CHUYÊN GIA GIẢI MÃ GIẤC MƠ Ở GIỚI GIẢI TRÍ

Chương 12

Editor: Dứa

Beta: Thuỷ Tiên

Cơ Thập Nhất không hề cảm thấy kỳ lạ trước thái độ của ông cụ Tô.

Về quan hệ, cô chỉ qua lại với nhà họ Tô để Tô Minh Châu vui vẻ mà thôi, nếu dựa theo suy nghĩ ban đầu của bọn họ, tốt nhất cô vẫn nên là kẻ ham mê hư vinh, lấy tiền đuổi đi, đỡ phải lo lắng.

Chuyện Tô Minh Châu bị bắt cóc, đến bây giờ nhà họ Tô vẫn chưa tìm được người đứng đằng sau vụ việc, lấy quyền thế nhà họ Tô mà nói, chắc chắn chuyện này ẩn chứa một bí mật vô cùng to lớn, nếu không thì sẽ chẳng che giấu sâu đến vậy.

Vừa nghĩ tới đây, Tô Minh Châu đẩy cửa tiến vào, ném một xấp giấy tờ lên giường, rơi rụng lả tả.

Anh nhướng mày nói: “Em biết ngay là bà ta chẳng có gì tốt lành rồi mà.”

Tô Hữu Mẫn gọi anh tới giao một đống tài liệu về công ty, sắp tung hô lên tận trời, người không biết còn tưởng đây là công ty tốt nhất dưới tay bà ta ấy chứ.

Cơ Thập Nhất đưa mắt liếc qua, bốn chữ “Giải trí Hoàng Thiên” đập vào mắt.

Cô theo học ngành diễn xuất, tất nhiên cũng biết Giải trí Hoàng Thiên, có thể xếp vào top 3 của giới giải trí, bên trong cũng có ảnh đế ảnh hậu trấn giữ, không ngờ đó lại là sản nghiệp của nhà họ Tô.

Quả nhiên là nhà họ Tô vừa có quyền vừa có thế, chỉ một công ty con cũng xuất sắc trong ngành.

“Em nhớ hình như chị còn chưa ký hợp đồng đúng không?” Tô Minh Châu nhìn sang, đôi mắt màu xanh lam tựa biển sâu nhìn cô chằm chằm: “Gia nhập công ty của em đi.”

Với chỉ số thông minh của cô, vẫn nên ở dưới mí mắt anh thì mới có thể yên tâm, tránh việc bị người ta đem bán còn giúp người ta đếm tiền.

Nghe vậy, Cơ Thập Nhất bắt đầu suy nghĩ xem việc gia nhập công ty sẽ ảnh hưởng gì đến cô.

Ở trong mắt Tô Minh Châu, dáng vẻ của cô lại mang theo ý tứ khác.

“Chị không muốn ư?” Tô Minh Châu trợn to hai mắt, rất giống một con mèo nhỏ.

Cơ Thập Nhất vội vàng lắc đầu, nói: “Cơ hội tốt như vậy, sao chị có thể ghét bỏ chứ?”


Thật ra, trước kia không phải không có công ty nào phát hiện ra cô, chẳng qua đều là mấy công ty nhỏ, hơn nữa, điều kiện cũng không tốt. Cô không thông minh nhưng cũng không tới mức ngu ngốc, từ chối hết tất cả, dẫn tới việc cô chẳng có chút tiếng tăm nào trong trường, mấy cô gái có diện mạo tương tự thì đã sớm nổi tiếng rồi.

Gia nhập công ty đồng nghĩa với việc quen biết nhiều người hơn, cơ hội giải mộng cũng cao hơn.

“Chị nhất định sẽ ủng hộ công ty của em, nhưng em không được ghét bỏ chị vô dụng đâu đó.”

Nghe vậy, Tô Minh Châu liếc mắt nhìn cô: “Bây giờ em ghét bỏ chỉ còn kịp không?”

Cơ Thập Nhất mỉm cười cọ người tới, khẽ gãi gãi cằm anh: “Không kịp nữa rồi.”
2

Tô Minh Châu hừ hừ, không khỏi nheo mắt hưởng thụ.

Ngày hôm sau, Tô Minh Châu và Tô Hữu Mẫn cùng đến Giải trí Hoàng Thiên, trước khi rời đi còn dặn dò tài xế đưa Cơ Thập Nhất tới đoàn phim.

Ngay khi bước vào đoàn phim, cô đã cảm nhận được sự khác biệt, ngày hôm qua, gần như mọi người đã rời đi hết, hiện giờ bên trong lại vô cùng đầy đủ, hơn nữa, trông có vẻ tràn đầy năng lượng.

Người thể hiện rõ ràng nhất chính là bản thân đạo diễn, nét mặt rạng rỡ, Cơ Thập Nhất vừa nhìn là biết anh đã gặp vận may giữa đường.

“Thập Nhất, cô đến rồi, nhanh đi chuẩn bị đi, tiếp theo là đến cảnh quay của cô!” Vương Hạo mắt sắc nhìn thấy cô, lập tức gọi cô tới.

Hiện giờ đã lấy lại cảm giác tự tin, anh tự cảm thấy công việc đạo diễn cũng dễ dàng hơn không ít, sự vắng mặt của nam chính cũng không ngăn cản được tâm trạng tốt đẹp của anh.

Đinh Hiểu Đồng đang ngồi một góc nhẩm lời thoại, lặng lẽ nháy mắt với cô.

Vốn dĩ hôm qua cô ấy đang chuẩn bị rời đi, không dễ gì mới tìm được mấy nhân vật pháo hôi [*] có lời thoại trong thành phố điện ảnh, phải có người quen, ai ngờ đâu, sau khi Cơ Thập Nhất rời đi, đạo diễn lại cười ha hả nói có nhà đầu tư mới, không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn có liên quan đến người đàn ông trẻ tuổi kia.

[*] Nhân vật pháo hôi: Nhân vật phụ.

Dẫn tới việc cô ấy cũng có chút tò mò về thân phận của Cơ Thập Nhất.

Nhưng cô ấy không phải kẻ ngốc, sẽ không làm ra mấy chuyện đào mồ chôn mình, tạo dựng quan hệ tốt mới là chuyện đứng đắn, từ nhỏ đã hòa đồng với mọi người, Đinh Hiểu Đồng rất tự tin vào bản thân mình.

Chỉ cần cho cô ấy một cây thang, cô ấy có thể bò lên cao.

Cơ Thập Nhất chỉ thoáng nghi hoặc một chút, sau đó lập tức tập trung vào cảnh quay mới, nam chính bị thương không có mặt, suất diễn đơn của cô phải ghi hình trước rất nhiều, hơn nữa, còn có không ít cảnh thay đổi tính cách.


Mấy cảnh quay buổi sáng đều đơn giản, Cơ Thập Nhất chỉ diễn vài lần là qua.

Bây giờ đã quay được một phần năm kịch bản, các phần sau chỉ chờ Diệp Minh khôi phục, kết thúc kỳ nghỉ hè hoặc đến chín tháng có thể đóng máy.

Vương Hạo hừng hực khí thế, hoàn thành xong một cảnh quay, bên cạnh có người khẽ nói: “Đạo diễn, bên ngoài có người tìm anh.”

Anh buông kịch bản trong tay xuống, ra ngoài xem thử, là một người đàn ông trẻ tuổi không quen biết, đang dựa người vào trước xe, anh hỏi: “Xin hỏi anh tìm tôi có chuyện gì?”

“Tôi tới đón Cơ Thập Nhất.” Anh ấy đưa danh thiếp qua, cười hỏi: “Đã quay xong chưa?”

Mấy chữ trên danh thiếp khiến anh phải mở to mắt ra mà nhìn.

Mặc dù chưa ký hợp đồng, nhưng đối phương đã ứng trước một khoản tiền. Đối mặt với người của ông chủ lớn, Vương Hạo nào dám nói đang chuẩn bị quay tiếp, chỉ hận không thể lập tức đóng gói Cơ Thập Nhất đưa qua.

Anh mỉm cười với người nọ, vẫy tay vào trong: “Cảnh quay sáng nay đến đây thôi.”

“Anh Vu?” Cơ Thập Nhất gọi theo Tô Minh Châu.

“Cậu chủ bảo tôi tới đón cô đi ăn cơm, buổi chiều cậu ấy sẽ đưa cô đến công ty.” Vu Văn vừa nói vừa thắt dây an toàn cho cô.

Cơ Thập Nhất kinh ngạc: “Nhanh thế đã chuẩn bị xong rồi?” Cô còn tưởng việc giao nhận công ty phải kéo dài rất lâu cơ.

Vu Văn cười nói: “Tất nhiên là không rồi, e rằng phải mất một khoảng thời gian mới có thể quen thuộc quy trình.” Lần đầu tiên cậu chủ nhỏ tiếp xúc với công ty, chắc chắn cần phải có thời gian, không thể vội vàng được.



Rời khỏi thành phố điện ảnh, chỉ đi thêm mười phút là tới nhà hàng được chỉ định, Vu Văn đưa Cơ Thập Nhất vào chỗ ngồi rồi rời đi, để lại một mình cô ngồi ở đó.

Đây là lần đầu tiên cô đi ăn ở bên ngoài, nhìn thấy hình ảnh khác với trước kia, trong lòng vừa chờ mong vừa cảm thán.

Không lâu sau, Tô Minh Châu nhanh chóng bước tới.


So với ngày hôm qua, đã có thể nhìn thấy ở anh một chút điềm đạm, xem ra là quản lý công ty thật sự không phải công việc bình thường.

“Chị ăn mặc như thế này ư?” Anh vừa ngồi xuống đã buông lời ghét bỏ.

Cơ Thập Nhất nhìn quần áo trên người, trên là áo sơ mi trắng, còn dưới là chiếc quần màu đen bó sát người, đây là đồ cô tìm được trong tủ quần áo, rất bình thường mà.

Nhà hàng này có phong cách sang trọng, âm nhạc tao nhã, giữa các bàn đều có cây xanh che phủ, veaf hay có một người đẹp mặc lễ phục cúp ngực nhạt màu ngồi xuống bàn bên cạnh, phô bày ra xương quai xanh xinh đẹp, mỗi hành động đều tinh tế động lòng người.

“Em muốn chị mặc như vậy sao?” Cô hỏi.

Tô Minh Châu cố nén cảm giác kỳ quái lại, buồn bực nói: “Cứ mặc như thế này đi.”

Cơ Thập Nhất cười khẽ.

Các món ăn trên bàn đều rất hợp khẩu vị của cô, cô âm thầm khen ngợi kỹ thuật nấu nướng hiện đại và đa dạng.

Thức ăn ở đại lục mộng cảnh dù phong phú thật đấy, nhưng chung quy vẫn thiếu đi sự đa dạng, có điều, thực đơn của hoàng gia rất phong phú.

Tuy nhiên, mỗi nơi lại có một ưu điểm khác nhau, hiện đại thiếu những món ăn cổ xưa, mặc dù cô là đích nữ nhà họ Cơ, người trong nhà chắc chắn sẽ không hạn chế những hoạt động yêu thích của cô, vậy nên cô cũng am hiểu mấy việc nấu nướng.

Cô liếc nhìn Tô Minh Châu, cân nhắc xem ngày nào đó sẽ làm cho anh nếm thử.

Sau khi ăn xong, hai người đi tới Giải trí Hoàng Thiên.

Tòa nhà Giải trí Hoàng Thiên chiếm cứ đoạn đường phồn hoa nhất thủ đô, với độ cao gần bốn mươi tầng cực kỳ dễ thấy, bên ngoài khí thế hoa lệ, bên trong kim bích huy hoàng [*]. Giải trí Hoàng Thiên đã ký hợp đồng với vô số nghệ sĩ, những người khi đi ngoài đường sẽ gây ra tiếng thét chói tai, ở nơi này lại ngay ngắn trật tự.

[*] Kim bích huy hoàng: nguy nga lộng lẫy.

Sáng sớm, Tô Minh Châu được Tô Hữu Mẫn dẫn tới ra mắt toàn bộ công ty, nhìn thấy anh, nhân viên và nghệ sĩ đều lễ phép chào hỏi.

“Chào tổng giám đốc Tô.”

“Tổng giám đốc Tô.”

“Tổng giám đốc Tô.”

Cơ Thập Nhất đưa mắt nhìn, mỗi người mang một vẻ mặt khác nhau, có phúc hậu cũng có phúc mỏng, thậm chí còn có người hà khắc, đương nhiên là, bây giờ tất cả đều là gương mặt tươi cười.

Thấy có kha khá cô gái đổ dồn ánh mắt lên người Tô Minh Châu, cô khẽ trêu ghẹo: “Sức hút của Minh Châu vĩnh viễn vượt trội hơn người khác đó nha.”

Tô Minh Châu hừ khẽ, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em thấy chị có chịu quỳ gối dưới gấu quần tây của em đâu.”


Trong đại sảnh có không ít người mờ mịt chuyển ánh mắt sang cô gái đi cùng tổng giám đốc Tô, trong lòng bắt đầu vang lên hồi chuông.

Với gương mặt này, khí chất này, cộng thêm lợi thế về mặt tuổi tác, chắc chắn sẽ có một vị trí nhất định trong làng giải trí. Chưa kể đến, người đi bên cạnh tổng giám đốc Tô nhất định sẽ có tài nguyên cực tốt, chỉ cần cố gắng một chút, chắc chắn sẽ một bước lên trời.

Chẳng có ai muốn nhìn người khác một bước lên trời, nhưng ngoài mặt vẫn cực kỳ thân thiện với người đẹp này.

Chỉ cần lăn lộn trong giới giải trí một khoảng thời gian, con người ta sẽ hiểu sâu sắc tầm quan trọng của các mối quan hệ.

Khả năng diễn xuất như nhau, giá trị nhan sắc như nhau, người có chỗ dựa có thể nổi tiếng trước một bước, thậm chí, người khác vươn ra thị trường quốc tế rồi mà mình mới chỉ bắt đầu nổi tiếng.

Khi hai người vừa bước vào, bọn họ lập tức yêu cầu người đại diện điều tra thân phận người vừa rồi, trong lòng cầu nguyện người đó tuyệt đối đừng cùng ngành với mình.

“Chị muốn ký loại hợp đồng nào?” Trong thang máy, Tô Minh Châu hỏi.

Buổi sáng anh đã tìm hiểu về các loại hợp đồng, về cơ bản thì công ty có ba loại, đãi ngộ sẽ giảm dần theo thứ tự ABC, nhưng cũng có hợp đồng loại S, chỉ ký với người đặc biệt.

Căn bản là Cơ Thập Nhất không rõ mấy chuyện này, quay đầu đáp lời: “Loại nào cũng được.” Vừa nói xong, cô đã nhìn thấy ánh mắt của Tô Minh Châu biến thành vẻ chán ghét.

Người em trai này, không có một giây phút nào là không ghét bỏ cô.

Thang máy “ding” một tiếng, dừng lại ở tầng ba mươi lăm.

Tô Minh Châu bước ra ngoài trước, Cơ Thập Nhất còn chưa kịp xoay người đã bị anh chặn lại, suýt chút nữa cô đã vai vào lưng anh, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Cô nhón chân phía sau lưng anh, lặng lẽ ló đầu ra, cách đó không xa, một người đàn ông cao lớn đang dồn người phụ nữ nhỏ xinh vào vách tường. Thoạt nhìn, người đàn ông có khí chất bất phàm, người phụ nữ bị che chắn, không nhìn thấy dáng vẻ.

“Có thứ chướng mắt.” Tô Minh Châu nói.

Giọng nữ ưu nhã truyền tới: “Bây giờ cậu rất đắc ý vì dồn được tôi vào tường sao? Mẹ nó, đồ thiểu năng trí tuệ.”

Giọng nói vang lên cùng lúc với Tô Minh Châu ở trên hành lang, bầu không khí có chút kỳ lạ.

Hai người quá mức say mê, bấy giờ mới chú ý tới bên cạnh có người, người phụ nữ đẩy người đàn ông ra, lọn tóc xoăn màu đỏ rượu buông xõa trên vai, gương mặt quyến rũ, đôi môi đỏ rực.

“Người mới?” Âm cuối mang theo sự cuốn hút.

- -----oOo------

*** 12 ***


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi