CHUYÊN GIA GIẢI MÃ GIẤC MƠ Ở GIỚI GIẢI TRÍ

Chương 3

Editor: Dứa

Beta: Thuỷ Tiên

Cơ Thập Nhất sống trong cô nhi viện từ nhỏ, khi Minh Châu bị đưa tới, nhìn thấy anh có đôi mắt màu ngọc bích, cô đã vô cùng yêu thích, hai người cũng chỉ hơn kém nhau nửa tuổi mà thôi.

Bởi vì bệnh tim nên Minh Châu mới bị gửi đến cô nhi viện, anh có dáng người nho nhỏ, bởi thế mà cô luôn chăm sóc anh như một người em trai.

Mặc dù Minh Châu có diện mạo xuất sắc, nhưng trái tim lại không tốt, nên không có ai đồng ý nhận nuôi, mà Cơ Thập Nhất lại bởi vì ai muốn nhận nuôi cô thì nhất định phải nhận nuôi cả Minh Châu, thế nên cũng không có gia đình nào nguyện ý chịu tội.

Minh Châu và cô ở cô nhi viện vài năm, người nhà họ Tô tìm đến, sau khi xác nhận anh là cậu chủ nhỏ bị thất lạc năm đó, bọn họ mới vô cùng lo lắng mà đưa anh trở về.

Minh Châu đích thân đưa ra yêu cầu muốn dẫn theo Cơ Thập Nhất, nếu không thì sẽ không quay trở về.

Người nhà họ Tô trực tiếp tìm gặp Cơ Thập Nhất, khi đó cô chỉ mới mười tuổi, vì để Minh Châu có thể trải qua cuộc sống tốt nhất, thay một trái tim bình thường, cô đã nói với anh là cô không muốn đi.

Tất nhiên là Minh Châu cực kỳ không vui, khóc tới mức trời đất tối sầm.

Cuối cùng, ông cụ Tô phải hứa rằng, hai người có thể tiếp tục liên lạc, đồng thời còn giúp Cơ Thập Nhất áo cơm không lo, lúc đó anh mới chịu dừng lại.

Hiện giờ, mặc dù Minh Châu đã trưởng thành, nhưng trong lòng anh vẫn canh cánh chuyện lúc trước, mỗi lần nhìn thấy Cơ Thập Nhất đều phải lấy ra nói vài câu, sau đó lại bắt đầu tranh cãi.

Cuối cùng, tất nhiên anh vẫn là người phải chịu thua trước.

Hơn nữa, ngoại trừ chi phí hàng tháng mà nhà họ Tô chu cấp qua thẻ ngân hàng ra, thì cứ sau một, hai tháng sẽ có thêm một khoản tiền, lượng tiền không giống nhau, chỉ nghĩ thôi cũng biết là do Minh Châu gửi vào.

Thật ra, ngoài việc người em trai này luôn nắm chặt chuyện kia không buông, hay xù lông dè bỉu cô, thì những mặt khác đều rất tốt.

Ở bên ngoài, Tô Minh Châu đang định nói gì đó, ánh mắt sắc bén nhìn thấy nhà vệ sinh có gì đó không thích hợp, anh lập tức bước nhanh tới rồi đẩy cửa ra.

Cơ Thập Nhất vốn đang phân loại ký ức, bất chợt bị động tác của anh dọa sợ, lùi về phía sau vài bước, trơ mắt nhìn anh bước từng bước tới gần mình.

“Chị được lắm, Cơ Thập Nhất, bây giờ lại bắt đầu trốn tránh em có phải không?” Tô Minh Châu cười lạnh một tiếng, cánh cửa bị đóng sầm lại phát ra một tiếng vang lớn.


“Không phải đâu.” Cơ Thập Nhất phản bác, cô chỉ trùng hợp ở nhà vệ sinh mà thôi.

Tô Minh Châu có gương mặt non nớt, dáng vẻ không biểu cảm như vậy không thường thấy, hốc mắt sâu, đặc biệt là tròng mắt màu lam đẹp đẽ sâu thẳm kia, cứ thế nhìn cô chằm chằm.

Cơ Thập Nhất thấy hơi lúng túng.

Đột nhiên, anh nâng tay phải lên, duỗi về phía cô.

Cô trốn sang bên cạnh, lại bị tay trái của anh ngăn chặn, đành phải trơ mắt nhìn đối phương đặt tay lên đầu mình.

“Em cũng không ăn thịt chị mà, chị căng thẳng như vậy làm gì chứ.” Tô Minh Châu lại cười lạnh một tiếng, bàn tay chải vuốt mái tóc lộn xộn của cô.

Sau đó lại bắt đầu dạy bảo: “Sao chị ngốc thế, chỉ quay phim thôi mà cũng có thể nhập viện, mới xa em có vài ngày đã gặp chuyện rồi.”

Cơ Thập Nhất lay lay cánh tay trái của anh, mỉm cười dỗ dành: “Được, được, chị biết rồi, chúng ta ra ngoài nhé?”

Ai ngờ Tô Minh Châu lại nói: “Không phải chị thích trốn ở chỗ này lắm sao? Em không đi.”

Cơ Thập Nhất bị một câu của anh làm cho nghẹn họng, cô nhanh nhẹn chui qua khe hở phía sau lưng anh, bước tới bên cửa, sau đó rời khỏi nhà vệ sinh.

Vu Văn buồn chán đứng sững người ra ở nơi đó, thấy cô bước ra, anh ấy mỉm cười chào hỏi: “Thập Nhất, cơ thể sao rồi?”

Căn bản là nhà vệ sinh không cách âm, động tĩnh vừa rồi anh ấy đều nghe thấy cả, cậu chủ nhỏ không nói lời thật lòng, hôm nay khi nhận được tin tức, cậu chủ nhỏ đã lo lắng hơn bất kỳ ai, nhưng khi tới đây lại không nói được mấy lời an ủi.

Cơ Thập Nhất cũng mỉm cười đáp lại: “Khá hơn nhiều rồi.”

“Hừ.” Một tiếng hừ lạnh truyền tới từ phía sau, rõ ràng là tâm trạng không được tốt lành gì cho cam.

“Đừng giận mà, Châu Châu.” Cơ Thập Nhất cười nói.

Châu Châu là biệt danh chỉ có cô mới biết, nó bắt nguồn từ lúc anh mới tiến vào cô nhi viện, khi viện trưởng hỏi tên, anh đã nói mình tên Châu Châu, mãi cho đến khi lớn hơn vài tuổi mới biết tên đầy đủ của mình là Minh Châu.

“Không được gọi em là Châu Châu!” Tô Minh Châu trợn to hai mắt, “Rốt cuộc là hôm nay đã xảy ra chuyện gì thế?”

Cơ Thập Nhất đang định mở miệng nói chuyện, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra.


Chợt thấy trong phòng bệnh có nhiều thêm hai người đàn ông mang khí chất thượng thừa, bác sĩ cũng có chút manh mối về bệnh nhân này.

“Tỉnh lại là tốt rồi, cơ thể không có gì đáng ngại, trở về chú ý nghỉ ngơi, đừng để mệt mỏi quá độ.”

Sau đó ông lại chuyển hướng sang Vu Văn và Tô Minh Châu: “Hai người nhớ chuẩn bị cho cô ấy những món ăn thanh đạm, đừng quá dầu mỡ, sau này hãy chú ý tới thời gian nghỉ ngơi.”

Vu Văn mỉm cười nói lời cảm ơn với bác sĩ, sau đó tiễn bác sĩ rời đi.

“Mệt, mỏi, quá, độ.” Tô Minh Châu quay đầu, gần như nghiến răng nghiến lợi: “Sao chị có thể coi khinh thân thể mình như thế, nếu như em không để ý, có phải hôm nay chị định tiến thẳng vào nhà tang lễ luôn rồi phải không?”

Cơ Thập Nhất sửng sốt vài giây mới ngộ ra được ý nghĩ của nhà tang lễ.

Nhưng ở trong mắt Tô Minh Châu, biểu cảm của cô đang thể hiện sự cam chịu, điều đó càng khiến anh giận sôi máu hơn.

Cô thở dài, lặng lẽ mở miệng: “Chị chỉ không để ý một chút, em đừng giận, sẽ không có lần sau đâu.”

Vu Văn chưa từng can thiệp vào chuyện của hai người, nhưng bây giờ cũng đã nhìn ra được tính nghiêm trọng của sự việc, anh ấy lập tức tiến lên hoà giải: “Thập Nhất, chúng tôi đưa cô trở về, nằm viện lâu cũng không tốt cho lắm.”

Cơ Thập Nhất gật đầu, ở lại nơi này rất áp lực.



Trên đường từ bệnh viện trở về, Tô Minh Châu vẫn luôn lạnh mặt ngồi cuối xe, không chịu mở miệng nói chuyện.

Trong ấn tượng, dường như mỗi lần giận dỗi đều sẽ kéo dài từ một đến hai ngày, Cơ Thập Nhất cảm thấy có lẽ lần này Tô Minh Châu đã tức giận thật rồi.

E rằng chỉ một, hai ngày vẫn chưa thể nguôi ngoai.

Nhà trọ của cô nằm trong một chung cư cũ, xây dựng đã nhiều năm, nhìn từ bên ngoài vào có cảm giác khá cổ kính, nhưng khi tiến vào thì trang thiết bị hiện đại cũng được xem là đầy đủ.

Cô sống trên tầng ba, hầu hết những người sống trong tòa nhà này đều là sinh viên của trường Đại học Điện ảnh Đế Đô chuyển ra ngoài.

Vu Văn đưa hai người đến sảnh chung cư rồi rời đi.


Khi tiến vào cổng, cuối cùng Tô Minh Châu cũng mở miệng, nhưng vẫn theo lẽ thường mà ghét bỏ một phen, anh cau mày, vẻ mặt khó chịu: “Nơi này của chị đúng là chẳng ra gì.”

Trên thực tế, số lần anh tới nơi này không nói đến mấy trăm lần thì cũng là mấy chục, lần nào cũng ghét bỏ chê bai, nhưng cuối cùng vẫn cương quyết đòi ở lại.

Căn hộ được thiết kế khá đơn giản, một bếp một nhà vệ sinh, ở một mình thì như vậy là quá đủ, rất thích hợp cho sinh viên thuê trọ.

Cơ Thập Nhất hỏi: “Có muốn uống nước không?”

Tô Minh Châu bĩu môi, “Muốn chứ, nhớ bỏ thêm lá trà cho em.”

Cơ Thập Nhất khựng lại, cô có thể nói toàn bộ lá trà đều bị cô mang đi tặng rồi không… Tính tình của cô gái trong mộng, bạn học nhìn trúng, vừa mở miệng hỏi là cô ấy sẽ cho ngay, không giữ lại cho mình một chút nào.

Nhìn thấy biểu cảm đó của cô, Tô Minh Châu nghi ngờ hỏi: “Có phải chị lại lấy đồ em đưa đi tặng hết cho người khác rồi không?”

Nhìn thấy cái gật đầu khe khẽ của cô, anh quả thực là sắp tức chết rồi, “Cơ Thập Nhất, chị bị ngốc à, không phải em đã nói với chị là không được lấy đồ em đưa tặng cho người khác hay sao? Trước kia chị tặng em cho nhà họ Tô còn chưa đủ ư?!”

Chắc hẳn câu cuối cùng mới là lời anh muốn nói.

Có lẽ ý thức được những gì mình vừa nói, Tô Minh Châu lập tức ngậm miệng lại, hừ một tiếng rồi xoay người đưa lưng về phía cô, biểu đạt sự bất mãn và tức giận của anh.

Thân hình gầy gò dưới lớp áo sơ mi, nom thật khiến người ta đau lòng. Cơ Thập Nhất đang định an ủi đối phương, lại nhìn thấy vành tai của anh đỏ bừng lên, bàn tay không kìm được, trực tiếp vươn tới.

Mềm mại, cảm giác vô cùng thoải mái.

Vành tai bị xo4 nắn, Tô Minh Châu giống như một con mèo xù lông vậy, lập tức quay người lại, nhìn cô chằm chằm không nói lời nào.

Cơ Thập Nhất đành phải thành thật: “Châu Châu, vành tai của em mềm thật đó.”

Tô Minh Châu không để ý tới cô, ngồi xuống sô pha, nhỏ giọng ph4t tiết cơn bực tức: “Căn nhà rách nát này mà chị cũng ở cho được, không được, mau mau đổi đi, nếu không thì sau này sao mà em đến ở được đây?”

Nói đoạn, anh bấm điện thoại, trực tiếp ra lệnh với người bên kia. Sau khi nhận được đáp án hài lòng, tâm trạng mới khôi phục lại không ít.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Minh Châu ở trong mộng, cô đã nhận ra anh có tướng mẹ góa con côi, mới đầu cô cho rằng anh là cô nhi nên mới thế, sau này khi nhà họ Tô tìm đến, cô mới biết anh có người nhà.

Ông cụ cực kỳ yêu thương, bố cũng tương đối hòa nhã. Mặc dù bà Tô không phải mẹ ruột, nhưng cũng không quá khắt khe với anh.

Tướng mẹ góa con côi trái ngược với hiện thực, cô luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng nghĩ lại, có thể do mình phán đoán sai lầm, dù sao thì thế giới này rất khác cõi mộng.

Nghĩ đến đây, Cơ Thập Nhất không dám trêu chọc anh nữa, xoay người bước vào phòng mình, cô muốn làm quen một chút, dù gì thì trong mơ cũng không thể chạm vào.




Đợi cô ra ngoài, Tô Minh Châu đã nghiêng người ngủ thiếp đi trên sô pha.

Cơ Thập Nhất ghé sát lại nhìn, Châu Châu khi ngủ đã mềm mại hơn rất nhiều, gương mặt non nớt điển trai, so với dáng vẻ giương nanh múa vuốt khi tỉnh, cứ như thể là hai người khác nhau vậy.

Phòng trong mở điều hòa, cô đắp cho anh chiếc chăn mỏng, còn cô thì ngồi bên cạnh đọc sách, tất cả đều là những kiến thức về giải mã giấc mơ đã được mua trước đó.

Chẳng biết đã qua bao lâu, Cơ Thập Nhất ngẩng đầu nhìn đồng hồ, trời sắp tối rồi, cô chuyển mắt qua phía bên kia của sô pha, Tô Minh Châu đang cuộn tròn co rụt người lại trong chiếc chăn, đôi môi lúc đóng lúc mở.

Cơ Thập Nhất bước nhanh tới, không nghe rõ anh đang lẩm bẩm điều gì, nhưng Tô Minh Châu lại nhíu mày mờ mịt, hiển nhiên là ngủ không yên giấc, vầng trán cũng ươn ướt.

Cô nhỏ giọng gọi: “Châu Châu…” Thuận tay vỗ nhè nhẹ vào ngực anh.

Dường như nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tô Minh Châu mới dần yên ổn trở lại, mặt mày thả lỏng, lăn đến bên cạnh cô.

Chỉ là, cô còn chưa kịp làm gì, Tô Minh Châu đã tự mình tỉnh lại, hai mắt mê man nhìn cô, ấm ức nói: “Không được đi.”

Cơ Thập Nhất xoa đầu anh, “Chị không đi đâu, em có muốn vào trong phòng ngủ không?”

Lời nói vừa thốt ra, gương mặt Tô Minh Châu đã ửng hồng vì hưng phấn, anh vui vẻ hỏi: “Chị cho em ở lại nơi này sao?”

Cơ Thập Nhất: Hóa ra tên nhóc này đã tỉnh từ lâu rồi.

Cô trở tay vỗ về anh, nói: “Em nghe nhầm rồi.”

Tròng mắt của Tô Minh Châu xoay chuyển, sau đó ngã sang bên cạnh, đôi mắt màu lam ầng ậc nước, miệng r3n rỉ: “… Ngực đau… Đau quá… Châu Châu đau quá…”

Dáng vẻ hai mắt đẫm lệ mông lung, nếu không phải Cơ Thập Nhất biết rõ chân tướng, chỉ sợ là cũng bị anh lừa gạt mất rồi, nên cô dứt khoát không thèm để ý tới anh nữa.

Mấy năm trước, nhà họ Tô đã giúp anh phẫu thuật cấy ghép tim, bây giờ gần như không còn vấn đề gì nữa rồi.

Mắt thấy chiêu này không có tác dụng, Tô Minh Châu cũng không giả bộ nữa, suy nghĩ biện pháp khác tốt hơn, dù sao thì đêm nay anh nhất định phải ở lại nơi này.

Cơ Thập Nhất cất sách đi, đột nhiên nghĩ tới điều gì, quay đầu lại hỏi: “Vừa rồi có phải em nằm mơ thấy ác mộng không?”

Tô Minh Châu nâng cằm, hừ nhẹ một tiếng, đầu lưỡi cuộn lại rồi phát ra âm thanh non nớt: “Cho em ở lại đây đi, em sẽ nói cho chị biết.”

Cơ Thập Nhất mỉm cười, “Khi nãy ai vừa kêu đau?”

- -----oOo------

*** 3 ***


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi