CHƯỞNG THƯỢNG KIỀU

Sự nhượng bộ của Trụ chứng minh một việc, tuy cô và Trụ không thể hiểu được ngôn ngữ của nhau nhưng không phải Trụ chỉ có mỗi bản năng săn giết giống như những loài khác. Nó có thể biết cô vui hay giận, cũng sẽ vì chuyện vui giận của cô mà phản ứng với cô.

Chuyện này khiến Chân Chu có cảm giác được cổ vũ, đã đạt được mục đích, biểu hiện của nó khiến cô vô cùng hài lòng, vậy nên cô cũng không keo kiệt mà thưởng cho nó. Đêm hôm nay, cô vẫn xoa đuôi của nó, khẽ hát cho nó nghe, tới khi cô hát đến đoạn cao trào, bên cạnh đã vang lên tiếng ngáy khe khẽ, nó đã ngủ rồi.

Mấy ngày hôm sau, ngày nào Chân Chu cũng nhóm lửa.

Thái độ với đống lửa kia của Trụ cũng dần dần thay đổi.

Ban đầu nó vẫn cảnh giác như cũ, mỗi khi Chân Chu ngồi cạnh đống lửa nướng thịt hoặc là khi dùng một vật gì đó giống như vỏ dừa để nấu nước, nó không chịu tới gần nhưng lại cũng không đi xa, luôn ngồi ở một chỗ không gần không xa, ánh mắt nhìn chằm chằm ngọn lửa đang không ngừng nhảy múa, hơi cúi người xuống, cơ thể căng cứng, giống như muốn kéo cô chạy tốn. Nhiều lần nữa, lâu dần, khi Chân Chu nhóm lửa, rốt cục nó cũng không lo lắng như ban đầu nữa, có vẻ rất bình tĩnh, cuối cùng, khi Chân Chu đốt một cây đuốc mang về bên cạnh để thắp sáng hang động, nó cũng không phản đối nữa.

Chuyện lửa đã giải quyết một cách thuận lợi, Chân Chu dọn sạch những xác khủng long, đá vụn và bùn nhão trong hang ra ngoài, dọn dẹp sạch sẽ một lần, dải một lớp cỏ khô lên chỗ mình và Trụ ngủ, ban ngày Trụ ra ngoài đi săn, cô ngồi trong hang động chờ nó về.

Bây giờ nơi đây rất an toàn.

Mấy hôm trước, Chân Chu thấy Trụ đi dọc theo hang động tới cách đó năm trăm mét, vừa đi vừa nghỉ rồi lại đi tiểu đánh dấu tất cả khu vực, sau đó cọ đuôi nó vào những gốc cây ven đường đi, lưu lại vết tích của nó.

Trước đây cô biết sư tử hoặc hổ hay các loài chúa tể, giống đực cũng dùng hành động này để tuyên bố địa bàn, không cho phép những kẻ bên ngoài tiến vào, không ngờ khủng long ở đây cũng dùng cách như vậy để đánh dấu địa bàn.

Việc này nhìn rất nhẹ nhàng, nhưng phải nhịn đi vệ sinh vài ngày mới làm được, Trụ làm rất nhiều ngày, tới khi nó chắc chắn xung quanh an toàn rồi mới thôi.

Có lẽ chuyện đánh dấu địa bàn cũng có tác dụng, hoặc cũng có lẽ nó hung mãnh khiến những con khác sợ, mấy ngày qua, xung quanh không có con khủng long nào dám tới đây, Chân Chu cũng không gặp nguy hiểm như lần trước.

Nhưng Trụ vẫn chưa yên tâm, mỗi lần, trước khi ra ngoài đi săn, nó dùng đá chặn cửa động lại, chỉ để lại một lỗ nhỏ ở ngoài để Chân Chu đi ra đi vào để đảm bảo an toàn cho cô, cũng thuận tiện để cô đi ra đi vào, lấy được ánh sáng và không khí mới mẻ.

Đây cũng là Chân Chu dạy nó.

Thời gian cứ trôi qua, cô và Trụ ngày nào cũng bên nhau.

Khí hậu ở mảnh đất lớn này không thay đổi, vẫn luôn ấm áp, bởi vì nhiệt độ không khí không thay đổi thế nên một năm cũng không chia làm bốn mùa, thực vật phát triển tốt nuôi được rất nhiều con khủng long ăn cỏ, khiến mấy con khủng long ăn thịt đứng đầu chuỗi thức ăn như sống trong thiên đường.

Sau khi Chân Chu tới thế giới này, mỗi ngày mỗi đêm đều vẽ trên vách hang một con số, lấy ngày mùng một tháng một để bắt đầu, cho tới hôm nay đã là ba mốt tháng một, tròn một tháng.

Cô không biết mình ở thế giới này trong bao lâu, nhưng cũng đã gặp được kiếp này của Hướng Tinh Bắc, vậy là tốt rồi, mỗi ngày cùng nó làm bạn, đây là chuyện mà cô cần làm.

Sau khi Trụ đi ra ngoài, Chân Chu không có gì để làm, bình thường sẽ ngồi ở cạnh cửa, nương theo ánh sáng trong lỗ nhỏ, dùng những cây cỏ khô để bện chiếu.

Cô muốn làm một tấm chiếu thật bằng phẳng để trải lên đống cỏ khô, như vậy sẽ có cảm giác thoải mái hơn khi ngủ, sáng hôm sau dậy, cỏ khô cũng không dính đầy người.

Những chuyện như vậy, cô chưa từng làm bao giờ, cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày cô phải vuốt thẳng đám cỏ khô, sửa lại từng cây từng cây rồi nghĩ cách biến nó thành thứ mình muốn. Vài ngày trôi qua, hôm nay cô cũng đan xong một tấm chiếu cỏ như mình mong muốn.

Bên ngoài cửa hang vang lên âm thanh quen thuộc, Trụ mang theo con mồi nó mới săn được về hang.

Trên người nó rất bẩn, ngoại trừ bùn đất còn có cả vết máu của con mồi.

Chân Chu nhìn tấm chiếu mình khó lắm mới đan xong, nếu như nó lăn một vòng trên chiếu...

Vì vậy, thừa dịp thời gian còn chưa tối, Chân Chu vừa dẫn vừa dụ nó tới dòng suối bên cạnh.

Trong dòng suối có một nơi rộng hơn mười mét vuông, sâu hơn vài mét.

Khoảng thời gian này, Chân Chu bắt đầu thích nghi với mọi thứ xung quanh, sau khi chắc chắn trong nước không có sinh vật nguy hiểm gì, thời tiết ấm áp, mồ hôi cũng dễ chảy, mỗi đêm cô đều tới đây tắm rửa hoặc bơi một vòng rồi về hang.

Cô đã muốn tắm rửa cho Trụ từ lâu.

Đương nhiên, suy nghĩ tới trọng lượng cơ thể của nó và sự an toàn, cô sẽ không để cho nó bước xuống đầm nước, chỉ để nó đứng trên lớp đá cuội trong dòng suối để cô tắm cho nó.

Thế nhưng không hiểu tại sao, Trụ không thích tắm rửa, nó cũng không thích nghịch nước, bình thường chỉ khi khát nước nó mới tới cạnh dòng nước. Bây giờ muốn nó đi tắm, đã khó lại càng khó hơn.

Lúc trước Chân Chu từng thử dẫn nó ra suối, nhưng dù cô lừa lọc làm sao nó cũng không chịu xuống. Hơn nữa trọng lượng cơ thể nó rất nặng, cô không thể làm gì được nó, vậy nên mới từ bỏ chuyện này, chỉ dụ dỗ nó ngồi bên dòng suối để mình cọ rửa cho nó.

Hôm nay cũng giống như mọi ngày, Trụ có chết cũng không chịu xuống nước, cho dù Chân Chu đẩy nó, kéo nó, đứng trong dòng suối hát cho nó nghe, vẫy tay với nó, cười với nó, nó cũng không thèm để ý, đôi mắt tam giác lạnh lùng nhìn cô, ngồi xổm bên bờ không nhúc nhích.

Rốt cuộc Chân Chu cũng nổi giận, làm như thường ngày, cầm cỏ khô nhúng nước rồi chùi vết bẩn trên người nó.

Vẻ mặt của nó rất ghét bỏ, gắng gượng ngồi chồm hổm ở đó để cô kỳ cọ.

Chân Chu mệt mỏi cọ rửa xong cho nó, cả người cô chảy đầy mồ hôi, bỏ nó lại đi tới chỗ sâu trong đầm nước, bước xuống dưới rồi quay đầu nhìn nó, thấy nó đi theo cô, ngồi xổm trên bờ nhìn cô, trong lòng cô bỗng nảy ra một ý kiến. Hít một hơi thật sâu, lặn xuống nước, ôm lấy một tảng đá dưới nước, núp dưới đó không động đậy.

Nước trong suối trong vắt, bởi vì sâu vài mét, trên bờ lại có cây cối che lấp, thế nên dưới nước có thể thấy chuyện trên bờ, nhưng trên bờ không thấy dưới nước.

Bình thường Trụ hay thấy cô bơi trong đầm nước này, vậy nên ngay từ đầu, khi thấy cô biến mất dưới mặt nước, nó cũng không để ý lắm, vẫn nhìn chằm chằm trên mặt nước, chờ cô nhô lên. Một lát sau, nó thấy cô chưa lên, trong lòng lo lắng, tới bờ nước cúi người nhìn xung quanh.

Chỉ có bóng dáng của nó trên mặt nước, không thấy gì thêm.

Nó lộ rõ ra biểu cảm sợ hãi, xoay người dùng cái đuôi của nó để quật lên mặt nước, bọt nước văng khắp nơi, phát ra âm thanh lộp bộp, nó cố gắng dùng cách này để khiến cô nổi lên mặt nước. Quật một lát, thấy cô vẫn không nổi lên, nó luống cuống xoay người rống lớn một tiếng, rồi ngồi xổm, cúi đầu xuống nước, mở to hai mắt tìm bóng dáng của cô.

Ban đầu Chân Chu chỉ muốn chọc nó một chút, trốn dưới nước không lên, thấy bóng dáng nó xuất hiện cạnh bờ nước, hết nhìn đông lại nhìn tây, dùng đuôi quật nước, có vẻ hơi lo lắng, không thấy cô xuất hiện nên hét lớn một tiếng, cúi đầu xuống mặt nước tìm cô. Cô biết nó lo lắng, vội vàng muốn nổi lên, ai ngờ chân lại bị cái gì đó kéo lại, cúi đầu mới nhận ra, cổ chân mình bị đám rong trong đầm quấn lấy.

Đám rong này vừa rộng lại vừa rậm, cô còn có cảm giác chân mình bị hút vào, quấn trên cổ chân cô không buông, chốc lát cũng khó tháo ra, may mắn thay kỹ năng bơi lội của Chân Chu rất tốt, cũng không sợ hãi lúng túng, ôm tảng đá bên cạnh, dùng lực của tảng đá đập mấy cái, khi cô cảm thấy ngực mình đau đớn, cổ chân cũng được thả lỏng ra, đám rong quấn chân cô cũng bị đứt.

Lúc này, trong đầm nước đã đầy bọt, bàn chân to lớn của Trụ giẫm xuống nước, bùn dưới đáy nổi lên khiến đầm nước đục ngầu.

Chân Chu biết nó tới tìm mình, sợ nó sụt trong bùn không lên nổi, cô dùng sức bơi, một lát sau đã ngoi lên mặt nước.

Trụ đang nhìn mặt nước rồi gào lên, âm thanh mang theo vẻ lo lắng, giậm chân, cơ thể đã chìm trong nước, nó thấy Chân Chu nổi lên mặt nược, đôi mắt tam giác bỗng nhiên trợn tròn, mừng rỡ rống lên, cố gắng đi về phía cô.

Chân Chu vội vàng ngăn nó lại, nhanh chóng bơi về phía nó, tới cạnh nó, nó duỗi chân trước ra ôm lấy cô, mang cô lên bờ.

Vừa mới lên bờ, hình như nó vẫn còn sợ, ôm Chân Chu chạy nhanh về hang động, không muốn buông cô xuống, trong đêm khuya, ngay cả khi ngủ nó cũng để Chân Chu nằm trên bụng mình, dùng hai cái chân ôm chặt lấy cô, lè lưỡi liếm cô, không cho cô rời khỏi nó.

Chân Chu biết mình dọa nó sợ, trong lòng cũng cảm thấy áy náy, lại cũng cảm động, tuy nó ôm chặt khiến cô khó chịu, nhưng cũng không giãy dụa, nằm trong lồng ngực nó ngủ một đêm.

Mấy ngày sau, Trụ không cho cô tới gần con suối kia nữa, chỉ cần cô mới tới gần nó đã gầm thét đuổi theo, ôm cô đi. Chân Chu muốn nó yên tâm, không thể làm gì khác hơn là thuận theo nó, không bơi lội trong suối nữa.

...

Trụ không ăn thức ăn để lâu, mỗi lần nó mang con mồi về, có chút không tươi là nó không ăn, vậy nên ngày nào cũng phải ra ngoài săn bắt. Sau khi chuyện ngoài ý muốn qua đi, hôm nay Trụ lại ra bên ngoài, buổi trưa đã về, mang theo một con khủng long ăn cỏ nó cắn chết.

Chân Chu ra ngoài cửa hang đón nó, chờ khi nó cắn xé con mồi thành mấy miếng lớn, cô chọn một miếng thịt tươi ở đùi, dùng dao mài từ đá cắt nhỏ nó ra để dễ nước chín, sau đó mang tới suối để rửa sạch.

Khi đang rửa thịt, cô nghe được tiếng gầm rú trong rừng cây, ngẩng đầu nhìn, thấy trong rừng có một con khủng long màu nâu đang chạy tới, cơ thể cũng không nhỏ hơn con khủng long xám chết dưới móng vuốt của Trụ bao nhiêu, nương theo tiếng gầm rú khiêu khích của nó, lộ ra cái miệng đầy răng sắc, dáng vẻ rất kinh khủng.

Sau lưng của nó có bốn con khủng long giống nó, cũng có hàm răng sắc nhọn khiến người ta chú ý, chỉ là không to bằng con khủng long kia, thoạt nhìn hình như là người hầu của con khủng long màu nâu kia, vây quanh nó, thoáng cái đã chạy tới dòng suối, vẻ khiêu khích và tức giận.

Chân Chu giật nảy mình.

Sau khi Trụ đánh dấu địa bàn, ở đây không xuất hiện thêm con khủng long nào khác nữa, ngay cả bóng dáng của khủng long ăn cỏ cũng không thấy. Bây giờ sao lại đột nhiên xuất hiện mấy con khủng long hung dữ này?

Sau chuyện gặp nạn ở suối, chỉ cần Trụ không có chuyện ra ngoài, Chân Chu đi đâu nó cũng theo đó, một tấc không rời.

Bây giờ nó đang cách Chân Chu không xa, lười biếng nằm trên một tảng đá lớn tắm nắng, dáng vẻ không lo lắng chuyện gì, đột nhiên phát hiện có kẻ bước vào địa bàn, nó đứng dậy, tới cạnh Chân Chu, nheo đôi mắt hình tam giác lại, chăm chú nhìn năm con khủng long răng cưa tới gần, giận dữ.

Nó tới nơi đây đã gần nửa năm, biết con khủng long ở phía đối diện là con khủng long cầm đầu định chiếm địa bàn của mình.

..

Trước khi Trụ giết chết con khủng long xám để lên làm vua ở đây, nó vẫn chưa cường tráng như bây giờ, bị con khủng long xám kia áp chế, nó đánh không lại khủng long xám, lại không bỏ được nơi đầy thức ăn ngon miệng và rồng cái như ở đây, vậy nên nó chỉ có thể khúm núm đi theo sau con khủng long xám, chịu đựng nó. Ngày hôm đó khủng long màu xám dạy dỗ Trụ một bài học, ai ngờ sơ suất không mang theo đồng bọn, kết quả chẳng những không đạt được mục đích mà còn tự mình hại mình, chết trong vũng máu. Sau khi Trụ đưa Chân Chu đi, khi đó khủng long xám vẫn chưa chết hẳn, con khủng long núp ở nơi nào đó xông ra cắn đứt cổ của nó, đi tiểu trên người nó, những con khủng long sống trên mảnh đất đó bắt đầu nhận ra con khủng long màu nâu này giết chết long vương, bắt đầu từ hôm đó, nó là vua mới của mảnh đất, tất cả khủng long ở đó cũng đều thuộc về nó.

Nó được như ý mình, sau khi làm long vương một tháng, sau lưng nó có không ít người hầu, khủng long cái bắt đầu quyến rũ nó, hy vọng nó để mắt tới mình, oai phong không ai sánh nổi. Cũng như con khủng long xám, nó bắt đầu ngứa mắt với Trụ - con khủng long đực hung mãnh không biết xuất hiện từ đâu, nó muốn diệt trừ Trụ, như vậy nó mới không lo lắng nữa. Vậy nên hôm nay, nó dẫn theo bốn con khủng long khỏe nhất tới nơi đây giết chết con khủng long không biết từ đâu tới này, sau khi giết chết Trụ, nó sẽ trở thành long vương chân chính ở mảnh đất này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi