CHUÔNG BẠC HUYẾT TẾ (MA TÔN NÀNG VÌ CÁI GÌ KHÔNG VUI)


Huyền Tụng vẫn lưu lại bên trong hồi ức của Cố Kinh Mặc.
Hắn nhìn thấy Cố Kinh Mặc tại ra khỏi thành không lâu thì gặp người quen.
Người đến là một cô bé, khuôn mặt thanh tú, có vẻ dịu dàngđặc trưng của nữ tử Giang Nam, giọng nói cũng vô cùng nhu hòa.
Y phục trên người nàng rất đơn sơ, được cái sạch sẽ.
Nàng kéo tay Cố Kinh Mặc lại, thấp giọng nói: "Đi theo ta."
Cố Kinh Mặc ngẩng đầu nhìn về phía cô bé kia, chần chừ một chút mới nhận ra: "Nam Tú?"
"Đúng, là ta, ta mang muội rời đi."
"Ừm!" Cố Kinh Mặc thấy được người quen, có lẽ do cuối cùng cũng tìm được chỗ dựa, vành mắt đỏ lên nhưng không khóc.
Huyền Tụng thở dài một hơi.
Hắn nghĩ nếu có người chiếu cố Cố Kinh Mặc, cũng có thể giảm bớt cực khổ của nàng.
Nam Tú đã từng lưu lạc tới mức bị bán đến nơi bướm hoa.
Nghe nói, nàng đã từng là một tiểu thư quan gia, là Cố mẫu cứu nàng, để nàng thành thị nữ của Cố mẫu.
Năm đó Cố mẫu vẫn là đầu bài trong viện, bản lĩnh ngâm thơ, đối chữ cũng đều là Nam Tú dạy cho nàng.
Về sau nhờ vào thu nhập của đầu bài, Cố mẫu giúp Nam Tú chuộc thân, để nàng có thể rời khỏi nơi thị phi kia.
Nói đến thì, Cố mẫu vẫn luôn là ân nhân kiếp này của Nam Tú.
Có Nam Tú chiếu cố, mấy năm sau đó của Cố Kinh Mặc cũng coi như an ổn.
Nam Tú không nỡ dùng bạc Cố mẫu để lại cho Cố Kinh Mặc, thầm nghĩ đó là đồ cưới sau này của nàng.
Chỗ ở của hai người có chút đơn sơ, Nam Tú thêu thùa kiếm chút tiền công để trang trải.
Cố Kinh Mặc thì chạy khắp nơi phụ giúp, sau đó gánh củi đến cũng có thể đổi được chút bột mì.
Cuộc sống như vậy cuối cùng cũng bị xáo trộn.
Khi đó có một đàn sói tới núi này, ngay cả thợ săn cũng ít khi vào núi, thôn trang gần đó ai có thể chuyển đều chuyển đi, trong thôn cũng trống hơn phân nửa, Cố Kinh Mặc cũng không thể lên núi kiếm củi nữa.
Nhìn thấy tay Nam Tú bị lạnh đến đỏ bừng, không thể thêu tinh xảo được nữa, Cố Kinh Mặc sốt ruột, nghĩ đi quanh đây tìm một chút củi vẫn hơn.
Nàng đi tới bên ngoài núi, lượn quanh một vòng cũng không nghe thấy tiếng sói tru, thậm chí không nhìn thấy dấu sói trên mặt tuyết, nàng bắt đầu cả gan gạt tuyết ra tìm củi khô.
Sau khi buộc xong một đống thì nhanh chóng xuống núi, về đến nhà đốt lửa cho Nam Tú liền hấp tấp chạy đi.

Nam Tú gấp đến độ buông đồ thêu ở cửa sân hô: "Kinh Nhi, muội cẩn thận chút!"
"Biết rồi! Yên tâm đi."
Cố Kinh Mặc lại đi tới gần ngọn núi, lần này nàng nhìn thấy vết máu.
Nàng giật nảy mình, lập tức vứt củi trong tay chạy xuống núi.
Chạy một đoạn thì cảm thấy không đúng, nên quay lại nhìn xem, thì thấy trong tuyết chỉ có dấu chân người, còn có vết tích lôi kéo, vết máu kéo dài trên tuyết.
Trong lòng nàng lập tức vui vẻ, đi theo vết máu tới một nhà hoang thì thấy được xác một con sói to lớn.
Con sói này trông không giống sói bình thường lắm, lông màu đỏ, thân hình cũng to đến không hợp thói thường, trông như một con trâu.
Nàng không dám lộn xộn, trốn ở ngoài hàng rào nhìn vào bên trong.

Tuyết dày đặc che chắn, lấp kín hết khe hở hàng rào, giúp nàng có thể ẩn nấp.
Nàng nhìn thấy một người từ trong phòng đi ra, cầm một cái chuỷ thủ trong tay đến thớt mài đao.
Cố Kinh Mặc thò đầu ra nhìn, cảm thấy người này trông xa lạ, nàng chưa từng gặp qua.
Là thợ săn mới tới sao?
Người kia dường như phát hiện ra Cố Kinh Mặc, liếc qua nhưng không thèm để ý, tiếp tục mài đao.
Cố Kinh Mặc không sợ hãi nữa, lớn tiếng hỏi người kia "Là ngươi giết sói sao?"
Người kia không trả lời.
"Ta nghe bọn họ nói là một đàn sói, con sói này lớn như thế, chắc là sói đầu đàn."
Người kia vẫn không để ý tới.
Người kia mài xong chủy thủ, đi tới dự định cắt thi thể con sói, lại bị Cố Kinh Mặc gọi lại: "Đừng, bộ da lông tốt như vậy có thể làm một cái áo choàng, ngươi làm vậy sẽ làm hỏng da."
Người kia rốt cuộc cũng quay đầu nhìn về phía Cố Kinh Mặc: "Ngươi biết?"
"Ừm, ta thường phụ làm việc vặt, từng lột da thú."
Người kia nhẹ nhàng hất lên, chủy thủ bay về phía Cố Kinh Mặc, dọa nàng lập tức ngồi xổm người xuống, dùng rào chắn che chở cho mình.
Cho đến khi nghe được tiếng chủy thủ cắm vào tấm ván gỗ, tuyết trên rào chắn bị chấn động rơi rào rạt, có một ít rơi trên chóp mũi của nàng, nàng liền lắc lắc đầu, đứng dậy xem thì phát hiện người kia vốn định ném về phía rào chắn này, vị trí cực chuẩn.
Người kia không khách khí nói: "Ngươi lại đây."

Cố Kinh Mặc tựa một con khỉ nhỏ, động tác lưu loát bò vào sân, rút chủy thủ ra bắt đầu xử lý xác con sói.
Con sói này to lớn, nàng lột da nó cực kì phí sức, trong lúc đó còn lầm bầm: "Con sói này có chút quái dị, sao lông lại giống như gai? Đây là sói nhím sao?"
"Đây là Linh Hỏa Lang, tạp chủng tới từ Ma Giới."
Cố Kinh Mặc nghe thấy từ ngữ xa lạ, không hiểu nhìn về phía người kia.
Y phục trên người người kia dày nặng, bộ dạng cũng lôi thôi, nàng căn bản không nhìn thấy khuôn mặt, nhưng vẫn nói: "Vậy ngươi thật là lợi hại! Nữ tử một thân một mình mà có thể giết chết nó."
Người kia hơi khựng lại, kinh ngạc nhìn về phía Cố Kinh Mặc.
Cố Kinh Mặc lại không hiểu, kéo da sói nhìn về phía nàng: "Sao vậy? Chẳng lẽ ngươi bị thương rồi?"
Người kia đi tới trước mặt Cố Kinh Mặc, dùng ngón đẩy trán Cố Kinh Mặc, làm Cố Kinh Mặc lảo đảo.
Người kia thấp giọng hỏi: "Làm sao ngươi phát hiện ta là nữ tử?"
"Nam tử thì...!Ánh mắt không giống với chúng ta.

Đừng thấy ta còn nhỏ, ta từng nhìn rất nhiều mắt của nam nữ, ánh mắt hoàn toàn khác biệt."
Người kia đột nhiên cười khẽ một tiếng: "Tuổi không lớn lắm mà nói chuyện như bà cụ non."
Cố Kinh Mặc chịu khó giúp nàng lột da sói, còn đứng ở một bên xem náo nhiệt mà nhìn nàng chặt xác con sói ra thành mấy khúc.
Cố Kinh Mặc xử lý sạch sẽ vết máu trên da sói, nói với nàng: "Ta có thể giúp ngươi làm thành áo choàng, có điều phải có tiểu tỷ tỷ của ta giúp đỡ, ngươi tin tưởng ta không? Nếu tin, ta sẽ cầm da đi trước."
"Ngươi cũng không dám tham."
"Đúng vậy, dù sao ngươi cũng lợi hại như thế...!Có điều ta lấy tiền công, hơn nữa vừa rồi ta còn lột da, ngươi đưa cho ta mười lăm văn!"
"Ta không có tiền."
Cố Kinh Mặc chỉ về phía xác con sói: "Bán nó sẽ có tiền!"
Người kia quay sang nhìn một chút, sau đó nói: "Vậy ngươi đi giúp ta bán đi, ta có thể chia cho ngươi một chút."
"Được!" Cố Kinh Mặc lấy một khúc lên, vội vàng chạy đi mượn một cái xe đẩy, đẩy một phần xác sói đi.
Người kia đứng ở trong sân nhìn thân thể nhỏ bé của Cố Kinh Mặc đẩy xe nặng như vậy đi, trông như không tốn sức chút nào, không khỏi thất thần hồi lâu: "Đơn linh căn hệ Hoả, loại tư chất này sao lại lưu lạc ở Nhân giới? Nếu như ở Tu Chân giới, có lẽ sẽ được các đại môn phái tranh đoạt."
Cố Kinh Mặc nhờ vào mối làm ăn này, sau khi đi tới đi lui mấy lần, lấy được chừng một lượng bạc thù lao.

Với nàng và Nam Tú tuyệt đối là thu nhập không ít.
Còn có không ít người hỏi thăm Cố Kinh Mặc trên núi có đàn sói hay không.
Cố Kinh Mặc cũng không rõ, chỉ có thể trả lời: "Chỉ có một con này, có con khác không thì ta không biết đâu, ta chỉ bán giúp kiếm chút tiền công thôi, chờ ta tới đưa tiền thì hỏi lại."
Lúc Cố Kinh Mặc cầm một túi bạc tới tìm nữ tử kia lại thấy trong nhà đầy xương cốt.
Nơi này tựa hồ trải qua một trận chiến đấu, nàng nhìn thấy có vết cào, thấy máu tươi đầy đất, còn có xương.
Vết tích lửa lớn để lại cực kì rõ ràng, toàn bộ nhà đều bị thiêu thành tro tàn, cây cối xung quanh cũng bị đốt trụi một mảnh.
Sói là động vật mang thù.
Hiển nhiên, đàn sói tới đây báo thù, chỉ là nàng có chút không hiểu, tại sao lại tạo ra hoả hoạn lớn như thế.
Nữ tử kia phóng hỏa hù dọa đàn sói sao?
Nàng mang theo bạc xoay người muốn chạy đi, nhưng lại đứng trong tuyết chần chừ một chút, cuối cùng chạy vào trong rừng.
Thời khắc này nàng đã có chút bướng bỉnh, nàng muốn cứu người, nàng hi vọng thế nhân ở thời điểm rơi vào đường cùng tuyệt vọng, có thể phát hiện thế giới này có ánh sáng.
Kể cả nàng trông có vẻ ngu ngốc, kể cả nàng cũng sẽ lâm vào nguy hiểm, cũng không muốn loại tuyệt vọng khắp nơi xin giúp đỡ lại không một ai quan tâm kia phát sinh.
Thế giới này nếu lạnh lùng.
Nếu quả thật không có hi vọng, nàng sẽ trở thành hi vọng của những người kia!
Nàng đi theo thợ săn học được chút kinh nghiệm, cúi rạp người trong rừng, nhìn dấu chân, nhìn vết máu, lại cẩn thận nghe.
Đoạn đường này đi vô cùng vất vả, cho đến khi nàng nhìn thấy xác của ba con sói, lại nhìn thấy nữ tử hôn mê bất tỉnh trong tuyết.
Cố Kinh Mặc cũng không lập tức hành động, xác định không có mai phục thì mới bò qua, kéo nữ tử rời xa, vừa dìu nàng ấy đi, vừa đánh thức nàng: "Ngươi đừng ngủ, ngươi sẽ chết cóng đó!"
Sau khi mang người rời khỏi, đi vào một khu dân cư hoang phế, nàng nhóm lửa, tát nữ tử mấy cái nàng ấy mới tỉnh lại.
Nữ tử trông cực kì mỏi mệt, thấy nàng thì thấp giọng cười: "Cơ thể của ta bây giờ...!hỏng bét rồi, loại súc sinh này cũng có thể khi nhục ta...! Nực cười..."
"Nhưng ngươi vẫn giết chết bọn chúng!"
"Ta cũng...!kiệt sức rồi."
Cố Kinh Mặc muốn cởi áo khoác của nàng ấy lại bị ngăn cản, nàng chỉ có thể hỏi: "Ngươi bị thương, đúng không?"
"Thương thế của ta...!Nhân giới không chữa được, ta sống không được bao lâu nữa...!Chỉ muốn tới đây an ổn nốt vài năm, đáng tiếc...!Sợ là không được..."
"Không thử làm sao biết không cứu được?"
"Tình huống của ta ta biết, thần y...!Khó cứu..."
Cố Kinh Mặc cũng cảm thấy khổ sở, chần chừ một chút, lấy bạc trong ngực ra đưa cho nàng: "Thịt sói bán được nhiêu đây, ngươi muốn mua gì ta có thể mua giúp ngươi, có thể khiến ngươi sống thoải mái chút."
"Giúp ta mua chút rượu tới đi."
"Được."

Cố Kinh Mặc trước đó còn phải cố hết sức kéo nữ tử ra khỏi rừng, giờ phút này còn có thể nhanh nhẹn đi mua rượu, không bao lâu đã trở về, ôm hai bình rượu đặt ở bên cạnh nữ tử.
"Chỉ có hai bình?" Nữ tử có chút ghét bỏ.
"Uống nhiều sẽ chết nhanh!" Cố Kinh Mặc nói chuyện khó nghe.
"A ——" thật sự là đứa trẻ làm người ta không thích.
Cố Kinh Mặc không có lập tức rời đi, mà thu dọn nơi này gọn gàng, còn trải da sói đã xử lý tốt làm nệm cho nữ tử.
Nàng nhìn quanh một vòng nói: "Bởi vì trên núi có sói gia đình này mới chuyển đi, cũng không biết sói không còn bọn họ có trở về hay không.

Sau này ta sẽ nói chỉ giết được một con, như vậy ngươi có thể ở thêm một thời gian.

Có điều xác ở trên núi không xử lý được thật đáng tiếc, có lẽ có thể bán được không ít..."
Nữ tử cũng không trả lời, uống một ngụm rượu, thoả thích khà một hơi.
Nữ tử không thèm để ý tiền tài Nhân giới, chỉ nghĩ có chút tiền thì có thể mua chút rượu.
Rượu là đồ tốt.
Cố Kinh Mặc đi tới trước mặt nàng, đỡ nàng đến giường nằm xuống.
Nữ tử lại uống hai ngụm rượu, đột nhiên không biết từ đâu lấy ra mấy viên đan tròn màu đỏ ném cho Cố Kinh Mặc: "Tương đồng với thuộc tính của ngươi, nuốt hết đi, kể cả không thể giúp ngươi tu luyện, cũng đủ cho ngươi sống hai trăm năm."
"Vậy sao ngươi không dùng?!" Cố Kinh Mặc giật nảy mình, đồ tốt như vậy mà cho nàng?
"Không cùng thuộc tính với ta, với ta mà nói nuốt vào thì đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương."
"Thuộc tính là cái gì? Ta thuộc ngọ."
"À...!Sói cũng thuộc ngọ." Nữ tử chẳng muốn giải thích, dứt khoát lừa gạt hài tử.
"Sói còn có thể thuộc ngọ sao..." Cố Kinh Mặc lấy làm kinh hãi, cầm viên đan màu đỏ chần chừ một chút nuốt một viên, cảm thấy có chút nghẹn, bưng lấy bầu rượu uống một ngụm nuốt xuống, nuốt xong còn chép miệng, "Ta nuốt một viên, còn lại cho Nam Tú được không?"
"Nếu thuộc tính không tương thích, ngươi sẽ hại chết nàng ta."
"Vậy ta mang nàng đến cho ngươi xem."
"Tùy ngươi, ta ngủ một chút." Nữ tử trả lời xong liền ngất đi.
Huyền Tụng đứng ở một bên nhìn, hắn biết được, người này đến từ Tu Chân giới, bởi vì bị trọng thương, cũng có thể là vì tránh né người nào đó mới tới Nhân giới, vừa vặn tới nơi này.
Nàng ta cũng không phải Ma Tôn tiền nhiệm, không phải là sư phụ Cố Kinh Mặc.
Rất có khả năng, nàng ta là người dẫn Cố Kinh Mặc vào Tu Chân giới.
Là Cố Kinh Mặc gặp được quý nhân..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi