CHƯỚC CHƯỚC LÃNG MẠN

Sau nửa tháng vết thương trên eo của Mạc Thấm đã hồi phục, có thể tự do đi lại.

Trong khoảng thời gian này, Văn Gia Chí ngoại trừ đến trường và bệnh viện thì đều sống ở đây để chăm sóc cô.

Anh làm tất cả việc nhà, quan tâm đến cô hết mực, tận tâm tận lực.

Theo thời gian ở chung, quan hệ của cả hai ấm lên không ít, Văn Gia Chí vốn luôn trầm lặng ít nói cũng sẽ chủ động tìm chủ đề để trò chuyện với cô.

Mạc Thấm không nói rõ hai người đã làm lành hay chưa, nhưng cũng không bài xích chuyện thỉnh thoảng cùng anh thân mật, thực ra cũng không khác gì đã làm lành.

Mạc Thấm thường xuyên nảy sinh ra ảo giác, như thể bọn họ chưa từng xa cách, chỉ là hình thức bên nhau đã thay đổi so với hồi đại học, bây giờ có cảm giác tình yêu cuồng nhiệt hơn.

Tuy nhiên, Mạc Thấm vẫn chưa đồng ý cho anh ngủ trong phòng ngủ, vì vậy anh chỉ có thể chấp nhận yên vị trên ghế sô pha trong phòng khách mỗi đêm.

Sáng nay, Mạc Thấm tỉnh lại đã gần chín giờ.

Cô rửa mặt xong đi ra khỏi phòng ngủ, Văn Gia Chí đang nằm trên sô pha, đang là tiết trời đầu xuân mà anh chỉ quấn một tấm chăn, cuộn tròn ở đó như đang ngủ.

Mạc Thấm vốn dĩ không muốn quấy rầy anh, không ngờ anh ngủ không sâu, cô vừa đi tới trước mặt thì người đàn ông trên sô pha liền tỉnh.

Anh mở mắt ra, trong đôi mắt mang theo sự mệt mỏi không thể xóa nhòa, đôi đồng tử đen láy chứa đầy vẻ mê mang vừa mới tỉnh ngủ lúc này càng trở nên trong trẻo.

Hai người nhìn nhau, Văn Gia Chí vén chăn ngồi dậy: "Em dậy rồi à, trên đường trở về anh có mang bữa sáng cho em, còn ở trong hộp giữ nhiệt, hẳn là vẫn nóng đấy."

Anh nói xong thì đứng dậy đi tới lấy ra giúp cô.

Mạc Thấm đi theo sau, nhìn thoáng qua râu mới mọc lún phún trên cằm anh cùng với vẻ mệt mỏi lộ ra trên mặt: "Anh về lúc nào vậy?"

Tối hôm qua anh trực ca đêm ở bệnh viện.

"7 giờ 40." Văn Gia Chí giúp cô đặt bữa sáng lên bàn ăn, kéo ghế ra.

Mạc Thấm ngồi xuống, trong đầu tính toán thời gian, anh còn chưa ngủ được bao lâu, nhân tiện nói: "Anh không cần phải để ý đến em đâu, mau đi nghỉ ngơi đi."

"Anh không sao, nghỉ cũng tàm tạm rồi." Văn Gia Chí ngồi xuống bên cạnh cô, "Ở cùng em một lát."

Gần đây anh luôn như vậy, chỉ đợi đến khi Mạc Thấm vào nằm trong phòng ngủ anh mới đi nghỉ ngơi một lúc.

Chỉ cần Mạc Thấm đi ra ngoài, lúc nào anh cũng ở bên cô, cũng không đi ngủ, không biết có phải do anh cảm thấy cuộn mình trên sô pha không đẹp đẽ hay không.

Mạc Thấm đang lẩm bẩm, Văn Gia Chí bỗng nhiên ho khan vài tiếng.

Mạc Thấm quay đầu, thấy sắc mặt của anh không tốt lắm: "Anh bị cảm sao?"

"Chắc là hơi cảm lạnh, không nghiêm trọng, em đừng lo lắng."

Mạc Thấm đặt đũa xuống, ngữ khí không cho phép người ta từ chối: "Anh vào phòng ngủ ngủ đi, ngủ ngon rồi lại tới tìm em."

Văn Gia Chí còn muốn nói thêm gì đó, Mạc Thấm lạnh lùng húp cháo: "Nếu anh không nghe em thì đừng ở nhà em nữa."

Lúc này Văn Gia Chí mới bất đắc dĩ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn cô: "Được, nghe lời em, anh đi ngủ bù."

Khi anh đứng dậy, Mạc Thấm nhớ tới một chuyện, nói với anh: "Lát nữa em phải quay trở lại đoàn làm phim, sau đó sẽ ở khách sạn, quay phim xong mới có thể trở về."

Văn Gia Chí khẽ cau mày: "Vết thương ở lưng của em vừa mới khỏi, không thể làm những động tác có độ khó cao, bây giờ quay lại quay phim, nếu gây ra vết thương lần nữa, bong gân cấp tính biến thành căng cơ mãn tính thì sẽ không bao giờ đỡ hơn được, em biết không?"

"Em cũng nên làm việc trở lại rồi, nếu cứ tiếp tục tĩnh dưỡng mãi, chẳng lẽ phải bắt tất cả mọi người trong đoàn làm phim cùng chờ đợi em sao? Nếu cứ tiếp tục trì hoãn nhỡ đâu đạo diễn thay người thì sao?"

Cô nhìn người đàn ông đối diện, "Văn Gia Chí, các vai diễn trước đây của em chỉ có thể là nhân vật làm nền cho người khác, bây giờ sự nghiệp vừa mới khởi sắc, em trân trọng mọi cơ hội được làm nhân vật chính, anh hiểu không?"

"Anh là bác sĩ, anh chỉ biết rằng không có gì quan trọng bằng sức khỏe của em." Anh nhìn cô chăm chú, nói một cách nghiêm túc, "Cơ hội trong công việc không chỉ có một, nhưng nếu vết thương trên cơ thể không được điều trị đúng cách, nếu tái phát lại thì rất có thể sẽ mang di chứng cả đời, không thể hồi phục."

"Không nghiêm trọng như anh nói đâu, thân thể của em em tự biết, hai ngày này không phải có thể đi lại chạy nhảy rồi sao, anh cũng nói em hồi phục rất tốt mà." Mạc Thấm vừa dứt lời, điện thoại di động trên bàn của cô rung lên.

Cô cầm lên xem một chút, đứng dậy: "Trợ lý với quản lý của em đợi dưới lầu rồi, anh nghỉ ngơi cho tốt, em đi trước đây."

Lúc đi ngang qua Văn Gia Chí, cổ tay Mạc Thấm đã bị anh nắm lấy.

Biết anh lo lắng cho thân thể của mình, ngữ khí của Mạc Thấm dịu đi: "Em thật sự không sao mà, ngày nào cũng ở nhà sắp mốc meo lên rồi, em cũng rất muốn quay về đoàn làm phim quay phim."

Văn Gia Chí vẫn nhíu mày, mặc dù không đồng ý, nhưng vẫn thỏa hiệp: "Vậy em đi thử xem, có gì khác lạ thì lập tức dừng lại ngay, không được phép giấu anh."

"Vâng." Mạc Thấm ngoan ngoãn gật đầu, "Mấy ngày nay ở nhà chuyện gì anh cũng đều nghe em, chuyện này em cũng nghe anh."

Lúc này Văn Gia Chí mới buông cô ra: "Có cần anh tiễn em không?"

"Không cần ạ, bên dưới có đồng nghiệp tới đón em, anh thức cả đêm rồi, ngủ thêm chút nữa đi."

Mạc Thấm đi tới huyền quan thay giày, cầm túi chuẩn bị đi ra ngoài, quay đầu lại nhìn anh một cái.

Văn Gia Chí đang ngồi trên ghế sô pha, sắc mặt nghiêm nghị, quai hàm căng chặt, rõ ràng là không hài lòng.

Kể từ lúc cô nói sẽ quay về đoàn làm phim, lông mày của anh không hề giãn ra.

Sau khi do dự hai giây, Mạc Thấm lấy từ trong túi ra thứ gì đó, quay trở lại: "Anh đưa tay ra đi."

Văn Gia Chí khó hiểu ngước mắt lên: "Sao vậy?"

Thấy anh không duỗi tay ra, Mạc Thấm ném thẳng thứ trong tay vào người anh, sau đó chạy ra ngoài mà không quay đầu lại.

Văn Gia Chí ngây người nhìn bóng dáng trước mắt lóe lên một cái rồi biến mất, kèm theo tiếng đóng cửa "rầm", anh mới từ từ cúi đầu nhìn về phía đồ vật vừa mới bị Mạc Thấm ném tới——

Một tấm thẻ phòng khách sạn.

Anh cầm lấy tấm thẻ, liếc nhìn tên khách sạn cùng số phòng trên đó.

Điện thoại trong túi rung lên, anh chạm vào, nhận được tin nhắn WeChat của Mạc Thấm: 【 Lúc anh tới đừng để bị người khác nhìn thấy nhé. 】

Văn Gia Chí nhìn tin nhắn WeChat, hiểu ra ý của cô, khóe miệng bất giác cong lên.

Nghĩ tới vết thương trên eo cô vừa mới khỏi, sắc mặt Văn Gia Chí lại nhạt đi một chút, thoáng lo lắng.

Quay phim bình thường thì không sao, Văn Gia Chí chỉ lo cô lại đu dây.

Mạc Thấm khăng khăng muốn quay lại quay phim, hiển nhiên là anh không khuyên nổi.

Sau khi cân nhắc hồi lâu, Văn Gia Chí cảm thấy cần phải thương lượng với đoàn làm phim bên kia, tốt nhất là dời lại phân cảnh diễn đu dây của cô, ít nhất phải chờ nửa tháng sau mới được.

Mặc dù không hay hỏi về chuyện làm ăn của nhà họ Văn, nhưng anh cũng từng nghe thấy ba và anh cả trò chuyện trên bàn ăn, nhà họ Văn là công ty quảng cáo cho nhiều chương trình tạp kỹ, thỉnh thoảng còn đầu tư vào điện ảnh và phim truyền hình.

Theo lẽ này thì tất nhiên anh cả phải có người quen trong làng giải trí.

Văn Gia Chí tìm WeChat của Văn Gia Viễn, gửi một tin nhắn thoại qua.

Editor: quattutuquat

—————

Mạc Thấm ném thẻ phòng cho Văn Gia Chí là do nhất thời bồng bột, sau đó nghĩ lại thì có chút hối hận.

Có phải là cô quá chủ động rồi không? Cô thậm chí còn sợ rằng tên ngốc Văn Gia Chí kia sẽ không hiểu, còn đặc biệt gửi tin nhắn WeChat cho anh.

Đây không phải ám chỉ sau này anh có thể tới khách sạn tìm cô, mà thực sự là nói rõ ra luôn rồi.

Thiếu điều ghé vào tai anh trực tiếp hét lên: "Anh mau tới đây tìm em đi!"

Trên đường trở về phim trường, cô nhớ lại chuyện mới phát sinh vừa rồi, luôn cảm thấy đầu óc có chút nhức nhối.

Tại sao cô lại dễ dàng bị theo đuổi như vậy chứ? Mạc Thấm tựa vào bên cạnh cửa sổ xe nghi ngờ nhân sinh.

Quản lý gọi cô hai lần, Mạc Thấm mới lấy lại tinh thần, nhìn sang.

Hạng Sách nói: "Sao mới ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày mà em đã ngơ ngác ngốc nghếch thế, anh vừa nói gì với em em có nghe thấy không?"

Mạc Thấm: "?"

Hạng Sách cố nén trợn tròn mắt, lặp lại: "Tối nay bộ phim thanh xuân vườn trường kia của em bắt đầu công chiếu, văn bản tuyên truyền đã gửi cho em rồi, nhớ đăng lên Weibo nhé."

"À đúng rồi, bây giờ em đăng luôn đây." Mạc Thấm bấm vào Weibo, theo thói quen nhìn số lượng người hâm mộ trước, kinh ngạc ngẩng đầu lên, "Anh Hạng, fans hâm mộ của em cuối cùng cũng vượt mức 10 triệu rồi này!"

Trước đây cô từng đóng vai nữ thứ chính trong một kịch bản cấp S+, bởi vì nhân vật trong phim trở nên nổi tiếng, cuối cùng cũng có người biết tới cái tên Mạc Thấm tồn tại trong làng giải trí.

Trong thời gian đó, độ nổi tiếng của Mạc Thấm tăng lên nhanh chóng, nhưng về sau nhiệt độ của phim truyền hình giảm xuống, độ hot có xu hướng tăng lên của cô cũng đình trệ, cuối cùng không vượt qua 10 triệu fans, Mạc Thấm vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện này.

Giờ đây, bộ phim thanh xuân vườn trường mà cô đóng vai nữ chính sắp được phát sóng, nhờ đủ loại tuyên truyền khác nhau trên nền tảng này, lượng người hâm mộ của cô mới tăng trở lại.

Không ngờ đã vượt hơn chục triệu rồi.

Thấy cô vui mừng khôn xiết, lông mày Hạng Sách nhuốm ý cười: "Cái này có gì mà phải kích động chứ, tương lai em sẽ càng thăng tiến hơn nữa, em là hạt giống tiềm năng mà anh đã chọn trúng trong chớp mắt, làm việc chăm chỉ, sớm muộn gì cũng sẽ nổi tiếng thôi."

"Yên tâm đi, em tuyệt đối sẽ nghe lời anh Hạng!" Mạc Thấm đăng bài tuyên truyền trên Weibo xong thì gửi ảnh chụp màn hình người hâm mộ cho Văn Gia Chí, chia sẻ niềm vui: 【 Em có 10 triệu fans hâm mộ nè! 】

Đối phương trả lời rất nhanh: 【 ( Hình ảnh) 】

Mạc Thấm nhấp vào bức ảnh, phát hiện ra là ảnh chụp màn hình lúc vừa tròn 10 triệu fans của cô.

Bạn trai tương lai của tôi: 【 Giữa trưa hôm qua đã cán mốc, anh chụp được đó. 】

Mạc Thấm hơi bất ngờ: 【 Sao anh còn xem Weibo của em? 】

Bạn trai tương lai của tôi: 【 Thói quen hình thành sau khi chia tay, lúc đó anh chỉ có thể nhìn thấy em trên Weibo. 】

Thấy cô cười tủm tỉm nhìn điện thoại, Hạng Sách nheo mắt: "Mạc Thấm, có phải em yêu rồi không?"

Mạc Thấm giật mình, ngẩng đầu: "Trong hợp đồng không nói không được yêu đương mà anh."

"Em trả lời thế này, xem ra là yêu thật rồi."

"..."

Nghệ sĩ dưới trướng Hạng Sách yêu đương cũng không có gì lạ, chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc, anh ta không quan tâm tới những thứ này, người trẻ tuổi hợp tan tan hợp là chuyện rất bình thường.

Nhưng khi thấy Mạc Thấm yêu đương, anh ta vẫn rất bất ngờ: "Mấy năm nay có rất nhiều người theo đuổi em cũng không thấy em động tâm, lần này xảy ra chuyện gì vậy?"

Tiểu Lâm im lặng nãy giờ tiếp lời: "Anh Hạng, lần này chị Thấm ăn cỏ nhai lại đấy."

Hạng Sách nhướng mày nhìn Mạc Thấm: "Thì ra trước đó em từng yêu đương rồi hả? Đối phương là người như thế nào?""

Thấy Mạc Thấm không nói chuyện, Hạng Sách nói: "Anh là quản lý của em, chuyện em yêu đương nhất định phải nói cho anh biết, anh phải chuẩn bị tinh thần để nhỡ đâu bị người khác lấy ra lợi dụng thổi phồng sự việc."

Lúc này Mạc Thấm mới giới thiệu ngắn gọn: "Không phải người trong vòng, anh ấy là bác sĩ, hai bọn em là bạn học cấp ba."

"Bác sĩ à." Hạng Sách thở phào nhẹ nhõm, "Không phải người trong vòng thì cũng không phải là vấn đề lớn."

Hạng Sách còn muốn hỏi thêm chuyện khác nữa, nhưng chuông điện thoại đột nhiên reo lên, sau khi nghe máy xong anh ta bận rộn công việc, vì vậy chủ đề này liền tạm gác lại.

Editor: quattutuquat

—————

Bởi vì trước đó chậm trễ nửa tháng, sau khi gia nhập đoàn phim Mạc Thấm nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, hy vọng không làm chậm tiến độ của cả đoàn phim.

Đạo diễn có lẽ sợ cô lại bị thương nên lần này cẩn thận hơn nhiều, đối với cô cũng vô cùng nhiệt tình, luôn quan tâm đến vết thương ở lưng của cô, không ngừng hỏi thăm xem cô có gặp vấn đề gì trong quá trình quay phim hay không, còn đặc biệt dời lại những cảnh quay cần đu dây và tiêu hao thể lực ra sau.

Mạc Thấm không ngờ lại có loại đãi ngộ này, nhất thời thụ sủng nhược kinh.

Để không phụ lòng đạo diễn, lúc quay phim cô cũng càng thêm cố gắng chăm chỉ.

Sau khi cảnh quay cuối cùng kết thúc, lúc trở về khách sạn thì đã rất muộn.

Quẹt thẻ vào phòng, vừa mở cửa liền phát hiện bên trong đã sáng đèn, cô sửng sốt một chút, sau đó mới nhớ ra ban ngày mình đã đưa thẻ phòng dự bị cho Văn Gia Chí.

Không ngờ anh lại tới thật, không biết vì sao, tim Mạc Thấm bỗng nhiên đập liên hồi.

Cô có tật giật mình liếc nhìn ra bên ngoài, sau khi xác định không có ai thì nhanh chóng đóng cửa lại và khóa trái.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi