CHUYÊN GIA LUYỆN CẤP



Tiêu Linh chăm chú nhìn chiếc đồng hồ, pháp sư Hỏa Vũ mặc pháp bào màu đỏ lửa kia không khỏi có chút tò mò, rốt cuộc là cái đồ vật gì hấp dẫn Tiêu Linh đến vậy?

“Phong Long, nhớ kỹ 30 phút sau chúng ta tập hợp tại giáo đường Duy Kim. Hỏa Vũ, chúng ta đi thôi. Hỏa Vũ?” Hoa Vũ vừa mới cất bước đã thấy Hỏa Vũ còn đang tại chỗ ngẩn người, tâm lý có chút nghi hoặc, Hỏa Vũ rốt cuộc làm sao vậy? Theo ánh mắt Hỏa Vũ, Hoa Vũ thấy được Tiêu Linh đang loay hoay với cái đồng hồ treo tường ở quầy.

( Nguyên văn : Bích chung : dịch : chuông treo trên tường - đồng hồ treo tường )

“Hả, a,chúng ta đi thôi.” Hỏa Vũ lúc này mới phản ứng lại, cảm giác vừa rồi bản thân mình mới thất thố nhất thời không biết làm sao, tỷ tỷ sẽ không thấy được toàn bộ chứ.

Hoa Vũ sắc mặt cổ quái nhìn thoáng qua Hỏa Vũ tâm lý dâng lên một cảm giác khác thường, khóe miệng mỉn cười, cô gái nhỏ này không phải là động xuân tâm rồi đấy chứ?

Hỏa Vũ chứng kiến Hoa Vũ vẻ mặt cổ quái, nhất thời xấu hổ, cảm giác trên mặt nóng bừng, chà chà chân sẵng giọng: “Tỷ tỷ chúng ta nhanh lên một chút đi.”

Hỏa Vũ vừa nói, một bên thầm nghĩ rốt cuộc cái gì hấp dẫn Tiêu Linh như vậy? Hỏa Vũ có chút tò mò, hắn sẽ không phải là một tên ngốc suốt ngày chỉ biết cắm đầu vào nghiên cứu đấy chứ.



Vẻ mặt động tác của Hoa Vủ cùng Hỏa Vũ một tia cũng không thoát khỏi ánh mắt Phong Long, hắn thật sự nghĩ không ra, một người loay hoay sửa đồng hồ treo tường rốt cuộc có cái gì đáng để ý.

Phong Long nhăn mày nhìn lướt qua Tiêu Linh còn đang chuyên chú công việc, cười nói: “Bây giờ tố chất người chơi mới càng ngày càng thấp, ngay cả đồng hồ cũng không sửa được. Trò chơi mở cũng được hơn tháng rồi mà vẫn mới chỉ có cấp 1. Nơi này không có gì đáng xem cả chúng ta đi lẹ lên thôi.”

Phong Long âm dương quái khí nói làm cho Hoa Vũ và Hỏa Vũ đều có chút chán ghét, nhưng mà Phong Long còn không tự biết, vẫn như trước mỉa mai Tiêu Linh.

Tiêu Linh hoàn toàn không có để vào tai, đao khắc trong tay cẩn thận tại phía trên khóa ký hiệu khắc xuống một đường vân cuối cùng. Trong nháy mắt lam quang trên khóa ký hiệu lưu chuyển biến thành một đường ánh sáng màu lam hoàn chỉnh.

Tiêu Linh vui vẻ, thành công rồi. Khóa ký hiệu chậm rãi mở ra. Đinh một tiếng, hệ thống truyền đến thanh âm dễ nghe.

Hệ thống: Bạn đạt được 10 điểm độ thuần thục kỹ năng Công trình.

Hệ thống: Công trình của bạn đã tăng lên trung cấp.

Trung cấp Công trình, độ thuần thục kỹ năng: 57/150.


Hơn một tháng rồi, Công trình rốt cuộc cũng lên tới trung cấp! Tiêu Linh phi tường hưng phấn, nhưng trên tay không có ngừng lại, chậm rãi che lại mở ngăn ngầm ra. Cái thứ bên trong ngăn ngầm lực hấp dẫn đối với Tiêu Linh tuyệt đối không thua gì một tuyệt sắc mĩ nữ bán khỏa thân cả.

Một ánh sáng màu lam bùng cháy, trong ngăn ngầm lẳng lặng trôi nổi một viên ngọc màu lam, khối ngọc màu lam này góc cạnh rõ ràng, phát ra lam quang chói mắt.

Thái Thản Chi Tâm: Loại đá quý đặc biệt, quý báu tam giai, thuộc tính chưa giám định. Dùng cho gia công châu báu, rèn, Công trình.

( *Thái Thản Chi Tâm: Trái tim của người khổng lồ - vị thần khổng lồ. Titans )

Tiêu Linh mí mắt giật giật, kinh hoàng, không ngờ lại có thể là ngọc cấp Sử Thi, trước mắt trò chơi chưa bao giờ ra qua một kiện tài liệu cấp quý báu, thậm chí ngay cả hiếm có tứ giai gì đó cũng chưa từng ra qua chứ càng đừng nói đến tam giai quý báu.

Tiêu Linh cũng không nghĩ tới chuyện đem thứ này đưa cho cái lão quỷ đầu trọc tham lam kia, vì muốn giữ lại khối ngọc quý báu cực phẩm này, Tiêu Linh không chút do dự đem nó thu vào trong túi. Hoàn hảo là không có ai thấy, chứ nếu như bị người ta biết nơi này rơi ra một viên ngọc quý báu tam giai, Tiêu Linh sợ sẽ gặp phiền toái rất lớn, sợ rằng sẽ bị vô tận đuổi giết. Bị bao vây đuổi giết liên tục khẳng định sẽ có thể bị rơi ra mất a.

“Chúng ta đi thôi, Nửa giờ sau xuất phát, chúng ta còn phải đến khách sạn mua ít bánh bao cùng nước suối, không những thế còn phải tốn một ít thời gian chế tạo băng vải nữa cơ.” Hoa Vũ nói, hành vi cử chỉ của Tiêu Linh làm cho Hoa Vũ có chút tò mò, đến tột cùng là cái đồ vật gì hấp dẫn hắn đến vậy, không ngờ ngay cả ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái cũng không buồn, nhưng nàng tuyệt đối cũng sẽ không đem thời gian lãng phí với một người không có liên quan gì đến mình.

“Ừh.” Hỏa Vũ mất mác lên tiếng, nhìn thoáng qua Tiêu Linh, rồi đi theo phía sau Hoa Vũ hướng ra bên ngoài.


Chứng kiến Phong Long phải đi, lão quỷ đầu trọc vội la lên: “Vị thân sĩ anh tuấn này, ngươi không muốn mua vài món lễ vật tặng cho hai vị tiểu thư xinh đẹp à?”

Phong Long cước bộ ngừng lại, cái đề nghị này quả là rất hấp dẫn nha.

“Không cần phải mua, chúng ta không cần.” Hoa Vũ thản nhiên nói, trong đó rõ rang có mùi cự tuyệt làm cho trong con ngươi Phong Long hiện lên vẻ thâm trầm, không phải chỉ là ỷ vào mình là muội muội của lão đại Cuồng Long thôi sao, nếu một ngày có thể đem ngươi thu tới tay, xem ta hung hăng chà đạp ngươi như thế nào.

Phong Long nhìn thoáng qua Tiêu Linh bên cạnh quầy sửa chữa, không nhịn được cười khẩy nói: “Ta thấy có lẽ hàng hóa trong cửa hàng cũng chẳng đáng cho ta bỏ tiền ra mua, vừa nhìn tố chất nhân viên của các ngươi là đủ biết rồi. Mấy cái đồng hồ đó tựa như một đống sắn vụn vứt đi, ta cũng không muốn trong lúc đánh nhau lại đột nhiên phát hiện đồng hồ bị chết, ta thấy có lẽ phải đi đến thành thị chính của Bố Lạp Tạp Đạt là Ngả Đinh Tư xem thôi, ít nhất bên kia có lẽ sẽ có gì đó cấp bậc cao hơn một ít.”

Lão quỷ đầu trọc sắc mặt xanh mét, Tiêu Linh mới vừa đem Thái thản chi tam thu vào túi xong, nghe được Phong Long nói, phi thường tức giận, thằng này như thế nào nhân phẩm kém vậy! Nhìn bộ dáng Phong Long, nhìn kiểu gì cũng không vừa mắt.

“Phong Long!” Hoa Vũ vẻ mặt nghiêm túc, quát: “Ngươi nói hơi quá đáng rồi đó.”

Phong Long chứng kiến vẻ mặt phản cảm của Hoa Vũ, tâm lý máy động, hắn cũng không muốn tạo cho Hoa Vũ một ấn tượng không tốt, nhưng muốn hắn xin lỗi là tuyệt đối không có khả năng, trong lúc nhất thời có chút xấu hổ.

Đúng lúc này, ở chỗ quầy Tiêu Linh truyền đến một tiếng nổ vang, linh kiện leng keng rơi đầy xuống đất. Có một ít linh kiện còn trực tiếp bắn nát một số đồng hồ trong cửa hàng, rồi rơi xuống các nơi. Trong cửa hàng đồng hồ trở thành một mảnh hỗn loạn, có khối linh kiện còn rơi trúng cái đầu không một cọng tóc của lão đầu trọc, rồi lăn mất để lại trên đầu lão vài cục u lớn màu đỏ.

Tất cả mọi người đều cảm thấy bất ngờ.


Tiêu Linh vô cùng buồn bực, không biết tại sao đồng hồ treo tường này tự nhiên lại bùng nổ, nếu như không phải bản thân mình vừa rời đi thì sẽ vì sự nghiệp cách mạng chủ nghĩa mà hiến thân rồi.

Nổ mạnh khiến khói dày đặc bám đầy vào mặt Tiêu Linh.

Hỏa Vũ chứng kiến Tiêu Linh có thể so với tên mặt đen Lý Quỳ, nhất thời khanh khách cười ra tiếng.

Hoa Vũ cũng không nhịn được cười, che miệng cười khẽ.

Hai cô gái dung nhan tuyệt thế tạo thành một phong cảnh xinh đẹp, Tiêu Linh lúc này cũng mới chú ý tới trong cửa hàng không ngờ còn hai vị tuyệt sắc mĩ nữ, mà càng không ngờ hơn là lại thất thố như thế trước mặt hai vị mĩ nữ này, thật là lỗ lớn.

Thông qua kính thủy tinh phía trên đồng hồ treo trên vách tường, Tiêu Linh lờ mờ thấy được bộ mặt dân Phi Châu chạy nạn của mình, thiếu chút nữa phun ra búng máu. Đây là thân hình ngọc thụ lâm phong, phong lưu khoái hoạt của ta sao, xong hết rồi, lần này mất hết mặt mũi rồi.

“Tiêu Linh! Ngươi đã bị sa thải! Aaa, trời ơi, những chiếc đồng hồ đáng yêu của ta đều bị ngươi phá hủy rồi.” Lão quỷ đầu trọc rít lên, trên đầu mấy cục u đỏ tươi, mặt mũi vặn vẹo tới mức gần như biến dạng trông rất là dọa người, hai tay run run nhặt lên một mảnh nhỏ của khối đồng hồ.

Tiêu Linh nhún nhún vai, hiện tại cũng chẳng muốn ở lại cửa hàng đồng hồ này làm gì, Tiêu Linh không bao giờ muốn hầu hạ lão quỷ đầu trọc keo kiệt này thêm một lần nữa, dù sao hắn cũng liên tục khất nợ tiền công của mình, nên Tiêu Linh phi thường tiêu sái hướng mặt ra ngoài mà đi.

Thời điểm đi lướt qua bên cạnh Hoa Vũ cùng Hỏa Vũ, Tiêu Linh tựa hồ thấy được nét mặt không vui cùng cảm thông của các nàng, Tiêu Linh mỉm cười, thật là hai cô bé đa sầu đa cảm.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi