CHUYÊN GIA THEO DÕI


Trước sau biệt thự ba tầng có vườn hoa ngoài ra dưới lầu một còn có phòng vui chơi giải trí, biệt thự này tọa lạc ở vị trí cao nhất trong khu biệt thự, không chỉ có ánh sáng tốt hơn mà ngay cả gara cũng có hai cái.
Vẻ mặt Kim Trạch chết lặng, tuy rằng Trần Doãn cũng có biệt thự nhưng cảm giác không mạnh tay làm hoành tráng như vậy, Kim Trạch chỉ cảm thấy cái người cao ngạo lãnh đạm kia không thấy đâu, thay vào đó là là mùi vị phát tài giàu có nồng đậm.
Kim Trạch vừa mới vào cửa, bảo mẫu đã nhận được thông báo từ sớm liền đến giúp cậu xách hành lý, lại giúp cậu cởi áo khoác treo trên móc áo, sau đó lấy một cái khăn da chồn trong tủ lưu loát phủi bụi quần áo cậu từ trên xuống dưới, thậm chí còn ngồi xổm xuống muốn giúp cậu thay giày.
Kim Trạch muộn màng nhận ra, sau khi tinh thần trở về cậu vội vàng lùi về phía sau: “Cháu tự làm được, cảm ơn.”
Anh ngẩng đầu nhìn lên thấy quả nhiên Cao Á Lâm đã quen với chuyện này từ lâu rồi, hắn đang phân phó người làm đưa thực đơn tối đến xem, cậu có chút thấp thỏm thay dép lê, đi đến bên cạnh Cao Á Lâm, người đàn ông này lập tức nắm lấy tay cậu kéo cậu lên lầu.
Vừa vào phòng ngủ, Kim Trạch liền trợn mắt há hốc mồm, nói không nên lời.
Phòng ngủ của Cao Á Lâm rất lớn, cửa sổ sát đất gần như chiếm toàn bộ bức tường khiến căn phòng tràn ngập ánh sáng, trong phòng sạch sẽ sáng sủa mang theo mùi kunko* nhàn nhạt, nhưng đây cũng không phải thứ trọng điểm, trọng điểm là ngoại trừ cửa sổ sát đất ra, trên tường dán đầy ảnh của cùng một người.
(*Kunko (熏香): Kunko là dạng làm nóng hoặc làm cháy âm ỉ những mẩu gỗ có hương thơm tự nhiên như gỗ đàn hương hoặc trầm hương.)
Tuy rằng Kim Trạch sẽ không nhận nhầm ảnh chụp của mình, nhưng chính mình thấy ảnh mình treo đầy tường vẫn khiến người ta nổi da gà, hoa cả mắt, thậm chí có chút ghê tởm*.
(*审美疲劳(thẩm mỹ bì lao): một thuật ngữ dùng để chỉ hiện tượng tâm lý trong đó cảm giác thẩm mỹ và hứng thú thẩm mỹ do một đối tượng sinh ra dần dần bị suy yếu, không còn cảm giác mạnh mẽ về cái đẹp, thậm chí chán ghét.

Trong cuộc sống, nó được mở rộng ra như: người ta không còn cảm thấy hứng thú thẩm mỹ và tình cảm đối với vẻ đẹp của ai đó hay điều gì đó trong cuộc sống, mà thay vào đó là cảm giác ghê tởm, buồn chán hoặc bình thường.)
Kim Trạch vào phòng, ngạc nhiên nhìn những bức ảnh này, ngoại trừ một số bức ảnh tuyên truyền hoạt động, ảnh tự sướng trên Weibo ra, rất nhiều tấm trông như chụp lén: mặc đồ ngủ đi siêu thị mua đồ ăn vặt, đi ra từ quán bar cùng đám bạn xấu, khoác tay Trần Doãn xuống xe, trước khi vào thang máy quay đầu lại liếc mắt một cái, trước bồn hoa dưới lầu khu chung cư trêu mèo.
Gần đây nhất là ảnh Kim Trạch đeo khẩu trang và kính râm, đi ra từ công ty của Bạch Nhất Hoàn.
Hôm đó cậu vừa đàm phán ký hợp đồng mới xong xuôi, sau đó cậu liền chia tay Lão Trần.
Cao Á Lâm đóng cửa phòng ngủ lại, ôm cậu từ phía sau, nhỏ giọng nói: “Em có biết tôi yêu em nhiều thế nào không?”

Khóe miệng Kim Trạch giật giật: “Tôi có chút hối hận…”
Cao Á Lâm: “???”
“Thứ tôi sợ không phải là gặp phải một tên biến thái.” Kim Trạch suy nghĩ: “Mà là một tên biến thái có tiền.”
Cao Á Lâm nhịn không được cười rộ lên, ấn bả vai cậu để cậu ngồi xuống bàn làm việc của hắn rồi kéo tủ ra cho cậu xem: “Ở đây cũng có nữa này.”
Cao Á Lâm mới quen Kim Trạch mấy tháng nên sưu tầm đồ đạc không nhiều lắm, nhưng ước chừng cũng phải ba ngăn kéo.
Ốp điện thoại bị mất của Kim Trạch, một thanh gỗ của cây kem ăn xong, dép lê bị vứt, kính bị hỏng và thậm chí cả tàn thuốc lá và một cái bông tai mà cậu để lại khi hút thuốc trong quán bar.
“A!” Kim Trạch nhìn cái bông tai kia mà cạn lời: “Thì ra nó ở chỗ anh! Tôi tìm nó lâu lắm rồi mà không thấy…”
“Cái này em làm rơi ở quán.” Cao Á Lâm cười xấu xa, hôn lên tai Kim Trạch một cái: “Cái này cho tôi đi, chồng mua cho em một cái mới được không nè?”
Kim Trạch dở khóc dở cười: “Mẹ nó ai là chồng tôi?”
Cao Á Lâm nói như chuyện đương nhiên: “Tôi!”
Cao Á Lâm giơ tay lên, nói: “Ngăn tủ bên này là album ảnh, ngăn bên kia tôi để trống, tất cả là vì sau này cho em để đồ của em.” Hắn nhẹ giọng, thì thầm nói: “Cùng tôi tạo nên nhiều kỷ niệm đẹp hơn nhé, một phòng không nhét đủ thì hai phòng, hai phòng vẫn chưa đủ thì ba phòng, được không?”
Không thể không nói, đề nghị này khiến Kim Trạch động lòng hơn tiền bạc nhiều.
Hình như Cao Á Lâm nhớ tới cái gì đó mà a một tiếng, xoay người lấy một chiếc máy ảnh Fujifilm Instax Square SQ6 Taylor Swift từ ngăn dưới cùng của ngăn kéo ra, rồi chụp ảnh mình với Kim Trạch, sau đó dán bức ảnh lên tường, vui vẻ nói: “Đây là bộ sưu tập có ý nghĩa kỷ niệm nhất.”
Kim Trạch: “…”
Kim Trạch run rẩy: “Đây là chuyện anh muốn nói với tôi?”
Cao Á Lâm cầm máy ảnh: “Tất nhiên là không rồi.”
Cao Á Lâm để Kim Trạch ngồi trên ghế, còn mình thì ngồi xổm trước mặt cậu, nắm hai tay cậu trong lòng bàn tay mình, nói: “Em có biết tập đoàn Cao Phương không?”

Kim Trạch không hiểu ra sao: “Đương nhiên biết.”
Cao Á Lâm ừ một tiếng, sau đó cứ nhìn Kim Trạch như vậy, cũng không nói lời nào.
Kim Trạch suy nghĩ ý người này, đôi mắt chậm rãi mở to: “Chờ một chút, Cao… Có phải anh muốn nói là?”
“Cứ mạnh dạn nói ra đi.” Cao Á Lâm cười khích lệ.
Kim Trạch bị suy đoán này làm cho sốc, cậu ngơ ngác nhìn Cao Á Lâm, giống như lần đầu tiên quen biết người này —— thật ra Kim Trạch mới chỉ quen Cao Á Lâm được ba ngày, lúc trước hai người thậm chí còn không được gọi là người quen.
Nghĩ như vậy, Kim Trạch thoáng cái có chút hoảng hốt, lắp bắp nói: “Anh là, Cao, người của tập đoàn Cao Phong? Giám đốc? Hay cái gì? Cha anh là… Là…”
“Cha tôi là chủ tịch tập đoàn.” Đây là lần đầu tiên Cao Á Lâm thấy Kim Trạch hoảng hốt như vậy, bỗng chốc vui vẻ hơn: “Em căng thẳng gì đấy? Bị dọa rồi?”
“Không phải, cái này…” Kim Trạch sợ đến mức ngây người: “Tư liệu của anh đều là giả?”
“Muốn vào giới giải trí chơi tý thôi.” Cao Á Lâm nói: “Đương nhiên phải làm giả thân phận rồi, nếu không sao mà vui được.”
Lúc này Kim Trạch mới hiểu, vì sao người này có thể suôn sẻ đi suốt cả chặng đường như vậy, cho dù có là thân phận giả nhưng tóm lại là vẫn có người biết hắn.

Chỉ có mình còn tưởng rằng đây là một nghệ sĩ rất may mắn, tiền đồ thênh thang, nhưng mà đối phương chẳng qua chỉ chơi tý mà thôi.
Cao Á Lâm thấy sắc mặt Kim Trạch thay đổi mất lần liền rồi rũ mắt không nói lời nào, hắn liền nhíu mày nói: “Sao vậy? Tôi tưởng em sẽ rất vui vẻ?”
Bản thân Kim Trạch cũng không biết tại sao, giờ khắc này cậu thật sự có chút không cam lòng, từ đầu đến giờ không vui vẻ chút nào.
Tự mình làm mà, Kim Trạch nghĩ, lúc đó không lúc nào không muốn tranh giành*, hiện tại vịt nấu chín** đưa đến trước mắt, dao nĩa cũng đã bày xong thế mà trái lại lại không hài lòng.
(*挤破脑袋: mô tả cảnh tranh giành, rất đông đúc.

**煮熟的鸭子: chỉ một cái gì đó đã được nắm trong tay rồi.)
Con người mà…
Kim Trạch nhắm mắt nói: “Sau này anh định làm gì?”
“Ở cùng em, em muốn làm gì chúng ta liền làm cái đó.” Cao Á Lâm nói: “Bản thân tôi có làm ít chuyện kinh doanh nhỏ lẻ, em không cần lo lắng do dự chuyện trong nhà.

Việc đối ngoại của nhà họ Cao do anh hai tôi đảm nhiệm hết, chúng ta không cần quá phô trương, đương nhiên nếu em thích thì tôi cũng có thể…”
“Không, không cần.” Kim Trạch suy nghĩ, nói: “Cứ giữ nguyên như bây giờ đi.”
Cao Á Lâm nhìn cậu một lát, khóe miệng hắn nhếch lên, ôm cậu rồi hôn lên mặt cậu: “Được.”
Một thời gian dài sau đó, Kim Trạch đã hối hận về sự bướng bỉnh khó hiểu của mình khi đó.
Nếu có Cao Á Lâm đứng sau giúp cậu, cậu có thể đạt được mục đích của mình dễ dàng hơn, nhưng ai đã khiến cậu làm điều đó vào thời điểm đó? Chỉ là sau khi ổn định cuộc sống với Cao Á Lâm, cậu khiêm tốn và trầm ổn hơn rất nhiều, không ra ngoài chơi với bạn xấu nữa, cũng rời khỏi mấy nhóm vờn hoa ghẹo bướm*, bắt đầu nghiêm túc làm việc.
(*Nguyên gốc 勾三搭四 câu tam đáp tứ: chỉ hành động lăng nhăng không chung thủy, mình lấy câu Việt Nam cho thân thuộc=)).

Nguồn: Thanh Thanh Ca.)
Có một khoảng thời gian cậu bận rộn đến mức một tháng cũng chỉ gặp Cao Á Lâm được một lần, đương nhiên lần gặp mặt kia dường như bọn họ cũng chẳng nói được mấy câu mà chỉ ư ư a a trên giường.
Bản thân Kim Trạch cũng cảm thấy rất thần kỳ khi hóa ra việc hoàn toàn tập trung tinh thần vào một chuyện lại khiến người ta nâng cao chất lượng và vui vẻ như thế, những ý tưởng lợi dụng người khác để thăng chức lên một vai trò cao cấp hơn của trước đây dần trở nên xa lạ, cậu bắt đầu tận hưởng cảm giác tập trung trinh thần.
Vốn dĩ gương mặt Kim Trạch đẹp sẵn, dáng người cũng hoàn hảo, Bạch Nhất Hoàn lại nắm được sở trường của cậu, nên vẫn để cho cậu chuyên làm về khía cạnh người mẫu đã, đến khi cậu dần dần nổi tiếng lại bắt đầu nhận một ít quảng cáo, mở một vài buổi livestream, sau đó xuất hiện trên một số chương trình tạp kỹ và chương trình thực tế.
Hai năm sau, Kim Trạch nhận được vai nam ba đầu tiên của mình, sau đó công việc của cậu dần dần mở rộng như quả cầu tuyết, lại giống như cây trúc bén rễ chui xuyên qua mặt đất và bắt đầu phát triển mạnh mẽ mà không thể kiểm soát.

Ngày càng nhiều lời mời cậu đóng vai nam hai, nam một, rốt cuộc cậu cũng đã trở thành dáng vẻ mà lúc trước mình muốn nhất.
Vào ngày kỷ niệm bốn năm hẹn hò, khi Kim Trạch mơ mơ màng màng ngủ trên giường thì bị Cao Á Lâm ôm rồi chụp một bức ảnh.

Người đàn ông phấn khởi dán ảnh lên bức tường đã chật kín rồi lại cẩn thận sao lưu video tối hôm qua chúc mừng ngày kỷ niệm, bỏ vào ngăn tủ cao nhất rồi khóa lại.
Kim Trạch nhắm hờ mắt liếc nhìn, tai cậu lập tức đỏ bừng —— những video bị khóa kia là mấy cái video không có giới hạn từ năm này qua năm khác, lấy ra coi thì quả thực chính là bách khoa toàn thư giảng dạy các tư thế 18x.
Cao Á Lâm vừa về từ nơi khác nên đang ngồi nghĩ về Kim Trạch.

Đến khi thấy Kim Trạch tỉnh lại muốn làm nữa, tuy Kim Trạch mệt nhưng cũng rất nhớ hắn thế là giả bộ chối từ xong lại bị đè xuống.
Kim Trạch cũng cảm thấy kỳ lạ, theo quan điểm của bản thân cậu, tình yêu của hai người họ ở bên nhau yêu đương thì ít mà xa nhau thì nhiều, khi mới đồng ý hẹn hò thời gian từ quen biết đến thân quen cũng chỉ mất ba ngày, có thể xem như “tình yêu sét đánh”, nhưng bọn họ lại chưa từng cãi nhau.

Mặc cho bên ngoài có scandal như thế nào, bọn họ cũng chưa bao giờ nghi ngờ đối phương.
Có lẽ người kia chính là duyên số định sẵn trong cuộc đời, cho dù hắn cách mình bao xa, cho dù có xảy ra chuyện gì, trong lòng luôn có một chỗ khắc sâu rằng hắn không bao giờ rời bỏ mình, cuộc đời hắn chỉ thuộc về chính mình.
Thật ra Kim Trạch khó có thể tưởng tượng mình lại có thể tin tưởng một người như vậy.

Nhưng suốt bốn năm đi cùng một chặng đường, cậu không thể không tin, thậm chí cậu đã quen với cảm giác này từ lâu.
Ánh nắng ban mai xuyên qua rèm cửa chiếu loang lổ trên giường, cơ thể hai người dán sát nhau giống như hợp thành một người, Cao Á Lâm gầm một tiếng gục đầu vào hốc vai người yêu, thở dốc bắn vào chỗ sâu nhất.

Đầu óc Kim Trạch trống rỗng, cậu tận hưởng khoái cảm cực độ quét qua từng tế bào trong cơ thể, tin tưởng rúc vào ngực người đàn ông gào thét như con thú nhỏ, cả hai cùng nhau leo ​​lên đỉnh cao.
Hai người mặc cơ thể ướt đẫm mồ hôi ôm nhau, tứ chi hai người bắt chéo, đôi bên trao nhau một nụ hôn triền miên và dính nhớp, sau đó đầu chống đầu ngủ thiếp đi.
Chuyện xưa như mây khói, hiện tại năm tháng tĩnh lặng, chỉ muốn cùng nhau đi đến răng long đầu bạc.
-Hoàn chính văn-.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi