CHƯỞNG MÔN LẠI BỊ THIÊN ĐẾ BỨC HÔN NỮA RỒI

Giữa không trung, trên tầng mây.

Phượng Kỳ Nguyệt không khỏi cong khóe môi lên cười, “Long Thương Gia này đúng là thú vị.”

Long Tiềm Uyên tuy mặt không cảm giác, nhưng ánh mắt hơi có vẻ nhu hòa, “Hắn là một người đáng để tin tưởng.”

Năm đó Phượng tộc đại nạn, Long Thương Gia là một người duy nhất trong Long tộc muốn đi cứu Phượng Hoàng tộc, tuy bề ngoài hắn lạnh băng nghiêm nghị, nhìn như không hợp tình người, nhưng lại rất trọng tình nghĩa, chỉ cần là người được hắn nhận định thì đến chết cũng sẽ bảo vệ cả đời.

Dĩ nhiên Phượng Kỳ Nguyệt cũng biết điều này, hắn hơi mỉm cười, “Long tộc ngược lại cũng có mấy người dễ nhìn, Cửu Âm công chúa kia cũng không tệ.”

Long Tiềm Uyên bổ sung nói: “Còn có cháu ta.”

Phượng Kỳ Nguyệt nhất thời chê bai bĩu môi một cái, “Miễn cưỡng thôi.”

Long Tiềm Uyên hừ một tiếng, không nói lời nào.

Phượng Kỳ Nguyệt rất không cao hứng, “Không phải ngươi thích ca ca ta sao? Cháu ngươi cướp hắn đi làm Thiên Hậu rồi đấy, ngươi định làm gì y đây?”

Long Tiềm Uyên nhướng mày, rất tự nhiên nói: “Y là cháu ta.”

Phượng Kỳ Nguyệt cười lạnh, “Cũng là tình địch!”

Long Tiềm Uyên nói: “Đầu tiên là cháu, sau đó mới là tình địch.”

Phượng Kỳ Nguyệt âm trầm liếc y, “Đó chính là ngươi nói, tình cảm của ngươi đối với ca ca ta còn không bằng với cháu mình?”

Long Tiềm Uyên hơi có chút khổ sở lắc đầu một cái, con ngươi màu xám tro càng phai nhạt, mơ hồ lại có mấy điểm sáng màu bạc lóe lên.

Y khẽ thở dài, nói: “Sao có thể vậy? Ban đầu ta tâm tâm niệm niệm muốn ở cùng một chỗ với hắn, nếu khi đó nếu gặp chuyện như bây giờ thì chắc chắn cháu ta sẽ là tình địch mà ta không ưa nhất, nhưng bây giờ, đời này ta đã không có cơ hội, có chút cảm tình nên buông xuống, ngươi hỏi ta yêu hắn sao, đúng vậy, ta vẫn thích, nhưng bây giờ nhiều hơn chỉ là một loại bảo vệ, nhìn hắn bình an là được, có ở cùng nhau hay không đã không quan trọng nữa, cho nên cháu ta vẫn là cháu ta, cũng chỉ có y có thể khiến hắn hạnh phúc.”

Phượng Kỳ Nguyệt nhìn y chằm chằm một hồi lâu, biểu tình trên mặt rất là phức tạp.

Người này, tâm ma càng ngày càng yếu, một ít trí nhớ hình như cũng đã trở về, có vẻ cách thời gian y thực sự thanh tỉnh đã không còn nhiều lắm, rất có thể ngay tại đây.

Mỗi lần gặp Phượng Trường Ca, tâm ma của y lại yếu một phần, xem ra Phượng Trường Ca đúng là tâm ma của y.

Nếu như y thật sự thanh tỉnh, đến lúc đó không biết sẽ có chuyện gì nữa.

Hắn lắc đầu một cái, xua tan nhiễu loạn trong đầu, “Tạm thời coi như ngươi vượt qua kiểm tra, không nói nhảm nữa, làm chuyện chính đi.”

Hắn cúi đầu trầm ngâm một hồi, nói: “Bây giờ Côn Luân có nhiều thiên binh trú đóng như vậy, cho dù có thể công phá, cũng sẽ gây ra thương vong, không ổn, chúng ta đi Trường Bạch lấy Lưỡng Sinh Hoa trước.”

Long Tiềm Uyên lắc đầu một cái, “Không, ta cảm thấy lấy tính cách của Long Thương Gia thì sẽ không đặt toàn bộ binh lực ở Côn Luân đâu, chắc chắn hắn cũng có sắp xếp ở những nơi khác nữa, ngươi không nhận ra Long Cửu Âm không đi theo sao?”

Phượng Kỳ Nguyệt híp mắt lại một cái, “Đúng là không thấy nàng…”

Long Tiềm Uyên hơi nhếch môi, nghiền ngẫm cười một tiếng, “Ngươi có tin hay không, tám đại thiên long của Long tộc, ít nhất có một nửa trưởng lão đã xuống rồi?”

Phượng Kỳ Nguyệt mỉm cười, “Cái này thì có gì mà không tin, hai tộc Hồng Tử Long lần này đã dốc toàn lực, thừa dịp bộ tộc khác chưa chuẩn bị mà làm họ bị thương, khiến cho bọn họ ở lại thiên giới không có cách nào hạ giới, hôm nay nếu Long Thương Gia đã xuống thì nhất định bọn họ cũng có thể xuống, không nói đến chúng sinh, cho dù là vì báo thù thì bọn họ cũng sẽ xuống.”

“Bây giờ nhân giới có trưởng lão Tử Cầm của Tử Long tộc, trưởng lão Hồng Chúc của Hồng Long tộc, tộc trưởng Long Quân Trạch của Ngân Long tộc, không tránh khỏi việc Yêu tộc nhân sẽ cơ hội này tấn công Thiên Cung, phải giữ lại một nửa binh lực, vậy chính là sẽ có một vị trưởng lão hạ phàm.” Long Tiềm Uyên hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Phượng Kỳ Nguyệt, “Đoán xem vị kia là ai?”

Phượng Kỳ Nguyệt cũng không suy nghĩ lâu, nói: “Trưởng lão Thanh Long tộc, Thanh Dật.”

Long Tiềm Uyên khẽ mỉm cười, “Huyết thống của Thanh Long là bộ tộc tinh khiết nhất trừ Ngân Long tộc, Thanh Dật là người có thực lực mạnh nhất trong tám đại thiên long, chỉ vì số lượng tộc nhân quả thực quá thưa thớt nên mới xếp ở vị thứ tư, nhưng hắn là một người bớt chuyện nhất.”

Phượng Kỳ Nguyệt cũng cười, “Phàm trần có Hồng Chúc và Tử Cầm đã đủ khiến Long Thương Gia nhức đầu, Thanh Dật làm người cẩn thận, ôn hòa ít nói, ở trong mắt người ngoài chính là một người hiền lành, vì vậy không sẽ chủ động phát biểu ý kiến gì mà chỉ bảo đâu đánh đó, đúng là rất thuận lợi, nhưng rốt cuộc mới chỉ có một người, Trường Bạch và Thục Sơn lại có hai nơi, ngươi đoán xem ông ta sẽ đến đâu?”

Long Tiềm Uyên nói: “Thục Sơn.”

Y giải thích: “Thục Sơn có Trấn Yêu Tháp, không thể để mất nhất, nhưng hắn lại có thể sắp xếp binh lực ở Trường Bạch.”

Tất nhiên bọn họ không lo lắng về binh lực, nhưng bọn họ không muốn tổn thương người vô tội, nếu có quá nhiều người liều chết chống cự, chung quy kế hoạch sẽ bất lợi.

“Vậy thì có cái gì mà phải lo lắng?” Phượng Kỳ Nguyệt hơi nhếch môi, nhìn về phía nữ tử bạch y ngồi trên hoa sen trên mặt biển cách đó không xa, cười nói: “Không phải con mồi đã đưa tới cửa rồi sao?”

Long Tiềm Uyên nhìn theo mắt hắn, lại thấy chưởng môn Trường Bạch, Thanh Liên Dao Hoa.

Y nhướng mày nhưng cuối cùng cũng không nói gì, chỉ có chút nghi ngờ nói: “Ta không hiểu, nếu ngươi để cho hắn thừa kế truyền thừa Đại Nhật Bàn Phượng, lấy máu tươi của bản thân tạo ra tộc Phượng Hoàng, vậy tại sao còn phải cố chấp với phượng hoàng đã chết?”

Phượng Kỳ Nguyệt chắp tay sau lưng, nhìn mây cuộn mây tan trước mắt, nhàn nhạt nói: “Một chủng tộc, nhất định phải có quá khứ và tương lai, ta là quá khứ, hắn là tương lai.”

Long Tiềm Uyên thở dài khe khẽ, “Nói hắn trọng tình, rõ ràng ngươi còn trọng tình gấp vạn lần hắn.”

Phượng Kỳ Nguyệt khẽ gật đầu một cái, “Không giống nhau, ca ca trời sinh tính tình rộng rãi, mọi chuyện đều có thể thông suốt, tuy Phượng Hoàng tộc bị diệt khiến hắn đau buồn, nhưng thời gian lâu dài sẽ có thể tiếp nhận được, nhưng ta không giống thế, ta quá cố chấp với quá khứ, không muốn xóa bỏ, cũng không muốn buông ra, nếu bắt ta từ bỏ tộc nhân, trừ khi ta chết.”

Hắn dứt lời liền phẩy tay áo một cái, bóng người dần hóa thành một luồng sương trắng, biến mất không thấy.

Thần hồn biến hình, không hình không chất, ý niệm đến, bóng liền đi.

Phượng Kỳ Nguyệt à Phượng Kỳ Nguyệt, cả đời ngươi đều bị vây khốn trong quá khứ và bóng tối, cam nguyện vì thế mà sa vào, vì thế mà mất đi, thậm chí không tiếc bỏ ra bất cứ giá nào.

Ngươi đã hoàn toàn mất đi bản thân, còn sống cũng chỉ vì quá khứ.

Thật đáng buồn biết bao.

Long Tiềm Uyên có chút phức tạp thở dài, phẩy tay áo một cái, xoay người đuổi theo.

Tịch Diệt Hải.

Người chưa từng tới nơi này vĩnh viễn không cách nào tưởng tượng được, Tịch Diệt Hải rốt cuộc trông như thế nào.

Nơi này là một địa ngục.

Nước biển màu xanh đen trong suốt, nhưng đây chỉ là bề ngoài, dưới mặt nước biển trong veo này lại ẩn chứa vô số nguy cơ.

Vòng xoáy đếm không hết trải rộng bốn phương tám hướng, có lớn có nhỏ, nhưng nguy hiểm giống nhau, vòng xoáy ở giữa một thế giới đen tối thâm trầm, bên ngoài hoàn toàn không thấy được bên trong, trong chỗ sâu truyền tới một khí tức chết chóc khiến da đầu tê dại, không dám đến gần.

Đáy biển là một mảnh nham thạch màu lửa đỏ sôi trào, thỉnh thoảng có bọt khí màu xám tro nổi lên, nổ “uỳnh” một tiếng, sau đó sẽ có một cột hơi nước sôi trào, bốc hơi khiến mặt biển có chút nóng, nhưng cũng chỉ hơi nóng thôi, bởi vì không xa chỗ có nham thạch ở chính là một mảnh băng tuyết lạnh căm, ngay cả dung nham chảy trên đó cũng không có cách nào hòa tan, nếu đến gần sẽ có mấy khí tức muốn đông cả linh hồn tấn công tới, không khó tưởng tượng nếu thật sự tiếp xúc sẽ biến thành một tượng đá thật sự.

Tất cả những tượng đá lớn nhỏ trên băng tuyết kia chính là chứng cứ cho chiến công của nó.

Trong đáy biển u ám âm trầm, những vằn nước thần bí thỉnh thoảng vạch qua, đến gần một vằn nước thì giống như phát hiện ra thứ gì đó rất kinh khủng mà lấy tốc độ còn nhanh hơn lúc đến trốn đi, thỉnh thoảng lại phát ra một tiếng gào thét không cam lòng, trong vằn nước mơ hồ có thể thấy từng thân thể khổng lồ xấu xí.

Đó là tà yêu bị phong ấn trong Tịch Diệt Hải.

Một con ngân long dài mấy chục mét đang từ từ bơi trong nước, trước mặt là một dòng sông máu có chiều dài không khác nó lắm, cũng đang không ngừng uốn lượn.

“Sư tôn…” Ngân long cong người tránh một nơi đột nhiên xuất hiện vòng xoáy, lo lắng nói: “Chúng ta đã đi hơn một giờ rồi, nhìn con sông này còn không có ý dừng lại, nếu không ngươi nghỉ ngơi trước một lát, điều tức thương thế, ta đi theo nó là được.”

Phượng Trường Ca ngồi giữa khe hở của hai sừng rồng, gợn nước quanh người bị sừng rồng gạt ra không đến gần hắn được, nhìn qua như đi trên đất vậy, ngay cả tóc cũng không hề ướt tí gì.

Đầu ngón tay Phượng Trường Ca động một cái, một ngọn lửa hóa thành một cái con rắn lửa bay lượn ra, trong nháy mắt đã đánh nát một khối băng lơ lửng phía trước, hắn lắc đầu một cái, “Không cần, tình hình đáy biển này phức tạp, hơi không chú ý sẽ gặp nguy hiểm, một mình ngươi đi ta không yên tâm.”

Long Quân Trạch hơi lo âu, “Nhưng ngươi đang bị thương…”

Phượng Trường Ca dừng một chút, khẽ thở dài, “Hắn ta cũng không đả thương vào chỗ yếu hại của ta, chỉ chảy chút máu, bị thương da thịt mà thôi, không có gì đáng ngại.”

Long Quân Trạch “à” một tiếng, lại chợt nhớ tới cái gì, “Nếu mục đích của hắn ta là năm đại thần khí, chúng ta tới đáy biển, hắn ta sẽ không tiếp tục tìm tông môn khác gây phiền toái chứ? Bên cạnh hắn ta còn có thúc phụ, sợ là Long Tướng quân không đỡ được sức mạnh của hai đại thần.”

Phượng Trường Ca nhàn nhạt nói: “Cứ để cho hắn lấy, mục đích của hắn ta chỉ là thần khí, sẽ không lạm sát kẻ vô tội, chẳng qua chỉ là thần khí mà thôi, cũng sẽ không tạo thành tổn thất gì cả, muốn làm sống lại Phượng Hoàng tộc, năm đại thần khí thiếu một thứ cũng không được, hắn ta có thể lấy được Lưỡng Sinh Hoa, cũng có thể lấy được đi Sinh Kính, nhưng Sách Thiên Mệnh thì sẽ không lấy được.”

Long Quân Trạch trầm mặc một hồi, thở dài, “Hy vọng quyển hàng giả kia có thể chống đỡ đến khi chúng ta trở về.”

Phượng Trường Ca nhíu chặt mi tâm, sâu trong đôi mắt có một suy nghĩ sâu xa, “Có một vấn đề mà từ đầu đến cuối ta không nghĩ ra, ta hiểu hắn ta rất rõ, hắn ta tuyệt đối không phải là người vì mục đích riêng mà không để ý đến chúng sinh, mở năm thần khí làm Phượng Hoàng tộc sống lại, nhất định phải có sinh mệnh làm hiến tế, hắn ta tuyệt đối sẽ không động đến nhân giới, yêu giới… Chúng ta đều biết, sở dĩ Yêu tộc đối nghịch với Thiên Cung hoàn toàn là bởi vì Thần Hư muốn đứng đầu Thiên Cung, thật ra thì phần lớn Yêu tộc đều không phải là kẻ địch, cho nên Thiên Cung cũng chưa từng thật sự tấn công vào yêu giới, Yêu tộc cũng sẽ không là đối tượng hiến tế, đổi cách nghĩ một chút, cho dù thật sự lấy chúng ra để hiến tế thì tộc nhân sống lại cũng sẽ không muốn tiếp tục sinh tồn như thế, đối với bọn họ mà nói đây chính là sự hành hạ lớn nhất, đau đến mức không muốn sống, không bằng chết yểu, không phải là Kỳ Nguyệt không biết một điều này, như vậy, rốt cuộc hắn ta muốn lấy cái gì để hiến tế? Hắn lấy đâu ra lòng tin, dùng năm thần khí sống lại Phượng Hoàng tộc chứ?”

Long Quân Trạch suy nghĩ hồi lâu lại không có manh mối, lắc đầu nói: “Đây chính là một câu đố khó hiểu.”

Lúc này, sông máu lượn qua lại giữa vòng xoáy phía trước đột nhiên khẽ run, đổi nhanh mấy cái liền tìm được một vòng xoáy to lớn chui vào.

Ngân Long to lớn đưa thân rồng sang ngang một cái, dừng lại trước vòng xoáy, đuôi rồng nhẹ nhàng đung đưa, tùy tiện triệt tiêu lực hút ở xung quang vòng xoáy.

“Chính là chỗ này.” Long Quân Trạch điều động tiên lực, thiết lập từng tầng kết giới quanh người, trên mặt rồng là vẻ nghiêm trọng trước đó chưa từng có, “Sư tôn, chúng ta vào nhé?”

Phượng Trường Ca thu hồi tâm tư, gọi Hoàng Loan kiếm ra, đầu ngón tay ấn quyết một cái, xung quanh thân rồng lại có thêm một tầng kết giới bị ngọn lửa bao lấy, hắn gật đầu, trầm giọng nói: “Cẩn thận một chút.”

Long Quân Trạch đáp lại một tiếng, vẫy đuôi rồng, vọt vào ngay thế giới sâu thẳm đen sì ở trung tâm vòng xoáy kia.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi