CHUYỆN ĐÔI TA

[8] TRỌNG THƯƠNG

“Chuyện gì vậy?” Trình Ứng Phong kinh ngạc đứng dậy. Vô số bụi rơi xuống, như thể không gian nơi đây sắp bị va chạm nên không thể chịu nổi cú đụng nặng như thế.

“Ta đi xem thế nào.” Mạnh Dật Thành hơi nhăn mặt, nghĩ đến điều gì đó. “Mọi người cũng đừng ở lại đây nữa, mau tìm lối ra đi.”

Trình Ứng Phong nhìn sắc mặt nghiêm túc của Mạnh Dật Thành. “Được.”

Ba người Trình Ứng Phong đi tìm lối ra. Bây giờ trận pháp đã ngừng, chỉ cần không tự tìm đường chết, họ sẽ không gặp phải nguy hiểm gì.

Thỉnh thoảng có động tĩnh truyền tới, Đới Mộng Tình thấp thỏm. “Liệu có phải Cố đại ca gặp chuyện rồi không?”

Động tĩnh lớn như thế là vì sao? Chẳng lẽ có người vào đây từ trước rồi chạm mặt Cố Thanh Dật, hai bên giao chiến? Tuy khả năng này rất thấp nhưng cũng không phải là không thể. Nếu ở đây có lối ra thì chưa hẳn không có người tìm được chỗ vào từ lối đi đó.

Phương Hinh Điềm cũng trở nên lo lắng. “Vậy chúng ta có cần đi giúp không? Hay là đi đi, chúng ta cùng vào thì đương nhiên nên cùng ra chứ.”

Trình Ứng Phong nhìn Phương Hinh Điềm. “Không sợ nguy hiểm ư?”

“Huynh không bảo vệ ta à?” Phương Hinh Điềm buột miệng, đợi nàng ta ngộ ra mình vừa nói gì thì đã lập tức ngại ngùng gật đầu.

Trình Ứng Phong mỉm cười. “Vậy chúng ta đi tìm họ thôi!”

Đới Mộng Tình ôm tâm sự chất chồng, không tham gia màn đối thoại của họ. Nàng có thể cảm nhận được dường như vừa rồi Mạnh Dật Thành nghĩ đến điều gì đó, Mạnh Dật Thành biết chuyện gì rồi ư?

Mạnh Dật Thành càng đến gần nơi phát ra động tĩnh thì lại càng tin rằng phán đoán của mình không sai. Đây là động tĩnh gây ra do hai cao thủ quyết đấu với nhau. Nếu bốn người họ đã ở chung với nhau thì người gây ra động tĩnh này chính là Cố Thanh Dật và Bạch Y Y rồi.

Chàng đã sớm nghi ngờ Cố Thanh Dật để Bạch Y Y vào đây là có mục đích, Bạch Y Y chưa từng lộ ra một chút sơ hở nào, để nàng ở bên cạnh họ chính là một tai họa ngầm, bên trong bí địa quả thực là nơi khiến Bạch Y Y lộ sơ hở, Cố Thanh Dật lấy đó để thăm dò, cũng là vì hết cách nhỉ!

Advertisement

Phía trước không có đường nữa, chỉ có tường, vô số bùn đất đang rơi xuống. Mạnh Dật Thành rút kiếm, lấy tường làm kẻ địch, không ngừng tiến công, một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần. Động tác của chàng càng lúc càng nhanh, cuối cùng, bức tường bị chàng rạch ra một vết… Tường ở đây quả nhiên có nhiều điều bí ẩn.

Mạnh Dật Thành cứ thế rạch một mặt tường, bên trong bụi đất mù mịt, chàng chỉ thấy một bóng dáng dường như đang tiến công. Như phản xạ có điều kiện, chàng xông thẳng đến, ngăn chặn nhát kiếm đó.

Kiếm gì đây? Vậy mà vô ảnh vô hình.

Bạch Y Y trông thấy Mạnh Dật Thành xuất hiện thì biết ngay mình đã mất cơ hội gi/ết chết Cố Thanh Dật, nếu nàng không phải chịu cú tấn công sau cùng của Cố Thanh Dật thì có thể đấu thử một trận với Mạnh Dật Thành, nhưng bây giờ nàng cũng đã bị thương nặng…

Nàng không nán lại, nhân thời cơ cứ thế rời khỏi.

Mạnh Dật Thành không đuổi theo, bởi vì chàng trông thấy người máu trên nền đất. Chàng kinh hãi đến nỗi quên cả phản ứng. Cố Thanh Dật bị thương nặng như thế, người làm chàng bị thương phải lợi hại đến mức nào?

Mạnh Dật Thành hồi hồn, lập tức đến bên cạnh Cố Thanh Dật. Chàng cầm tay Cố Thanh Dật lên, chỉ thấy khó tin và kinh ngạc, các kinh mạch của Cố Thanh Dật đã đứt hết, điều này có nghĩa là Cố Thanh Dật không thể tiếp tục…

Sau đó, Mạnh Dật Thành trông thấy con dao cắm trên eo Cố Thanh Dật, chàng lập tức ngộ ra, thật sự là Bạch Y Y. Người có thể làm họ bị thương ở khoảng cách gần như thế chỉ có thể là người thân cận, còn là người gọi là không biết võ công. Người biết võ công ít nhiều sẽ sinh dao động khác, còn người không biết võ công thì không như vậy. Bạch Y Y chắc chắn đã ra tay nhân lúc Cố Thanh Dật không chú ý, sau đó mở ra võ công đã bị ẩn giấu…

“Bạch Y Y?” Mạnh Dật Thành không nghe thấy câu trả lời của Cố Thanh Dật. Có thể bị thương đến mức này, thái độ của Cố Thanh Dật đối với Bạch Y Y không đơn giản. “Ta đưa huynh về Cố gia sơn trang, huynh phải được chữa trị trước đã.”

Cố Thanh Dật kéo tay áo Mạnh Dật Thành, tay áo cũng nhuộm vết máu. Chàng dành cho Mạnh Dật Thành một ánh nhìn hối lỗi.

“Sao vậy?” Mạnh Dật Thành biết chàng có chuyện muốn nói.

“Huyền Thiên kiếm.”

Huyền Thiên kiếm và Huyền Thiên quyết là thứ mà người đời tha thiết mơ ước nhất. Nhưng đối với Lăng Huyền Thiên, kiếm quan trọng hơn kiếm quyết, kiếm là người song hành bên ông cả đời, còn kiếm quyết chẳng qua chỉ là những lĩnh ngộ của ông về mặt kiếm đạo mà thôi. Lăng Huyền Thiên chắc chắn vô cùng yêu quý thanh kiếm ấy, nếu đã yêu quý như thế thì sao có thể phá hủy?

Cái gọi là chọn một trong hai, chỉ là trò đùa của vị kiếm khách ấy mà thôi. Huyền Thiên kiếm chắc chắn vẫn còn ở đây.

Mấy người Trình Ứng Phong cũng đã tìm đến đây. Thấy dáng vẻ của Cố Thanh Dật, họ thực sự khó mà tin nổi.

Chỉ có Phương Hinh Điềm nhìn trái ngó phải. “Y Y đâu?”

Mạnh Dật Thành nhìn Cố Thanh Dật. “Giáo chủ Âm Nguyệt giáo đã mai phục ở đây từ trước, ả bắt Bạch tiểu thư làm con tin, khiến Thanh Dật bị thương rồi đoạt đi Huyền Thiên quyết rồi.”



oOo

Cố Thanh Dật được đưa về Cố gia sơn trang. Chuyện này hệ trọng, mấy người Mạnh Dật Thành không có khả năng giải quyết, chỉ đành nói “thật”: giáo chúng Âm Nguyệt giáo đã có chuẩn bị từ trước, giáo chủ còn đích thân ra tay, đoạt đi Huyền Thiên quyết trước Cố Thanh Dật một bước, Cố Thanh Dật quyết đấu, cả hai đều bị trọng thương.

Mạnh Dật Thành do dự một bận, rồi vẫn quyết định giao thanh kiếm trong tay cho Cố Kim Vinh. Cố Kim Vinh không nhận, nhìn Mạnh Dật Thành vẻ thanh thản. “Thanh Dật nói trong tay nó đã có thanh kiếm tốt nhất rồi.”

Mạnh Dật Thành sững sờ.

Cố Kim Vinh vỗ vai Mạnh Dật Thành. “Hậu sinh khả úy! Sử dụng thanh kiếm này cho thật tốt, tương lai vẫn phải nhờ cậy vào mấy đứa đấy.”

Mạnh Dật Thành cúi đầu thật sâu trước Cố Kim Vinh.

Cố Kim Vinh nhìn bóng lưng Mạnh Dật Thành, vẻ mặt u ám. Tiểu tử nhà họ Mạnh này có thể từ chối cám dỗ lớn như thế, nó sẽ có tiền đồ vô cùng rộng mở. Nghĩ đến dáng vẻ của Cố Thanh Dật bây giờ, ông chỉ cảm thấy buồn bã.

Cố Thanh Dật là người có thiên phú nhất về mặt kiếm đạo của nhà họ Cố mấy trăm năm nay, bí mật của Minh Tâm quyết không ai có thể lĩnh hội, nhưng sau khi Cố Thanh Dật xuất hiện, tất cả mọi người đều nghĩ chàng là niềm hy vọng của nhà họ Cố, có thể làm Minh Tâm quyết tỏa sáng rực rỡ. Bởi thế tài nguyên của nhà họ Cố gần như đều đổ nghiêng về chàng. Chàng cũng chưa từng khiến mọi người thất vọng. Cố Thanh Dật bị thương nặng như thế không chỉ là tổn thất của một mình chàng mà cả nhà họ Cố cũng có khả năng suy bại.

Cố Kim Vinh thở dài, đi đến cửa phòng Cố Thanh Dật, chẳng lẽ đây là vận mệnh của nhà họ Cố? Thanh Dật đã đạt đến tầng thứ bảy rồi, thậm chí còn có thể đạt đến cảnh giới huyền diệu của Minh Tâm quyết, chỉ đợi đại hội lựa chọn minh chủ võ lâm đến thì nhà họ Cố có thể quay trở lại thời kỳ huy hoàng nhất của Cố Mạc Sinh, nhưng bây giờ tất cả đã tan vỡ.

Âm Nguyệt giáo? Sắc mặt Cố Kim Vinh trở nên hung dữ, bây giờ tin tức giáo chủ Âm Nguyệt giáo đoạt đi Huyền Thiên quyết đã truyền ra ngoài, dù ngoại thế phỏng đoán thế nào thì đều chỉ chĩa mũi nhọn vào Âm Nguyệt giáo, có thể nghĩ mà biết được cám dỗ của thiên hạ đệ nhất kiếm quyết, nghe bảo mấy môn phái lớn đã định liên thủ đối phó Âm Nguyệt giáo rồi, một vài nhân sĩ giang hồ cũng đã có hành động.

Cố Kim Vinh hít sâu một hơi, bây giờ vẫn chưa phải lúc nhà họ Cố ra tay, nhưng nhà họ Cố có thể khuấy cho nước đục hơn, khiến Âm Nguyệt giáo không được sống dễ chịu.

Cố Kim Vinh chặn một đại phu lại, đối phương lắc đầu, lời ông ta nói đã khiến ông tê dại: kinh mạch đứt hết, có thể giữ được tính mạng đã khó lắm rồi, càng đừng nhắc đến chuyện có thể tiếp tục học võ.

Cố Kim Vinh chỉ cảm thấy thất vọng. Có điều nỗi thất vọng mấy ngày gần đây đã khiến ông tê dại rồi, vì thế ông phất tay, để đại phu rời đi.

Cố Kim Vinh đi vào phòng của Cố Thanh Dật. Bên trong nồng nặc mùi thuốc, Cố Thanh Dật nằm trên giường với khuôn mặt trắng bệch, chàng không chỉ bị nội thương mà ngoại thương cũng rất nghiêm trọng, khắp da thịt gần như đều có vết thương, chỗ sâu nhất chính là vết thương do một con dao đâm.

Cố Kim Vinh im lặng nhìn thiên tài ngã đài của nhà họ Cố, trông thấy Cố Thanh Dật lúc này vẫn còn cầm chặt thanh kiếm thì đôi mắt ông bất giác mờ đi.

Sau khi trở về, Cố Thanh Dật chỉ nói một câu: “Ông nội, tất cả là con tự làm tự chịu.”

Cố Kim Vinh biết, trong đó chắc chắn có ẩn tình. Ông bảo Mạnh Dật Thành mang Huyền Thiên kiếm đi, cũng có ý để Mạnh Dật Thành bảo vệ Cố Thanh Dật. Với tính cách của Mạnh Dật Thành, nếu cậu ta đã mang kiếm đi thì sẽ không nói những lời không nên nói nữa.

Cố Kim Vinh thở dài, bây giờ ông vẫn còn có thể bảo vệ Thanh Dật, sức khỏe của Thanh Dật không thể biến chuyển tốt, mấy người trong gia tộc chắc chắn sẽ không chịu để yên. Trước đây người ta kính trọng tộc nhân này là vì Cố Thanh Dật có thực lực, một khi Cố Thanh Dật mất đi giá trị đó, người ta đương nhiên sẽ không bảo sao nghe vậy nữa. Khi ấy, Thanh Dật sẽ tự sống thế nào?

Cố Kim Vinh nhắm mắt lại. Ông hối hận rồi, ông không nên để Thanh Dật đến nơi đó, được không bằng mất. Ngoại thế bây giờ khen ngợi Thanh Dật có phẩm hạnh cao quý, không sợ cái chết, một mình đuổi giáo chủ Âm Nguyệt giáo đi và còn bị thương, nhưng chút quầng sáng đó có thể dùng được bao lâu?

“Tộc trưởng.” Có gia đinh xông thẳng đến. “Có người đến bái kiến ngài.”

Cố Kim Vinh bực mình nhìn đối phương. “Người nào?”

“Ông ấy nói ông ấy là người của tộc Lưu Quang, nói là ngài nghe đến tên của ông ấy thì chắc chắn sẽ gặp ông ấy. Bây giờ ông ấy đang ở ngoài cổng…”

Cố Kim Vinh đứng bật dậy, xông ra khỏi phòng, đi thẳng ra ngoài cổng. Tộc nhân tộc Lưu Quang có y thuật tài ba. Lòng Cố Kim Vinh bỗng nóng hừng hực. Ông đã cử người đi nghe ngóng tin tức về người của tộc Lưu Quang từ lâu rồi, tin tức chính xác ông nhận được lại là không biết tộc nhân tộc Lưu Quang đã trải qua chuyện gì mà bây giờ không còn đi lại trong giang hồ nữa, trước đó Lưu Quang Ảnh cũng tình cờ xuất hiện và đã về Lưu Quang cốc từ lâu, bây giờ người của tộc Lưu Quang lại chủ động xuất hiện…

Bước chân của Cố Kim Vinh trở nên nhanh hơn.

oOo

Trước khi Lưu Quang Vân đến Cố gia sơn trang, tất cả mọi người đều cảm thấy Cố Thanh Dật đã tàn phế rồi, lịch sử của Cố gia sơn trang lại một lần nữa phải thay đổi, vô số tộc nhân đã có suy tính riêng, thậm chí có người đã gọi con cái thuộc thế hệ trẻ về Cố gia sơn trang, mong có thể bồi dưỡng. Nhưng Lưu Quang Vân đến đây, tất cả mọi người đều trầm mặc. Cố Thanh Dật gặp chuyện, họ chẳng vui vẻ là bao; Cố Thanh Dật có khả năng biến chuyển tốt, họ cũng chẳng lấy làm may mắn.

Khi tỉnh lại, Cố Thanh Dật chỉ cảm thấy cả người đau nhức. Nhưng chút đau đớn này chẳng là gì với chàng. Bạch Y Y là do chàng dẫn vào bí địa, chàng nên tự gánh lấy kết quả này. Mấy người Mạnh Dật Thành bình an ra ngoài, chàng đã hoàn thành trách nhiệm của mình; còn về bản thân chàng, chàng chẳng thể nào suy nghĩ, chàng còn có thể tiếp tục cầm thanh kiếm của mình được không?

Nếu chàng trở thành một người tàn phế thì còn có tư cách dùng thanh kiếm này ư?

“Yên nào.”

Bấy giờ Cố Thanh Dật mới nhận ra trong phòng còn có người khác. Trên người chàng cắm rất nhiều cây kim.

Lưu Quang Vân cắm cây kim cuối cùng rồi mới nhìn chàng, phát hiện ánh mắt chàng rất bình tĩnh thì không khỏi thầm gật gù.

“Cậu muốn ổn định vết thương làm một người bình thường, hay muốn dùng kiếm như trước đây?”

Ánh mắt Cố Thanh Dật cuối cùng đã có thần thái. “Ta còn có thể dùng kiếm ư?”

“Cần trải qua nỗi đau khó mà tưởng tượng nổi.”

Cố Thanh Dật hơi kích động muốn ngồi dậy, những cây kim trên người chàng cũng dao động theo. Cảnh tượng rất kỳ dị, cũng rất đáng sợ. “Chỉ cần có thể dùng kiếm, dù phải đánh đổi gì, ta cũng cam tâm tình nguyện.”

Nếu là người khác, có lẽ Lưu Quang Vân sẽ nghi ngờ đối phương không biết nỗi đau đó rốt cuộc khó chịu đựng nhường nào. Nhưng không rõ tại sao, ông tin rằng thanh niên này có thể chịu đựng được nỗi đau vô nhân tính đó.

“Được.”

oOo

Lưu Quang Vân và Lưu Quang Ảnh bàn bạc về phương án chữa trị cho Cố Thanh Dật. Muốn nối lại những kinh mạch đã đứt thì không khó với họ, chỗ khó chính là để Cố Thanh Dật có thể cầm lại kiếm. Chuyện này phải dùng phương pháp không bình thường, đó là để kinh mạch sống lại. Vậy thì phải phá hủy rồi cho sinh trưởng lại, cứ thế đắp nặn lại kinh mạch, nỗi đau khổ trong đó người bình thường không thể tưởng tượng nổi.

Lưu Quang Ảnh nhìn sư huynh của mình. Cả đời này Lưu Quang Vân đều nghiên cứu các loại vết thương và bệnh tật, thứ ông trân quý nhất là những dược liệu đó, nhưng bây giờ Lưu Quang Vân đã lấy hết chỗ dược liệu mình cất giữ ra.

“Sư huynh, chuyện này không liên quan đến huynh, huynh không cần phải áy náy đâu.” Sắc mặt Lưu Quang Ảnh không dễ coi cho lắm.

Lưu Quang Vân cười khổ. “Y thuật và trận pháp của ả đều do ta dạy, sao có thể không liên quan đến ta?”

“Huynh đã cắt đứt quan hệ thầy trò với ả rồi mà?”

Lưu Quang Vân trầm mặc.

Sắc mặt Lưu Quang Ảnh cũng sa sầm. “Sư huynh, huynh muốn chữa trị cho Cố thiếu chủ, đệ không có ý kiến, vì dù gì cậu ấy cũng giống huynh, đều là người bị con yêu nữ kia hại. Nhưng huynh không cần phải đền tội thay ả, hai người đã không còn quan hệ gì từ lâu, ả là ả, huynh là huynh, tâm thuật ả bất chính, huynh không cần phải vì thế mà áy náy bất an.”

“Ta biết.”

Lưu Quang Ảnh nén một cái thở dài, nếu không phải vì sư huynh cần mình giúp, có lẽ mình cũng không thể tra hỏi sư huynh chuyện xảy ra năm xưa.

Trong khoảng thời gian tiếp theo, Cố Thanh Dật ngày ngày ngâm mình trong nước thuốc. Nước thuốc nóng rẫy, thiêu đốt da thịt chàng, nhưng chàng như thể không hề hấn gì, không ho he một tiếng, chỉ có chăm chú quan sát mới có thể nhìn thấy những giọt mồ hôi lạnh nhẫn nhịn của chàng chảy vào trong nước thuốc cũng trở nên nóng rực.

Ngâm nước thuốc một tháng liên tục, Cố Thanh Dật không kêu không rên, chỉ khi đau đến đỉnh điểm, môi chàng bị cắn nhiều lần, cơ thể run bần bật, nhưng chàng không chạy trốn.

Sự kiên trì của Cố Thanh Dật khiến Lưu Quang Ảnh và Lưu Quang Vân đều chẳng biết nói gì.

Ngày ngâm thuốc cuối cùng, khuôn mặt Cố Thanh Dật không có vẻ hoan hỉ vì được giải phóng mà là một kiểu tê dại với nỗi đau. Bây giờ chàng đã có thể chịu đựng được nỗi đau thấu tim đó rồi, kể cả là thấm tận xương tủy, giày vò tâm can.

Chàng mở mắt, phát hiện Lưu Quang Vân nhìn mình với khuôn mặt trầm tư. “Đa tạ ngài, những ngày này đã khiến ngài nhọc lòng rồi.”

Lưu Quang Vân thở dài một hơi. “Sau khi vết thương khỏi, đừng vội vã dùng kiếm, kinh mạch của cậu vẫn cần phải tĩnh dưỡng nửa năm.”

“Xin ghi nhớ lời dạy của tiền bối.”

Lưu Quang Vân do dự một thoáng, có vẻ rơi vào nỗi băn khoăn nào đó.

Song Cố Thanh Dật trông đầy bình thản. “Tiền bối Lưu Quang có gì muốn nói thì xin cứ nói thẳng ạ.”

“Mỗi người chúng ta đều có thân phận và vị trí của mình, ở vị trí nào có công việc đó, rất nhiều chuyện là bắt buộc, bởi suy cho cùng chúng ta cũng phải gánh lấy trách nhiệm của mình. Cho nên, rất nhiều chuyện, không cần phải so đo quá nhiều.”

Cố Thanh Dật hơi nhíu mày, có vẻ khó hiểu.

Lưu Quang Vân nhìn chàng. “Ả từng là đồ đệ của ta.”

Ả này là ai, Lưu Quang Vân tin rằng chàng chắc chắn hiểu được. Bởi vì cơ thể chàng thoáng cứng đờ theo bản năng, nét mặt tuy không thay đổi nhưng không có nghĩa là chàng thật sự không lưu tâm.

Cố Thanh Dật: “Mỗi người đều phải gánh chịu kết quả từ việc mình từng làm, đây là kết quả của vãn bối, vãn bối chấp nhận.”

Lưu Quang Vân sững sờ, ông tưởng mình sẽ bị khiển trách, sẽ bị chỉ trích, thậm chí bị mắng chửi. Bởi dẫu sao trong mắt người chính phái, người đó cũng là người mà ai ai cũng muốn giết, song không ngờ chàng lại có phản ứng này.

Cố Thanh Dật thấy trái tim mình trở nên bình lặng, nơi đó trống rỗng, mà dường như lại đầy ứ.

Không yêu, cũng chẳng hận.

oOo

Cơ thể Cố Thanh Dật còn cần tĩnh dưỡng nửa năm thì chàng mới có thể cầm lại kiếm. Đối với kiếm khách coi kiếm là sinh mạng, đối với chàng, đây mới là sự tra tấn khó chịu nhất. Cho dù biết Cố Thanh Dật có ý chí kiên định, có khả năng tự kiềm chế đáng kinh ngạc nhưng Lưu Quang Vân vẫn không nhịn được mà dặn dò chàng nhiều lần là phải nhẫn nại nửa năm, cơ thể quan trọng nhất, đừng vì cái nhỏ mà mất cái lớn.

Khi sức khỏe của Cố Thanh Dật phục hồi, mấy người Mạnh Dật Thành đều đến Cố gia sơn trang thăm chàng. Đó có lẽ là vì thật lòng lo lắng cho sức khỏe của Cố Thanh Dật, cũng muốn nói với mọi người rằng dù Cố Thanh Dật trở thành thế nào thì mấy người họ đều không rời không bỏ Cố Thanh Dật, những chi khác của nhà họ Cố muốn nhân đây mà toan tính gì đó thì cũng phải cân nhắc.

Nếu có tin đồn rằng trong nhà họ Cố có người khinh thường Cố Thanh Dật vì thương thế của chàng thì sẽ có người truyền tin cho họ.

Nhưng rất rõ ràng, chuyện khiến mấy người Mạnh Dật Thành lo lắng nhất không xảy ra, ở nhà họ Cố, Cố Thanh Dật vẫn nhận được đãi ngộ cao nhất.

Nguyên nhân trong đó rất phức tạp, có liên quan đến tin đồn Cố Thanh Dật một mình đuổi giáo chủ Âm Nguyệt giáo đi, lại càng có liên quan đến việc kinh mạch của Cố Thanh Dật đã phục hồi, nếu không cho dù chàng có công lao lớn hơn nữa thì cũng không thể nhận được đãi ngộ của người đứng đầu nhà họ Cố.

Ngoài Cố Thanh Dật, không ai trong nhà họ Cố có thể luyện Minh Tâm quyết đến tầng thứ sáu, huống hồ chàng còn luyện đến tầng thứ bảy, còn có thiên phú kiếm đạo hơn cả Cố Mạc Sinh. Người như vậy chỉ cần không phải là không còn một chút xíu hy vọng nào thì nhà họ Cố không thể từ bỏ.

Bây giờ tuy Cố Thanh Dật chưa hoàn toàn bình phục nhưng đã có thể xuống giường đi lại như bình thường, chàng đích thân tiếp mấy người Mạnh Dật Thành.

Mạnh Dật Thành quan sát Cố Thanh Dật một lúc. “May là huynh không có trở ngại lớn gì, nếu không ta sẽ tiếc nuối cả đời mất. Huynh phải nghỉ ngơi cho tốt, sau khi khôi phục võ công, chúng ta lại đấu một trận cho hẳn hoi.”

Cố Thanh Dật gật đầu. “Chắc chắn sẽ không phụ sự mong đợi của huynh.”

Mạnh Dật Thành ngẫm nghĩ. “Những ngày này huynh trị thương, có lẽ vẫn chưa biết được vài chuyện. Bây giờ những nhân sĩ võ lâm đó như điên cuồng vậy, tất cả đều tự bắt đầu tấn công Âm Nguyệt giáo, các môn phái lớn cũng có thái độ ủng hộ, bây giờ đều liên hợp lại muốn bắt gọn Âm Nguyệt giáo.”

Cố Thanh Dật hơi cau mày, xảy ra hiện tượng “đoàn kết” như vậy chắc chắn có liên quan đến Huyền Thiên quyết, điều quan trọng hơn là nhà họ Cố chắc chắn đã thêm dầu vào lửa.

Khi Cố Thanh Dật bị thương, kinh mạch đứt hết, có thể ngẫm được Cố Kim Vinh phẫn nộ đến mức nào, ông chắc chắn sẽ không tiếc mọi giá mà đối phó người của Âm Nguyệt giáo.

Phương Hinh Điềm không hiểu tại sao khuôn mặt Cố Thanh Dật và Mạnh Dật Thành không nở nụ cười, bèn hỏi dò: “Đây không phải chuyện tốt ư?”

Trình Ứng Phong không nhịn được mà trợn mắt, cơ thể nghiêng về phía Phương Hinh Điềm. “Cô ngốc hả? Quên chuyện chúng ta ở trấn Lâm Ngọc à…”

“Huynh mới ngốc ấy, cả nhà huynh đều ngốc.”

“Cô dám mắng cha mẹ ta?”

“Ta… ta… ta chỉ muốn mắng huynh thôi.”

Trình Ứng Phong và Phương Hinh Điềm mắt to nhìn mắt nhỏ như đang đấu mắt, Phương Hinh Điềm lại trợn trừng mắt mình.

Đới Mộng Tình nhìn họ, vừa thấy buồn cười lại hơi hâm mộ. “Điềm Điềm khẩu xà tâm phật, có phải huynh không biết đâu, huynh lại còn cố ý cáu kỉnh với muội ấy làm gì.”

“Đúng đấy, huynh ấy cố ý mắng muội ngốc.”

“Đó là vì cô vốn đã ngốc rồi.”



Phương Hinh Điềm hừ mạnh, quay sang Đới Mộng Tình. “Biểu tỷ, sao chuyện đó lại không tốt?”

“Ở trấn Lâm Ngọc, những việc Âm Nguyệt giáo làm bề ngoài thì cũng rất tốt, nhưng lại làm hại người vô tội, khiến một vài người mắc tội không đáng chết cũng phải chết. Cùng đạo lý đó, bây giờ mọi người muốn bắt được người của Âm Nguyệt giáo thì liệu có liên lụy đến nhiều người vô tội không?” Đới Mộng Tình thở dài. “Không biết bao nhiêu cô gái vô tội sẽ bị liên lụy nữa.”

Bấy giờ Phương Hinh Điềm mới gật đầu nửa hiểu nửa không, bày tỏ mình đã hiểu.

Cố Thanh Dật cũng tỏ ra ưu tư, nhưng vì sức khỏe nên có lẽ chàng không thể tham dự những chuyện này rồi. “Dật Thành và Ứng Phong, những chuyện này hai huynh để ý nhiều hơn nhé.”

Mạnh Dật Thành và Trình Ứng Phong đều đồng ý.

Mạnh Dật Thành uống trà mà Cố Thanh Dật đích thân pha. “Đúng rồi, còn có chuyện quên nói cho huynh, đại hội minh chủ võ lâm bị hủy rồi. Ý của Lục minh chủ là bây giờ nên một lòng đối phó Âm Nguyệt giáo, sau khi giải quyết chuyện của Âm Nguyệt giáo thì lại cân nhắc đến chuyện lựa chọn minh chủ võ lâm.”

Cố Thanh Dật nghe vậy thì ngẩn người. “Chuyện này e là không thỏa đáng.”

Lục Tiến An không phải người theo đuổi danh lợi, trong thời gian làm minh chủ võ lâm cũng chưa từng khoe mẽ, vậy thì ông đưa ra quyết định này rất có khả năng là vì Cố Thanh Dật. Ai cũng biết, nếu bây giờ tổ chức đại hội minh chủ võ lâm để lựa chọn minh chủ võ lâm mới thì với tình trạng sức khỏe hiện giờ, Cố Thanh Dật chắc chắn không thể nào thắng. Nhưng Lục Tiến An làm thế thì tương đương với việc cho Cố Thanh Dật thời gian hồi phục sức khỏe và khôi phục công lực.

“Không có gì không thỏa đáng cả.” Mạnh Dật Thành cười, khóe miệng cong lên, mặt đầy tự tin. “Ta muốn đường đường chính chính đánh bại huynh.”

“Muốn quyết đấu thì lúc nào cũng được, không cần chọn vào thời điểm đó.”

Mạnh Dật Thành thở dài. “Dù sao thì bây giờ cũng là như thế đó, ta chỉ thông báo cho huynh một tiếng thôi.”

Nhà họ Cố đồng ý, nhà họ Mạnh cũng đồng ý, những người khác đương nhiên không có lý lẽ nào để phản đối.

Phương Hinh Điềm thấy họ đang bàn chính sự, bấy giờ thực sự không nhịn được nữa. “Cố đại ca, sức khỏe của huynh hồi phục kha khá rồi chứ?”

Cố Thanh Dật gật đầu.

“Thế lúc nào huynh sẽ đi cứu Y Y vậy?”

Phương Hinh Điềm vừa nói ra lời này, sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi. Nàng ta hoàn toàn không biết mình đã nói gì sai, chỉ cảm thấy mọi người đều kỳ lạ. Nhưng trước khi về nhà, họ còn dặn dò nàng đừng nhắc đến chuyện của Bạch Y Y.

“Điềm Điềm!” Đới Mộng Tình vội gọi Phương Hinh Điềm.

Với bên ngoài, mấy người Mạnh Dật Thành đều nói là người của Âm Nguyệt giáo không biết đã dùng thủ đoạn gì mà mở ra một con đường khác để vào chỗ của Lăng Huyền Thiên, họ chưa từng nhắc đến Bạch Y Y, nếu không những ai hơi có ý xấu đều sẽ nảy sinh nghi ngờ.

Họ đều không muốn gây thêm rắc rối cho Cố Thanh Dật, cho dù Cố Thanh Dật không có quá nhiều liên quan đến Bạch Y Y nhưng nếu bị người có ý xấu lợi dụng thì chẳng thể giải thích rõ ràng được, sẽ để lại một vết đen cho Cố Thanh Dật.

Sắc mặt Cố Thanh Dật không thay đổi, chàng khẽ nói: “Không cần cứu nữa.”

“Tại sao?” Phương Hinh Điềm ngây ngốc hỏi.

“Nàng chết rồi.”

Phương Hinh Điềm trợn tròn mắt không dám tin, sau đó như hiểu ra lý do mọi người không nhắc đến Bạch Y Y. Cũng phải, nàng yếu ớt như thế, có lẽ vào khoảnh khắc giáo chủ Âm Nguyệt giáo xuất hiện, nàng đã chết rồi.

Mấy người Mạnh Dật Thành im lặng.



Trong thời gian Cố Thanh Dật dưỡng thương, chàng đặt thanh kiếm của mình ở đầu giường, mỗi ngày đều nhìn nó những mấy canh giờ.

Sau khi hay tin, Cố Kim Vinh sợ chàng không nhịn nổi mà động vào kiếm, kết quả là chàng chỉ nhìn mà thôi. Điều này khiến Cố Kim Vinh yên tâm hơn rất nhiều, cũng từ bỏ ý định thu hồi kiếm của chàng về cấm địa.

Trong thời gian này, Lưu Quang Vân đến thăm Cố Thanh Dật mấy lần, lần nào cũng nói sức khỏe của Cố Thanh Dật càng ngày càng tốt rồi, điều này khiến Cố Kim Vinh lại càng vui.

Thi thoảng mấy người Mạnh Dật Thành cũng đến, nhưng người đến nhà họ Cố nhiều nhất là Đới Mộng Tình.

Cố Kim Vinh cũng nhận ra điều gì, hôm nay sau khi Đới Mộng Tình ra về, ông chủ động tìm Cố Thanh Dật nói chuyện. “Thanh Dật, con có suy nghĩ gì với Mộng Tình?”

“Ông nội, bây giờ con không muốn nghĩ đến những chuyện đó.”

“Thế sau này thì sao?”

“Mộng Tình là một cô gái tốt, nhưng không hợp với con.”

Cố Kim Vinh hé miệng, cuối cùng không nói gì nữa. Tuy ông muốn khuyên Cố Thanh Dật rằng liên hôn với nhà họ Đới có lợi cho họ, nhưng ông thầm biết cậu cháu trai này là người cố chấp thế nào, lời đến bên miệng rồi nhưng ông vẫn phải từ bỏ.

Lúc rời đi, Cố Kim Vinh quay đầu nhìn bóng dáng Cố Thanh Dật. Sự thịnh suy của nhà họ Cố, sau này giao vào tay chàng rồi.

Sau đó, Đới Mộng Tình lại đến nhà họ Cố, lần này không biết Cố Thanh Dật đã nói gì với nàng mà Đới Mộng Tình không còn đến nhà họ Cố nữa.

Hai năm sau, Đới Mộng Tình làm vợ Mạnh Dật Thành, Phương Hinh Điềm cũng kết hôn với Trình Ứng Phong. Một nhóm năm người, chỉ còn Cố Thanh Dật vẫn cô đơn lẻ bóng.

oOo

Ba năm sau…

Trong ba năm nay, ngoài chuyện liên hôn của các gia tộc lớn, phần nhiều là võ lâm đồng đạo đoàn kết một lòng, chung tay đối phó Âm Nguyệt giáo. Ngoài một vài người ban đầu làm người vô tội bị thương để đạt được mục đích thì về sau không xuất hiện cảnh tượng đó nữa.

Các môn phái và gia tộc lớn đều liên hợp lại, lấy lợi ích to lớn làm cám dỗ, khiến không ít người liên lạc trung gian của Âm Nguyệt giáo phản bội, nhờ những cô gái ở tầng thấp của Âm Nguyệt giáo này mà dần dần lần được đến tầng cao, sau đó nắm bắt được những mấy tụ điểm và đại bản doanh của Âm Nguyệt giáo.

Mọi người chưa từng liên hợp như thế, lấy khẩu hiệu trả lại sự yên bình cho võ lâm, muốn nhổ tận gốc Âm Nguyệt giáo.

Ba năm nay, đồng bào chính đạo có thu hoạch rõ rệt, không chỉ đập tan các cứ điểm của Âm Nguyệt giáo mà thậm chí còn lấy lại được một phần Huyền Thiên quyết. Phần này do các môn phái và gia tộc lớn phân xử, công khai cho võ lâm đồng đạo, ai ai cũng có thể học tập.

Bỗng chốc, các nhân sĩ giang hồ đều vui mừng hân hoan.

Đúng lúc này, minh chủ võ lâm Lục Tiến An tuyên bố với bên ngoài là đã bắt được hai trợ thủ đắc lực có quyền cao chức trọng của giáo chủ Âm Nguyệt giáo, tin rằng không lâu nữa họ sẽ bắt được giáo chủ Âm Nguyệt giáo, hoàn toàn nhổ bỏ nhọt độc này.

Đại hội minh chủ võ lâm trì hoãn ba năm cũng mở màn vào lúc này.

Các môn phái và gia tộc lần lượt cử những đệ tử ưu tú xuất sắc đến tỉ võ, đồng thời tuyên bố với bên ngoài là đã lần lượt bắt được minh chủ và ám chủ của Âm Nguyệt giáo, vào ngày quyết định minh chủ võ lâm, minh chủ võ lâm mới sẽ đích thân giết hai kẻ đó.

Đây là nói rõ với giáo chủ Âm Nguyệt giáo rằng: hoặc cứ trơ mắt nhìn trợ thủ đắc lực của mình bị giết, hoặc là xuất hiện và đích thân cứu chúng.

Nếu giáo chủ Âm Nguyệt giáo không xuất hiện thì sau này còn ai dám theo ả nữa? Cho dù ả vẫn còn sống thì cũng không thể dẫn dắt Âm Nguyệt giáo đến độ cao trong quá khứ.

oOo

Đại hội minh chủ võ lâm.

Trận quyết chiến cuối cùng là giữa Mạnh Dật Thành và Cố Thanh Dật. Vì đây là kết quả sau nhiều lần và nhiều ngày giao chiến nên không có chuyện có ai đó không phục. Có điều mọi người sẽ phát ra tiếng cảm thán “quả nhiên là thế”. Trước đây hai người này có tiếng tăm nhất, vốn còn tưởng chuyện Cố Thanh Dật bị thương ba năm trước sẽ khiến chàng rớt đài, không ngờ kiếm của chàng vẫn sắc bén như thuở xưa.

Mạnh Dật Thành và Cố Thanh Dật không sử dụng Huyền Thiên quyết, cho dù Huyền Thiên quyết đã được công khai, Mạnh Dật Thành sử dụng Huyền Thiên kiếm cũng chỉ bởi nó thực sự là một thanh kiếm tốt mà thôi. Mạnh Dật Thành dùng Hàn Băng quyết, Cố Thanh Dật sử dụng Minh Tâm quyết, đây chính là những kiếm quyết giúp hai gia tộc đứng vững bao nhiêu năm nay.

Bây giờ có thể trông thấy hai người thừa kế của nhà họ Mạnh và nhà họ Cố sử dụng kiếm quyết của bản thân chính là một cơ hội học tập và thưởng thức hiếm có của những ai ngồi đây.

Cả Hàn Băng quyết và Minh Tâm quyết đều là kiếm quyết nổi tiếng trên giang hồ, ba tầng dưới chỉ làng nhàng, ba tầng trên đều cần bản thân lĩnh hội, mỗi người lĩnh hội mỗi khác, cho nên kiếm ý cũng khác.

Mạnh Dật Thành và Cố Thanh Dật đồng thời lên đài.

“Ta đợi ngày này lâu lắm rồi.” Trì hoãn cái là ba năm.

Mạnh Dật Thành cười nhìn Cố Thanh Dật. Ba năm nay, Cố Thanh Dật lại càng lạnh lùng, nhưng bàn tay cầm kiếm lại càng vững vàng.

“Cũng vậy.”

Cố Thanh Dật nói xong, hai người cùng rút kiếm. Ban đầu họ đều sử dụng ba thức đầu tiên trong kiếm quyết của mình. Chiêu kiếm mà mọi người nghĩ là tầm thường được họ sử dụng lại tỏa ra sát ý mãnh liệt.

Mọi người vây xem gần như kích động đứng dậy, đây mới là kiếm đạo, kiếm đạo thực sự, cho dù kiếm thức đơn giản hơn nữa thì cũng có uy lực vô biên.

Người tự hào nhất là người nhà họ Cố và nhà họ Mạnh, có hậu nhân có thiên phú như vậy đã đủ để gia tộc đứng vững trăm năm rồi.

Trên đài sát khí ngùn ngụt tựa như va chạm của băng và lửa, ánh đao bóng kiếm, bóng kiếm hóa thành sương trắng khiến mọi người không nhìn rõ được những chiêu thức của họ.



Bên võ đài có hai nữ tử bị trói vào cột, hai nữ tử đều hoa nhường nguyệt thẹn, trông yếu ớt mà xinh đẹp, song lại không có ai dám xem thường chúng. Chúng chính là minh chủ và ám chủ khiến mọi người khiếp đảm của Âm Nguyệt giáo. Chúng đã bị cho dùng thuốc đặc biệt, cả người chẳng thể cử động.

Chúng nhìn tình hình trên đài, bỗng rất lo lắng, hai người này càng ngày càng mạnh, giáo chủ có thể đối phó được họ hay không?



Trời tối, Cố Thanh Dật và Mạnh Dật Thành vẫn đánh nhau khó mà phân tách, Minh Tâm quyết của Cố Thanh Dật đã đạt đến tầng thứ chín, Mạnh Dật Thành cũng chẳng khác là bao, tầng thứ chín Hàn Băng quyết.

“Thức thứ chín Hàn Băng quyết.” Mạnh Dật Thành vừa hạ kiếm, kiếm khí tung hoành, nơi mà kiếm khí đi qua nhanh chóng ngưng kết thành băng, bao vây Cố Thanh Dật từ trong ra ngoài.

Cố Thanh Dật cầm Thanh Nguyệt kiếm, chém một kiếm lên trời, như nhờ ánh sáng của trăng, dưới kiếm này, băng lạnh tan từng tấc.

Mạnh Dật Thành cầm kiếm, lùi hai bước về sau, tay phải lau máu nơi khóe miệng, tuy đã thua nhưng chàng lại cười. “Sảng khoái, đúng là sảng khoái.”

Cố Thanh Dật cũng cười, trong cuộc đời mà có được đối thủ hiểu mình như thế là chuyện hiếm có nhường nào?

Tuy Mạnh Dật Thành đã thua nhưng người nhà họ Mạnh lại không hề có sắc mặt khó coi, bởi dẫu sao trận đấu này Mạnh Dật Thành chỉ thua nhẹ thôi, nhưng hễ là người từng xem trận đấu này thì sẽ biết thiên phú của Mạnh Dật Thành giỏi như thế nào, địa vị của nhà họ Mạnh cũng được nâng cao, dù rằng không có được chức minh chủ võ lâm.

Lục Tiến An cũng thở phào một hơi. Ông sợ thương thế ba năm trước sẽ ảnh hưởng đến lần đấu này của Cố Thanh Dật, không ngờ Cố Thanh Dật bây giờ còn lợi hại hơn ba năm trước nhiều.

Xem ra có vài chuyện chưa hẳn là họa. Cố Kim Vinh nói sau đại nạn đó Cố Thanh Dật đắp nặn lại kinh mạch, ngược lại căn cơ vững vàng hơn, khi ấy Lục Tiến An còn ôm hoài nghi, bây giờ mới biết đó quả thực là sự thật.

Người được chọn làm minh chủ võ lâm đương nhiên đã rõ ràng.

Lục Tiến An toan đi lên đài phát biểu thì đúng lúc này, một trận gió thổi tới, vô số cánh hoa hồng phấn rơi xuống tạo ra một trận mưa hoa dưới không trung. Trong cánh hoa, nữ tử giẫm hoa mà đến, tựa như tiên tử nhân gian, nhẹ nhàng lướt tới.

“Trận đấu vô vị này cuối cùng cũng kết thúc rồi.” Nữ tử đáp xuống đất, cười thản nhiên, song sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành lại khiến người ta không nỡ so đo lời nói vô lễ của nàng.

Tất cả mọi người đều nhìn nàng.

Có người cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng: “Cô là ai?”

Càng nhiều người đang xì xầm, nữ tử này rốt cuộc là ai, chạy đến đây làm gì, lại còn nói là trận đấu giữa Cố Thanh Dật và Mạnh Dật Thành rất vô vị, nàng hoàn toàn không hiểu hay là còn lợi hại hơn hai người đó?

“Không phải các người mời ta đến hay sao?” Bạch Y Y quét mắt nhìn mọi người. “Ta tưởng các người bắt tì nữ của ta là để bức ép ta xuất hiện chứ, xem ra ta hiểu lầm rồi à?”

Bạch Y Y cười khẽ nói: “Nếu là hiểu lầm, vậy thì ta không so đo với các người nữa.”

Tì nữ? Mời nàng xuất hiện?

Người này…

Chẳng lẽ là giáo chủ Âm Nguyệt giáo? Họ đều nghĩ giáo chủ của Âm Nguyệt giáo sẽ là một yêu nữ già hay một đại ma đầu, dù thế nào cũng chẳng ngờ sẽ là một nữ tử trẻ trung xinh đẹp như thế, trên người không chỉ không có tà khí khiến người ta căm ghét mà ngược lại còn tung bay tiên khí.

Bỗng chốc, mọi người không nói gì nữa.

Khắc tiếp theo, Bạch Y Y đã xuất hiện bên cạnh Minh Hy và Ám Nguyệt, dáng hình đó nhanh nhẹn đến mức khiến người ta hoàn toàn không trông thấy. Vào lúc này, không còn ai nghi ngờ thân phận của nàng nữa. Nàng quả nhiên chính là giáo chủ Âm Nguyệt giáo, nữ ma đầu giết người không chớp mắt.

Lúc thấy Bạch Y Y, Minh Hy và Ám Nguyệt đều không khỏi đỏ hoe mắt.

“Giáo chủ, người không nên đến đây.” Minh Hy nhìn đám người như hổ canh mồi bên ngoài.

“Tránh được mùng một, không tránh được mười lăm.” Bạch Y Y thờ ơ, ném hai viên thuốc vào miệng Minh Hy và Ám Nguyệt theo thân thủ của họ, chỉ cần khôi phục công lực, phần lớn mọi người đều không phải đối thủ của họ. “Hai ngươi yên tâm, ta đã trả thù cho hai ngươi rồi.”

Âm Nguyệt giáo phát triển bao nhiêu năm nay, nếu không xuất hiện phản đồ thì đâu có chuyện ngay cả Minh Hy và Ám Nguyệt cũng bị đám người này bắt.

Tả hữu hộ pháp của nàng thể hiện rất tốt, ngay cả nàng cũng chẳng ngờ hai người đó lại phản bội họ. Bảo sao Âm Nguyệt giáo rút lui thế nào cũng bị người ta tìm được đại bản doanh.

Còn lý do mà tả hữu hộ pháp làm thế ư?

Trước khi chúng chết, Bạch Y Y vẫn hân hạnh lắng nghe nguyên do. Chúng trách nàng mang đến nguy cơ diệt giáo cho Âm Nguyệt giáo, đây đều là chuyện gây ra bởi sự tùy hứng của nàng, nàng cứ đòi lấy được Huyền Thiên quyết, nếu không thì sao có thể khiến người trong võ lâm đều chung tay diệt trừ Âm Nguyệt giáo?

Bạch Y Y nàng mới là tội nhân của Âm Nguyệt giáo, chúng chỉ đang trừ hại cho giáo thôi.

Minh Hy và Ám Nguyệt vừa nghe đã hiểu được ý của Bạch Y Y, tả hữu hộ pháp đã chết, họ đương nhiên sẽ không thương xót, sự phản bội của hai người đó không biết đã hại chết bao nhiêu chị em rồi.

Bạch Y Y xoay người qua, cười nhìn Lục Tiến An. “Hai tì nữ của ta được chăm sóc khá tốt đấy, xem ra thật sự chỉ là hiểu lầm thôi. Nếu đã là hiểu lầm thì phiền các người tiếp tục chăm sóc họ, ta cáo biệt tại đây nhé.”

Khi Bạch Y Y xoay người toan rời đi, Lục Tiến An ngăn nàng lại, cười nói, để người phụ nữ này đến thỏa thích, coi họ thành cái gì?

“Chỉ dựa vào ông mà muốn giữ ta lại?” Bạch Y Y nở nụ cười khinh khỉnh.

Thiên Triền đai tung ra quấn lấy kiếm của Lục Tiến An, mọi người thấy vậy thì thấp thỏm trong lòng. Không phải họ xem thường Bạch Y Y, chỉ là nàng trẻ tuổi như vậy, khiến người ta bất giác nghĩ là nàng chẳng thể có được thành tựu quá lớn về mặt kiếm đạo. Nhưng Thiên Triền đai của nàng vừa được tung ra thì đã có thể ngăn cản Lục Tiến An…

Thế hệ trẻ bây giờ quả nhiên tài giỏi.

Đúng lúc này, một đường kiếm khí sắc bén đánh tới, bức Bạch Y Y không thể không thu Thiên Triền đai lại.

Bạch Y Y nghiêng người, nhìn sang chủ nhân của đường kiếm khí là Cố Thanh Dật.

Nàng nheo mắt, đúng là đã lâu không gặp rồi.

Ánh mắt Cố Thanh Dật nhìn nàng, lạnh tựa sương băng. “Nếu đã đến thì đừng đi nữa.”

Bạch Y Y cười khẽ. “Huynh thích ta đến vậy cơ à, vừa trông thấy ta đã muốn giữ ta lại không cho ta đi rồi. Nhiều người muốn giữ ta lại lắm, đáng tiếc tất cả đều thành cô hồn dã quỷ rồi.”

Cố Thanh Dật bặm môi, chẳng hề có ý định giao lưu với nàng, cầm luôn kiếm chĩa vào nàng. Ngày hôm nay, hai người họ không chết không thôi.

“Chà…” Bạch Y Y nhảy thẳng tới, Thiên Triền đai cũng lập tức tung ra, chống lại kiếm khí của Cố Thanh Dật, vậy mà không ai được lợi cả. “Hôm nay để ta mở mang về Minh Tâm quyết của nhà họ Cố các người đi, đừng có khiến ta thất vọng đấy.”

Sau khi Bạch Y Y bắt đầu dồn hết sức mà xông lên, Cố Thanh Dật đương nhiên cũng vậy.

Những người vốn muốn chạy trốn lúc này lại không nỡ rời đi, tại sao họ cảm thấy trận đấu của Cố Thanh Dật và yêu nữ ma giáo kia còn kịch liệt và nguy hiểm hơn trận vừa nãy chứ?

Mạnh Dật Thành quan sát ở một bên không khỏi cầm chặt kiếm. Cố Thanh Dật vẫn sử dụng Minh Tâm quyết, nhưng chiêu kiếm đã hoàn toàn khác, rất rõ ràng, nó còn có sức sát thương hơn.

Vừa nãy thực ra Cố Thanh Dật không dùng hết công phu ư?

Mạnh Dật Thành không khỏi thở dài, song lại chẳng mấy ghen tị, sau khi Cố Thanh Dật bị thương, kiếm đạo đã lên một tầng mới, khả năng lĩnh hội càng mạnh hơn. Mạnh Dật Thành ôm thái độ học hỏi mà quan sát hai người họ tỉ võ.

Chiêu kiếm mà Bạch Y Y sử dụng có vẻ là Huyền Thiên kiếm, mà dường như lại không phải.

Mạnh Dật Thành nhìn mà tim đập thình thịch, ả đàn bà này thật sự không thể không loại trừ.

Huyền Thiên quyết của Lăng Huyền Thiên, vậy mà nàng có thể thay đổi, chiêu kiếm có sức sát thương hơn, cũng có sức tấn công hơn…

Đây mới là trận quyết đấu của những thiên tài thực thụ ư?

“Ả dùng Huyền Thiên quyết à?”

“Nhìn thì giống, mà hình như lại không giống.”

“Chẳng lẽ ả không học được tinh túy của nó?”

Một ông lão lắc đầu. “Ả đàn bà này…”

Quá có thiên phú, đáng tiếc lại không đi con đường chính đạo.

Bạch Y Y tận dụng ba năm nay để hoàn toàn kết hợp Huyền Thiên quyết và Vô Ảnh quyết lại với nhau, hữu hình như vô hình, vô hình lại tựa hữu hình, chiêu kiếm thật thật giả giả, khiến người ta chẳng thể nắm bắt, vì thế đã hình thành chiêu kiếm kỳ dị mà nguy hiểm.

Bạch Y Y nheo mắt, cứ để người trước mặt thử sự lợi hại của Huyền Ảnh quyết của nàng đi!

Đây là vinh hạnh của chàng.

Chỗ lợi hại nhất của Huyền Ảnh quyết chính là hoàn toàn không phân rõ được hư và thực. Bạch Y Y cầm Thiên Triền đai trên tay, sợi đai màu trắng đó như bay nhảy giữa trời, những nơi nó đi qua đều tan thành bụi, khó mà tưởng tượng người bị đòn như vậy tấn công thì sẽ thế nào.

Động tác vung kiếm của Cố Thanh Dật cũng càng lúc càng nhanh.

Thức thứ tư, thức thứ năm?

Đều không phải, chàng kết hợp thức thứ tư và thức thứ năm, thức thứ tư và thức thứ sáu, thức thứ năm và thức thứ sáu, cứ lặp lại như thế, mãi cho đến thức thứ chín, chồng chéo hết lần này đến lần khác. Động tác của chàng càng lúc càng nhanh, những chiêu kiếm đó như sóng biển, ập tới càng dữ dội.

Minh Tâm quyết của Cố Thanh Dật quả nhiên lợi hại. Không đúng, thứ lợi hại trước giờ đều không phải Minh Tâm quyết, mà là người đàn ông sử dụng Minh Tâm quyết này.

Bạch Y Y cong khóe miệng, bay thẳng lên không trung. Nàng phải cảm tạ chàng đã cho nàng một lối tư duy. Rất tốt, vậy thì kết hợp sát chiêu mạnh nhất của Vô Ảnh quyết và Huyền Thiên quyết lại với nhau, tấn công thần tốc ba lần liên tiếp để chống lại một loạt chiêu kiếm vừa rồi của Cố Thanh Dật.

Phá trong vô hình.

Bạch Y Y cười tự tin.

Khóe miệng Cố Thanh Dật chảy ra ít máu, ánh mắt chàng chẳng có chút xíu tình cảm nào. Chiêu kiếm của Bạch Y Y hiện giờ còn thành thạo, cũng lợi hại hơn ba năm trước.

Nhưng, chàng phát hiện hàng phòng ngự của nàng lại giảm sút. Nàng trước đây giống như một tòa thành bảo vệ mình triệt để, gió thổi không lọt, phải đánh đổi rất nhiều mới có thể xé rách được lớp vỏ bảo vệ đó. Nhưng bây giờ, nàng lại lựa chọn lấy tiến công làm phòng ngự.

Không thể nói là sai, nhưng lại có thể giúp người ta tìm được chỗ để nhằm vào nàng.

Sau khi Bạch Y Y sử dụng Huyền Thiên quyết thực sự, tất cả những ai có mặt ở đây trông đều lo âu. Thiên hạ đệ nhất kiếm năm xưa quả nhiên danh xứng với thực, Cố Thanh Dật vẫn không phải là đối thủ, Bạch Y Y đang đứng trên vai người khổng lồ mà so tài với chàng.

Lúc này, người bên cạnh có nghĩ cũng chẳng ra cách, một khi đến gần thì ắt sẽ bị thương bởi kiếm khí.

Bạch Y Y nhìn chàng, bây giờ chàng còn sát chiêu gì?

Nàng cười tự tin, nụ cười không có ý tốt lành. Hôm nay họ tặng nàng món quà lớn, kết quả là minh chủ võ lâm mới lại thất bại dưới tay nàng, đây chính là trò cười của cả võ lâm.

Còn cách nào khác ư?

Cố Thanh Dật lại cử động, lần này là chồng chéo ba thức, biến hóa khôn lường, chất chồng vô biên.

Bạch Y Y trở nên nghiêm túc, thú vị đây, vậy thì nàng cũng thử chồng chéo các thức của Huyền Thiên quyết là được, dùng cách học được từ chàng để đối phó chàng, cảm giác này cực kỳ sảng khoái.

Sau đó là chồng chéo bốn thức…

Sắc mặt Bạch Y Y hơi thay đổi, bốn thức, năm thức, nàng có thể cảm nhận rõ ràng uy lực của chiêu đó càng lúc càng mạnh.

“Cố Thanh Dật, ta không muốn chơi với ngươi nữa.” Vào một khoảnh khắc, Thiên Triền đai trên tay nàng phân tán thành vô số sợi, tựa như mạng nhện, bao trùm lên chàng.

Mỗi sợi tơ đều là kiếm khí, đều là sát chiêu mạnh nhất của Huyền Ảnh quyết, người bình thường chẳng thể chịu được một sợi, huống hồ là vô số sợi…

Tất cả những ai có mặt đều đứng dậy. Từ chiêu của Bạch Y Y, họ lập tức cảm thấy nguy hiểm. Nhưng lại không có ai dám đi tới ngăn chặn, kiếm khí như vậy dời non lấp biển cũng chẳng quá, mọi thứ xung quanh đều bị ảnh hưởng, nhà cửa rung chuyển, gạch ngói bay lên, thậm chí người cũng chẳng thể đứng vững, mọi thứ trên đài đều sụp đổ…

“Thanh Dật.” Cố Kim Vinh dưới đài không nhịn được mà hét toáng lên.

Cố Thanh Dật có thể tránh được không?

Ánh mắt chàng vẫn lạnh lùng, chẳng mảy may có ý định lùi bước. Chàng lại vung kiếm, kiếm cuối cùng, động tác rất chậm, như thể chẳng còn sức lực mà vung ra kiếm này.

Nhưng vào khoảnh khắc đó, kiếm khí dời non lấp biển kia như bị đóng băng giữa không trung, chẳng thể tiến thêm một chút nào.

Thức cuối cùng của Minh Tâm quyết – thức vô kiếm.

Hình như chẳng có gì, hình như lại có tất cả.

Khi miệng phun ra một búng máu tươi, Bạch Y Y chợt hiểu ra. “Ngươi kết hợp tất cả các thức từ một đến chín lại với nhau?”

Như gió như mưa như sấm như băng như lửa… Đó không phải là toàn những thứ trong tự nhiên hay sao? Kết hợp hoàn toàn lại sẽ là thế nào?

Gió lặng trời đẹp ư?

Lòng Bạch Y Y chùng xuống, vừa nãy chàng liên tục chồng chéo các kiếm thức là vì chàng chỉ lĩnh hội được một ít da lông, chàng đang lĩnh hội nhiều lần, thăm dò nhiều lần.

Cuối cùng, chàng đã thành công, dù rằng chàng vẫn bị phản phệ.

Kiếm của Cố Thanh Dật rơi xuống đất, cơ thể chàng cong xuống, nhìn Bạch Y Y đang có sắc mặt trắng bệch.

Song vào lúc này, Bạch Y Y lại nhíu mày, liếc sang bên cạnh. “Danh môn chính phái cái gì, vẫn dùng thủ đoạn đê tiện hạ độc ta còn gì. Hóa ra các ngươi cũng biết là dựa vào thủ đoạn của người bình thường thì chẳng thể đối phó ta, nực cười… Các ngươi như thế thì có khác gì ta?”

Mọi người đều sững sờ, nàng đã trúng độc ư? Trúng độc mà còn lợi hại như thế, nếu không trúng độc sẽ thế nào?

“Chỉ có ngươi được dùng âm mưu quỷ kế thôi chắc?”

“Đúng đấy…”

“Loại yêu nữ này phải đối phó như thế…”



Lúc này, Lưu Quang Ảnh ra mặt. “Hạ độc là hành vi của riêng ta, không liên quan đến các vị ngồi đây, Lưu Quang Ảnh ta một mình làm thì một mình gánh.”

Bạch Y Y nhìn xoáy vào Lưu Quang Ảnh rồi thu tầm mắt, nhìn sang Cố Thanh Dật ở đối diện. Nàng có thể cảm nhận được chất độc đã nặng hơn khi nàng bị thương.

Loại độc không mùi không vị đó quả thực là dấu vết của tộc Lưu Quang. Thậm chí vì loại độc này, Lưu Quang Ảnh đã lặng lẽ nghiên cứu rất lâu, bởi suy cho cùng thì loại độc bình thường chắc chắn chẳng thể làm gì được nàng.

Độc mà Minh Hy và Ám Nguyệt bị hạ, e là hai người họ đều không biết mình đã bị người ta lợi dụng rồi.

Bạch Y Y nhếch khóe miệng, không ngờ mình sẽ rơi vào kết cục này.

“Cố Thanh Dật, ta muốn nói cho ngươi biết một chuyện, ngươi có dám qua đây không?”

Có dám qua không?

Bạch Y Y nhìn mọi người nhà họ Cố với vẻ giễu cợt.

Mạnh Dật Thành và Đới Mộng Tình lập tức biến sắc. Bạch Y Y đang uy hiếp Cố Thanh Dật, nếu chàng không qua thì ả sẽ kể ra chuyện trước đây của họ, đến lúc đó người khác sẽ nhìn nhận Cố Thanh Dật thế nào? Nhìn nhận nhà họ Cố ra sao?

Bạch Y Y cười. “Ngươi không qua đây, sao ta có thể nói cho ngươi biết nửa sau của Huyền Thiên quyết chứ?”

Vừa nghe lời này, ánh mắt mọi người lại trở nên nóng bỏng. Huyền Thiên quyết đó, Bạch Y Y này có thể uy phong như thế chẳng phải nhờ vào Huyền Thiên quyết hay sao?

Có người chỉ mong có thể bắt Cố Thanh Dật qua đó ngay…

Cố Thanh Dật biết được ý của nàng, biết rõ nàng chỉ đang tìm cách thoát thân, nhưng chàng vẫn đi qua.

“Ngươi có thể nói rồi.” Cả người chàng đều trở nên cảnh giác.

Bạch Y Y cười, cố ý nhích lại gần chàng hơn. Khoảnh khắc chàng tránh đi, nàng nói ra lời mình muốn nói.

Sau đó vào khắc tiếp theo, nàng ném ám khí ra. Cố Thanh Dật lập tức tránh đi, vì bị thương mà cơ thể không nhanh nhẹn được như bình thường.

Còn Bạch Y Y đã nhân cơ hội này, lập tức bỏ chạy.

Não Cố Thanh Dật nổ ầm một tiếng.

Bạch Y Y vừa nói: “Để ta đi, ta mang thai con của ngươi rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi