CHUYỆN ĐÔI TA

[3] BỊ THƯƠNG

Cố Thanh Dật nhắm mắt, lúc lại mở mắt ra, không gian bên cạnh chàng như xảy ra biến hóa, tựa như có cơn gió dữ phộc ra, chàng lại ra tay, kiếm như ngọn gió: gió thoảng, gió nhẹ, gió vừa, gió to, gió lốc…

“Minh Tâm quyết, chẳng trách…” Đôi mắt ám chủ toát ra chút hưng phấn. Có được một đối thủ tốt là chuyện hiếm có biết bao.

Minh Tâm quyết nằm trong kiếm pháp chí cao vô thượng của nhà họ Cố, nhưng kiếm pháp này phần nhiều là cần một người lĩnh ngộ, tính ngộ càng cao thì kiếm pháp tạo ra càng thâm sâu. Người sử dụng Minh Tâm quyết trước đó là Cố Mạc Sinh, một người một kiếm, củng cố vững vàng địa vị siêu nhiên của nhà họ Cố. Người nhà họ Cố rất ăn ý, họ đều hiểu rằng nếu không đạt được thành quả nhất định thì không được sử dụng Minh Tâm quyết. Bởi vì ba tầng đầu của Minh Tâm quyết chỉ là chiêu kiếm bình thường, song bắt đầu từ tầng thứ tư trở đi thì cần có sự lĩnh ngộ của bản thân mới có thể đạt được uy lực của Minh Tâm quyết, không có sự lĩnh ngộ Minh Tâm quyết tức là đang làm hoen ố thanh danh của nó…

Nhà họ Cố lại có một người có thể sử dụng Minh Tâm quyết nữa rồi.

Chiêu thức thứ năm của Cố Thanh Dật, mưa bụi, mưa nhỏ, mưa vừa, mưa rào…

Mỗi giọt mưa đều là kiếm khí, một khi bị nhiễm, vết thương loang lổ…

Thiên Triền đai của ám chủ nghênh đón Thanh Nguyệt kiếm của Cố Thanh Dật, trốn tránh, rồi lại cụng nhau, ánh đao bóng kiếm, bất cứ nơi nào chúng đi qua đều trở thành mảnh vụn.

Minh chủ đứng một bên chờ đợi thời cơ, luôn chú ý đến động tĩnh của họ. Chỉ có ả biết, ám chủ đã động chân cách rồi, ả ta đang dốc toàn lực đấu với Minh Tâm quyết của Cố Thanh Dật.

Chiêu thức thứ sáu của Cố Thanh Dật, mưa gió kết hợp, gió thốc mưa rào…

Ám chủ chống cự rất tốn sức, minh chủ lập tức xông lên tiếp chiêu. Trong khoảnh khắc khẩn cấp ám chủ được cứu lại, còn Cố Thanh Dật thì sắc mặt đã hơi trắng bệch sau khi sử dụng chiêu thứ ba. Chàng cũng chỉ đạt đến tầng thứ sáu của Minh Tâm quyết, tương đương với Cố Mạc Sinh. Không đúng, chàng yếu hơn, căn cơ tầng thứ sáu vẫn chưa vững…

Minh chủ và ám chủ cùng tiến công, uy lực của chúng được tăng thêm, lúc tách ra là cao thủ võ lâm, lúc hợp lại càng là cao thủ hoàn mỹ hàng đầu. Chúng tiến hành tu luyện theo phương thức bổ sung cho nhau, cực kỳ ăn ý, thế trận thoáng chốc thay đổi.

Cố Thanh Dật điên cuồng vận dụng chiêu thức thứ sáu, kiếm khí như gió mưa, phủ khắp cả không gian, lao về người đối diện.

Thiên Triền đai cùng Nhuyễn kiếm của minh chủ và ám chủ kết hợp lại, cùng kháng cự, gió cát xung quanh lan ra, gạch bay tường nứt, trời đất thay đổi…

“Cố Thanh Dật, ta xem ngươi còn có thể chống cự đến lúc nào…”

Động tác của Cố Thanh Dật càng lúc càng thành thục, chàng vận dụng chiêu thức thứ ba càng lúc càng nhuần nhuyễn. Nhưng cơ thể chàng không cầm cự được nữa, kết quả của sự cố gắng vận dụng là chàng phun ra một búng máu…

Uy lực tầng thứ sáu của Minh Tâm quyết mạnh như thế, vậy tầng thứ bảy, thứ tám, thứ chín thì sao? Cố Thanh Dật còn trẻ như thế đã có thể đạt đến tầng thứ sáu, nếu có thêm thời gian thì không khó để tưởng tượng thành tựu còn lớn hơn mà chàng đạt được…

Không thể bỏ qua cho Cố Thanh Dật, không thể, đây là suy nghĩ chung của minh chủ và ám chủ.

Cố Thanh Dật đã không chống cự tiếp được nữa, minh chủ và ám chủ dốc toàn lực đánh, Thiên Triền đai và Nhuyễn kiếm dường như hợp thành một thể, lao về phía chàng như một con thuồng luồng định cắn xé chàng.

Cố Thanh Dật cầm kiếm, dốc hết sức…

Tầng thứ bảy của Minh Tâm quyết, kiếm như sấm sét, đẩy lùi thuồng luồng, thuồng luồng nổ tung, Thiên Triền đai rách tơi tả, Nhuyễn kiếm thành mảnh vụn…

Cố Thanh Dật đổ phịch xuống đất, máu trong miệng chảy xuống không ngừng. Minh Tâm quyết của chàng, tầng thứ sáu còn chưa vững, tuy chạm đến rìa tầng thứ bảy và miễn cưỡng sử dụng được, nhưng cho dù thành công thì cũng phản phệ cực kỳ nghiêm trọng.

Cố Thanh Dật phun ra ngụm máu lớn, nhưng tay vẫn chưa buông Bạch Y Y ra. Chàng không nói dối, nếu lần này không cứu được nàng, đó nhất định sẽ trở thành chấp niệm của chàng, chàng không thể xua tan ánh mắt nàng khi bị minh chủ dẫn đi…

Bạch Y Y dùng tay áo lau máu cho chàng, lau thế nào cũng không sạch được.

“Ta không sao.” Chàng nói.

Minh chủ và ám chủ cũng bị thương ngã vật tại chỗ, bàn tay ám chủ khẽ động đậy nhưng lại ném cánh hoa về phía Cố Thanh Dật. Cố Thanh Dật không kịp tránh song đã phát hiện ra mục đích của đối phương, mục đích của ả là Bạch Y Y, nếu bọn chúng đã không thể đưa nàng đi, vậy thì giết…

Cố Thanh Dật muốn kéo nàng, nhưng vì tay bị thương mà động tác chậm chạp, chỉ đành lấy thân làm tấm khiên, chắn cánh hoa độc bay đến…

Cánh hoa độc vừa chạm vào da thịt, máu đỏ tươi thoáng chốc biến thành màu đen…



Minh chủ và ám chủ bị thương, tứ đại hộ pháp lóng ngóng tay chân, lập tức hạ lệnh rút lui, đưa minh chủ và ám chủ mau chóng rời đi…

Bấy giờ Mạnh Dật Thành và Trình Ứng Phong mới đến được bên cạnh Cố Thanh Dật, đưa họ trở về…



Cơ thể Cố Thanh Dật trúng kịch độc, lại thêm sử dụng Minh Tâm quyết bị phản phệ nên nội thương cực kỳ nghiêm trọng. Bởi thế, kế hoạch rời khỏi Thanh thành ban đầu không thể thực hiện, họ chỉ có thể tiếp tục nán lại.

Độc của Âm Nguyệt giáo không phức tạp như của Ngũ Độc môn, song là kịch độc. Sau khi phun máu ra, Cố Thanh Dật cũng không có bất cứ biến chuyển tốt nào, chỉ đành tạm thời uống thuốc có tính giải độc chậm trước đó của Bạch Y Y. Dù vậy, hiệu quả giải độc cũng không nhiều, chỉ có thể tạm thời giữ cho độc tính không xâm nhập lục phủ ngũ tạng.

Sau khi trở về, Bạch Y Y chẳng nghỉ ngơi một giây khắc nào. Nàng cũng không biết đó là độc gì, chỉ có thể từ từ nghiên cứu, chuyện này khiến nàng rất tự trách nên động tí là nàng lại khóc.

“Đều là tại ta… Là ta mang đến rắc rối cho mọi người.”

Sắc mặt Phương Hinh Điềm cũng không dễ coi. “Có liên quan gì đến cô? Đều là lỗi của Âm Nguyệt giáo, một đám nữ nhân, sao có thể ác độc như thế chứ.”

Bạch Y Y không ăn không uống vùi đầu vào nghiên cứu loại độc mà Cố Thanh Dật trúng phải, mọi người khuyên nàng cũng vô dụng. Cho đến khi cơ thể nàng không chịu nổi nữa mà ngất đi, nàng mới bị họ cưỡng chế sắp xếp cho đi nghỉ ngơi.

Cố Thanh Dật bị thương là chuyện lớn, Mạnh Dật Thành suy xét xem có cần truyền tin cho nhà họ Cố không. Nhà họ Cố đương nhiên có cách liên hệ với đại phu tốt nhất. Nhưng Cố Thanh Dật tỉnh lại một lần đã từ chối đề nghị đó.

Mạnh Dật Thành nhìn Cố Thanh Dật nằm trên giường, tâm trạng rất phức tạp. Cố Thanh Dật đã lĩnh ngộ được Minh Tâm quyết rồi, bản thân chàng ta cũng phải nỗ lực mới được, nếu không hai người họ sẽ không phải là đối thủ sức lực ngang tầm nữa.

“Thanh Dật, huynh nhất định không được chết đâu đấy, ta còn mong được cùng huynh so tài cao thấp nữa mà.” Mạnh Dật Thành nói rất nghiêm túc.

Cố Thanh Dật khẽ “Ừ” một tiếng.

Bây giờ mỗi ngày chàng đều được cho uống thuốc, thuốc của Bạch Y Y tuy không thể giải độc hoàn toàn nhưng rất hiệu quả với việc giải độc chậm. Đại phu mà họ mời tới hoàn toàn bó tay hết cách, còn chẳng bằng Bạch Y Y. Mà những đại phu đó cũng nhao nhao bày tỏ, có được thuốc của Bạch Y Y thì tính mạng của Cố Thanh Dật đã không còn đáng lo nữa rồi. Điều đó cũng khiến mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi tỉnh lại, Bạch Y Y bèn tự thay thuốc cho Cố Thanh Dật. Nàng là đại phu, nhìn vết thương của chàng thì sẽ biết chàng bị thương ở đâu, có bị nội thương hay không dễ dàng hơn những người khác.

Lúc thay thuốc Bạch Y Y luôn rơi nước mắt.

Cố Thanh Dật thở dài. “Cô đừng tự trách, đổi sang bất cứ ai khác ta đều sẽ làm như thế thôi.”

“Nhưng người đó lại là ta.”

Chàng nhìn vào mắt nàng, nước trong mắt nàng ầng ậng, tựa như suối nước sẽ chẳng bao giờ khô.

Bạch Y Y không quen chạm vào cơ thể chàng, động tác lúng túng, sắc mặt cũng không bình thường.

“Sau này để mấy người kia thay thuốc cho ta.”

Bạch Y Y lắc đầu. “Ta là đại phu.”

Cố Thanh Dật không biết chuyện này thì liên quan gì đến việc nàng có là đại phu hay không.

Bạch Y Y thay thuốc xong, cười ngượng ngùng. “Huynh thế này có cảm giác gần gũi hơn rất nhiều so với bình thường.”

“Trước đây ta hung dữ lắm à?

Nàng vội lắc đầu. “Không phải không phải…”

Hình như nàng nói sai gì rồi.

Cố Thanh Dật nhìn nét mắt như đã làm sai chuyện của nàng, không biết nên phản ứng thế nào, chỉ đành thở dài. “Cô đi nghỉ đi!”

Nàng ngẩn ra, nói: “Ta nhất định sẽ chế ra thuốc giải, huynh nhất định sẽ không sao đâu.”

Cố Thanh Dật yên lặng.

“Còn nữa… Đa tạ huynh.” Nàng nói như thế.



Cố Thanh Dật bị thương, mấy người họ cũng không rảnh rỗi, vừa nghe ngóng tin tức về Âm Nguyệt giáo, vừa hỏi thăm về đại phu giỏi…

Đới Mộng Tình muốn rời đi mấy ngày, mặc người khác hỏi thế nào nàng đều không nói nguyên nhân, mọi người cũng chỉ đành để mặc nàng.

Đới Mộng Tình muốn đi bái kiến người của tộc Lưu Quang. Tộc Lưu Quang, thế gia y học, mấy trăm năm trước đã từng oanh liệt một đời, họ đều là kỳ tài y học, không chỉ nổi danh xa gần trong những lời bàn tán của bách tính mà còn được các gia tộc lớn và hoàng thất tán tụng. Nhưng họ vô tình bị quấn vào triều đình và giang hồ, mấy đệ tử tộc Lưu Quang mất mạng. Kể từ đó, tộc Lưu Quang bắt đầu mai danh ẩn tích, chỉ vào thời gian nhất định mới để người trong tộc hành tẩu giữa nhân thế, vừa là để chữa bệnh cứu đời vừa là để nâng cao y thuật của bản thân…

Nhà họ Đới từng gặp một người của tộc Lưu Quang, hai nhà có chút giao thiệp, bởi thế nàng biết vị trí của tộc Lưu Quang…

Nghĩ đến đây, Đới Mộng Tình lập tức xuất phát. Không có bệnh nan y phức tạp nào mà tộc Lưu Quang không thể giải quyết được, huống hồ là trúng độc… Chỉ cần tộc Lưu Quang chịu ra tay, Cố Thanh Dật nhất định sẽ được chữa khỏi.



Độc tính của Cố Thanh Dật mạnh lên, thuốc của Bạch Y Y đã không còn tác dụng gì nữa. Bạch Y Y rõ ràng càng lúc càng sốt ruột, mấy người Mạnh Dật Thành cũng chịu chết, thậm chí còn nghĩ cách mời thái y trong cung đến nhưng vẫn bó tay…

Bạch Y Y đẩy cửa phòng Cố Thanh Dật ra, đóng cửa lại, hít sâu một hơi, đi về phía người nằm trên giường.

Nàng cởi y phục của Cố Thanh Dật, cũng cởi băng ra. Nhìn vết thương trông không có gì kỳ lạ kia, nàng buồn bã ngẩn người.

Qua một lúc lâu, nàng khẽ nhoài lên người chàng, miệng xáp đến gần nơi vết thương của chàng, dùng răng cắn vết thương dường như có khuynh hướng liền lại kia, lưỡi di chuyển quanh chỗ vết thương…

Xúc cảm vi diệu đó khiến cả người Cố Thanh Dật run lên, tay khẽ nắm chặt. Chàng vốn muốn biết nàng định làm gì, không ngờ rằng nàng…

Nàng hút mạnh chỗ vết thương…

Hơi đau, hơi ngứa, đó là trải nghiệm mới mẻ chưa từng có…

Nàng hút một ngụm máu, nhổ ra, rồi ngây ngốc ngồi nguyên tại chỗ.

Cuối cùng Cố Thanh Dật cũng mở mắt ra, nước mắt trong mắt nàng rơi xuống ngực chàng, bỏng rát khiến chàng tê dại.

“Cô đang làm gì vậy?” Chàng khàn giọng hỏi nàng.

“Không có gì…” Nàng hoảng loạn bắt gặp ánh mắt chàng, muốn xử lý vết thương cho chàng.

Cố Thanh Dật túm tay nàng. “Nói cho ta biết, rốt cuộc là làm sao?”

Bạch Y Y chỉ khóc càng dữ dội.

Cố Thanh Dật bất lực thở dài. “Ta có tư cách biết tình trạng sức khỏe của mình đúng không!”

Nàng ngây ra một lúc rồi mới nói: “Độc… khuếch tán rồi… Ta vô dụng, không tìm ra được thuốc giải…”

Cố Thanh Dật lau nước mắt trên mặt nàng. “Cô hữu dụng lắm… Ngoại thương và nội thương của ta đều do cô chữa khỏi mà, bây giờ chỉ còn lại thứ độc này, thứ độc này phải phiền đến cô rồi.”

“Ta nhất định sẽ trị khỏi cho huynh.” Nàng bảo đảm với chàng. “Nếu huynh chết, ta cũng không sống nữa.”

Cố Thanh Dật hiếm khi ngẩn người. “Là nữ nhi thì đừng tùy tiện nói những lời như vậy…”

“Vì ta mà huynh mới trúng độc, nếu không người trúng độc hẳn là ta rồi…”

“Vậy thì làm phiền cô giải độc cho ta, ta không muốn chết, càng không muốn chết mà còn liên lụy đến tính mạng của người khác.”

Bạch Y Y hé miệng, cuối cùng gật đầu.



Bạch Y Y bắt đầu ngày ngày ra vào phòng của Cố Thanh Dật. Mọi người đều biết nàng đang nghiên cứu độc tính để tìm ra thuốc giải nên cũng không mấy bận tâm.

Hôm nay Mạnh Dật Thành muốn đi tìm Cố Thanh Dật, Đới Mộng Tình đã rời đi tận mấy ngày rồi, chàng ta sợ nàng sẽ gặp chuyện.

Mạnh Dật Thành đứng ở cửa, nghe thấy tiếng nói chuyện của Cố Thanh Dật và Bạch Y Y.

“Từ nhỏ ta đã theo sư phụ học y thuật. Sư phụ rất lợi hại và dịu dàng, trước giờ thầy chưa từng bức ép ta học y. Ta nhận nhầm thảo dược, sư phụ cũng không mắng ta, còn dịu dàng dạy ta phân biệt thế nào…”

“Sư phụ cô rất tốt.”

“Ừm, khi ấy thi thoảng ta nghĩ, sao sư phụ lại không phải là phụ thân của ta chứ? Buồn cười lắm đúng không…”



Mạnh Dật Thành đứng ở cửa, vậy mà họ lại tán gẫu về chuyện trong nhà. Chàng ta đột nhiên ý thức được một chuyện, đại phu lúc nghiên cứu thuốc giải đều giống Bạch Y Y sao? Ngày ngày ở chung với bệnh nhân?

Chỉ là trước đây khi Bạch Y Y chế ra thuốc giải loại độc của Ngũ Độc môn hình như cũng mang dáng vẻ này.

oOo

Mười ngày sau Đới Mộng Tình mới về đến Thanh thành. Nét mặt nàng mệt mỏi và lo âu, cho dù nàng canh chừng mười ngày ở sơn cốc thần bí đó thì cũng không gặp được người của tộc Lưu Quang. Nàng nhớ hồi mình còn nhỏ từng cùng ông nội đưa thần y tộc Lưu Quang chữa tật ở chân cho thúc thúc về nhà. Khi ấy họ dừng ở cổng sơn cốc đó, bây giờ nàng lần theo thông tin trong ký ức tìm được sơn cốc đó, nhưng dù thế nào cũng không thể tiến vào, chỉ có thể loanh quanh ở cổng. Bởi vì dù tiến vào bao nhiêu lần, chung quy đều sẽ về đến cổng sơn cốc. Sơn cốc sương mù dày rịt đó nhất định đã được tộc Lưu Quang thiết kế ra rất nhiều cơ quan để ngăn người ngoài tiến vào.

Nàng nán lại ở cổng sơn cốc mười ngày, dùng mọi cách cũng không thấy ai xuất hiện. Cuối cùng nàng rời đi, bởi vì nàng lo Cố Thanh Dật ở đây sẽ gặp chuyện.

Đới Mộng Tình lo ngay ngáy xuống ngựa, giao cho người giữ ngựa của quán trọ rồi lập tức đi vào.

Người đầu tiên Đới Mộng Tình nhìn thấy chính là Phương Hinh Điềm. Phương Hinh Điềm đang tươi cười hớn hở, thấy Đới Mộng Tình thì trông đầy kinh ngạc. “Biểu tỷ, tỷ về rồi à! Chuyện nan giải mà tỷ cần xử lý đã giải quyết xong chưa?”

Phương Hinh Điềm không thật sự muốn câu trả lời của Đới Mộng Tình, túm lấy tay Đới Mộng Tình vẻ vô cùng kích động. “Biểu tỷ, Y Y giỏi lắm, nàng ấy đã bào chế ra thuốc giải cho Cố đại ca rồi. Muội khâm phục nàng ấy quá đi, còn trẻ tuổi như thế mà có y thuật còn sao siêu hơn những đại phu hành nghề mấy chục năm…”

“Bào chế ra thuốc giải rồi?” Đới Mộng Tình thực sự sững người.

Tuy Bạch Y Y thể hiện xuất sắc ở phương diện y thuật, thậm chí có thể bào chế ra được loại độc mà Ngũ Độc môn đã hạ, song họ không cảm thấy nàng là thần y, bởi dù gì loại độc mà Ngũ Độc môn sử dụng quả thực là loại độc tinh luyện bình thường, chỉ là thứ tự tinh luyện có sự khác biệt mà thôi. Song loại độc mà Âm Nguyệt giáo sử dụng lại hoàn toàn không đơn giản như thế, Bạch Y Y có thể bào chế ra được loại thuốc làm giảm độc tính đã là vô cùng khó rồi…

Y thuật của Bạch Y Y vậy mà đạt đến trình độ này.

Phương Hinh Điềm gật đầu.

Bấy giờ Đới Mộng Tình thở phào nhẹ nhõm từ tận đáy lòng.

Phương Hinh Điềm lại nhớ ra điều gì. “Nhưng Y Y nói một vị thuốc trong thuốc giải có dược tính rất mạnh, sẽ khiến Cố đại ca khó chịu, cho nên nàng ấy đi hái thuốc rồi…”

Đới Mộng Tình không quan tâm chuyện này, lâu lắm rồi nàng chưa gặp Cố Thanh Dật, lúc này nàng chỉ muốn gặp chàng, cho dù chỉ nhìn chàng, chẳng nói gì chẳng làm gì cũng được.

Lúc lên lầu, Đới Mộng Tình đi ngang qua Mạnh Dật Thành, Mạnh Dật Thành còn chưa kịp chào hỏi thì Đới Mộng Tình đã cấp tốc đi về phía căn phòng của Cố Thanh Dật.

Đôi mắt Mạnh Dật Thành hơi lóe lên, bước chân khựng lại, chàng ta nhìn về phía Đới Mộng Tình mà nhíu mày.

Bạch Y Y nghiên cứu ra thuốc giải Cố Thanh Dật cần, Mạnh Dật Thành từng lặng lẽ thăm dò Bạch Y Y, rõ ràng không biết loại độc mà Cố Thanh Dật trúng, tại sao có thể chế ra được thuốc giải? Tưởng rằng Mạnh Dật Thành có hứng thú với y thuật nên Bạch Y Y cũng chủ động nói rất tỉ mỉ với chàng ta: khi thuốc độc xâm nhập cơ thể thì sẽ tiến hành phá hủy cơ thể, chỉ cần biết chỗ bị phá hủy thì có thể suy ngược ra loại độc, sau đó tiến hành giải độc, trong đó còn có phần rất phức tạp, còn phải xem mức độc tính của người trúng độc để phán đoán ra nhu cầu thuốc giải…

Bạch Y Y lấy ví dụ là độc của Ngũ Độc môn, theo góc độ của những người xung quanh thì mấy loại độc tạo thành một thể dường như không có khác biệt gì, nhưng thứ tự lại vô cùng quan trọng, bởi vì một vài loại độc được trộn với nhau sẽ làm tăng độc tính, một vài loại độc dùng với nhau sẽ giảm độc tính… Đây chính là lý do tại sao khó điều chế thuốc giải. Nàng bắt buộc phải biết được thứ tự tạo thành độc. Sau khi nghiên cứu hết lần này đến lần khác, cuối cùng nàng đã phán đoán ra thứ tự rồi điều chế ra thuốc giải.

Bạch Y Y nói với Mạnh Dật Thành, nàng tài hèn học ít, cho nên mới cần tốn nhiều công sức như thế, nếu có sư phụ nàng thì sẽ không rắc rối đến vậy, sư phụ nàng chỉ cần quan sát người bệnh là có thể chế ra thuốc giải, nàng vẫn chưa làm được như thế.

Mạnh Dật Thành nghe hiểu đại khái, song lại càng thắc mắc. Chàng ta vốn nghi ngờ nàng cố ý tiếp cận Cố Thanh Dật, nhưng bây giờ có vẻ chàng ta đã nghĩ quá nhiều thì phải, song nếu những gì nàng nói là thật thì sự phụ nàng rốt cuộc là người thế nào?

Một người có thành tựu y thuật như thế thì không thể sống cuộc đời vô danh.

Đới Mộng Tình đẩy cánh cửa phòng Cố Thanh Dật ra, đôi mắt đang nhắm của Cố Thanh Dật mở ra. Sau khi thấy là Đới Mộng Tình, chàng thoáng ngẩn người, có vẻ không ngờ người đi vào lại là nàng.

“Cố đại ca, bây giờ huynh thấy thế nào?”

“Vẫn ổn.”

Đới Mộng Tình thấy sắc mặt chàng đã hồng hào hơn nhiều so với lúc mình đi thì cũng được an ủi phần nào. “Huynh không sao là tốt rồi, trải qua chuyện này rồi, sau này chúng ta hành sự nhất định phải cẩn thận hơn.”

Cố Thanh Dật gật đầu. “Bạch tiểu thư đâu?”

Đới Mộng Tình sững sờ.

“Vào giờ này thì thông thường nàng ấy đã đến đưa thuốc rồi.”

Bấy giờ Đới Mộng Tình mới hồi hồn. “Nàng ấy đi hái thuốc rồi.”

“Hái thuốc?” Cố Thanh Dật nhíu mày. “Một mình nàng ấy? Mọi người để một mình nàng ấy đi hái thuốc?”

Sắc mặt chàng u ám khiến Đới Mộng Tình gần như quên cả phản ứng.

Cố Thanh Dật ngồi dậy, kiểm tra thử tình trạng cơ thể mình. “Rõ ràng mọi người biết nàng ấy không biết võ công, ra ngoài một mình sẽ nguy hiểm đến mức nào…”

“Ngũ Độc môn và Âm Nguyệt giáo đã rút lui, hẳn là sẽ không có chuyện gì đâu… Cố đại ca, huynh định làm gì?”

“Ta đi tìm nàng ấy.”

“Bây giờ huynh vẫn đang bị thương, không thể…”

Cố Thanh Dật bình tĩnh nhìn nàng. “Không có thuốc giải mà nàng ấy chế ra thì bây giờ ta đã là một người chết rồi. Nàng ấy có thể được coi như ân nhân cứu mạng ta.”

Đới Mộng Tình không nói được gì nữa.



Cố Thanh Dật đi, chỉ có Phương Hinh Điềm lải nhải rằng không nên để Bạch Y Y ra ngoài một mình, nàng yếu ớt như thế, lại không biết võ công, nếu gặp phải kẻ xấu thì làm sao?

Nét mặt Đới Mộng Tình hơi buồn bã, nàng nhìn Mạnh Dật Thành. “Sao huynh không ngăn cản huynh ấy?”

“Ân nhân cứu mạng của huynh ấy, huynh ấy không nên tự đi đưa người ta về hay sao? Đây cũng coi như báo ơn.”

Đới Mộng Tình không nói được nên lời, im lặng rất lâu mới lên tiếng: “Sau khi ta đi, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không?”

“Không.”

Không xảy ra chuyện gì ư? Đới Mộng Tình cười tự giễu. Sau khi nàng về, Cố Thanh Dật chẳng hỏi han gì, chàng tưởng người vào phòng chàng là Bạch Y Y nhỉ?

Mạnh Dật Thành trông thấy nét mặt Đới Mộng Tình: thất vọng, bối rối, buồn bã. Nhưng chàng không định nói cho nàng biết mối nghi ngờ của mình.

Giống như Cố Thanh Dật, chàng cũng ôm nỗi bất an với sự xuất hiện bất thình lình của Bạch Y Y. Nhưng mỗi hành vi của nàng đều được giải thích hợp lý, mối hoài nghi của họ rõ ràng không nhân đạo, bởi dù gì thì người ta thật sự chỉ là một đại phu đang nghiên cứu y thuật mà thôi.

Sự nghi ngờ này gần như là một bản năng.

Nhưng nếu Bạch Y Y thật sự tiếp cận họ có mục đích thì thế lực phía sau nàng sẽ lớn mạnh nhường nào? Người đó tỉ mỉ bố trí ra âm mưu này là vì sao?

Họ có nghi ngờ nhầm thì cũng chỉ là đổ oan cho một người vô tội, nhưng nếu không oan thì mọi chuyện xảy ra thực sự khiến người ta lạnh sống lưng.

Mạnh Dật Thành tin rằng Cố Thanh Dật có suy nghĩ giống mình, nếu Bạch Y Y đang giả vờ thì chắc chắn sẽ có sơ hở, nếu nàng ta đang tiếp cận Cố Thanh Dật…

Cố Thanh Dật đang tương kế tựu kế ư?



Khi Cố Thanh Dật đến ngọn núi của Thanh thành thì sắc trời đã thay đổi, từng tầng mây đen như đuổi tới đây theo cơn gió, chàng nhìn bầu trời, có thể dự kiến sẽ có một trận mưa rào.

Mấy người đeo gùi đi hái thuốc đang xuống núi, họ trông thấy kiếm giắt bên người Cố Thanh Dật thì bất giác cách xa chàng, những người cầm kiếm thế này họ không dây vào được.

Lúc đi lướt qua nhau, Cố Thanh Dật đột ngột dừng bước. “Lúc đi hái thuốc mấy người có thấy một cô gái yếu ớt không? Nàng ấy cũng đến đây hái thuốc.”

Mấy người hái thuốc giật nảy, nghe lời chàng nói thì mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn người đi cùng mình. Một người đàn ông can đảm trông cường tráng nói: “Người mà cậu bảo là vị tiểu thư rất xinh đẹp mặc váy xanh đúng không?”

Cố Thanh Dật thoáng lưỡng lự rồi gật đầu.

Mấy người hái thuốc bắt đầu mồm năm miệng mười.

“Vị tiểu thư đó có quan hệ gì với cậu? Trông thì là tiểu thư khuê các mà, nàng ấy là thê tử của cậu à? Tôi nói này công tử ơi, thê tử xinh đẹp như thế thì giấu trong nhà ấy, ra ngoài nguy hiểm lắm đó! Cậu tưởng cậu lợi hại, nhưng mà làm xong việc rồi thì cậu có lợi hại hơn nữa có ích gì?”

“Đúng đấy, may mà gặp được chúng tôi, chứ nếu gặp người xấu thì làm sao? Tiểu thư ấy vừa nhìn đã thấy là kiểu liễu yếu đào tơ rồi.”

“Sau này để tiểu thư ấy ra ngoài ít thôi nhé!”

“Tiểu thư đó thật sự là đại phu ư? Trông chẳng giống tẹo nào.”

“Hẳn là tiểu thư đó sắp ra rồi đấy. Chúng tôi nói với nàng ấy lát nữa sẽ có mưa, nếu không xuống núi thì sẽ nguy hiểm, nàng ấy còn đa tạ chúng tôi đấy!”

“Cậu mau đi tìm nàng ấy đi, trời mưa thì trong núi nguy hiểm lắm!”



Cố Thanh Dật vào núi theo hướng mà họ chỉ, càng đi sâu lại càng chẳng thấy ai, chàng không khỏi trở nên sốt ruột, nếu thật sự có chuyện gì thì làm sao?

Chàng mới uống thuốc giải mà nàng điều chế một lần, cơ thể vẫn chưa phục hồi, lúc này cũng không cho phép chàng nghĩ nhiều, chàng bèn vận chân khí, vội bay vào núi.

Vẫn không có ai?

Chàng tìm người với sắc mặt tai tái, lúc xoay người thì đột ngột trông thấy một người nằm sấp giữa lưng chừng núi. Chàng lập tức vận chân khí một lần nữa, dừng lại bên cạnh nàng.

Nàng sợ hết hồn, nếu không có chàng kéo nàng lại thì nàng đã rơi khỏi vách đá rồi.

“Huynh…” Nàng kinh hãi đến độ quên cả phản ứng.

“Không phải nói chỉ một lát là xuống núi hay sao?”

“Hả? Ồ… huynh…” Nàng trở nên lúng túng, nhất là khi mây đen che khuất mặt trời, như thể đã cảm nhận được giọt mưa rơi xuống. Nàng nuốt nước bọt, chỉ vào một bụi cây trên vách núi. “Ta muốn hái cỏ gai tươi.”

Loại cỏ đó mọc ở nơi rất cao, Cố Thanh Dật nhìn nàng. “Cô đứng yên, để ta hái.”

Bạch Y Y gật đầu.

Cố Thanh Dật hành sự nhanh nhẹn, hái cỏ xong bèn ôm nàng bay xuống mặt đất. Đúng lúc này, sấm sét inh tai, mưa rơi xối xả, cây cối ngả nghiêng.

Nét mặt Cố Thanh Dật đông cứng, chàng kéo nàng chạy đến đầu bên kia vách đá, vừa nãy chàng thấy thấp thoáng một hang động ở đó.

Mưa càng lúc càng nặng hạt vẻ như chẳng thể dừng lại. Sắc mặt Cố Thanh Dật trắng bệch, Bạch Y Y nhìn chàng, mắt liền hoe đỏ.

“Đều là lỗi của ta, nếu ta về sớm thì huynh không cần phải đến đây…”

Cố Thanh Dật cố chịu đựng sự khó chịu trong cơ thể. “Sao lại đi hái thuốc?”

“Điều chế thuốc cần loại thảo dược này, hôm qua khó khăn lắm ta mới mua được loại thuốc kia ở hiệu thuốc, còn loại dược liệu này rất ít người sử dụng, lại khó bắt gặp, đi hái lại rắc rối, rất nhiều hiệu thuốc đều không có…”

“Thế sao cô lại ra ngoài một mình?”

“Chỉ có ta biết loại thuốc này mà!”

Cố Thanh Dật nhìn nàng, không nói gì. Mưa một chốc một lát cũng chưa dừng được, chàng nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cũng không biết qua bao lâu, chàng mơ màng ngủ thiếp đi, lúc cổ họng khô khốc thì cảm thấy có nước chảy vào, chàng bất giác hé miệng.

Chàng cảm thấy trong cơ thể dường như có thứ gì đang chuyển động, lục phủ ngũ tạng đều cử động theo, không phải đau, mà ngay cả máu cũng đang bất an run rẩy.

Chàng mở mắt, trông thấy nàng đang bón nước cho mình bằng phiến lá không biết tìm được từ đâu.

“Huynh tỉnh rồi à.” Nàng vui vẻ nhìn chàng. “Huynh đừng ngủ, đợi lát nữa còn phải uống thuốc.”

Bạch Y Y dùng cỏ trong hang động làm chất đốt, dùng một tảng đá bằng phẳng làm nồi, trên tảng đá miễn cưỡng đun một vài loại thảo dược, thuốc đun như vậy đương nhiên khác với loại thuốc đun bình thường.

Bạch Y Y bón cho chàng uống thuốc bằng tay, miệng đắng ngắt khiến chàng gần như muốn nôn ra, cuối cùng không biết thế nào mới nuốt xuống.

Sau đó miệng chàng có thêm một thứ, răng cắn nát, vị chua chua ngọt ngọt, chàng trông thấy khuôn mặt lấm lem của nàng tươi cười vui vẻ.

Trong khoang miệng đắng chát, chút xíu ngọt ấy như hạt muối bỏ bể, song chàng lại cảm nhận được hương vị ngon lành của nó, dường như thứ thuốc kia cũng chẳng còn quá đắng nữa.

Thứ quả ấy nàng lấy ở đâu ra?

Vừa nảy ra suy nghĩ này, chàng đã thấy cả người nàng ướt sũng, trên gấu váy dính cỏ vụn và bùn đất, giày thì như đã ngâm trong bùn.

Chàng hé miệng, song lại chẳng nói gì.

Cố Thanh Dật đã uống thuốc thì cảm thấy có tinh thần hơn rất nhiều, chàng đứng dậy, cố gắng thu gom cỏ trong động lại. Nàng không biết chàng muốn làm gì, định ngăn cản chàng nhưng lại không dám.

Cố Thanh Dật thấy đã được hòm hòm thì mới ngồi xuống nghỉ ngơi. “Y phục của cô ướt rồi, cởi ra hong khô…”

“Không cần đâu, chẳng mấy là khô thôi.”

“Ta trúng độc, lại ở cạnh cô, nếu cô mắc phong hàn thì rất dễ lây cho ta… Đã trúng độc rồi, bây giờ ta không thể mắc thêm bệnh được.”

Nàng rất do dự, cởi y phục ở đây ư?

Cố Thanh Dật như biết được suy nghĩ của nàng. “Ta không nhìn cô đâu.”

Mặt nàng đột nhiên đỏ bừng. “Ta không có ý đó…”

Lửa vẫn đang cháy, Bạch Y Y đi đến trước đống lửa, cởi y phục, đặt lên thân cây mà chàng đã xử lý từ trước đó…

Cố Thanh Dật ngẩng đầu thì trông thấy chiếc bóng thướt tha trên vách động, y phục đã cởi, tựa như trái cây tươi non đã bóc vỏ ngoài…

Chàng vươn tay, rút đai lưng, che lên mắt mình.

oOo

Mưa rơi rất lâu, Bạch Y Y sốt ruột nhìn sắc trời, thi thoảng lại đứng ngó ở cửa động, sau đó lại đi vào trong, lòng thấy hơi bất an. Nếu mưa vẫn không tạnh thì họ chỉ có thể qua đêm trong động này thôi.

Tình trạng của Cố Thanh Dật không tốt lắm, cái gọi là thuốc giải này về nguyên lý thì lấy độc trị độc, bây giờ độc vẫn chưa giải, hai loại độc chảy trong cơ thể như đối thủ không đội trời chung, lấy cơ thể chàng làm chiến trường, đang tranh đoạt, đang sát hại nhau.

Khi nàng lại đi từ cửa động vào, Cố Thanh Dật vươn tay gọi nàng tới gần.

Chàng muốn bảo nàng về quán trọ trước rồi tìm người đưa chàng về. Song khi nhìn thấy nàng, chàng đột nhiên nhớ tới lời mà mấy người hái thuốc đã nói, một mình nàng nếu gặp nguy hiểm thì sao? Nơi núi cao rừng sâu, chỉ một con mãnh thú bất kỳ cũng có thể lấy mạng nàng, huống hồ là kẻ có lòng dạ độc ác…

“Mưa tạnh chưa?”

Nàng lắc đầu. “Nhưng mưa nhỏ lắm rồi.”

Chàng cố gắng đứng dậy, Bạch Y Y lập tức đỡ chàng. “Huynh…”

“Nếu mưa đã nhỏ đi thì về thôi!”

Nàng kinh ngạc nhìn chàng, sau hồi lâu mới gật đầu. “Ừm, được.”

Nàng mau chóng thu gom thảo dược, cẩn thận thu dọn hai loại thảo dược, dù thế nào cũng không chịu để chàng cầm giỏ tre và chiếc cuốc nhỏ. Hai người một người cơ thể yếu đuối, một người trúng kịch độc nên đi rất chậm.

Trên đường chỉ có tiếng mưa nhỏ vỗ vào cây cỏ, nàng hơi bất an, kể lại những trải nghiệm đi hái thuốc thuở trước với chàng một cách mất tự nhiên…

Cố Thanh Dật bị nàng lây nhiễm, cũng nhớ lại cuộc sống của mình khi bắt đầu học kiếm. Hồi nhỏ không ngồi yên được, cũng từng cùng huynh đệ tỷ muội trèo cây bắt thỏ, sau này tuổi tác lớn dần, hiểu được sự khác biệt của thân phận, họ tiếp nhận thân phận của mình, chàng cũng tiếp nhận trách nhiệm của đích tử, huynh đệ tỷ muội dần xa cách…

“Huynh nhỏ vậy mà đã biết dùng kiếm rồi ư? Lợi hại thật đấy.” Mắt Bạch Y Y sáng lấp lánh. “Sư phụ ta cũng biết dùng kiếm, nhưng thầy chưa từng dạy ta, thầy nói nữ nhi không cần động vào những thứ đó.”

Cố Thanh Dật nhíu mày, khó chịu vì việc mình trò chuyện với người ta về quá khứ của mình, nguy cơ giảm phòng bị này khiến chàng không thoải mái. Có điều khi nghe nàng nói về sư phụ nàng, chàng bèn cảm thấy kỳ lạ…

“Sư phụ cô vẫn luôn ở bên cạnh cô à?”

“Không phải, cách một khoảng thời gian sư phụ sẽ ra ngoài, bảo ta ngoan ngoãn đợi thầy về.”

“Lần này sao ông ấy lại bảo cô về nhà?”

Bạch Y Y ngẩn người, lắc đầu, không biết nữa!

Cố Thanh Dật cảm thấy kỳ lạ. Sự phụ nàng rốt cuộc là người thế nào, vào lúc này ông ta bảo nàng về nhà họ Bạch có mục đích gì? Chẳng lẽ ông ta bảo nàng về để chịu chết? Trích ra công thức đó?

Cố Thanh Dật lắc đầu, sự tình trở nên phức tạp, nếu thật sự có công thức đó, đối phương còn nuôi dưỡng nàng thì điều này chứng tỏ công thức có liên quan đến huyết thống nhà họ Bạch… Vậy thì nàng sẽ gặp nguy hiểm.

Khó khăn lắm sự tình mới yên ổn trở lại, chàng không muốn bới ra thêm chuyện.

Khi Cố Thanh Dật và Bạch Y Y về đến quán trọ, hai người đều cực kỳ nhếch nhác. Phương Hinh Điềm chạy tới đỡ nàng. “Cuối cùng hai người cũng về rồi, nếu muộn thêm tí nữa thì bọn ta còn tưởng hai người đã gặp chuyện ấy chứ…”

Bạch Y Y trông đầy hối lỗi. “Xin lỗi vì đã khiến mọi người lo lắng.”

Nàng áy náy rõ ràng như thế khiến người ta không nỡ trách mắng gì nàng.

Đới Mộng Tình thấy sắc mặt khó coi của Cố Thanh Dật thì nhìn chằm chằm Mạnh Dật Thành, kết quả là Mạnh Dật Thành như thể không trông thấy. Đới Mộng Tình chỉ đành đích thân đỡ Cố Thanh Dật về phòng.

Bạch Y Y về đến quán trọ, còn chưa kịp tắm rửa thì đã lại đi đun thuốc.

Phương Hinh Điềm đi cùng nàng. “Cố đại ca phải uống thuốc rồi à?”

Bạch Y Y lắc đầu. “Đã uống rồi, chỉ là trong này có một vị thuốc có dược tính mạnh, sau khi dùng hai lần liên tiếp, cơ thể Cố công tử sẽ rất khó chịu…”

Phương Hinh Điềm tỏ ra không hiểu, Bạch Y Y nhẫn nại giải thích với nàng ta.

Loại độc mà Cố Thanh Dật trúng phải, cách giải độc tốt nhất là lấy độc trị độc. Nhưng thứ độc ghê gớm như thế rất khó tìm được loại độc phù hợp để giải độc, cho nên nàng tự thay đổi độc, dùng cỏ gai tươi làm tăng độc tính, có thể đạt đến hiệu quả lấy độc trị độc, song vì sợ độc tính quá mạnh nên nàng lựa chọn đưa vào từng tầng một trong ba ngày liên tiếp…

Phương Hinh Điềm nghe thì nửa hiểu nửa không, cuối cùng chỉ hiểu một điều, cỏ gai tươi đó có dược tính rất mạnh, Cố Thanh Dật uống vào thì cơ thể rất khó chịu, lần này Cố Thanh Dật còn uống trực tiếp cỏ gai tươi chứ không phải là uống nước thuốc, hơn nữa trước đó còn tàn dư của thuốc kia, đêm nay Cố Thanh Dật không chỉ phải chịu đựng hai loại độc khuấy đảo trong cơ thể mà còn phải chịu đựng sự kí/ch thích từ cỏ gai tươi…

Bạch Y Y đang đun thuốc để làm dịu cơn đau của Cố Thanh Dật, hy vọng hôm nay chàng có thể ngủ ngon hơn.

Khó khăn lắm Bạch Y Y mới đun xong thuốc, lúc mang đi cho Cố Thanh Dật thì chạm mặt Đới Mộng Tình.

“Đới tiểu thư.”

Đới Mộng Tình nhìn nàng vẻ thắc mắc.

“Trước đó có thể thái độ của Cố công tử khi nói chuyện với cô không hòa nhã cho lắm, cô đừng để bụng, bởi vì đó không phải chủ ý của huynh ấy đâu, chỉ là bị ảnh hưởng bởi thuốc thôi. Mấy hôm nay tính tình huynh ấy có lẽ khá nóng nảy…”

Đới Mộng Tình ngộ ra, chắc chắn Điềm Điềm đã nói gì đó với nàng rồi. “Bạch tiểu thư nghĩ nhiều rồi.”

Bạch Y Y hé miệng, có phải nàng không nên nói những lời này? Sao nàng lại cảm thấy mình đã nói sai vậy?



Bạch Y Y bưng thuốc vào trong phòng của Cố Thanh Dật, nàng đặt thuốc xuống, rõ ràng rất vui. “Ngày mai uống thuốc thêm một lần nữa là huynh có thể hoàn toàn bình phục rồi.”

Bạch Y Y lấy lá của một loại cây khác rồi ném vào trong lư hương.

Cố Thanh Dật nghiêng người nhìn nàng. “Cô làm gì thế?”

“Loại thảo dược này có thể giúp huynh dễ ngủ hơn.”

Bấy giờ Bạch Y Y mới bưng thuốc đi về phía chàng.

Cố Thanh Dật gắng gượng chớp mắt, song vẫn chỉ có thể thấy được một bóng dáng mơ hồ. Trong cơ thể chàng cuồn cuộn khí huyết, cơ thể như cơn cuồng phong đột kích mặt biển, sóng gợn dữ dội, nhưng còn có một luồng hơi nóng đang sôi sùng sục, đang đục một lỗ ở chỗ nào đó để thoát ra ngoài…

Bạch Y Y ngồi bên giường, hơi đắn đo. “Cố công tử… uống thuốc thôi.”

Có vẻ chàng không ổn cho lắm, có cần bón cho chàng không?

Cố Thanh Dật vươn tay thăm dò, lấy bát thuốc, uống một mạch, đắng ngắt, đắng đến nỗi mỗi một chỗ trên người đều bị bao trùm trong vị đắng đó.

Chẳng hiểu sao, chàng bỗng nhớ hương vị chua chua ngọt ngọt kia, hương vị của thứ quả dại đó…

Bạch Y Y nhận lấy bát, toan rời đi thì phát hiện trán chàng lấm tấm mồ hôi, giống như đang chịu đựng điều gì…

Nàng đặt khay xuống, đi về phía chàng. “Huynh sao vậy? Khó chịu ở đâu?”

Nàng cầm khăn lau mồ hôi trên trán chàng.

Giọng nói của nàng chui vào tai chàng, chàng dường như trông thấy bóng dáng thướt tha trên vách núi, mà dường như lại trông thấy cuốn sách tụi người hầu lén lút giấu đi bị chàng tò mò mở ra xem…

Bạch Y Y nhíu mày, rất lấy làm khó hiểu. “Khó chịu lắm à? Một lát là khỏi thôi, sau khi dược tính được phát huy, huynh sẽ…”

Nàng toan rời đi thì tay bị túm chặt, cơ thể bị kéo mạnh vào trong lòng chàng, nàng nghe thấy tiếng tim đập dồn dập, từng nhịp từng nhịp…

“Cố công tử…”

Trong tâm trí Cố Thanh Dật chỉ có một cảnh tượng, ở trong sơn động, chàng bị chiếc bóng trên vách mê hoặc, chàng quay đầu lại thì trông thấy thiếu nữ trước đống lửa, nàng từ từ cởi áo ngoài, áo trong đã ướt sũng, bao bọc lấy cơ thể yểu điệu thướt tha của nàng, mái tóc dài tỏa ra hương thơm dễ chịu trong ánh lửa, nước ở đuôi tóc nhỏ tí tách, vừa khéo nhỏ vào lòng chàng.

Cả người chàng bốc hơi nóng, như đang khát khao giọt nước trong ánh lửa.

Chàng vùng vẫy muốn đẩy nàng ra, song thấy ánh mắt nàng, đôi mắt trong veo ấy phản chiếu bóng dáng chàng…

Chàng bất thình lình hôn lên đôi mắt ấy, sau đó là bờ môi…

Nàng muộn màng nhận ra chuyện đang diễn ra thì muốn giãy giụa, song lại bị chàng lật người bao phủ nàng dưới thân, cơ thể chàng như ngọn lửa thiêu đốt nàng…



Cố Thanh Dật im lặng ngồi trên giường, chàng gần như không dám tin người tối qua là mình, chàng có thể nhớ rõ mồn một mọi thứ đã xảy ra, chính vì còn nhớ nên mới không dám tin rằng chàng lại làm ra chuyện như thế, cứ như bị ma ám vậy.

Vừa nhắm mắt lại chính là dáng vẻ đẫm nước mắt của nàng, và cả dáng vẻ nàng cắn chặt môi dù rằng đã cắn chảy máu…

Chàng không biết nàng vì thanh danh của mình hay là không muốn để người ta biết chàng có phương diện cầm thú như thế…

Cửa phòng bị gõ hai cái. “Cố đại ca, huynh dậy chưa?”

“Vào đi!”

Phương Hinh Điềm bưng thuốc đi vào, nàng nhìn Cố Thanh Dật, không biết vì sao, nàng cảm thấy hôm nay chàng rất lạ. Cố Thanh Dật nhìn thuốc trong tay nàng, không lên tiếng.

“Y Y hình như ốm rồi, cho nên hôm nay muội đun thuốc. Nhưng Cố đại ca, huynh yên tâm, muội đã làm nghiêm ngặt theo lời căn dặn của Y Y, tuyệt đối không có một chút sai sót nào đâu, huynh yên tâm uống đi!”

Cố Thanh Dật nhận thuốc, uống một hơi, còn về việc nó có mùi vị gì, chàng như đã tê dại.

Lúc rời phòng, Phương Hinh Điềm liên tục quay đầu nhìn Cố Thanh Dật, rốt cuộc huynh ấy làm sao vậy nhỉ?

Phương Hinh Điềm ra khỏi cửa phòng thì chạm mặt Đới Mộng Tình, nàng ta bèn tiến đến. “Biểu tỷ, hôm nay Cố đại ca lạ lắm.”

“Huynh ấy làm sao?” Đới Mộng Tình trở nên lo lắng, tưởng là chất độc trong người Cố Thanh Dật đã diễn tiến nặng hơn.

“Hình như Cố đại ca có tâm sự.”

Đới Mộng Tình nhìn Phương Hinh Điềm. Cô em họ này của nàng hơi qua loa đại khái, nhưng ngay cả em họ mình cũng nhận ra sự bất thường của Cố Thanh Dật thì chắc chắn là có vấn đề rồi.

Đới Mộng Tình xoay người muốn đi thăm Cố Thanh Dật, lúc đi đến trước phòng thì vừa khéo trông thấy Trình Ứng Phong đẩy cửa đi vào. Biết họ chắc chắn có chuyện cần nói, nàng xoay người rời đi.

Tiếp đó, Mạnh Dật Thành đưa đại phu đến ngồi trong phòng của Cố Thanh Dật. Theo lời Bạch Y Y nói, mỗi ngày Cố Thanh Dật uống một lần thuốc thì sau ba ngày chỗ độc chàng uống vào sẽ hoàn toàn đạt đến mức cực hạn, hai loại độc quấn trong cơ thể, cuối cùng sẽ là trạng thái cả hai cùng tổn thất. Để đề phòng bất trắc, Mạnh Dật Thành đã bố trí thêm một đại phu khác.

Qua một lúc, Cố Thanh Dật trở dậy, phun ra một búng máu đen sì…

Đại phu vừa bắt mạch vừa vuốt râu. “Đã sạch độc còn thừa rồi, tuy cơ thể yếu ớt nhưng điều dưỡng một thời gian là có thể phục hồi.”

Tất cả mọi người nghe vậy thì đều thở phào nhẹ nhõm.

Đại phu thu tay lại, mắt sáng lấp lánh. “Ngay cả thứ độc mới lạ này cũng có thể giải trừ, không biết các vị đã mời vị thánh nhân nào? Chẳng lẽ là người của tộc Lưu Quang?”

Có thể biết tộc Lưu Quang, vị đại phu này cũng không phải người thường. Trước đó họ đã mời ông ta, song ông ta không thể làm gì được với loại độc này.

Mạnh Dật Thành cười, im lặng. Đại phu cũng hiểu thái độ này nên không hỏi nữa, kê hai đơn thuốc điều dưỡng cơ thể rồi chuẩn bị ra về.

“Lý đại phu xin đợi chút.”

Người nói là Cố Thanh Dật: “Lý đại phu, ta muốn nói chuyện riêng với ông.”

Mạnh Dật Thành chẳng nói chẳng rằng, cứ thế rời đi cùng mấy người Đới Mộng Tình, Phương Hinh Điềm.

Lý đại phu đã ngần này tuổi nên cũng đã trải qua phong ba bão táp, đương nhiên không hề rụt rè. “Không biết công tử có gì dặn dò.”

“Không đến mức dặn dò, chỉ là ta đột nhiên hứng thú với một vài loại thảo dược nên muốn thỉnh giáo ông một chút thôi.”

Chỉ nghe vậy đã đoán được trọng tâm, Lý đại phu nhướng mày, cậu ta đang nghi ngờ có người động tay động chân vào thuốc ư? Chuyện này rất hay bắt gặp ở những gia đình giàu có, nhưng xảy ra với một người bốc thuốc đúng bệnh thì hơi kỳ lạ…

Cố Thanh Dật lấy một phần thuốc bán thành phẩm, một phần bã thuốc, không nói gì, chỉ nhìn Lý đại phu.

Lý đại phu cầm lấy hai phần thuốc rồi ngửi, lại sờ hồi lâu, sau đó ông tỏ ra kinh ngạc, tay cũng run rẩy.

“Dám hỏi công tử, ngài uống thuốc giải độc này ư?” Lý đại phu thấy chàng gật đầu thì liên tục trầm trồ: “Tuyệt tuyệt tuyệt…”

Không đợi Cố Thanh Dật hỏi, Lý đại phu đã hưng phấn bày tỏ bã thuốc này và thuốc bán thành phẩm kia hoàn toàn tương đồng, chỗ khác biệt chỉ là vế trước là thuốc tạo ra trong hoàn cảnh đặc biệt, còn vế sau là bã thuốc tạo ra trong tình huống bình thường…

Cố Thanh Dật trầm mặc lại lấy ra một phần bã thuốc.

Lý đại phu lại nghiên cứu hồi lâu. “Người có thể kê đơn thuốc này am hiểu và vận dụng dược liệu quả thực đến mức điêu luyện, tuy tôi biết những dược liệu này, thậm chí biết đặc tính của chúng nhưng lại không biết hóa ra có thể sử dụng như thế… Thuốc mà cậu uống vốn là độc, độc này vào cơ thể thì không thể uy hiếp loại độc mà cậu trúng, nhưng cho thêm cỏ gai tươi lại khác, nó có thể gia tăng độc tính… Người nghĩ ra cách này thật tài giỏi, thậm chí cô ấy còn phòng ngừa độc tính quá mạnh hoặc quá yếu nên đã lựa chọn cách cho tăng thêm từng ngày, quá tuyệt vời, đó là cách giảm thiểu nguy hiểm đến mức thấp nhất rồi. Phần thuốc này cậu uống sau khi uống thảo dược đúng không? Cỏ gai tươi quá mạnh, người ta lo cậu quá nóng nảy nên dùng thuốc này để vỗ về cơ thể cậu…”

“Là sao?”

Lý đại phu giải thích hồi lâu, nếu một vài động vật ăn thứ cỏ này thì khả năng rất cao là sẽ nổi điên, con người ăn phải thì dễ cáu gắt, rất dễ xảy ra tranh chấp với người khác…

Cố Thanh Dật bặm môi, lại lấy ra phiến lá cây chưa cháy hết trong lư hương.

Lần này Lý đại phu trả lời rất nhanh: “Thứ này hỗ trợ giấc ngủ, không khác lắm với thuốc này, có công hiệu an thần.”

Cố Thanh Dật ho mấy tiếng. “Ta nghe nói rất nhiều thảo dược tương sinh tương khắc, ví dụ như hai loại thảo dược rõ ràng đều có lợi, nhưng sau khi để cạnh nhau thì thành có hại… Ta muốn biết những loại thuốc này mà sử dụng chung với nhau thì cơ thể có phản ứng đặc biệt gì không…”

Lý đại phu lắc đầu. “Không đâu. Người dùng thuốc có vẻ vô cùng am hiểu về thuốc, hẳn là người ta đã cực kỳ kiêng kị rồi… Ngoài cỏ gai tươi có một vài tác dụng tiêu cực thì những thảo dược khác đều không có vấn đề, xin công tử hãy yên tâm.”



Không có vấn đề ư?

Cố Thanh Dật day trán mình, chẳng lẽ vì cỏ gai tươi nên chàng mới thế?

Chàng cười tự giễu, sao lại không chịu thừa nhận mình tà ác và hạ lưu chứ, chẳng lẽ cảnh tượng thướt tha trong ảo tưởng đó không phải là tội ác ở nơi sâu thẳm nhất trong lòng chàng? Vậy mà còn nghĩ là mình đã bị gài bẫy, nghĩ là thuốc có vấn đề, như vậy thì có thể tẩy sạch tội lỗi của mình rồi coi như chưa xảy ra chuyện gì, làm người được gọi là đại hiệp ư?

Chàng chưa từng ghê tởm bản thân mình đến thế.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi