CHUYỆN CŨ VỀ HÙNG CHỦ ĐÁNG YÊU CỦA NGUYÊN SOÁI

Bình thường vào giờ này Glace vẫn còn đang ở trong tiệm hoa, vì lẽ đó Randall cũng trực tiếp đi tới cửa hàng bán hoa, nhưng khi xe bay vừa mới ngừng được, hắn vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy trước cửa tiệm hoa cách đó không xa đã bị một đống trùng tộc bu lại chật ních, ngay cái cửa tiệm hắn cũng không nhìn thấy được.

Hắn vừa liếc mắt nhìn sơ đã thấy toàn là thư trùng, Randall cảm giác tất cả gân xanh trên trán mình đều đang nhảy nhót muốn nổ tung — bây giờ mới chỉ là một tin đồn vô căn cứ, đừng nói là muốn giải trừ quan hệ hôn nhân, bọn họ thậm chí còn chưa từng cãi nhau lần nào, mới một lời đồn thổi đã thành như vậy, nếu như bọn họ thật sự ly hôn thì có phải ngay sau đó hắn sẽ nhận được thư mời dự lễ tân hôn?

Hắn đã bắt đầu hối hận bản thân lúc trước thật ngu ngốc, không biết kiêng dè suốt ngày cứ đem hùng chủ của bản thân ra khoe khoang, khiến cho giờ đây mọi thư trùng đều biết Glace tốt ra sao.

Đang muốn xuống xe, Randall lại nhận được video đến từ Glace trong thông tấn.

Gương mặt Glace hiện lên trên video có phần chật vật, trong mắt lộ ra vẻ bất lực cùng ngượng ngùng: “À, Randall, hôm nay sau khi kết thúc công tác anh có thể tới cửa hàng bán hoa đón em không? Cửa hàng bên em đang xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn, một mình em rất khó để có thể tự đi ra ngoài, xin lỗi vì lại làm phiền anh…”

Randall vẫn luôn rất hưởng thụ cảm giác khi giúp Glace giải quyết các loại phiền toái, thế nhưng câu nói sau cùng của Glace trong video khiến hắn phi thường không thích,thật sự đối với người yêu mà nói lời đó có vẻ khách sáo lạ thường.

Hắn liền đi xuống xe bay, thần thái yên tĩnh lạnh lẽo như băng tuyết đứng bên cạnh xe nhìn chằm chằm những người đối diện, thân thể thư trùng cao lớn cùng dẻo dai mang theo khí tràng mạnh mẽ đứng ở chỗ này, cho dù không hề làm gì cũng đủ hấp dẫn sự chú ý của người khác.

Cho dù từ đầu tới đuôi đều không hề nói một câu, nhưng tất cả trùng tộc đều trong vòng một phút liền chú ý tới hắn, đồng thời không hẹn cùng câm như hến, một tiếng cũng không dám hó hé.

Mang theo cả người đầy hàn ý cùng sát khí, Randall đi thẳng về phía cửa hàng hoa, theo bước đi của hắn, đám trùng tộc vây ở trước cửa lập tức nhường đường cho hắn.

Tiệm hoa được trang trí bằng cửa kính trong suốt, Glace vẫn luôn trốn ở bên trong cũng nhìn thấy Randall, có lẽ hắn tựa hồ không nghĩ tới mình mới chỉ gửi lời cầu viện vài phút trước mà bây giờ đã nhìn thấy được người hắn cầu viện kia, hết sức kinh ngạc mở cửa ra, trên mặt còn mang theo chút áy náy cùng quẫn bách.

Glace lộ ra khuôn mặt tươi cười thẹn thùng: “Xin lỗi, em thấy tin tức trên tinh võng, em không nghĩ tới là sẽ bị chụp được, có phải em lại gây thêm phiền toái cho anh…!?”

Hắn còn chưa dứt lời, Randall lại đột nhiên ngay ở trước mặt toàn bộ trùng tộc, mạnh bạo cúi đầu hôn lên môi Glace.

Sau khi kết thúc nụ hôn sâu khiến Glace ức đến đỏ mặt lên, Randall mới lạnh lùng nhìn về phía những người xem còn chưa chịu tản đi kia, mắt nhìn thẳng vào đám đông còn đang choáng váng nói: “Đối với tất cả trùng tộc dám quấy rầy hùng chủ của tao hôm nay, tao sẽ thông qua tòa án kiện từng người một.”sau khi nói xong, Randall liền ôm lấy Glace xoay người đi vào trong cửa hàng bán hoa.

Tâm trạng của Randall bây giờ đã buồn bực tới cực điểm, cả người tựa như động vật hoang dã sắp nổi cơn điên, bởi vì hắn chú ý thấy ánh mắt lo sợ bất an của Glace.

Không thể mang lại cảm giác an toàn cho hùng chủ, điều này đối với thư trùng mà nói thật sự là một nỗi thất bại to lớn.

Hắn ngồi trên một chiếc ghế dựa, cũng lôi kéo Glace đang ngại ngùng ngồi trên đùi của mình, ôm bạn lữ mà gần đây vẫn luôn cố tránh né hắn vào trong ngực, hơi thở quen thuộc kia đúng là liều thuốc hữu hiệu có thể trấn an tâm tình của hắn.

Nhưng loại hình động viên như này chỉ có hạn trong thời gian ngắn, Randall cúi đầu tựa trán trên vai Glace, buồn buồn nói: “Bộ dạng anh trông rất hung sao?” những thuộc hạ trong quân bộ còn chưa tính, hiện tại ngay cả hùng chủ nhà mình cũng tỏ ra rụt rè với hắn, hắn bây giờ quả thực đã chịu chút đả kích.

“Randall?” nhận ra được cảm xúc buồn rầu của hắn, Glace có chút lo lắng quay đầu, nhưng chỉ có thể nhìn thấy sau gáy của Randall, “Anh không có hung, em chỉ là có chút ngượng ngùng… Tất cả mọi người trên tinh võng đều đang phê bình anh, thực ra anh bị hiểu lầm chỉ bởi vì em…”

“Những người kia không quan trọng” hắn không có yếu đuối đến mức sẽ bị bởi vì bị hiểu lầm mà sinh ra buồn bực, “Gần đây em luôn trốn tránh anh.”

Đột nhiên nói về vấn đề này khiến Glace có chút luống cuống, cậu nhỏ giọng giải thích: “Em chẳng qua là cảm thấy… Trước giờ em chỉ luôn gây thêm phiền phức cho anh, bình thường đều là anh chăm sóc em, nhưng em cái gì cũng không giúp được cho anh, vì lẽ đó em hi vọng chí ít có thể tự độc lập trong cuộc sống sinh hoạt của bản thân, không cần phải khiến cho anh nhọc lòng. Thấy anh tay lợi hại như vậy, thật ra trước đây ở trường học kết quả môn thể dục của em khá thấp. Nếu như em cũng có thể trở nên lợi hại, thì sẽ không bị chặn ở trong cửa hàng đến cả cửa cũng không dám tự ra.”

Randall cảm thấy đây thực sự là lời nói tàn nhẫn nhất mà hắn từng nghe. Chuyện này vô cùng nghiêm túc, hùng chủ của hắn không chỉ không muốn để cho hắn chăm sóc, thậm chí ngay cả để hắn trợ giúp cũng không muốn?! Cái này chẳng phải mang ý nghĩa, hắn không bao giờ còn có khả năng được hưởng thụ khuôn mặt tươi cười ngại ngùng khả ái của Glace lúc nói cảm tạ sao?

Trong lúc nhất thời hắn sợ đến tuôn cả mồ hôi lạnh, nếu như Glace có thể hoàn thiện tuyệt đối trên mọi phương diện tựa như một số hùng trùng trong quân bộ, đồng thời so với hùng trùng bình thường còn ôn nhu mê người hơn, vậy hắn liền triệt để không còn có bất kỳ điểm nào để hấp dẫn người yêu, e rằng đêm nào hắn cũng sẽ không thể ngủ yên ổn nỗi.

“Anh yêu thích tất cả những phiền phức em mang đến, hơn nữa anh đối với loại hùng trùng mạnh mẽ không có bất kì hứng thú nào. Nếu như chức vị trong quân bộ của anh khiến cho em cảm thấy không thoải mái, anh có thể làm đơn xin nghỉ việc.” Randall cực kỳ nghiêm túc nhấn mạnh từng chữ một, sau đó lại hạ thấp giọng cố làm ra vẻ đáng thương, “Người duy nhất mà anh yêu chỉ có em, nếu như em bởi vì những loại lời nói vô căn cứ này rời xa anh, vậy anh chỉ có thể sống cô đơn cả đời.”

Quan hệ của Randall cùng Rhine bên trong quân bộ không thể nói là tốt, chỉ trong giới hạn khi vô tình gặp mặt nhau sẽ gật nhẹ đầu xem như chào hỏi, tuy nói bọn họ ít nhiều gì cũng đều có chút thán phục trước năng lực của đối phương, nhưng bảo Randall phải ôm Rhine giống như như ôm Glace… Xin thứ lỗi cho hắn không thể tìm được bất kì loại phương thức hòa bình nào để có thể bình an kết thúc hình ảnh này.

Glace là hùng trùng thuần huyết nhất trong tất cả những hùng trùng mà hắn từng gặp, Randall lại càng không có cách nào lý giải được nỗi lo lắng của Glace là đến từ đâu, hắn cảm giác hùng trùng nhà hắn đã là người tốt nhất trên thế giới này, hắn cưng chìu Glace còn không kịp nữa là.

Glace khẽ chớp mắt, cảm xúc buồn bã tựa hồ đều đã bị quét đi sạch sành sanh, vui vẻ cúi đầu hôn Randall một cái, nở nụ cười xán lạn ôm ôm hắn: “Biết rồi, em sẽ không để cho anh phải đau lòng như vậy. Hơn nữa vào lúc trước khi anh tới em cũng đã đăng bài đính chính trên tinh võng, cảm tình giữa chúng ta rất tốt, em thích nhất là Randall!”

Randall cảm giác hắn giống như vừa được ăn một cái bánh ga tô vừa ngọt lại vừa mềm vào trong miệng, hắn cảm giác bản thân đang hạnh phúc đến muốn bay lên khỏi mặt đất đồng thời lại có một chút lo lắng: Hùng chủ dễ dụ như thế, lỡ bị người khác lừa thì phải làm sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi