CHUYÊN GIA THEO DÕI


Quê nhà đã sớm bỏ hoang không ai ở từ lâu, ở đây chỉ nuôi vài con lợn, thực ra cũng là hàng xóm qua hỏi mượn chỗ nuôi, mỗi tháng sẽ trả một ít tiền thuê, tiền thuê không nhiều.

Đất ruộng cũng thế, cũng vì không ai xử lý nên giao cho người khác, thu nhập duy nhất của mẹ là hai nơi này, Kim Trạch từng nghĩ rằng đây là chút bảo vệ cuối cùng mà bà ngoại có thể để lại cho mẹ, người phụ nữ trung niên có hai con này không còn trẻ nữa, nhưng bà vẫn là vấn vương mà bà ngoại không thể buông bỏ được lúc bà ngoại hấp hối.
Lúc trước khi người phụ về ở, hàng xóm bên cạnh có cung cấp cho một ít nhu yếu phẩm và đồ ăn, nhưng lúc này lại thêm hai người đàn ông nên đương nhiên là không đủ đồ ăn.
Cao Á Lâm đi dạo một vòng quanh bếp, nói: “Ở đây có chợ không? Chúng ta đi mua một ít đồ ăn đi?”
Nơi đây hầu hết là hàng tự cung tự cấp, ngoài chợ thường bán nhiều đồ khô hơn- mộc nhĩ, nấm, nấm tuyết, táo đỏ, hạt dưa, v.v.
Ngoài ra còn có một số cửa hàng tạp hóa nhỏ bán các loại rau củ quả không phải sản phẩm bản địa, số lượng cũng ít.
Kim Trạch không chút cảm xúc đi dạo một vòng quanh khu chợ cùng Cao Á Lâm, ngoại trừ đồ kim khí và hàng tạp hóa ra, phần lớn là các quán trà và phòng chơi mạt chược, những người già ở lại đây thường tụ tập cùng nhau uống trà đánh bài, rất náo nhiệt.

Ở đây hiếm thấy bóng dáng của những người trẻ tuổi.
Sự xuất hiện của hai người trẻ tuổi đẹp trai Kim Trạch và Cao Á Lâm lập tức khơi dậy sự tò mò của những cụ già này.
Một ông lão hút thuốc lá, đầu đội mũ giải phóng màu xanh xám, ông mặc áo khoác và quần vải cùng màu ngồi trên chiếc ghế tre nhìn bọn họ: “Đây không phải là Lộ Quốc sao? Tới cùng mẹ à?”
Trong khi nói chuyện, ông không ngừng nhìn người đàn ông bên cạnh Kim Trạch.
Tay chân Cao Á Lâm dài, dáng người tam giác ngược chuẩn, toàn thân mang theo tinh thần hăng hái hoàn mỹ, dáng dấp trông rất cường tráng lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

“Anh chàng này đẹp trai đấy.”
“Ai da, đẹp trai y như Lộ Quốc, con gái tôi nói mỹ nam thường chơi với nhau.”
“Ông nói ai thế? Mộng Mộng à? Này Mộng Mộng tìm được bạn trai chưa?”
“Đừng nhắc tới chuyện này…”
Ông cụ hàn huyên huyên thuyên, Kim Trạch chào hỏi mấy vị trưởng lão rồi rời đi, mà một bác gái còn đứng dậy hỏi: “Lộ Quốc, cháu dẫn bạn gái về à?”
Kim Trạch lúng túng nói: “Dạ không.”
Bác gái kia không tán thành nhìn cậu, sau đó lại nhìn Cao Á Lâm: “Chàng trai trẻ, còn cháu? Năm nay cháu bao nhiêu tuổi? Trong gia đình cháu có bao nhiêu người?”
Cao Á Lâm chớp mắt, liếc nhìn Kim Trạch, cũng không biết đang nghĩ gì mà thuận miệng nói: “Cháu có người yêu rồi.”
“À.” Bác gái đó liền tiếc nuối: “Kết hôn rồi à?”
Kim Trạch có chút ngạc nhiên nhìn hắn, Cao Á Lâm vội ho khan một tiếng, mắt nhìn thẳng về phía trước nói: “Cháu chưa kết hôn, cũng chưa nghĩ ra cách để cầu hôn.”
Mấy ông cụ bà cụ đột nhiên bật cười ha ha, lại có người nói chuyện con mình lập gia đình sinh con, bầu không khí lập tức trở nên vô cùng náo nhiệt.
Cao Á Lâm khá thích nơi này, không khí trong lành, môi trường hài hòa, con người thật thà chất phác.

Tuy các cuộc trò chuyện đều là những chuyện vặt vãnh hàng ngày nhưng lại để lộ cảm giác khói lửa nhân gian* nồng đậm.

(*Nguyên văn: người Trung Hoa có một câu nói thế này “人间烟火气,最抚凡人心“ có nghĩa là “Nhân gian yên hỏa khí, tối phủ phàm nhân tâm” ý chỉ “Khói và lửa trên đời là thứ xoa dịu cõi lòng người phàm nhất”, phố phường trăm vị, cuộc sống bình phàm, căn bếp nho nhỏ, một nắm gạo, một muôi nước, một ít đậu đỏ, chậm rãi đun sôi, hồng trần thế tục, một ngày êm đềm cứ như thế tung bay từ bên trong khói lửa.)
Ngay cả thời gian cũng như trôi chậm lại, kéo theo chút ánh nắng chậm rãi bước đi, còn có cả mùi trà nồng xen lẫn với tiếng mạt chược va chạm.

Cao Á Lâm không nhịn được nhìn về phía Kim Trạch nhưng lại thấy Kim Trạch xụ mặt đi về phía trước.
Cao Á Lâm vội vàng bước nhanh đuổi theo cậu, lại nhìn sắc mặt đối phương lần nữa.
Trên đường trở về sau khi mua một ít trái cây và rau củ đơn giản, Kim Trạch hỏi: “Anh có bạn gái rồi à? Nhưng bên ngoài toàn nói anh đang độc thân.”
“A…” Cao Á Lâm sờ mũi, hắn có chút xấu hổ nên cũng không nhiều lời.
Kim Trạch thấy dáng vẻ này của hắn, trong lòng cậu vô cùng kinh ngạc: cái người cao ngạo lãnh đạm này mà cũng có dáng vẻ thế kia á?
Tuy nhiên, trong lòng Kim Trạch cái người cao ngạo lãnh đạm họ Cao đã mất đi khí chất lạnh lùng bí ẩn năm xưa từ lâu rồi, giờ đây trong ấn tượng của Kim Trạch chàng trai ít nói cứng rắn này đã trở thành một kẻ thích chõ mũi vào chuyện người khác, không có việc gì liền ngồi nói đạo lý.

Dáng vẻ tự luyến kiểu mặc kệ cậu nghĩ thế nào tôi đều hiểu cậu, độ thiện cảm trong lòng cậu đã giảm xuống mức thấp nhất lịch sử.
Cao Á Lâm vẫn không hề hay biết chuyện này, hắn giúp Kim Trạch xách giỏ rau đi bên cạnh, tìm cớ để nói chuyện với cậu: “Tôi thấy bên kia có một quán ăn đó, sao không mời mẹ và em trai cậu đến đó ăn?”
Quán này là quán ăn duy nhất ở An Hà, tay nghề của đầu bếp rất bình thường nhưng có thể làm ra mấy món với đủ kiểu da dạng, không thua gì mấy món ăn ở các thành phố lớn, giá cả lại rẻ hơn, thỉnh thoảng mấy nhà có khách hoặc có chuyện vui sẽ đến đây ăn.


Hầu hết thời gian đều mời đầu bếp đến nấu ăn tại nhà khi họ tổ chức yến tiệc trong tứ hợp viện, thường thì họ dùng cọc trúc chống lên làm lều che, hàng xóm hay qua lại đều có thể ghé ăn chung vui, mấy đứa nhỏ thì được cho rất nhiều kẹo và hạt dưa.
Khi Kim Trạch nói về những sự kiện trong quá khứ, biểu cảm trên gương mặt cậu dịu đi rất nhiều, Cao Á Lâm say sưa* nghe, hỏi: “Hồi còn nhỏ cậu cũng từng ăn bữa cơm này à?”
(*津津有味 (tân tân hữu vị) có hai ý nghĩa.

Thứ nhất là chỉ thức ăn thơm ngon, hấp dẫn.

Thứ hai là chỉ sự say sưa hứng thú, cao hứng, nồng nhiệt, làm một gì đó và cảm thấy thực sự hấp dẫn.)
“Tất nhiên rồi.” Kim Trạch liếc Cao Á Lâm một cái, nói: “Anh là dân thành phố chính gốc nhỉ?”
Đây là lần đầu tiên Kim Trạch hỏi về chuyện nhà Cao Á Lâm, Cao Á Lâm hơi mở miệng nhưng khi hắn nghĩ những gì mình định nói đều là mấy lời dối trá, hắn đột nhiên không còn hứng thú để nói nữa mà chỉ chán nản ậm ừ một tiếng rồi không nói gì nữa.
Kim Trạch: “?”
Kim Trạch biết nấu ăn từ nhỏ nhưng sau này sống một mình nên lười vận động.
Vì hôm nay có cơ hội nên Kim Trạch liền đeo tạp dề rồi cầm xẻng cơm lên, cậu còn chưa khởi công đã cảm nhận được một ánh mắt kỳ quái.

Dựa vào trực giác quay đầu lại nhìn thì thấy có một bóng người cao lớn đang đứng ở cửa bếp, hắn đứng ngược sáng nên khiến người ta không nhìn rõ vẻ mặt, nhưng cảm giác tồn tại quá lớn khiến trực giác của Kim Trạch như trực giác của động vật nhỏ mà cảm thấy nguy hiểm.
Cậu cau mày: “Anh nhìn cái gì?”
“Hóa ra cậu biết nấu ăn, tôi không biết chuyện này đấy.” Lời nói của hắn nghe có chút kỳ lạ nhưng Kim Trạch không đi sâu nghiên cứu làm gì.


“Sao, rất bất ngờ? Anh có muốn giúp không?”
Kim Trạch đã từ bỏ ý định ôm cái đùi to của vị Cao Lôi Phong thích chõ mũi vào chuyện người khác này rồi, nếu hắn đã biết hết mấy chuyện của mình rồi thì cậu cũng không thèm làm bộ làm tịch nữa mà bộc lộ một phần bản tính của mình luôn.

Hắn hếch cằm lên, mặt không chút cảm xúc nói: “Muốn giúp đỡ thì mau lên, thế này cũng nhanh hơn chút.”
Cao Á Lâm cam tâm tình nguyện bị sai bảo, thế là thành thật đến giúp rửa và thái ra— sau đó Kim Trạch liền hối hận vì đã nhờ hắn giúp.
Người này rửa rau cải mà làm lá cải nát bươm hết, cũng không biết cắt, cắt thịt lại càng thảm thương không nỡ nhìn hơn: miếng thịt ba rọi cũ hàng xóm đưa cho mà bị hắn cắt thành mấy khối gạch vuông chỉnh tề, vừa dày vừa lập thể.
“Dày vậy rồi sao ăn?! Luyện răng hả?!” Kim Trạch tức giận: “Tôi nói cắt miếng mà! Anh không biết miếng thịt trông như thế nào à?!”
“Tôi tưởng là có thể thái thành miếng vậy…” Cao Á Lâm bị tiếng la làm cho sững sờ: “Cậu bình tĩnh chút, đừng tức giận…”
“Đi ra ngoài!” Kim Trạch lấy xẻng cơm đập một bên nồi sắt lớn tạo thành tiếng bang bang.
Cao Á Lâm do dự bước ra ngoài, còn cố đề nghị: “Nếu không hay là chúng ta đến quán ăn đó ăn…”
“Anh đi ra ngoài! Đi ra!” Kim Trạch hét to.
Từ trước đến nay đây hẳn là vấn đề nan giải nhất mà Cao Á Lâm gặp phải, hắn lại không thể lấy điện thoại ra để tra bách khoa toàn thư ngay tại chỗ này được.

Cao Á Lâm cảm thấy bản thân thật vô tội, nếu để bản thân tra bách khoa toàn thư một chút, hắn nhất định có thể học được mấy việc nhỏ con này.
Nhưng hắn đã bị Kim Trạch la… Cao Á Lâm vô cảm ngồi trên chiếc ghế nhỏ cạnh cửa bếp ngây người nhìn sân, vóc dáng cao lớn khiến hắn trông giống như một con sói lớn đang ngồi xổm canh cửa phòng bếp, cái đuôi to dài ngoe nguẩy sau lưng, mà trong lòng hắn lại cảm thấy sướng và kích thích: dáng vẻ Kim Trạch mắng người thật dễ thương..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi