CHUYỆN TA KHÔNG BIẾT

Các nàng trở lại văn phòng, Du Hân Niệm tóc ướt còn chưa lau khô, cầm Huyết Tâm liền chạy lên phòng ngủ của mình.
Thật ra nàng muốn tự mình xem Huyết Tâm, dù sao thì trong trí nhớ của Lô Mạn nhất định không thể thiếu bóng dáng của nàng, bao gồm một ít chuyện thực sự riêng tư. Nếu Lô Mạn thật sự là hung thủ giết chết nàng, tình cảnh chính mình bị hại lại càng không muốn để cho người khác nhìn thấy.
Phó Uyên Di lòng tự trọng cao, nàng lại càng hơn thế.
Còn chưa biết làm thế nào để mở miệng nói với Phó Uyên Di, Phó Uyên Di trái lại khá tinh ý, không cùng đi theo Du Hân Niệm lên lầu, chỉ ngồi ở phòng khách.
Du Hân Niệm trong lòng có một tia cảm kích, vội vàng lên lầu, đi vào trong phòng ngủ của chính mình đóng cửa thật kỹ, lấy Huyết Tâm ra.
Trái tim lại bắt đầu nảy đập điên cuồng.
Toàn bộ chân tướng sẽ hiện ra, nàng đã chuẩn bị sẵn tâm lý để nghênh đón loại chân tướng tàn khốc nhất rồi.
Lúc chuẩn bị bóp vỡ Huyết Tâm, Du Hân Niệm cảm giác được mấy ngón tay mình có chút run rẩy, lại có phần do dự.
Huyết Tâm của Lô Mạn rốt cuộc cũng bị bóp vỡ, một làn sương máu dâng lên, nhưng lại không có chút mùi tanh hôi nào của máu, thậm chí phảng phất ngửi được vị ngọt......
Du Hân Niệm hồi hộp nhìn chằm chằm làn sương máu, đợi nó trải ra thành huyết mạc, huyết khí hỗn độn vẫn tràn ngập trong không khí, không có hình ảnh nào xuất hiện.
Không có hình ảnh nào.
...Phó Uyên Di xoa xoa thắt lưng, Lâm Cung đặt cằm lên vai nàng, vẫn không mấy vui vẻ: "Cậu sao không đi theo trông chừng tiểu mỹ nhân của cậu đi? Không sợ nàng xem được chân tướng rồi nhất thời nghĩ quẩn lại chết một lần nữa sao?".
Phó Uyên Di cười cười: "Đó là chuyện riêng tư của nàng, tớ không tiện tham gia."
"Ầm" một tiếng cánh cửa bị đẩy mạnh ra, Phó Uyên Di và Lâm Cung cùng ngẩng đầu lên nhìn, thấy Du Hân Niệm vẻ mặt u sầu luống cuống xuất hiện ở trên lầu.
"Không có...... Cái gì cũng không có." Du Hân Niệm kích động nói.
Phó Uyên Di: "Không có cái gì?".
"Huyết Tâm của Lô Mạn a! Ký ức gì cũng không có!"
Phó Uyên Di: "......"
Lâm Cung nói: "Nhìn đi, cậu không tiện tham gia, nàng chủ động mời cậu tham gia kìa."
Phó Uyên Di cùng Du Hân Niệm đi vào phòng, huyết mạc vẫn đang hiện ra một mảnh màu đỏ tươi, nhìn không ra bất kỳ hình ảnh gì.
"Phó tiểu thư có thể nhìn thấy chứ, huyết mạc này." Du Hân Niệm hỏi.
"Ừ, Hồn Nguyên Ngọc là vật của Minh phủ." Phó Uyên Di giơ tay hướng đến trên huyết mạc gạt qua gạt lại, huyết mạc bị gạt tản ra sau đó lại tụ hợp, vẫn như trước yên lặng.
"Không thu thập được." Phó Uyên Di nói, "Không xuất hiện ký ức chứng tỏ vào thời điểm cô thu thập Huyết Tâm của nàng, cảm xúc của nàng cũng chưa tới đỉnh điểm. Thảo nào Huyết Tâm lại nhỏ như vậy."
Du Hân Niệm giống như bị tạt một xô nước lạnh xuyên suốt cả người.
Cho dù đã mạo hiểm ám chỉ với Lô Mạn rằng, "Du Hân Niệm đã trở về", tá thi hoàn hồn một lần nữa xuất hiện, cảm xúc của Lô Mạn cũng không có dâng đến mức cao nhất, nàng ấy không thực sự quan tâm......
Tâm tình của Du Hân Niệm như rơi xuống đáy vực, cơ hội tốt nhất, chuẩn bị cho sự thật tàn khốc nhất, niềm hi vọng lớn nhất ...... Tất cả đều đã bị đánh vỡ, đều không có ý nghĩa. Nàng không nhận được bất kỳ đáp án nào, nhưng lại gián tiếp biết được rằng nàng không có phân lượng nào ở trong lòng Lô Mạn.
Tốn công vô ích, nàng thất bại rồi.
Du Hân Niệm trước mắt tối sầm, lung lay một chút, dựa lưng vào tường ngồi trượt xuống, sắc mặt tựa như tờ giấy.
Phó Uyên Di nhìn thấy bộ dáng lúc này của nàng, cũng rất thấu hiểu, suy cho cùng đã nỗ lực lâu như vậy vượt qua phong ba bão táp, kết quả cái gì cũng không nhận được.
Phó Uyên Di an ủi: "Chuyện này rất bình thường, đâu có chuyện gì bách phát bách trúng được. Cẩn thận nghĩ ra cách khác thật tốt đi thu thập một lần nữa vậy."
Du Hân Niệm không nói gì, căng thẳng qua đi, sau đó là nỗi mất mát tột cùng sinh ra cảm giác mỏi mệt khiến cho nàng mê loạn.
Tâm tư của Lô Mạn có phải vĩnh viễn cũng không thể đoán được?
"Hê." Phó Uyên Di vỗ vỗ mặt nàng, "Cô còn có thời gian 17 tháng, cho dù lấy không được Huyết Tâm của Lô Mạn, thì vẫn còn những manh mối khác có thể cố gắng. Tôi cũng không cảm thấy cô là người dễ dàng từ bỏ như vậy."
Du Hân Niệm ngẩng đầu nhìn nàng: "Còn có cách khác sao?".
Phó Uyên Di ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào nàng: "Có cách."
Trong ánh mắt màu lam xám của Phó Uyên Di là một mảnh yên tĩnh, mà lời của nàng lại tràn đầy tự tin.
Nàng bẩm sinh mang một loại cảm giác an toàn, giống như khi nàng nói có cách, thì nhất định sẽ có cách.
"Tôi...... Còn có thể làm như thế nào?"
"Trở lại khách sạn M." Phó Uyên Di nói, "Người chứng kiến cũng không chỉ có một mình Lô Mạn, kẻ tình nghi vẫn còn có những người khác. Cô không nên bỏ cuộc trong lúc này. Nếu như cô bỏ cuộc, sẽ không có ai thay vong hồn người chết của Du gia các cô đòi lại công lý."
Du Hân Niệm lấy lại bình tĩnh.
Nàng vẫn đang ở đây, còn ba mẹ nàng thì lại ôm cái chết oan uổng mà vĩnh viễn ngủ say.
Nếu như nàng cũng từ bỏ, thảm án Du gia sẽ thật sự không có ai lưu tâm nữa, nỗi oán hận của các nàng cũng sẽ không có chỗ để bày tỏ.
Đúng vậy, nhất định còn có cách khác, Lô Mạn con đường này đi không thông thì đổi sang một con đường khác.
Hiện tại không phải thời điểm để tuyệt vọng, tuyệt đối không thể bỏ cuộc giữa chừng.
Du Hân Niệm mạnh mẽ vực dậy tinh thần, mặc dù trong lòng vẫn còn tồn tại một nỗi mất mát nói không rõ thành lời.
Giấc mộng đêm nay vẫn rất hỗn tạp, bao nhiêu nhân vật loạn xạ từ trên trời giáng xuống, ai nấy đều lòng dạ nham hiểm mưu mô, Du Hân Niệm giống như bị đặt vào bên trong một tấm lưới rộng lớn, nhìn không thấu được một mối liên đới nào.
Du Nhâm Tuyết cùng Du Nhiên Đông đứng ở bên trên tấm lưới, sau lưng là một đôi cánh màu đen, mười đầu ngón tay sắc nhọn, móng tay đen sì.
Du Nhiên Đông khinh thường nói: "Thật sự là ngu ngốc a, đi lòng vòng nhiều như vậy còn chưa nhìn ra được sao? Lưu Khả làm sao lại giết chị? Nàng có năng lực đó sao? Lô Mạn thì lại nỡ lòng nào mà động đến chị? Suy cho cùng, bọn tôi mới là địch thủ lớn nhất về mặt lợi ích."
Du Nhâm Tuyết cười lớn: "Thời điểm chị chết đi, bộ dáng cũng thật khó coi a......"
Du Hân Niệm giận dữ, sờ soạng xung quanh, muốn tìm lấy thanh kiếm của nàng, hận không thể một kiếm đâm chết hai kẻ khốn kiếp này.
Sờ soạng hồi lâu cũng không tìm được thanh kiếm, mà Du Nhâm Tuyết đang từ mắt lưới đi tới đây, nở nụ cười xấu xa nhìn nàng, gọi tên của nàng: "Tỉnh tỉnh, Du tiểu thư."
Du Hân Niệm không kịp cảm thấy quái lạ, đã nện một cú đấm vào mặt nàng.
Cảm giác nắm đấm đánh trúng vật thể khiến nàng từ trong mộng bừng tỉnh, Du Hân Niệm trong lúc mơ màng phát hiện người nàng đánh trúng không phải là em gái nàng, mà là Phó Uyên Di đến gọi nàng thức dậy.
Phó Uyên Di một kẻ thư sinh nho nhã yếu đuối còn không nhìn thấy sự vật, làm sao có thể né được một cú đấm nặng nề quá mức bất ngờ? Bụm mắt cúi đầu không nói được gì — phỏng chừng là đau quá.
"Ôi, thật xin lỗi......" Du Hân Niệm tay đánh cũng đỏ ửng, Phó Uyên Di có thể không đau sao? Một hàng nước mắt cũng đã ứa ra rồi.
"Ngại quá Phó tiểu thư, tôi đang nằm mơ, tôi thực sự không cố ý...... Để tôi nhìn xem có nghiêm trọng không?" Du Hân Niệm chân tay luống cuống, Phó Uyên Di vẫn còn bụm mắt, khoát tay:
"Không có việc gì, dù sao tôi đi ra ngoài đều đeo kính râm, sẽ không ai phát hiện ra bạo hành gia đình đâu."
Du Hân Niệm: "......"
Lâm Cung cùng Ngọc Chi ở một bên chứng kiến toàn bộ hiện trường vụ án chỉ khẽ hắng giọng, Phó Uyên Di nói: "Tỉnh rồi thì rời giường đi, hôm nay còn phải tiếp tục đi làm mà, không phải sao?".
Bị nhắc tới việc này Du Hân Niệm mới giật mình nhận thấy thời gian đã trễ, lập tức thu xếp vội vã rời nhà.
Du Hân Niệm giống như không có chuyện gì xảy ra vẫn tiếp tục đến khách sạn M làm việc, cho dù là đồng nghiệp cũng không nói chuyện, nhưng nhìn ánh mắt của nàng ít nhiều cũng có chút phức tạp.
Du Hân Niệm dựng lên một bức tường thành, lãnh đạm bất chấp, trước tiên đem số lượng công việc của mấy ngày nay ra làm cho xong.
Henry đến đây, hắn cũng biết chuyện chiếc nhẫn của Thân phu nhân, nhìn thấy bóng dáng im lặng của Du Hân Niệm, muốn bước tới nói vài câu cùng nàng, lại sợ đứa nhỏ này đa tâm, nói như thế nào cũng sai, hắn quyết định sẽ không đơn độc nói chuyện, đặc biệt bỡn cợt đứng giữa văn phòng nói:
"Vương Phương của chúng ta đã trở lại a, có phải là nên đi ăn mừng bình phục xuất viện không đây?"
Các đồng nghiệp đều sôi nổi hưởng ứng, Henry nói: "Được, bữa trà chiều hôm nay tôi mời, mọi người chọn món."
Du Hân Niệm cảm kích nhìn vào mắt Henry, Henry cũng đáp lại với ánh mắt đầy thiện ý.
"Nếu như cô bỏ cuộc, sẽ không có ai thay vong hồn người chết của Du gia các cô đòi lại công lý."
Nhớ tới những lời của Phó Uyên Di, Du Hân Niệm tự nhủ với chính mình, không nên vội vàng xao động.
Huyết Tâm của Lô Mạn lấy về vô ích, tốn mất hai tháng thời gian của nàng, nàng còn lại 17 tháng.
Nhưng không phải còn có 17 tháng nữa sao, gần một năm rưỡi có thể làm được rất nhiều chuyện, càng nóng vội thì chuyện càng không thành.
Du Hân Niệm lẩm nhẩm: Bình tĩnh bình tĩnh tao nhã thong dong...... Thong dong, thong dong.~~~~~~~~~~Quốc Thái Kim Điển, văn phòng Mystery.
Lâm Trạch Bạch mặc bộ chiến y dán đầy bùa của nàng trốn ở trên lầu cẩn thận từng bước đi xuống xem. Ban ngày ban mặt, đóng kín hai bức màn cũng không phải chuyện gì mới mẻ, nhưng ban ngày chiêu quỷ thì đúng là hiếm có.
Lâm Cung lơ lửng ở sau lưng Phó Uyên Di, Phó Uyên Di cắt đứt ngón tay, đem lá bùa tẩm máu chính mình, ném lên không trung, lập tức bốc cháy. Lâm Cung hút vào ngọn lửa đó, hai mắt mở ra, quỷ khí dày đặc...... Nàng nhìn thấy khu hành lang ký túc xá dành cho nhân viên khách sạn M, dần dần sau đó, tìm được phòng ký túc xá của Hoàng Tiểu Kiều.
Lúc này Hoàng Tiểu Kiều đang lo sợ bất an, ở trong phòng ký túc xá đi tới đi lui vòng vòng.
Chiếc nhẫn dĩ nhiên đang ở chỗ Hoàng Tiểu Kiều, nàng là cố ý lấy đi.
Lúc nàng nhìn thấy Vương Phương tiến vào đã lập tức nghĩ đến chủ ý này. Lấy chiếc nhẫn bỏ vào trong túi, mà camera giám sát ở hành lang chắc chắn đã ghi được hình ảnh Vương Phương, đến lúc đó cho dù người mất của tìm đến, chuyện này cũng sẽ đổ lên trên đầu Vương Phương — nàng ta là nhân viên bộ phận đặt phòng thì không có lý do gì giờ đó lại chạy đến nhà kho, bộ dạng lén lút thì ngoại trừ làm chuyện xấu còn có thể làm cái gì đây? Nếu như nàng ta đã tự đào hố hại chính mình, Hoàng Tiểu Kiều cũng không khách khí. Như vậy thì coi như xong đời Vương Phương, nhẫn cũng về tay nàng.
Hoàng Tiểu Kiều âm thầm thán phục: "Mình sao lại thông minh như vậy!".
Chỉ có điều không nghĩ tới chủ nhân chiếc nhẫn lại tới nhanh như vậy, Vương Phương vừa vặn bị giữ lại, lão đầu kia của bộ phận an ninh cũng đến đây. Hoàng Tiểu Kiều mỗi lần nhìn thấy lão già kia thì cả người đều không thoải mái, cho dù không làm sai chuyện gì thì cũng cảm thấy chính mình có chỗ nào đó không đúng, huống chi chiếc nhẫn hiện tại thực sự đang ở chỗ nàng.
Trong lòng có chút chột dạ, nhưng vẫn là nàng vớ được món hời. Nghe đồng nghiệp nói chiếc nhẫn này trị giá hơn trăm vạn, Hoàng Tiểu Kiều thiếu chút nữa bật ra tiếng thét chói tai, lần này chính mình đúng là vận số cực tốt rồi!
Thế nhưng Thân phu nhân lại nhất định không chịu để yên, thậm chí kinh động đến ban lãnh đạo cấp cao của Lotus, chuyện này không thể chấm dứt đơn giản như vậy.
Hoàng Tiểu Kiều vừa hồi hộp lại vừa khoái chí. Nàng biết chính mình ở trong mắt đám người của bộ phận an ninh kia cũng bị tình nghi đôi chút, nhưng có Trần Xu thay nàng chống đỡ thì chuyện này xác định là Vương Phương gánh mọi trách nhiệm rồi! Dù sao Trần Xu cũng là người đứng đầu bộ phận khách hàng, nàng nếu xảy ra chuyện thì Trần Xu cũng sẽ gánh lấy tội danh quản giáo không nghiêm. Nàng ngược lại cũng không lo lắng Trần Xu sẽ tìm nàng tính sổ, nghĩ đến sau đó đem chiếc nhẫn này đi bán sẽ lập tức thu vào tài khoản cả trăm vạn...... Hiện tại đã là thời đại ngầm của đồng nhân dân tệ, chuyện gì cũng không bằng chuyện này.
Chỉ cần chuyện này qua đi nàng sẽ lập tức xin nghỉ việc! Văn viên cao cấp cái gì! Dẹp đi! Lão nương vất vả cực nhọc nhiều năm như vậy cuối cùng ông trời cũng đã mở to mắt! Lão nương phải vươn lên! Lão nương muốn tay trái một cái LV, tay phải một cái Prada!
Cơn xao động phấn khích trong lòng qua đi, nàng bắt đầu có chút sợ hãi mà không biết phải làm sao, phải giấu nhẫn ở chỗ nào mới ổn?
Nàng ở trong ký túc xá dành cho nhân viên khách sạn, bạn cùng phòng và nàng ở chung không hòa hảo lắm, hai người thường không nói chuyện với nhau, nhưng không chừng lại thừa dịp nàng vắng mặt mà nói xấu nàng này nọ. Hơn nữa...... Lỡ như người của bộ phận an ninh nổi điên lên, đi đến phòng nàng lục soát thì làm sao bây giờ?
Chiếc nhẫn đắt tiền như vậy, để ở chỗ nào cũng cảm thấy có khả năng bị người khác phát hiện.
Bỏ vào trong tủ? Không an tâm, cái khóa tủ kia nhỏ xíu, hàm răng hô của bạn cùng phòng cũng có thể cắn đứt luôn, không được. Nhét vào dưới nệm? Nhớ tới mấy cảnh khám xét nhà trong phim truyền hình, giường nệm đều bị lật ngược hết, dưới nệm là chỗ mà ai cũng sẽ nghĩ đến để giấu đồ, cũng không được. Càng nghĩ nàng vẫn cảm thấy mang theo bên mình là an tâm nhất, vì thế đem chiếc nhẫn nhét vào trong một lớp vớ, thả ống quần che lại, hoàn mỹ!
Hoàng Tiểu Kiều vui vẻ ngâm nga hát, đóng cửa phòng lại đi làm, ngay trong khoảnh khắc nàng khép cửa lại, phía sau cửa có một cặp mắt đang nhìn nàng chằm chằm, tròng mắt đi theo thân ảnh của nàng hướng ra ngoài cửa......
"Tìm được nhẫn rồi." Lâm Cung mở mắt ra, thông qua ánh mắt của toàn bộ tiểu quỷ ở khách sạn M, nàng đã nhìn thấy hình ảnh Hoàng Tiểu Kiều đem nhẫn giấu vào giữa lớp vớ.
"Thật là......" Phó Uyên Di cảm thấy có chút vô vị, "Hoàn toàn không có tiết mục gì bất ngờ a."
Lâm Trạch Bạch cũng cảm thán: "Lưới trời lồng lộng tuy thưa nhưng khó lọt, giữ ở bên mình cũng không an toàn."
"Tiếp theo cậu muốn làm thế nào?" Lâm Cung nằm nhoài trên vai nàng, hỏi.
Phó Uyên Di cầm lấy điện thoại di động, gọi ra một cái tên: "Đến lúc lãnh thưởng rồi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi