CHUÔNG BẠC HUYẾT TẾ (MA TÔN NÀNG VÌ CÁI GÌ KHÔNG VUI)


Lúc này, nàng nghe được Huyền Tụng dùng đạo lữ truyền âm: "Đừng sợ, không có chuyện gì, bọn họ không phát hiện ra."
"Vì sao? Bọn họ đều đang nhìn ta."
"Nếu có một ngày chính phái bị diệt, không nhất định là công lao của Ma môn, cũng có thể do bọn họ tự chết vì ngu xuẩn."
Ở trong mắt của Huyền Tụng đồ tử đồ tôn của hắn lúc nào cũng ngu xuẩn đến không có thuốc chữa.
Cố Kinh Mặc ngồi bên cạnh Huyền Tụng, người dựa gần với Huyền Tụng ở bên kia lan can, thân thể xiêu xiêu vẹo vẹo.
Nàng dùng đạo lữ truyền âm cho Huyền Tụng, hỏi: "Người đứng ở phía dưới chủ trì đại cục là người giỏi đánh nhau nhất trong này sao?"
Huyền Tụng rất nhanh phủ nhận: "Không, là biết ăn nói nhất."
Cố Kinh Mặc gật đầu, lại hỏi: "Vậy ở đây ai là người giỏi đánh nhau nhất?"
Vấn đề này làm Huyền Tụng thật sự bất đắc dĩ, cuối cùng trả lời: "Lý Từ Vân."
"Sư phụ chàng?"
"Ừm." Nếu Cố Kinh Mặc ngứa tay nhất định phải khiêu chiến ai đó, đại khái có thể tới khiêu chiến Lý Từ Vân, Lý Từ Vân không dám nặng tay với sư mẫu, Huyền Tụng có thể yên tâm một chút.
Lúc này, tu giả trong Vượng Giác lâu đã tương đối đông đủ, người chủ trì trước tiên vụng trộm nhìn Huyền Tụng một cái, lúc này mới cao giọng nói: "Lưu mỗ chẳng qua đức mỏng, cũng nhờ chư vị không chê mới có thể đứng ở đây —— "
Huyền Tụng nghe thấy Cố Kinh Mặc truyền âm qua: "Có ý gì?"
Huyền Tụng khó có dịp kiên nhẫn, đơn giản hóa nội dung trả lời: "Chào mọi người, ta là đồ đần."
"A, tu giả chính phái tự mình nhận biết là rất tốt, ở Ma môn nếu bị người ta chửi một tiếng phế vật, chắc chắn sẽ đánh nhau."
Tu giả họ Lưu khách sáo vài câu thì nói: "Ta nhận được tin tức đáng tin, ma đầu Cố Kinh Mặc lúc này đang ở trong Tam Tràng, Tam Tràng là khu vực không bị quản thúc, nếu chúng ta động thủ ở chỗ này sẽ không chịu hạn chế của hai giới, kể cả giết chết Cố Kinh Mặc ở đây, Ma môn tìm tới chúng ta cũng có lý do thoái thác..."
Sau khi Huyền Tụng truyền âm cho Lý Từ Vân, Lý Từ Vân là người đầu tiên lên tiếng hỏi: "Xin hỏi, tin tức đáng tin của ngươi từ đâu mà có?"
Người kia bị cắt ngang cũng không giận, biết chuyện này tất nhiên sẽ bị hỏi đến, thế là đáp: "Ta sắp xếp mật thám vào Ma môn dò xét thì biết được Cố Kinh Mặc hiện tại đang ở Tam Tràng."
Lý Từ Vân lại hỏi: "Làm sao để xác nhận thân phận?"
"Đều là tu giả Ma môn, đương nhiên nhìn thấy thì sẽ nhận ra."
"Nàng ta từng xuất hiện ở đâu?"
"Vào ngày tổ chức đấu giá, ả ta đã xuất hiện trong phòng đấu giá."
Cố Kinh Mặc vào lúc này truyền âm cho Huyền Tụng: "Bây giờ để tên mật thám kia ngồi ở trước mặt ta chưa chắc có thể nhận ra ta, kiểu tóc này của các người...!Làm da đầu ta đau vài ngày."
Huyền Tụng thì nghĩ đến những chuyện khác: "Ta thấy trong hồi ức nàng luôn đội mũ trùm, ngày thường cũng đội sao?"

"Ừm, vẫn luôn đội, ta chán ghét ánh mắt của nam nhân khi nhìn thấy dung mạo ta, cảm thấy ghê tởm.

Chỉ khi ở trước mặt người quen ta mới bỏ mũ trùm xuống, tiếc là mũ trùm của ta cũng ném vào trong Thiên Phạt đại trận rồi."
Huyền Tụng lần đầu tiên nghe Cố Kinh Mặc đề cập Thiên Phạt đại trận, không khỏi chấn kinh: "Nàng đã từng đi qua Thiên Phạt đại trận?"
Trận pháp nguy hiểm kia bị liệt vào tuyệt cảnh không có khả năng sống sót, toàn bộ Tu Chân giới đều không có ai muốn tiến vào.
Thiên Phạt...!Chính là tới Tu Chân giới để thu hoạch mạng người, từ cổ tới nay, bao nhiêu thượng cổ đại năng tiến vào bên trong đều không thể rời đi.
"Ừm, không sai, chàng từng nghe nói Nữ Oa vá trời chưa? Ta và Tu Trúc lão nhân chính là Nữ Oa kia, lúc mọi người còn không biết chuyện gì đang xảy ra, bọn ta đã liên thủ cứu lấy chúng sinh." Cố Kinh Mặc trả lời xong thì nhếch môi nở nụ cười, tựa hồ không thèm để ý chút nào.
Huyền Tụng biết Cố Kinh Mặc không nói khoác, thậm chí tình huống còn nguy hiểm hơn so với nàng đề cập, bằng không thì cũng không làm cho nàng và Tu Trúc thiên tôn cùng vẫn lạc.
Nếu không phải có vân ngoại đan, giờ phút này Cố Kinh Mặc...
Rõ ràng cứu được chúng sinh, lại bởi vì những bản án trước đó làm cho nàng phải đeo tiếng xấu giết Tu Trúc thiên tôn, ủy khuất cỡ nào, vô tội cỡ nào.
Trọng án thứ năm này, chẳng qua là áp đặt nàng, nàng thậm chí không thể nào giải thích.
"Nàng có nghĩ tới, mật thám kia có thể là đám người đeo mặt nạ?" Huyền Tụng không nhắc lại chuyện Thiên Phạt đại trận, mà tiếp tục đàm luận.
Chuyện Thiên Phạt đại trận, ngày sau bàn lại.
Biểu cảm của Cố Kinh Mặc có chút biến hóa, dần dần trở nên nghiêm túc.
Huyền Tụng tiếp tục nói: "Bọn họ là muốn thúc đẩy việc nàng bị truy sát, cho nên truyền tin cho cái người đang nói chuyện kia.

Người kia nhận được tin tức, xác thật là tin tức đúng, hắn nghĩ cũng chỉ nghĩ đến tin tức về nàng mà thôi, về phần đám người kia vì sao muốn giúp hắn có được tin tức, tên ngu xuẩn kia không thèm suy nghĩ kỹ càng."
Cố Kinh Mặc nhìn những người kia đang đàm luận chuyện giết nàng, không khỏi trầm mặt xuống: "Lần này, coi như sư phụ của chàng ra mặt ngăn cản, sợ là cũng vô dụng nhỉ? Dù sao che chở đại ma đầu Ma môn nếu không đầy đủ lý do thì không người nào đồng ý nghe theo..."
Đầy đủ lý do...
Cố Kinh Mặc nhìn về phía Huyền Tụng, thấy Huyền Tụng cũng đang nhìn nàng, truyền âm hỏi: "Nếu như để cho ba người bọn họ nói ra chuyện Quý Tuấn sơn trang trước, những chuyện khác thì nói còn đang điều tra..."
"Không thể!" Cố Kinh Mặc lập tức cự tuyệt, "Chuyện khác cũng sẽ bị liên lụy mà lộ ra."
Nàng theo bản năng nghiêng đầu nhìn về phía một nơi khác, muốn nhìn Sơ Tĩnh tiên tôn đã thấy nàng đứng dậy, liền giật mình, muốn đứng dậy lại bị Huyền Tụng kéo tay áo lại: "Nàng muốn làm gì? Đừng có dùng linh lực."
Cố Kinh Mặc chỉ có thể quay đầu nói với ba người sau lưng: "Ngăn nàng ấy lại!"
Ba người đều ngẩn ra, Vũ Kỳ Sâm vẫn nghe theo, lập tức bước nhanh qua muốn ngăn cản: "Sơ Tĩnh sư thúc từ từ đã..."
Sơ Tĩnh tiên tôn nhìn về phía Vũ Kỳ Sâm, cười ôn nhu với hắn.

Sơ Tĩnh tiên tôn có phán đoán, quay đầu nhìn về phía Cố Kinh Mặc, nhưng không dừng lại, đứng trên lan can từ trên cao nhìn xuống cao giọng nói: "Tại hạ có lời muốn nói, chư vị có thể nghe xong chuyện của ta rồi quyết định có nên vây giết Ma Tôn hay không?"
Cố Kinh Mặc tức giận đến nghiến chặt răng, đứng dậy kéo tay áo Sơ Tĩnh tiên tôn.
Nhưng Sơ Tĩnh tiên tôn đã quyết định, rút kiếm chặt đứt ống tay áo của mình, nhảy xuống trung tâm đài đấu pháp.
Đồng thời, nàng truyền âm cho Cố Kinh Mặc: "Nếu Ma Tôn còn ngăn cản nữa, vãn bối chỉ có thể tự vẫn tại trước mặt ngài."
Sơ Tĩnh tiên tôn nắm chặt nắm đấm, phảng phất là dùng hết lực khí toàn thân, rốt cuộc nói: "Ta —— đã từng được Ma Tôn đã cứu, ở Vạn Từ các."
Cố Kinh Mặc nghe thấy câu này, lảo đảo ngồi xuống ghế, hai tay siết thật chặt thành ghế.
Huyền Tụng cũng cả kinh, hắn nhìn Cố Kinh Mặc, lại nhìn về phía Sơ Tĩnh tiên tôn đã trở thành trung tâm sự chú ý của mọi người, trong lòng rối loạn.
Người khác không thể hiểu được chuyện lúc này, nhưng Vũ Kỳ Sâm, Minh Dĩ Mạn, Mộc Ngạn thì có phán đoán của mình.
Hoá ra được Cố Kinh Mặc bảo vệ, còn có tu giả Duyên Yên các?
Nhất là Minh Dĩ Mạn, giờ phút này đã có suy đoán không tốt.
Đạo lữ của Sơ Tĩnh tiên tôn là Vọng Chập tiên tôn cũng đứng lên, đứng ở lan can trên lầu khiếp sợ nhìn đạo lữ của mình.
Hắn thân là đạo lữ của Sơ Tĩnh tiên tôn nhưng trước nay cũng không biết chuyện này.
Bất an trong lòng hắn dâng lên, trực giác nói cho hắn biết chuyện này chỉ sợ vô cùng trầm trọng.
Tu giả họ Lưu là người đầu tiên hỏi: "Được Ma Tôn cứu? Còn tại Vạn Từ các?"
Mọi người đều biết, Cố Kinh Mặc có năm trọng tội, trong đó có một trọng tội ở chính Vạn Từ các.
Cố Kinh Mặc đột nhiên đến Vạn Từ các, giết toàn bộ chuyển môn Vạn Từ các và mấy đệ tử đắc lực, thậm chí không để lại lý do, làm cho tu giả chính phái phẫn nộ.
Vạn Từ các, vốn chỉ là một môn phái tán tu, tu giả cũng không phải là tu sĩ chính thống, chủ yếu tu luyện những loại pháp thuật hỗ trợ.
Bọn họ có thể giúp tu vi tu giả đang ở bình cảnh, thông qua phương thức khơi thông kinh mạch đột phá bình cảnh thành công thăng cấp.
Ở trong Tu Chân giới này, không ít tu giả đã từng được Vạn Từ các trợ giúp, mang ơn với Vạn Từ các.

Vạn Từ các cũng vô cùng có uy vọng, giống như Tố Lưu Quang cốc, vậy mới khiến cho Cố Kinh Mặc tội nghiệt ngập trời, không thể tha thứ.
Người tốt như thế lại chết không minh bạch, còn bị giết bằng cách thức tàn nhẫn như vậy, sao Cố Kinh Mặc có thể làm ra?!
Sơ Tĩnh tiên tôn tiếp tục nói.

"Ta, Minh Hướng Uyển thề với trời, hôm nay mọi lời ta nói đều là sự thật, nếu có một câu giả dối, tâm ma khấp huyết, thiên kiếp khó khăn!" Sau khi Sơ Tĩnh tiên tôn phát xong thề độc, nhìn khắp bốn phía, rốt cuộc nói: "Ta từng ở Vạn Từ các hai năm, lúc tới cũng có mục đích giống những tu giả khác là hi vọng có thể được bọn họ trợ giúp, giúp ta khơi thông kinh mạch, để có thể nhanh chóng tăng cao tu vi, đến mức lúc bọn họ thi pháp ta không có chút hoài nghi nào, mới khiến cho bọn hắn có thể thành công...!Biến ta thành quyến nô."
Nói tới đây, toàn trường xôn xao.
Quyến nô.
Sự tồn tại khuất nhục nhất Tu Chân giới.
Cái gọi là quyến nô, có thể coi là nô lệ tình dục.
Tu giả bị pháp thuật khống chế sẽ đánh mất khả năng làm chủ hành động, không thể nói, không thể điều khiển cơ thể của mình.
Bọn họ có nhận thức rõ ràng, biết được tình cảnh của mình, có thể nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh, cũng hiểu đang phát sinh cái gì, nhưng không thể nói ra lời, không cách nào giãy dụa, còn phải nghe theo thi thuật giả an bài.
Thường thì, sau khi pháp thuật thi triển thành công thân thể của bọn họ sẽ tùy ý thi thuật giả muốn làm gì thì làm.
Hai năm quyến nô...
Trong hai năm này, Sơ Tĩnh tiên tôn biết được nàng trải qua cái gì, những tên súc sinh kia làm gì với nàng, là hai năm sống không bằng chết.
Thân thể Vọng Chập tiên tôn đột ngột đổ sụp, thậm chí đứng không thẳng, được người bên cạnh đỡ hắn mới ngồi được xuống ghế.
Trong Duyên Yên các cũng là một mảnh xôn xao, đám người phẫn nộ, khó có thể tin.
Huyền Tụng ngồi ở bên cạnh Cố Kinh Mặc nghe thấy chuyện này cường ngạnh bóp nát tay vịn ghế, nghiêng đầu nhìn về phía Cố Kinh Mặc.
Phẫn nộ.
Khó có thể tin, phẫn nộ vô cùng!
Là đông đảo tu giả ở Tu Chân giới đưa bọn chúng từ một tiểu y quán, phụng dưỡng thành Vạn Từ các, bọn chúng lại làm ra chuyện như thế?
Vẻ mặt Cố Kinh Mặc đau khổ, truyền âm cho hắn: "Hiện tại chàng đã hiểu chưa? Nếu bọn họ biết được chuyện của ta đều có ẩn tình, bọn họ sẽ tiến hành điều tra.

Nếu như chuyện của nàng ấy bị điều tra ra, chàng nói xem nửa đời sau nàng phải sống như thế nào? Trách ta giấu diếm sao? Cùng lắm thì ta chết đi, bí mật này cũng sẽ bị chôn vùi."
Nếu là chưa từng nhìn qua ký ức của Cố Kinh Mặc, Huyền Tụng có lẽ sẽ không hiểu thấu cảm nhận của Cố Kinh Mặc.
Sau chuyện của Nam Tú, Cố Kinh Mặc biết độ bao dung của thế nhân đối với nữ tử rất thấp, cũng biết nếu công khai ra ngoài, những tu giả này sẽ vô cùng thống khổ.

Cho nên nàng tình nguyện gánh chịu bêu danh lạm sát kẻ vô tội cũng chưa từng giải thích một tiếng.
Cũng chính bởi vì thành kiến của người đời mới khiến cho lũ súc sinh trong Vạn Từ các làm càn.
Chỉ cần không giết người, những tu giả kia lo ngại ảnh hưởng danh tiếng sẽ không công khai ra ngoài, cũng sẽ không tìm bọn chúng trả thù, thậm chí dám ra tay với tu giả có gia thế như Sơ Tĩnh tiên tôn.
Càng là mỹ nhân có danh vọng như Sơ Tĩnh tiên tôn lại càng để ý đến thanh danh của mình.
Sơ Tĩnh tiên tôn chờ đợi tiếng huyên náo giảm dần, mới tiếp tục nói: "Lúc ấy ý thức của ta thanh tỉnh, biết bọn chúng còn vây khốn những người khác, hết thảy mười ba người, đều là tu giả có khuôn mặt đẹp đẽ, có nam có nữ."
"Nói hươu nói vượn! Thiên tôn Vạn Từ các sao lại làm chuyện như thế? Ngươi chẳng lẽ bị Ma môn mua chuộc, muốn tìm lý do bôi đen Vạn Từ các, giúp ma đầu Cố Kinh Mặc kia thoát tội danh?!"

Sơ Tĩnh tiên tôn nhắm mắt hít một hơi sâu, hoá ra...!Nàng không kiên cường như trong tưởng tượng của nàng, ở trước mặt nhiều người như vậy vạch ra vết sẹo của mình, lồng ngực vẫn sẽ đau đớn.
Lúc bị chất vấn, cũng sẽ tức giận.
"Vạn Từ các có một cái mật thất, nằm dưới mười ba kim đường, vặn cây đèn thứ ba bên phải, lại dùng dấu tay có thể đi vào.

Chắc hẳn trong đó...!Còn có y phục của bọn ta, cùng...!công cụ...!bọn chúng dùng."
Vừa trả lời xong, nước mắt đã rơi đầy mặt.
"Ngươi còn chứng cứ khác không?" Lại có người hỏi.
Lúc này Vọng Chập tiên tôn gầm thét lên tiếng: "Còn muốn như thế nào nữa?! Ngươi còn muốn nàng nói cái gì?"
Người bên ngoài lần lượt im lặng.
Lúc này, lại có một nữ tử môn phái khác nhảy vào giữa đài đấu pháp, cũng là một nữ tu giả có vẻ ngoài xinh đẹp: "Người Ma Tôn cứu còn có ta, ta cũng trong mười ba người kia."
Người này là đệ tử ưu tú của một trong ba đại môn phái, bây giờ cũng Nguyên Anh kỳ, ngày thường chưa từng qua lại với Sơ Tĩnh tiên tôn, những ngày này cũng đều ở trong Vượng Giác lâu, tuyệt nhiên không có khả năng bị mua chuộc.
Cục diện nháy mắt hỗn loạn.
Sơ Tĩnh tiên tôn giơ tay lau nước mắt, cuối cùng khôi phục dáng vẻ kiên cường, tiếp tục nói: "Trong mười ba người, có một người bị tẩu hỏa nhập ma, chịu nguy hiểm bạo thể mà chết để phá cấm chế, khống chế được thân thể lắc linh đang Ma Tôn tặng cho nàng, gọi Ma Tôn tới tương trợ.

Những tu giả bị Ma Tôn giết chết đều tham dự chuyện quyến nô, những tu giả khác của Vạn Từ các không bị liên luỵ, Ma Tôn không hề lạm sát kẻ vô tội!"
Không một ai lên tiếng.
Minh Dĩ Mạn đứng sau lưng Cố Kinh Mặc không duy trì được dáng vẻ đệ tử đại môn phái, che đôi miệng khóc, sợ mình thút thít quấy nhiễu đến những người khác, dứt khoát ngồi xổm người xuống, trốn ở sau cái ghế.
Bờ vai của nàng run run, khóc đến vô thanh vô tức, lại đau đến không kìm chế được.
Nàng đang đau lòng cho tiểu cô cô.
Sơ Tĩnh tiên tôn là một trong những người thân thiết nhất với nàng, nàng chỉ cần nghĩ đến tiểu cô cô đã từng chịu khổ, toàn thân liền run rẩy, không kìm được mà khó chịu.
Cùng là nữ tử, loại cảm giác nhục nhã kia khó chịu mười phần!
Nhưng trong tình cảnh thế này, có ai để ý nàng thất thố chứ?
Ai lại không đau lòng?
Vị nữ tu giả thứ hai lớn tiếng nói: "Ta cũng có thể lập tâm ma thệ, chuyện nàng ấy nói không có nửa lời dối trá."
Hàm ý thứ hai là: Hai người bọn ta đứng ra là đủ rồi, những người khác không cần đi ra.
Sơ Tĩnh tiên tôn lại nói: "Sự tình ta đã nói rõ, ân tình sẽ không quên, nếu chư vị vẫn dự định truy giết Ma Tôn, chính là bức ta nhập Ma môn!"
Ngay sau đó, là tiếng của Vũ Kỳ Sâm: "Vãn bối là đệ tử nội môn của Duyên Yên các Vũ Kỳ Sâm, từng tới điều tra án mạng ở Quý Tuấn sơn trang, việc này cũng có ẩn tình.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi