CHUYÊN GIA GIẢI MÃ GIẤC MƠ Ở GIỚI GIẢI TRÍ

Chương 33

Editor: Dứa

Beta: Thuỷ Tiên

Tin tức Vương Ninh nhập viện giống như mọc cánh vậy, chưa đầy nửa tiếng mà cả nước đều biết chuyện.

Tiêu đề “Vương Ninh bị thương trong lúc ghi hình” đã lọt vào top 3 trên bảng hot search, số lượt tìm kiếm vẫn gia tăng nhanh chóng.

“Trời ạ… lời giải mộng ứng nghiệm rồi sao…”

“Tôi rùng mình trong lòng, buổi sáng vừa nói, buổi chiều lập tức xảy ra chuyện, nhập viện luôn rồi…”

“Tốc độ vả mặt lợi hại thật, đột nhiên thấy thương Vương Ninh ghê ha ha ha ha!”

“Người tên Cơ Thập Nhất kia thật là… Làm tôi nhớ đến cách các vị thần trong tiểu thuyết từng làm?”

“Giải mộng có đáng tin hay không, Cơ Thập Nhất nói Vương Ninh sẽ gặp vấn đề về kinh tế, không biết kế tiếp…”

Ngay khi xảy ra chuyện, suy nghĩ đầu tiên của cư dân mạng không phải lo lắng cho vết thương của Vương Ninh, mà ngược lại, hiện giờ tiêu đề giải mộng vẫn nằm trên bảng hot search.

Thân thể và kinh tế đều xuất hiện vấn đề, hiện tại đã có một vế ứng nghiệm, trùng hợp hay là… nếu vế thứ hai ứng nghiệm lần nữa…

Đối với chuyện này, nhóm quần chúng ăn dưa tỏ vẻ rửa mắt mong chờ.



Tại bệnh viện, cuối cùng Vương Ninh cũng đã tỉnh lại.

“Cậu tỉnh rồi, dọa chết tôi.” Người đại diện ngồi bên giường bệnh nói “Cậu bị gãy chân, phải tịnh dưỡng một tháng.”

Bấy giờ Vương Ninh mới chú ý tới chân phải đang bị treo lên, bó bột thạch cao, gương mặt cũng truyền đến cảm giác đau đớn mơ hồ, sờ lên thì chạm vào băng vải.

Anh ta hoảng hốt: “Tình hình thế nào rồi?”


Khi cử động, không chỉ cái chân nhói đau, mà cơ thể cũng có cảm giác muốn rã rời, chỉ đành nằm bất động hoàn toàn ở trên giường.

Người đại diện thở dài, giải thích: “Có người động tay động chân vào khung thép, lúc cậu đang ghi hình thì bị rơi xuống, đập trúng người, ban tổ chức giải thích do thời gian quá lâu dẫn tới tình trạng lỏng lẻo, nhưng tôi đã gọi cảnh sát rồi.”

Điều kỳ lạ chính là, trên sân khấu có anh ta và hai MC, nhưng chỉ có mỗi Vương Ninh bị khung thép đập trúng, hai MC trùng hợp trốn sau ghế, không bị ảnh hưởng gì.

Người đại diện nhìn ánh mắt u ám của Vương Ninh, ngậm miệng không nói ra lời này.

“Chuyện này chắc chắn là do Cơ Thập Nhất làm!” Hai mắt Vương Ninh hung ác dữ tợn, dường như bất chợt nghĩ ra điều gì đó, “Đưa điện thoại cho tôi!”

Rất nhiều người biết tin anh ta tham gia chương trình, nhưng không có mấy người dám trắng trợn đối phó với anh ta, nếu không thì anh ta cũng chẳng thể nổi tiếng đến tận bây giờ.

Buổi sáng Cơ Thập Nhất vừa nguyền rủa mình, hiện giờ mình lại xảy ra chuyện, người duy nhất được lợi chắc chắn là Cơ Thập Nhất.

Quả nhiên, vừa đăng nhập vào Weibo, các tiêu đề trên hot search đã cho anh ta câu trả lời.

Vương Ninh ném điện thoại xuống, hung hăng phỉ nhổ.

Không ngờ Cơ Thập Nhất lại muốn nổi tiếng theo cách này, giẫm đạp lên anh ta để bước l3n đỉnh cao.

“Trước mắt thì chuyện này vẫn chưa có chứng cứ xác thực, chúng ta cũng không thể làm gì.” Hiển nhiên người đại diện suy nghĩ sâu xa hơn anh ta rất nhiều, “Hiện tại cậu vẫn nên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, nhanh chóng hồi phục, một tháng tuy không dài, nhưng việc mai danh ẩn tích vẫn sẽ ảnh hưởng đến cậu.”

Đặc biệt là trong thời điểm không ổn định như hiện nay.

Điện thoại đổ chuông.

Người đại diện nhìn qua, là đối tác, vội vàng ra hiệu cho Vương Ninh, sau đó nghe điện thoại, “Xin chào, tôi là người đại diện của Vương Ninh ——”

“Thật ngại quá, chúng tôi vừa biết tin anh Vương gặp vấn đề sức khỏe, về chuyện hợp tác sắp tới, chúng tôi vô cùng xin lỗi…”

Trong lòng người đại diện cả kinh, thấy Vương Ninh còn chưa biết chuyện, vội vã che di động lại rồi chạy ra khỏi phòng bệnh.

“Nhưng chúng ta đã ký hợp đồng rồi! Các anh làm vậy là vi phạm hợp đồng!”

“Thật ngại quá, tiền vi phạm hợp đồng sẽ được gửi vào tài khoản của anh Vương, vô cùng xin lỗi!”


Cuộc gọi nhanh chóng bị ngắt.

Thái độ cứng rắn của đối phương khiến người đại diện có chút khó tin.

Hai ngày trước, đối phương tỏ vẻ rất có thành ý muốn hợp tác với bọn họ, hiện giờ mới qua bao lâu, không nói đến chuyện phá vỡ hợp đồng, thậm chí còn không có ý định hợp tác trong tương lai nữa kìa.

Sao bỗng dưng thành ra thế này rồi?

Với tình huống Vương Ninh nhìn cái gì cũng không vừa mắt như hiện giờ, nếu như để anh ta biết chuyện, chỉ sợ sẽ quậy tung phòng bệnh, người đại diện biết nhất định phải giấu giếm chuyện này.

Tuy nhiên, không đợi anh ta đẩy cửa phòng bệnh ra, một cuộc điện thoại khác lại gọi đến.

“Xin chào, cho hỏi anh là người đại diện của Vương Ninh đúng không?”

Nhận thấy đây lại là một đối tác khác, trong lòng người đại diện khẽ lộp bộp, “Đúng, là tôi.”

“Theo chúng tôi được biết, hiện giờ hình ảnh của Vương Ninh đã bị ảnh hưởng, rất xin lỗi, căn cứ theo các điều khoản trên hợp đồng, chuyện hợp tác giữa chúng ta sẽ bị chấm dứt, sau đó các vị vui lòng thanh toán tiền vi phạm hợp đồng, hy vọng sau này sẽ có cơ hội hợp tác.”

Anh ta còn chưa kịp trả lời, đối phương đã cúp điện thoại.



Mười phút sau, sắc mặt người đại diện trở nên u ám, chuyện gì đang xảy ra với những đối tác này vậy, hình ảnh của Vương Ninh bị hao tổn chỗ nào?

Bây giờ đã có gần năm đối tác huỷ bỏ việc hợp tác với Vương Ninh, không chỉ thế, ngay cả thương hiệu trang sức đầy hứa hẹn trước đó cũng công bố người đại diện, danh tiếng thấp hơn Vương Ninh rất nhiều.

Anh ta ở bên ngoài hít sâu vài hơi, bình tĩnh quay lại phòng bệnh, thầm nghĩ nếu Vương Ninh dò hỏi, mình sẽ nói dăm ba câu có lệ cho qua chuyện rồi thôi.

Không ai nghĩ tới, Weibo lúc này đã bùng nổ.

Một blogger giải trí trực tiếp ngồi tên lửa leo lên vị trí đầu tiên, nhanh chóng đánh bay tin tức Vương Ninh nhập viện.

[Ngu Cửu Gia V: # Ngày mai gặp # Tôi vừa nhận được tin tức, người mẫu họ V bỏ tiền ra đầu tư, chẳng khác gì ném đá trên sông, tiền bị cuốn trôi, xem ra sắp khóc chết luôn rồi.]


“Không cần suy nghĩ nữa, tôi đoán là Vương Ninh # buồn cười”

“Dương như tôi đã đoán được Weibo ngày mai sẽ ra sao rồi ha ha ha, đúng là một vở kịch lớn, chẳng khác gì bộ phim dài tập cả.”

“# hình ảnh # hình ảnh công ty mà Vương Ninh đầu tư, mới thành lập được nửa năm, không cần cảm ơn tôi.”

“Ồ, cuối cùng mọi chuyện cũng bị phơi bày rồi, tôi nhớ ngày trước tôi từng đăng Weibo nói về công ty này, nhưng rồi lại bị một fan não tàn nào đó công kích, sợ quá đi thôi.”

“Ui cha, thê thảm ghê á, nhưng công ty mà anh ta đầu tư là cái quỷ gì vậy, đây không phải là công ty trước kia từng nổi tiếng là gian lận hay sao? Tìm kiếm nửa ngày, hóa ra là Vương Ninh!”

Trước đây công ty này từng bị phơi bày chuyện chế độ đãi ngộ cực kém, hơn nữa sản phẩm cũng thường xuyên ra vấn đề, từng bị báo cáo vô số lần.

Hiện tại xảy ra chuyện như vậy, cư dân mạng thích thú ngồi xem kịch hay, chút đồng cảm ban đầu với Vương Ninh cũng biến mất.

Bọn họ còn chưa kịp vui vẻ thì đã xảy ra một chuyện khác.

[Sweet Chocolate V: Vị tiên sinh nào đó chưa thanh toán tiền vi phạm hợp đồng, xin vui lòng thanh toán hết trong vòng một tuần, nếu không thì chúng tôi sẽ nhờ pháp luật can thiệp.]

Tuy rằng bọn họ không chỉ rõ họ tên, nhưng sóng gió mấy ngày nay, ai cũng biết chuyện Vương Ninh để vuột mất hợp đồng đại diện của Sweet, vòng vo nửa ngày hóa ra là tự mình vi phạm hợp đồng, vậy mà nói chuyện dễ nghe thế.

Nhớ tới giọng điệu không được nhận làm người đại diện của Vương Ninh ngày hôm qua, cư dân mạng chỉ muốn phì cười, loại vả mặt thần tốc này rất hiếm gặp.

Mới đăng tải được nửa ngày, Vương Ninh giống như chiếc thang máy đang dần hạ xuống vậy, cứ thế mà rơi xuống tận đáy.



“Chỉ nghe điện thoại thôi mà, sao phải ra ngoài?” Vương Ninh nghi ngờ hỏi.

Người đại diện đáp: “Có chút việc, đợi cậu khỏe lại tôi sẽ nói cho cậu, nếu không cậu cũng chỉ lo lắng suông mà thôi, yên tâm nghỉ ngơi đi, tôi về công ty trước.”

Mặc dù Vương Ninh có chút nghi ngờ, nhưng hiện tại cũng chẳng làm được gì, chỉ đành vẫy tay để người đại diện rời đi.

Ngay khi người đại diện rời khỏi phòng bệnh, điện thoại của Vương Ninh đặt bên mép giường bất ngờ đổ chuông.

Nhìn thấy người gọi đến là đối tác của mình, cuối cùng thì tâm trạng của anh ta cũng tốt hơn đôi chút, cao giọng gọi: “Thắng Tử.”

Nào ngờ đâu, giọng nói ở đầu dây bên kia không chỉ nhỏ xíu mà còn dồn dập: “Vương Ninh, rất xin lỗi cậu, công ty làm ăn thua lỗ, tôi phải ra nước ngoài lánh nạn, tiền của cậu tôi mượn dùng trước… Tôi đi đây, hẹn gặp lại!”

Nửa ngày sau Vương Ninh vẫn chưa phản ứng lại kịp.


Thắng Tử bỏ trốn?

Người anh em từ nhỏ đã mặc chung một chiếc quần với mình, vậy mà lại ôm tiền của mình chạy trốn?

Vương Ninh dựa vào giường bệnh, trong lòng bị tích tụ đến gần như không thở được, mặt đỏ bừng bừng.

Lúc y tá tiến vào bị dọa sợ đến nhảy dựng, vội vã vỗ lưng cho anh ta.

Cô ấy nhận ra minh tinh này, vừa rồi còn lướt Weibo… Người này cũng đáng thương thật, vừa phải nhập viện vừa bị người ta lừa tiền.



Ký túc xá dành cho nhân viên của Giải trí Hoàng Thiên.

“Ngoại trừ chuyện đó, Tào Lệ có từng nói cô ấy cảm thấy chỗ nào không đúng không, ví dụ như đi đường ban đêm có người theo dõi, hoặc có người dây dưa?”

“Không có… Tào Lệ khá bất cẩn, ngày thường đi đường cũng mơ mơ màng màng, có lần tôi lén đi theo phía sau vỗ vào vai cô ấy mà cô ấy cũng không biết nữa kìa.”

“Cô ấy đặt mua bộ sườn xám đỏ đó từ khi nào, ngoại trừ hai người, còn ai biết chuyện này nữa không? Chiếc sườn xám đó được gửi tới từ bao giờ?”

“Cô ấy đặt trên mạng cách đây một tuần, lúc đó cô ấy hỏi tôi có mua chung không, nhưng tôi không mua, đơn hàng được chuyển đến vào sáng hôm qua, cô ấy mặc lên luôn, ngoại trừ hai người chúng tôi thì có lẽ không còn ai biết, nhưng tôi không chắc Tào Lệ có kể với ai chuyện này hay không.”

Bàn tay đang ghi chép của Liên Diệc tạm thời dừng lại.

Nếu sáng hôm qua mới mặc, chứng tỏ trước đó hung thủ không hề biết Tào Lệ sẽ có một chiếc sườn xám đỏ, có thể hôm qua nhìn thấy Tào Lệ, hung thủ mới nảy ra ý định giết người.

Nhân viên chuyển phát nhanh là người biết đầu tiên, có lẽ ngày hôm qua, bất cứ ai nhìn thấy Tào Lệ mặc sườn xám đỏ đều đáng nghi.

Anh ta đột nhiên mở miệng hỏi: “Ngày hôm qua Tào Lệ đã đi đâu?”

“Chỉ đi từ đây đến công ty, buổi tối tôi trực ban nên không biết, chắc là trở về ký túc xá.” Sau đó xảy ra chuyện trên con đường cách ký túc xá không xa.

Liên Diệc xoay bút nhịp nhàng, nếu như vậy, phạm vi có thể thu hẹp lại, hung thủ rất có thể là người sống quanh nơi này.

“Cảm ơn cô đã phối hợp, nếu nhớ ra manh mối gì có thể nói với chúng tôi.”

“Được, tôi biết rồi…” Vu Tiêu Tiêu đang thấy rất hoảng loạn.

Liên Diệc đứng dậy, cùng Phạm Dương rời khỏi nơi này.

Sau khi tiễn mấy cảnh sát của đồn cảnh sát, cô ấy đột nhiên đóng cửa lại, tim đập thình thịch, bực bội tới mức muốn hét to lên vài tiếng.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi