CHUỘT TÚI XÃ HỘI ĐEN

Sau khi Huống Đông Tuần trở lại Lam Viên liền trực tiếp đi tới phòng bệnh vừa được chuẩn bị tốt, y cũng nghĩ nên mời bác sĩ về đấy, nhưng không nghĩ tới Mạc Bảo Bảo cùng Tiêu Tiểu Nhạc lại bị ném vào để khám bệnh cho y, vốn y còn rất là phẫn nộ, sau lại nghĩ qua nghĩ lại, y đã bị ”bệnh” kinh hãi thế tục như thế thì làm sao có thể đi mời bác sĩ?!

Lúc này y cũng mới biết được, các cấp dưới của y cũng không biết y ── mang thai, A Xương mặc dù miệng rộng, nhưng vẫn là biết nặng nhẹ không đi nói lung tung, người biết rõ duy nhất là lão phu nhân, điều này làm cho y hơi cảm thấy an ủi, rồi lại có chút lo lắng.

Tựa hồ tất cả thể lực của Huống Đông Tuần điều bị tiêu hao vì đánh nhau ở bệnh viện. Về đến nhà y ngược lại an tĩnh lại, bình tĩnh để Mạc Bảo Bảo làm kiểm tra, sau khi uống thuốc rồi ngủ thật say.

Trải qua hội chẩn* của Mạc Bảo Bảo cùng Tiêu Tiểu Nhạc, sau cùng vẫn còn không ra kết luận, dành phải cho Huống Đông Tuần giữ thai trước, sau này rồi tính.

_hội chuẩn: là từ thuộc về y học, ta cũng không rõ nghĩa.

Bọn họ gần đây ngụ ở trong căn phòng khám nhỏ, để tùy thời quan sát cùng chiếu cố Huống Đông Tuần.

Đánh giá căn phòng được bài trí như phim cổ trang, Tiêu Tiểu Nhạc cảm thán nói: “Dáng vẻ này thật không giống như một đại bản doanh của xã hội đen a, cứ như là dòng dõi thư hương*!”

_dòng dõi thư hương: con nhà nho học.

“Huống gia vốn chính là dòng dõi thư hương…” Mạc Bảo Bảo tựa vào trên ghế nằm, vừa nói vừa nhắm mắt nghỉ ngơi.”Lam Viên được xây vào năm 1843 công nguyên, khi đó Huống gia từng hiển hách nhất thời, sau khi nhà Thanh suy tàn, Huống gia không có quyền thế, hãy thu liễm dáng vẻ bệ vệ, canh giữ ở trong Lam Viên, không có gia nhập chính đảng gì, có thể nói ngăn cách thế nhân… Sau lại đến thời điểm Văn Cách đại bộ phận mọi người trong Huống gia đều đi phê bình, nhà cửa loạn lạc.

“Năm 1980 chính phủ đem Lam Viên trả lại cho Huống gia, phú quý cũng theo đó kéo tới, Huống gia bắt đầu kinh doanh sinh ý hắc đạo, tới Huống Đông Tuần đã là đời thứ ba! Mà người gọi là lão phu nhân, chắc là mẫu thân của Huống Đông Tuần, Lâm Di.”

“Oa ── ngươi đem tổ phổ người ta điều tra hết rồi!” Tiêu Tiểu Nhạc lắc đầu thở dài: “Ngươi quả thực chính là Như Lai phật, Tôn Ngộ Không cũng không thể thoát khỏi ma trảo của ngươi… Bị ngươi xem thượng, thật đúng là xui tám đời!”

Mạc Bảo Bảo mở to mắt trừng, Tiêu Tiểu Nhạc lập tức im lìm.

Nhưng mà chính hắn cũng hiểu được, đối với Huống Đông Tuần mà nói, nhận thức mình, có thể là chuyện bất hạnh nhất nửa đời này của y.

Đêm đó Mạc Bảo Bảo gọi điện thoại cho bệnh viện, vì mình cùng Tiêu Tiểu Nhạc xin phép, bên đầu dây diện thoại kia truyền đến tiếng la, nếu không phải viện trưởng ngăn cản, bọn họ đã sớm báo nguy.

“Đến, đem thuốc này uống ngay.”

Sáng sớm hôm sau, Mạc Bảo Bảo liền xách Tiêu Tiểu Nhạc nấu cháo đặc biệt để Huống Đông Tuần bổ thân thể, đợi sau khi y ăn xong, hắn đem thuốc dưỡng thai cùng một ly nước ấm đưa cho y.

Huống Đông Tuần một tiếng cũng không nói, tiếp nhận thuốc cùng chén nước rồi nhanh chóng uống, sau đó xoay người, vùi đầu vào chăn đơn chợp mắt.

Đứng ở phía sau y, ánh mắt nghi hoặc Mạc Bảo Bảo ở trên lưng y dừng lại.

Tiết tấu cuộc sống Lam Viên thong thả mà bình thản, như thế nào cũng vô pháp làm cho người ta liên tưởng đến huyết vũ tinh phong của xã hội đen, nhưng càng làm hắn kỳ quái chính là, Huống Đông Tuần khi ở Lam Viên và khi đi theo hắn bệnh viện quả thực cứ như hai người.

Theo lý thuyết y oán hận mình như vậy, ở đây là địa bàn cậu ta, cậu ta hẳn là đem hết thủ đoạn tra tấn hắn mới đúng, chính là ── Huống Đông Tuần chỉ đối với hắn hờ hững, hoàn toàn coi thường, nhưng không có làm ra hành vi gì quá kích, ngay cả cấp dưới cũng đem hắn trở thành Trần Thế Mỹ (1), cũng đều làm bất hòa mà có lễ, biểu hiện ra hoàn toàn là một phong phạm con nhà gia giáo.

Lam Viên thật là một nơi kỳ diệu, xem ra hắn điều tra còn chưa đủ.

Ba ngày sau, thân thể Huống Đông Tuần cơ bản khôi phục, mà lão phu nhân vẫn không thấy lộ diện, cuối cùng cũng gọi bọn họ tới.

A Xương dẫn Mạc Bảo Bảo cùng Tiêu Tiểu Nhạc đến phòng lão phu nhân ở, nơi này cùng tất cả phòng ở Lam Viên cũng giống nhau, mộc mạc có cảm giác cổ xưa, đợi vài phút, bọn họ được mời vào, trong phòng không lớn bày ra bàn bát tiên, mặt trên là các loại điểm tâm, ngồi chính vị là một nữ nhân tuổi chừng năm mươi, Huống Đông Tuần ngồi ở bên tay phải của nàng, đang uống cái gì đó.

_ bàn bát tiên: bàn chữ nhật, chỗ chính vị là hai đầu cạnh ngắn HCN.

Xem ra nữ nhân bảo dưỡng thoả đáng, tuyệt không già này, chính là lão phu nhân ── Lâm Di!

Nhìn thấy hai người, Lâm Di cười thản nhiên, một chút hung ác của đại tỷ đứng đầu xã hội đen cũng không có, thật như là lương mẫu ở nhà.

“Đến… Mời ngồi…” Lâm Di tao nhã tiếp đón bọn họ.”Ta nghe đại danh …các ngươi đã lâu, hôm nay vừa gặp, quả nhiên danh bất hư truyền.”

Tiêu Tiểu Nhạc có điểm lui bước, nàng lôi kéo tay áo của Mạc Bảo Bảo, hắn hướng nàng gật gật đầu, sau đó hào phóng ngồi v Huống Đông Tuần, Tiêu Tiểu Nhạc đành phải ngồi bên tay trái của lão phu nhân.

Thấy hắn ngồi lại đây, Huống Đông Tuần nhíu một chút mi, nhưng cư nhiên không có biểu tình chán ghét, chỉ giả vờ không thấy hắn, tự mình uống thang.

Mạc Bảo Bảo nhìn nhìn chén canh, nở nụ cười giảo hoạt. Mực thang… này chính là thuốc bổ dưỡng trong lúc mang thai, y biết không?

Vị lão phu nhân phong vận vưu tồn* cũng không mở miệng, nhưng ánh mặt lại mang theo tia thăm dò lưu chuyển giữa bọn họ, lại càng làm cho Tiêu Tiểu Nhạc đứng ngồi không yên.

_ phong vận vưu tồn: thướt tha nổi bật.

“Lão phu nhân… Chuyện này…”

“Đừng theo bọn nhỏ gọi ta là lão phu nhân, ta nói như thế nào bọn họ cũng không nghe, đem ta gọi thật già, ngươi cứ gọi ta Lâm Di đi…” Lâm Di hòa ái vỗ vỗ mu bàn tay của Tiêu Tiểu Nhạc, thái độ đối với nàng có chút quá ôn nhu ….

Tiêu Tiểu Nhạc rõ ràng ngạc nhiên, nàng nhìn Mạc Bảo Bảo, mà Mạc Bảo Bảo cố ý làm lơ, bán thâm tình bán trêu tức nhìn chằm chằm Huống Đông Tuần.

Lúc này Lâm Di cũng không vòng vo nữa, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Nghe nói, là các ngươi khiến cho Đông Tuần mang thai?!”

Lời này vừa nói ra, không khí trong phòng nháy mắt ngưng kết, độ ấm tựa hồ cũng rơi chậm lại, nhưng Mạc Bảo Bảo lại cảm thấy được thân thể một nửa rất lạnh, một nửa khác lại nóng như bị lửa nướng, bởi vì Huống Đông Tuần vốn cúi đầu lại mạnh mẽ chóng lại ánh mắt của hắn, trong con ngươi màu hổ phách hiện rõ lửa giận hừng hực.

“Kỳ thật… Này đều là lỗi của ta…” Tiêu Tiểu Nhạc đã muốn bị phong vận xước xước* của Lâm Di chinh phục, vì thế nàng chủ động nhận hành vi phạm tội của mình.

_phong vận xước xước: thùy mị, tính tình rộng rãi.

Nàng lại một lần nữa kể lại sự việc từ đầu đến cuối, lần đầu tiên Huống Đông Tuần nghe được đầy đủ quá trình bị hãm hại mang thai, cơ hồ kiềm chế không được lửa giận đầy ngập, nhiều lần muốn xông lên đập “Cẩu nam nữ” làm điên đảo cuộc sống kẻ khác.

Mà Mạc Bảo Bảo lẳng lặng ngồi ở một bên, các thừa số xấu xa trong xương cốt bắt đầu sinh động, khi hắn nhìn đến mặt Huống Đông Tuần đỏ bừng cùng tay không ngừng run rẩy, cư nhiên lại có một loại cảm giác hưng phấn.

“Thì ra là thế…” Lâm Di sau khi nghe xong, lời nói sắc bén hỏi: “Như vậy đứa bé này cùng Đông Tuần không có bất cứ quan hệ nào, hoàn toàn là các ngươi mang tới?!”

“Đương nhiên không có quan hệ ── nghiệt chủng này──” Huống Đông Tuần nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm bụng bằng phẳng của mình, vừa nghĩ tới đó là thứ của Mạc Bảo Bảo, y liền hận không thể lấy đao mổ bụng, đem đứa nhỏ đục ra.

“Cũng không có thể nói như thế…” Mạc Bảo Bảo nhẹ giọng nói tiếp: “Nó ở ngươi trong bụng đã quá ba tháng, sớm với ngươi huyết nhục tương liên …”

“Con mẹ nó ngươi câm miệng ──” ở Lam Viên, Huống Đông Tuần lần đầu tiên mở miệng mắng.

“Kỳ thật lời Bảo Bảo cũng không có sai ──” Tiêu Tiểu Nhạc quyết định thẳng thắn khai báo: “Bởi vì cái trứng kia, chính là ngươi cung cấp!”

“Ngươi nói cái gì?!”

“Trứng là ngươi cung cấp ── ”

“Ta là cái nam nhân, không có trứng, ta xé miệng của ngươi ──” Huống Đông Tuần hoàn toàn bị chọc giận, vương tay nắm lấy cổ áo Tiêu Tiểu Nhạc.

Y không thích đánh nữ nhân, nhưng là nữ nhân đáng giận tới cực điểm thì y không thể dễ dàng tha thứ.

“Đông Tuần, dừng tay, nghe nàng nói ── ”

Lâm Di không nhanh không chậm nói một câu, làm cho nắm tay Huống Đông Tuần đã đến trước mũi Tiêu Tiểu Nhạc khoảng ba phân ngừng lại, y cắn chặt răng, buông nàng ra, ngồi trở về.

Tiêu Tiểu Nhạc hết hồn chưa định một bên thở hào hển, một bên đạp chân Mạc Bảo Bảo ngồi ở một bên xem kịch vui, sau đó chỉ e thiên hạ bất loạn nói: “Ngươi còn nhớ rõ ba tháng trước ngươi ở Kiệt An Tư hiến máu chứ? Tế bào máu đào tạo thành tế bào trứng, chính là từ túi máu kia của ngươi ── cho nên, theo di truyền học, ngươi chính là mụ mụ của đứa nhỏ!”

“Ba!”

Trong không khí truyền đến thanh âm dứt dây thần kinh.

Trước khi Huống Đông Tuần có phản ứng, Mạc Bảo Bảo gần Tiêu Tiểu Nhạc đã phát cuồng, hắn một phen bóp cổ của nàng, một bên lay động một bên chất vấn: “Ngươi nói là sự thật?! Ngươi như thế nào không nói sớm! Ngươi nói trước kia vì cái gì không thương lượng với ta một chút?”

“Ta… Vừa mới nhớ tới…” Tiêu Tiểu Nhạc bị lắc đến thiếu khí, không ngừng đá chân le lưởi.

“Nhớ cái rắm?! Ngươi tuyệt đối là cố ý ── ”

“Hai người các ngươi cùng một dạng, còn giả bộ!” So với Mạc Bảo Bảo, bản lĩnh bạo lực của Huống Đông Tuần trực tiếp thăng cấp, y đứng dậy cầm ghế dựa, hướng về phía hai người đang vò thành một đống quất xuống.

“Răng rắc ── ”

Chiếc ghế gỗ đào hoa lệ đánh vào lưng Mạc Bảo Bảo phát tiếng rắn chắc, nứt ra thành vài đoạn, nát rụng bốn phía.

Tiêu Tiểu Nhạc mở mắt ra, phát hiện tại lúc nguy cấp, Mạc Bảo Bảo đem mình bảo hộ vào trong lòng, nhất thời một cỗ lo lắng nảy lên trong lòng.

Lại nhìn khuôn mặt thường ngày giảo hoạt gian trá của hắn, dường như thuận mắt hơn, thêm vài phần anh tuấn!

Kỳ thật hắn đối nàng cũng không tệ lắm…

Nhưng mà không đợi Tiêu Tiểu Nhạc trầm say xong, Mạc Bảo Bảo liền thật mạnh đem nàng ném tới trên mặt đất, lây tỉnh mộng đẹp của nàng!

Mạc Bảo Bảo chậm rãi xoay người, nhìn hai mắt đỏ bừng, Huống Đông Tuần hiển nhiên bị chuyện này đả kích thực nghiêm trọng, hắn đột nhiên vươn tay, trước khi Huống Đông Tuần phản ứng bắt lấy y, sau đó kéo qua mãnh liệt hôn lên môi y.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của hai nữ trong phòng, Mạc Bảo Bảo dám đem Huống Đông Tuần ấn ngã trên bàn, một tay chế trụ cằm y, cuồng ngược khẳng cắn bờ môi của y, cố gắng trộm lấy ngọt lành trong miệng y, liếm lợi y, hút đầu lưỡi y.

Huống Đông Tuần cũng không cam yếu thế, y siết tay thành nắm đánh thật mạnh vài vị trí trái tim từ sau lưng Mạc Bảo Bảo, thanh chấn động thùng thùng làm ngay cả Lâm Di cùng Tiêu Tiểu Nhạc nghe được đều run rẩy. Mà Mạc Bảo Bảo tựa như không có cảm giác đến đau đớn, bướng bỉnh hôn y, không có…chút dao động lùi bước.

Lấy lực đạo như vậy── sẽ đánh chết người!

Cuối cùng ở Huống Đông Tuần nâng đầu gối, nghĩ muốn cho rễ của hắn một kích trí mạng, Mạc Bảo Bảo rốt cục có phản ứng, hắn cũng nhấc chân ngăn chận chân Huống Đông Tuần, sau đó xách cổ áo y lên, động tác hôn tuy rằng đình chỉ, nhưng mặt vẫn là dính sát vào nhau.

“Tuần ── cậu là phụ nữ có thai, cơn tức không cần lớn như vậy ── ”

“Tao thao ──” Chữ thô tục chưa kịp nói ra, lại bị Mạc Bảo Bảo ngăn chặn.

Cái hôn nhẹ này, cho dù thời gian dụng vào không đến ba giây chung, nhưng môi Mạc Bảo Bảo vẫn bị Huống Đông Tuần cắn đến máu chảy đầm đìa.

Mạc Bảo Bảo vươn đầu lưỡi liếm liếm khóe môi, như là tán tỉnh nói: “Tuần ── cậu đánh tôi, tôi sẽ không đánh trả, cậu mắng tôi, tôi cũng sẽ không cãi lại, nhưng là ── tôi sẽ hôn cậu, thời gian gì địa điểm gì, cậu nghe hiểu chứ?”

Lông mi Huống Đông Tuần thật dựng thẳng, một quyền lại huy qua.”Mày nói cái gì thí nói?!”

Mạc Bảo Bảo bắt lấy nắm tay y, nở nụ cười mờ ám.”Cậu hy vọng tôi hôn cậu thế sao?”

“Mày ──” Huống Đông Tuần nghiến răng nghiến lợi.

“Ân?” Mạc Bảo Bảo cười đến đắc ý.

“Cảm tình của các ngươi cũng không tệ lắm thôi ──”Tiếng Lâm Di mang hai người từ trong thế giới cả hai lôi ra.

“A ──” Huống Đông Tuần giật mình bừng tỉnh, vội vàng đẩy Mạc Bảo Bảo ra, đứng trở lại bên người Lâm Di.

Y cơ hồ quên đang ở Lam Viên, quên mẫu thân mà y tối tôn trọng đang nhìn y, quên thân phận y là hắc đạo đại lão!

Mạc Bảo Bảo này, có thể dễ dàng khiến y từ bình tĩnh cùng lý trí hóa thành phẫn nộ đầy, mà khi bọn họ đấu đá, y lại chịu thiệt, hắn như đã dập nát toàn bộ tôn nghiêm làm một người nam nhân của y ── chính là trừ bỏ sử dụng vũ lực, hắn lại nghĩ không ra biện pháp gì báo thù hắn!

Hắn quả thực là khắc tinh của y!

“Còn đi, ăn nằm một lần!” Mạc Bảo Bảo sửa sang lại áo, nói lời không sợ chết người.

Nhìn đến bộ dáng Huống Đông Tuần răng đều cắn chặt, Mạc Bảo Bảo đột nhiên cảm thấy tâm tình thật tốt, toàn bộ áy náy trước kia đều mai một thành tro bụi.

Có cái gì đáng ngại, không phải chỉ là dụ dỗ y lên giường sao?!

Y cũng không phải trinh tiết liệt nữ gì, vì trinh tiết mà sống, thượng một lần lại không chết được, huống chi hắn bị y đánh cũng thực thảm, thương từ trong bệnh viện đến bây giờ còn không hảo, vừa rồi lại bị ghế đập như quả đấm săr1, kỳ thật ngực cùng phía sau lưng hắn đều đau ác liệt, chính là cắn răng gắng gượng, phỏng chừng trong chốc lát, mồ hôi lạnh trên ót hắn liền chảy xuống.

Về phần đứa nhỏ, đó là Tiêu Tiểu Nhạc phạm lỗi, hắn không có nghĩa vụ thay nàng gánh vác, cũng không phải bệnh nặng gì, phá hủy sau đó lại tu dưỡng vài ngày có thể không việc gì!

Đây là ý tưởng của Mạc Bảo Bảo, người khác có thể nói hắn không có lương tâm, nhưng hắn đều có một bộ lối suy nghĩ riêng mình. Đối hắn mà nói, tất cả giường bạn đều là thật tâm đối đãi, nhưng lại đều không có…chút tình yêu nào.

Về phần Huống Đông Tuần… Hắn thừa nhận y cùng nam nhân trước y hắn theo đuổi có điều bất đồng, nhưng đến tột cùng là làm sao không giống với, hắn còn chưa có thể nghĩa ra, duy nhất có thể xác định chính là, hắn còn chưa có tính toán cứ như vậy mà bỏ cuộc.

Tìm được một người hợp khẩu vị như thế, lại là bạn giường có thể cho hắn kinh hỉ ngoài ý muốn thật không dễ dàng, tuy nói y có chút quá mức bạo lực, nhưng là Mạc Bảo Bảo có tin tưởng, ở trong lúc nạo thai cho y, có thể đem Huống Đông Tuần dạy dỗ đến dễ bảo.

Bất quá… Chờ y hoàn toàn bị hắn chinh phục, cũng có thể chính là lúc hắn đối với y mất đi hứng thú…

Đang lúc hai người đối điện sét đánh đá cháy hết sức, Lâm Di thản nhiên mở miệng.

“Nói như vậy, đứa nhỏ này là có huyết thống của Huống gia, không thể bỏ?!”

Nghe vậy Huống Đông Tuần cùng Mạc Bảo Bảo đều chấn động, vừa muốn phản bác, Tiêu Tiểu Nhạc liền thưởng mở miệng trước nói: ”Đúng vậy, không thể hủy, đây là một tiểu sinh mệnh, huống chi cũng đã ba tháng, tình hình thân thể của Huống tiên sinh cũng thực không thích hợp hủy thai!”

Lại nói, Tiêu Tiểu Nhạc cũng là một nữ nhân chỉ e thiên hạ bất loạn!

“Thúi lắm ──” Huống Đông Tuần mở miệng liền mắng, nhưng Lâm Di nhẹ giọng hừ một cái, liền đem y dừng lại.

“Ân… Xét đến cùng, đó cũng là lỗi của ngươi a…” Lâm Di nâng cằm, ôn nhu nhìn Tiêu Tiểu Nhạc, nhẹ giọng nói ra một câu có hiệu quả nổ mạnh”Tiêu tiểu thư… Ngươi đã nghĩ lưu lại đứa bé này, không bằng ngươi gả cho Đông Tuần đi…”

Một lời kích động ngàn tầng sóng, ập vào ba người đi bị vây trong lửa, thế nhưng ai cũng không có thể ra tiếng phản đối. Bọn họ thậm chí không thể tin được lổ tai của mình, đều đờ đẫn nhìn Lâm Di.

Lâm Di vẫn cười đoan trang hòa ái như trước, giống như chưa bao giờ thay đổi biểu tình.”Các ngươi đều không phản đối… Kia cứ làm như thế đi, đứa nhỏ cũng không nhỏ, ngày liền định ở cuối tháng này!”

Nói xong, không chờ bọn họ kháng nghị, nàng liền tao nhã đứng dậy, nghênh ngang mà đi, chỉ để lại ba người đã bị đả kích nghiêm trọng ba mặt nhìn nhau.

Sau một lúc lâu, Tiêu Tiểu Nhạc rốt cục tìm về thanh âm kháng nghị nói: “Ngày ── mẹ anh như thế nào sẽ có loại đề nghị hỏng bét này? Tại sao có thể kêu tôi gả cho anh? Cái gì gọi là giết người không thấy máu, tôi hôm nay biết rồi!”

“Cô câm miệng cho tôi ──” Huống Đông Tuần hét lớn một tiếng, chỉ vào cửa, giận xích hai người: “Đi ra ngoài, cút ── ”

Mạc Bảo Bảo hơi do dự, xoay người xuất môn, Tiêu Tiểu Nhạc cũng vội vàng đuổi theo, lại bị Huống Đông Tuần gọi lại.

“Tiêu tiểu thư ── mời cô chờ một chút…”

“A?” Thân thể Tiêu Tiểu Nhạc cứng ngắc quay đầu trở lại, nghĩ thầm hận không thể bóp chết nam nhân này, như thế nào lại đột nhiên khách khí với nàng như vậy, không phải là đột nhiên coi trọng nàng đi…

Đợi cửa bị đóng, trong phòng chỉ còn lại có hai người bọn họ, Huống Đông Tuần thấp giọng hỏi: “Tiêu tiểu thư, tôi chỉ muốn hỏi cô một câu… Cô nói có phải thật vậy hay không?”

“Câu nói kia có phải thật vậy hay không?”

“Đúng ──” Huống Đông Tuần cảm thấy thật khó mở miệng, y vút tóc nhìn về một phía khác.”Về huyết thống của đứa nhỏ, nó với ta… Có quan hệ gì?”

“Đúng như ta đã nói, trứng là từ tế báo máu của ngươi tạo ra, theo di truyền học mà nói…” Tiêu Tiểu Nhạc thật cẩn thận nói ra cái từ ngữ đủ để cho nam nhân bình thường hỏng mất: “Ngươi là mẹ đứa nhỏ!”

“Cút ──” quả nhiên,bình tĩnh trước đó của Huống Đông Tuần lập tức biến mất, trở thành lửa giận tận trời cùng ánh mắt sát khí vô hạn.

Thấy thế Tiêu Tiểu Nhạc tất nhiên không dám lưu lại, vội vàng chạy ra ngoài, đóng cửa lại, nghe được bên trong truyền ra tiếng đập như trời sụp đất nứt, nàng may mắn vuốt ve ngực… Hoàn hảo chạy nhanh.

Ra hành lang, vừa nhấc đầu, đã thấy Mạc Bảo Bảo tựa vào dưới tàng cây hòe chờ đợi mình, biểu tình là ngưng trọng hiếm thấy.

Hắn há mồm nói: “Ta chỉ hỏi ngươi một câu…”

“Ngươi không cần hỏi, ta trả lời ngươi ──” Tiêu Tiểu Nhạc có chút phiền chán lại giải thích một lần: “Lời nói của ta tất cả đều là thật sự, trứng là từ máu Huống Đông Tuần tạo ra, theo di truyền học mà nói cậu ra là mẹ đứa nhỏ, mà ngươi là cha!”

“Ngươi ──” Mạc Bảo Bảo khẽ cắn môi, xoay người rời đi.

“Ai… Ngươi chờ một chút ta, cho ta ý kiến a ──” Tiêu Tiểu Nhạc đuổi theo qua đi, giữ chặt tay áo hắn.”Ngươi nói cái lão phu nhân kia có phải hay không nghiêm túc, nàng thật muốn ta gả cho Huống Đông Tuần a…”

“Ta xem nàng là nghiêm túc, huống chi đây là họa ngươi gây, nên từ ngươi thu thập!”

“Như vậy sao được, ta đã có Pitt …” Dưới tình thế cấp bách nàng mạnh mẽ lây lây cánh tay Mạc Bảo Bảo, lại nghe hắn phát ra một tiếng hét thảm.”Ngươi, ngươi làm sao vậy?”

“Ta muốn chết ──” Mạc Bảo Bảo ấn bả vai, nhe răng nhếch miệng.”Hắn đem ta đánh cho thảm vậy, bộ xương của ta đều rã rời, ngươi còn lay động ── ”

Trên thực tế, hắn ngay cả đi đường đều thực cố hết sức, hắn thậm chí hoài nghi, nội tạng mình có phải hay không bị chấn sai chỗ luôn rồi, xương cốt có phải hay không đều gãy. Nhưng là bất luận thương thế nặng nhẹ, có thể xác định chính là, một thời gian ngắn trong tương lai, hắn đều phải hành động bất tiện.

***

Sau khi đem những thứ có thể quăng ngã hoặc đập nát trong phòng, khí lực Huống Đông Tuần cũng rốt cục dùng hết, y gần như hư thoát dựa vào cây cột, chậm rãi ngồi xuống mặt đất.

Y không tự chủ được đưa tay khoát lên bụng, bàn tay cảm thụ không được bất cứ động tĩnh gì, nhưng tim đập của hắn, giống như xuất hiện trọng âm…!,! … Như là có một đồng âm ở bên tai gọi về…

Ba ba… Ba ba…

Đứa nhỏ này ── kế thừa máu của y sao…

Không! Không phải!

Y chán ghét lau tay của mình, thống hận nhìn chằm chằm bụng mình.

Y là nam nhân, một nam nhân đường đường chính chính, cư nhiên lại giống nữ nhân thụ thai, hơn nữa đứa nhỏ là giống của tên biến thái Mạc Bảo Bảo kia, điều này kêu y làm sao mà chấp nhận?!

Đứa bé này, vô luận như thế nào cũng không có thể sinh hạ, y không thể bị hắn làm đảo điên nhân sinh, y không thể để cho toàn bộ Lam Bang bị hắc đạo giễu cợt, y quả thực không thể tưởng tượng bị những người khác biết mình mang thai, nên giải thích thế nào!

Nhất định phải đem đứa nhỏ hủy bỏ!

Y vỗ cái bụng thề, hận không thể lập tức đã đem đứa nhỏ giết chết.

Nhưng khi nghe tiếng khóc nỉ non của trẻ con ở bên tai vang lên, y kích động hướng bốn phía nhìn xung quanh, trong phòng chỉ có mình y, Lam Viên cũng không có con nít, cho nên tiếng khóc nỉ non này ── chẳng lẽ là con y?!

Y sinh ra ảo giác.

Huống Đông Tuần phiền táo ôm lấy đầu, co đầu gối, thân thể cuộn mình thành một đoàn, giống hài đồng bất lực.

Y chưa từng nghĩ tới, có thể có được con của mình, một nam nhân lăn lộn trong hắ đạo, một người không biết ngày mai ở nơi nào không có tư cách có được thế hệ tiếp theo. Y không hy vọng con của mình, giống như tuổi thơ của y, cô độc, tịch mịch ── cả ngày sống trong lo lắng cùng sợ hãi.

Huống chi, nếu đứa nhỏ thật sự lưu lại, khi nó biết mình là một kết quả của trò đùa ác liệt, lại bị người phụ thân của mình chán ghét ghét bỏ, nó sẽ có cảm tưởng gì?!

Nó có thể bị đồng bạn bài xích, thóa mạ không?!

Y không có tin tưởng cho đứa bé này một tuổi thơ tốt đẹp, y không thể vì nó cung cấp một gia đình ấm áp, cho nên ── y không thể lưu nó lại.

Nếu có luân hồi chuyển thế, như vậy y cầu nguyện, hãy để đứa bé này đầu thai đến một gia đình bình thường đi…

_Trần Thế Mỹ:

Phò mã Trần Thế Mỹ, đỗ tân khoa trạng nguyên rồi kết hôn công chúa, cho người ngầm giết chết vợ con ở nhà. Sau bị Bao Công xử tội chết.

————————————–…

Tóm lược vụ án:

Tân khoa trạng nguyên Trần Thế Mỹ tài học xuất chúng, được thái hậu thưởng thức và chiêu làm phò mã, cả nước cùng ăn vui. Thôn phụ Tần Hương Liên mang theo 2 đứa con là Xuân Ca và Đông Muội vượt ngàn dặm đến kinh thành tìm chồng, thì ra đó chính là vợ và con của Trần Thế Mỹ. 

Vốn là phò mã nên Trần Thế Mỹ đã không nhận vợ con và sai người đuổi họ đi.

Dưới sự giúp đỡ của Triển Chiêu, cô tới được công đường nhờ Bao đại nhân phán xét minh oan cho cô. Bao Chửng biết rằng phò mã bỏ vợ con cưới công chúa là phạm tội khi luân, lại nghĩ đến Tần Hương Liên và hai đứa con không nơi nương tựa. Ông có ý khuyên Trần Thế Mỹ quay đầu. Không ngờ Trần Thế Mỹ lại phái Hàn Kỳ giết hại ba mẹ con. May được Triển Chiêu tới cứu kịp thời. Hàn Kỳ cũng ăn năn những việc mình đã làm, mang đao đồng vốn là vật trong phủ Phò Mã làm vật chứng để tố cáo tội ác của Trần Thế Mỹ.

Bao Chửng rất tức giận bầy kế cho Trần Thế Mỹ tới công đường Khai Phong hỏi tội. Trần Thế Mỹ ỷ vào sự che chở của vợ và thái hậu sau lưng nên không coi ai ra gì. Đúng vào lúc phán xét Trần Thế Mỹ, Thái hậu và công chúa tới đòi người. Bao Chủng không biết làm thế nào thì Tân Hương Liên kêu oan và than thế gian này không có thanh thiên, nét mặt của Bao Chủng thay đổi hẳn. Ông cởi bỏ nón quan trên đầu và xử chém Trần Thế Mỹ dưới long đầu đao.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi