ nào em thích không?"

Hề Mạn nhìn mấy hình ảnh trên máy tính, nhất thời bật cười: "Bây giờ là giờ làm việc, tại sao anh không chăm chỉ làm việc mà lại xem mấy cái ảnh này hả? Anh đây được gọi là chơi bời lêu lổng, không làm việc đàng hoàng đấy nhé."

"Thế nào là không làm việc đàng hoàng?" Giản Chước Bạch không thèm để ý, "Anh đây làm chuyện rất đứng đắn."

"Xem đồ đôi mà là chuyện đứng đắn hả?"

"Lấy lòng vợ mình, sao có thể không tính là chuyện nghiêm túc được?"

"..."

"Em mau xem đi, có thích không?"

Hề Mạn bất đắc dĩ: "Em tới tìm anh bàn chuyện công việc."

"Chọn xong đồ đôi rồi lại bàn."

Hề Mạn hết cách với anh, nhận lấy con trỏ chuột, cùng anh lật xem ảnh chụp trên máy tính.

Hai người chọn vài bộ, Giản Chước Bạch hỏi: "Cuối tuần chúng ta đi chụp ảnh đôi nhé?"

Hề Mạn nói: "Chụp ảnh đôi có gì hay?"

"Rất nhiều cặp đôi đều chụp ảnh kiểu này, tất nhiên chúng ta cũng phải thế chứ, không thể thiếu được."

Hề Mạn nghĩ ngợi: "Cuối tuần này anh trai với chị dâu sẽ ra nước ngoài, đến lúc đó chúng ta phải giúp chăm sóc Điềm Điềm, làm gì có thời gian chụp ảnh đôi."

Giản Quý Bạch đã sớm nói với Giản Chước Bạch và Hề Mạn về chuyện xuất ngoại tham gia hôn lễ của bạn học, thuận tiện cùng Mộ Du Vãn đi du lịch.

Hai ngày trước đến nhà Giản Quý Bạch ăn tối, Hề Mạn nghe Mộ Du Vãn nhắc đến, hình như là vé máy bay cuối tuần này.

Nghe Hề Mạn nhắc nhở, Giản Chước Bạch cũng mới nhớ tới chuyện này.

Anh cũng không thèm để ý cái này: "Vậy thì để nó đi theo đứng bên cạnh xem, nếu vẫn không được thì cũng chụp cho nó vài tấm."

Đúng lúc này, cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài.

Hề Mạn hoảng sợ, nhanh chóng nhảy xuống khỏi đùi Giản Chước Bạch, nhìn về phía người đang tới.

Vừa rồi Giản Chước Bạch còn nói không ai dám không gõ cửa mà vào, bây giờ lại có người dám làm như vậy luôn này, thật là mất mặt mà.

Lẽ ra cô không nên dung túng để người đàn ông này làm chuyện xằng bậy.

Hề Mạn tức giận lén véo cánh tay của Giản Chước Bạch, người đàn ông rít lên vì đau, cau mày nhìn người ở cửa.

Giản Quý Bạch cũng hơi sửng sốt, anh chỉ lo vội vàng tới đây, không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Anh còn tưởng chỉ có một mình em trai anh ở đây thôi chứ.

"Có phải anh vào không đúng lúc rồi không?" Sau khi muộn màng ý thức được, anh chỉ về phía sau, "Hay là anh ra ngoài gõ cửa một lần nữa nhé?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi