CHƯỞNG MÔN LẠI BỊ THIÊN ĐẾ BỨC HÔN NỮA RỒI

Phượng Trường Ca bị một trận ồn ào làm cho phiền mà tỉnh.

“Chưởng môn, chưởng môn ngài ở đâu?”

“Chưởng môn, đại lễ tế trời sắp bắt đầu rồi, nếu ngài không ra, Thiên Cung sẽ trách tội xuống mất!”

“Chưởng môn, van cầu ngài hãy mau ra đây đi, hãy lo nghĩ cho truyền thừa của Côn Luân tông mà!”

Phượng Trường Ca duỗi hai ngón tay, hơi phiền não xoa xoa trên huyệt thái dương, xoay người xuống, trong nháy mắt khiến ba đệ tử đang kêu gào ở gần đó bị dọa sợ run một cái.

Hắn lười biếng duỗi người, không kiên nhẫn nói: “Ồn ào cái gì, không phải giữa trưa mới bắt đầu sao?”

Một đệ tử run rẩy nói: “Hồi bẩm chưởng môn, hiện… Hiện giờ đã là trưa rồi.”

Phượng Trường Ca nâng mắt, có một mặt trời to bổ chảng đang treo trên trời, không chút kiêng nể như đang thể hiện sự tồn tại của mình.

Hắn nhẹ kêu “chậc” một cái, bấm ngón tay tính toán, nhướng mày, “Còn có một chén trà mà, không gấp.”

Ba đệ tử: “…”

Ngài đúng là “đã giỏi còn muốn giỏi hơn” như thường lệ.

Các loại lễ phục đã được chuẩn bị trước đó, sớm được cất vào trong nhẫn trữ vật, ống tay áo của Phượng Trường Ca lúc này vung lên, một luồng ánh hồng thoáng qua trên người, chớp mắt cả người đã đổi một bộ vân cẩm hồng bào phiền phức, trên lụa gấm lồng lẫy có thêu hoa văn vàng kim cát tường, bách điểu triều phượng, vô cùng hoa mĩ, càng tôn lên khuôn mặt vốn đã tuấn mĩ của hắn, quả nhiên là phong thần như ngọc.

Hắn phẩy tay áo một cái, liếc mắt nhìn ba người bên cạnh, nhạn nhạt nói: “Các ngươi cứ đi từ từ, bản tôn đi trước một bước.”

Dứt lời, ánh hồng trên người chớp động, nháy mắt đã hóa quang biến mất.

Đại lễ tế trời của Côn Luân tông diễn ra mười năm một lần, để báo cáo tình hình nhân gian lên Thiên Cung, giống như tà yêu loạn thế trăm năm trước, nếu kịp thời báo lên Thiên Cung, thì Thiên Cung có thể phái thiên binh hạ phạm trợ lực, nhưng lần đó yêu tà ngăn cản cảm ứng của thiên nhân Côn Luân tông, cần có thần vật hiến tế mới có thể thông linh lên Thiên Cung lần nữa, mọi người Côn Luân tông vì thế mà phải trả giá cực lớn, Phượng Trường Ca cũng phải ngủ say khoảng mười năm mới tỉnh lại, coi như đó là trận đánh thảm bại nhất mấy năm gần đây của Côn Luân tông.

Hắn dùng thời gian đủ để uống một chén trà, không nhanh không chậm đi đến đài tế, không ngoài dự liệu, tất cả mọi thứ ở đây đã được chuẩn bị ổn thỏa rồi.

Tất cả mọi người từ trên xuống dưới Côn Luân tông đều tụ tập bên đài tế, trên đài hình nón cụt rộng chừng ba trăm mét vuông, một mặt kính to lớn lơ lửng thẳng đứng giữa không trung, dưới mặt kính là một cái bàn trải vải vàng, nhang đèn tế phẩm được bày chỉnh tề trên đó, đủ để thấy người chuẩn bị có bao nhiêu cẩn thận.

Một nam tử bạch y đứng đó không xa, mặt mũi trong trẻo lạnh lùng, môi mỏng mím chặt, thần sắc nhìn qua có chút cao ngạo, trong tay cầm một trường kiếm chuôi lửa đỏ, trên thân kiếm có khắc thần phượng cát tường, dấu vết màu đỏ loang lổ trên thân kiếm, đó là vết tích để lại do thường xuyên chiến đấu, nhìn xa vừa có một loại phong cách cổ xưa lại vừa có chút tang thương.

Phượng Trường Ca hóa quang bay đến, thấy hắn liền khẽ mỉm cười, “Thanh Hồng sư đệ vất vả rồi.”

Khóe miệng Thanh Hồng giật một cái, vẻ mặt khó coi, vung tay ném đi, trường kiếm liền bị hắn ném ra ngoài, sau đó một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Bao giờ sư huynh có thể làm tốt nghĩa vụ của một chưởng môn, tự mình chuẩn bị lễ tế một chút, sư đệ sẽ vô cùng cảm kích!”

Phượng Trường Ca nhận kiếm, không quá để tâm phất tay, “Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ ngồi vào vị trí chưởng môn, ngươi không thông thạo trước một chút, sao ta có thể yên tâm giao vị trí này cho ngươi?”

Thanh Hồng bị nghẹn một chút, không nói nổi: “Giờ tế đến rồi, sư huynh bắt đầu đi.”

Hắn nói xong, tung người nhảy xuống đài tế, đứng ở phái trước đám người, nâng mắt nhìn lễ tế trên đài.

Phượng Trường Ca cũng không phụ lòng kì vọng của bọn họ, tuy rằng không quá để ý đến chuyện tế trời, nhưng dù sao đây cũng là tập tục đời đời truyền xuống của Côn Luân tông, hắn cũng không cần phải vi phạm sự tận lực này, ánh mắt đảo xuống nhìn một đám người trang nghiêm dưới đài, khóe miệng nhếch một cái, ném trường kiếm đi, một thanh âm “leng keng” vang lên, cùng với một luồng ánh sáng lạnh lẽo chợt lóe rồi biến mất, trường kiếm màu lửa đỏ trong nháy mắt ra khỏi vỏ, tay hắn cầm chuôi kiếm, lấy kiếm chỉ trời, cất cao giọng nói:

“Nay chưởng môn thứ mười tám Phượng Trường Ca thay mặt Côn Luân tông lấy thần khí Phượng Minh kiếm tế trời, trình lên Thiên Cung, hạ thừa nhân gian, muốn hồi bẩm mọi chuyện nhân gian, mong Thiên Cung dẫn dắt.”

Một tay hắn niết quyết đánh vào trên thân kiếm, một luồng ánh hồng trong nháy mắt thoáng qua trên thân kiếm sáng như tuyết, vung tay một cái, ánh hồng chợt lóe, bỗng chốc phóng lên cao, rơi xuống mặt kính lớn lơ lửng trên không.

Từng luồng ánh hồng thoáng qua trên mặt kính rung động, ánh hồng ngày càng sáng, đỏ tươi như máu, sau khi sáng đến cực hạn thì nhoáng mất đi, trên mặt kính dần hiện lên một cung điện khổng lồ xa hoa lộng lẫy, tường vân lượn quanh.

Đó là Thiên Cung.

Phượng Trường Ca thở phào một cái, nhiệm vụ thông linh lên Thiên Cung coi như hoàn thành, dựa theo quy củ mỗi lần, chuyện tiếp theo giao cho Thanh Hồng làm là được.

Hắn đang muốn xoay người xuống đài, lại thấy cảnh vật trên mặt kính lóe lên một chút biến hóa chớp nhoáng, nhanh chóng tiến vào cửa cung điện kia, đảo mắt đã vượt qua đại điện, lên đến bậc thềm cửu trọng đan, kia là vị trí tôn quý nhất.

Âm thanh hít khí lạnh liên tục vang lên dưới đài, mọi người đều trợn to hai mắt, nhìn bóng người xuất hiện trên mặt kính, trợn mắt há mồm.

Đó là một nam tử hắc y, lẳng lặng ngồi trên vị trí tôn quý nhất trong Thiên Cung, trên huyền y phức tạp hoa lệ thêu từng con kim long năm móng, nhìn qua liền có một loại khí thế cao quý khiến người khác phải ngưỡng mộ, mũ miện vừa dày vừa nặng trên đầu rủ xuống mười hai viên trân châu, che đậy hơn nửa khuôn mặt y, nhưng từ độ cong dưới cằm cũng có thể cảm giác được một sự uy nghiêm hiển hách chỉ có ở đế vương.

Đó là Thiên Đế, vua của Thiên Cung, chí tôn nắm giữ sinh tử tam giới.

Thời điểm ý thức được điều này, người trong Côn Luân tông bỗng chốc kinh ngạc, thiếu ý chí thì suýt chút nữa quỳ sụp xuống đất, coi như khá hơn chút cũng lảo đảo muốn ngã nhưng lại chịu đựng được, sự tồn tại của Thiên Đế đối với những người tu tiên như họ giống như hoàng đế và người phàm, nào có lý không quỳ, chẳng qua phần lớn người tu tiên tâm tính thông suốt, không đến nỗi bị hù dọa đến mức ba quỳ chín lạy.

Dư quang khóe mắt Phượng Trường Ca nhìn động tác của đám người dưới đài, nhất thời cảm thấy huyệt thái dương đột nhiên đau, nhất là khi nhìn thấy Thanh Hồng rũ mắt chắp tay, mặt đầy cung kính hướng về phía người trong gương, cả người càng không tốt.

Đường đường là người Côn Luân tông ta, lại không có định lực như vậy, thấy con thỏ nhỏ chết bầm này liền quỳ xuống, nếu không phải thân phận của hắn không tiện để lộ…

Chậc, nhớ tới cái này lại bi thảm, hắn lắc đầu một cái, làm bộ chắp tay một cái, “Ra mắt Thiên Đế.”

Thiên Đế nhàn nhạt “ừ” một tiếng, âm thanh không nghe ra vui giận, đúng như đôi mắt không thấy rõ thần sắc ẩn sau chuỗi ngọc trên mũ miện.

Sau đó lại là một trận im lặng khiến người ta hít thở khó khăn.

Phượng Trường Ca có chút nghẹn trong lòng, thấy Thiên Đế bất động cũng không biết phải nói gì, khiến toàn bộ người Côn Luân tông không dám nhúc nhích, bầu không khí ngưng trọng đến mức hít thở cũng phải khẽ khàng.

Hồi lâu, người trong gương cuối cùng mở miệng, thanh âm bình thản không gợn sóng như cũ, nghe không ra vui giận, “Bổn đế có chuyện muốn báo cho các ngươi, hi vọng Côn Luân tông các ngươi chuẩn bị sớm.”

Phượng Trường Ca than thở trong lòng, trên mặt cung kính nói: “Mời Thiên Đế nói.”

“Bổn đế muốn cưới Thiên Hậu,” Thiên Đế nhàn nhạt nói, “Vị Thiên Hậu này, là trưởng môn đương nhiệm của Côn Luân tông các ngươi.”

Phượng Trường Ca: “…”

Thiên Đế: “Phượng Trường Ca.”

Phượng Trường Ca: “…”

Thiên Đế: “Đi chuẩn bị đi, ba ngày sau, đội ngũ rước dâu của bổn đế sẽ đến Côn Luân tông.”

Phượng Trường Ca: “…”

—Hết chương 1—

Tác giả có lời muốn nói:

Thiên Đế: Ta muốn kết hôn với chưởng môn đương nhiệm của Côn Luân tông.

Phượng Trường Ca: Thanh Hồng, đến đây.

Thanh Hồng: Sư huynh có gì phân phó?

Phượng Trường Ca: Không phải ngươi muốn làm chưởng môn sao?

Thanh Hồng: Đúng là muốn.

Phượng Trường Ca: Bây giờ ta truyền chức trưởng môn lại cho ngươi.

Thanh Hồng: …Bỗng nhiên lại không muốn rồi.

Phượng Trường Ca: Ai nha, ấn tín chưởng môn sắp rơi xuống đất rồi ~

Thanh Hồng: (đón lấy ~)

Phượng Trường Ca: Ngoài miệng nói không muốn, cơ thể lại thành thật như vậy.

Thanh Hồng: … …

Thiên Đế: … …

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi