CHUYỆN THIẾU NIÊN


21.
Xe buýt của đội bóng lái vào khuôn viên trường trong đêm.
Thích Đình Tiên và đội đã ăn mừng chiến thắng ngay sau khi thi ở Bắc Kinh, về đến trường tổng kết vài điều xong là giải tán ai về nhà nấy.
Cậu tạm biệt với đồng đội rồi chạy về phía lớp học, nơi Úc Tri đang chờ.
Tối thứ bảy trường học rất vắng vẻ, chỉ có lớp của cậu là còn sáng đèn.
Khi Thích Đình Tiên đến gần cố ý giảm tốc độ lại, thị lực của cậu rất tốt, có thể nhìn thấy từ xa người kia ngồi trong lớp lúc thì cúi đầu lúc thì ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng vì trời tối nên chỉ có thể thấy được hình ảnh phản chiếu của lớp học qua lớp kính chứ không thể nhìn thấy gì bên ngoài.
Cho đến khi đến tận cửa lớp học cậu mới cố ý tạo ra chút động tĩnh thì thấy Úc Tri từ chỗ ngồi đột ngột đứng dậy lao về phía mình, cậu phải vội vàng dừng gấp lại trước mặt người kia.
Hai người không nói lời nào, không làm gì cả, chỉ nhìn nhau một lúc rồi cùng nở nụ cười.
Những lời chúc mừng đã nói hết qua điện thoại từ sớm, người quan trọng nhất cũng đã đứng trước mặt mình, những chi tiết trong trận thắng với cậu mà nói cũng trở nên không còn quan trọng nữa.
Dâng đầy trong lòng chỉ còn lại một suy nghĩ.
"Tớ muốn hôn cậu."
Cậu còn nói thêm, "Ngay bây giờ."
Nụ cười của Thích Đình Tiên càng sâu hơn, vươn tay nhấn công tắc.
Đèn tắt.

Trong bóng tối đột ngột, cậu cúi đầu hôn Úc Tri.
Tiếng chuông tan học vang lên, học sinh tự học ở lầu bốn, lầu năm cũng đã hoàn thành tiết tự học tối cuối cùng.
Các giác quan của Úc Tri trở nên cực kỳ nhạy bén, thậm chí cậu còn có thể nghe thấy tiếng người trên cầu thang ngoài lớp học đang nối đuôi nhau đi xuống.
Họ lục tục đi ngang qua cửa sổ rời khỏi khu lớp học, tiếng nói chuyện cũng tràn vào trong lớp.
Nhưng không ai biết trong lớp học tối om này, có hai nam sinh đang hôn nhau.
Thích Đình Tiên tựa lưng lên tường, Úc Tri được cậu ôm trong lòng.

Sau khi hôn xong cậu vẫn không muốn nhúc nhích, hai người cứ thế ôm nhau một lúc.
Cho đến khi cảm giác được có thứ gì đó đang chọc vào mình.
Nói chính xác là thứ của cả hai chọc vào nhau.
Thích Đình Tiên hít sâu một hơi, cuối cùng buông tay ra, khàn giọng, "Không ôm ở đây nữa, về nhà đi."
Úc Tri "ưm" nhưng vẫn ôm đó, còn đưa tay sờ xuống eo cậu.
Thời tiết cuối tháng tư đã ấm hơn nhiều, bản thân Thích Đình Tiên là người chơi thể thao không sợ lạnh, chỉ mặc mỗi cái áo rộng và quần thể thao rộng nên Úc Tri rất dễ dàng chạm vào vùng da thịt ấy.
"Ngoan." Thích Đình Tiên đè bàn tay còn muốn chạm của Úc Tri, "Về nhà trước nào."
Úc Tri ngoan ngoãn rút tay lại, mò mẫm đi đến chỗ ngồi của Thích Đình Tiên trong bóng tối để lấy cặp sách của mình rồi ra khỏi lớp, chen vào tốp học sinh cuối cùng ra khỏi trường học.

Gần đến nhà Thích Đình Tiên có một đoạn đường cây xanh, ban đêm vắng người, vì vậy Úc Tri và cậu len lén nắm chặt tay nhau.
Thích Đình Tiên c.ởi đồ đi tắm, tháo cả băng cổ tay và miếng dán cơ.
Lúc cậu cở.i trần nửa người trên Úc Tri nhìn thấy vết bầm tím trên lưng thì nhíu mày, "Cậu bị thương hả?"
"Trong lúc thi đấu khó tránh khỏi," Thích Đình Tiên không để ý lắm, lấy khăn trong tay Úc Tri lau tóc, "Mấy vết thương này nhìn đáng sợ thế thôi chứ vài ngày nữa là hết."
Úc Tri "ồ" lên nhưng mắt vẫn dán chặt vào đó.
"Thật sự không sao đâu, cũng không còn đau nữa." Thích Đình Tiên còn cố ý đè lên chỗ bầm tím trên người làm Úc Tri sợ đến mức hất tay ra, "Cậu nhẹ thôi!"
Thích Đình Tiên bị phản ứng của cậu làm cho buồn cười, nắm tay cậu kéo người vào lòng ôm hôn, "Đừng sợ."
Cậu và Thích Đình Tiên dính sát vào nhau làm Úc Tri nhớ đến chuyện chưa làm xong trong lớp, làm cả người cậu nóng bừng lên.
Mười sáu mười bảy tuổi nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ nhưng nói thẳng ra chính là độ tuổi chỉ cần chút ma sát là có phản ứng.

Lúc trước Úc Tri sống ở ký túc xá tập thể, tối tối mấy bạn nam thường lén lút xem vài thứ cậu cũng biết nhưng cậu không có cảm giác gì, cho đến khi cậu và Thích Đình Tiên quen nhau xảy ra vài chuyện, cậu vô thức liên tưởng hai người vào đó nên mới càng ngại ngùng hơn.
Nhưng mặc dù cảm thấy xấu hổ nhưng cậu vẫn muốn ôm Thích Đình Tiên, chỉ ước gì có thể gần người ấy hơn.
Thích Đình Tiên ôm cậu hôn từ trán xuống cổ nhưng tay vẫn ngoan ngoãn ôm eo chứ không tiến thêm chút nào nữa.


Dường như Thích Đình Tiên luôn có một ranh giới cuối cùng ở đó, dù là hôn nhau hay chạm nhau cũng được, ngay cả khi hai người an ủi cho nhau cậu ấy luôn có thể chống lại ranh giới đó và không bao giờ vượt rào.
Đôi khi Thích Đình Tiên nói cậu còn nhỏ, bảo rằng ít nhất phải chờ đến khi thành niên.
Úc Tri cảm thấy hơi bất mãn, ranh giới tuổi mười tám trong lúc vô tình đã tách cậu và Thích Đình Tiên sang hai bên nhưng trên thực tế Thích Đình Tiên chỉ lớn hơn cậu, người đi học sớm hai tuổi mà thôi.
Cậu lại cảm thấy hơi giận dỗi muốn kéo Thích Đình Tiên say tình với mình thì thôi.
Cậu đẩy Thích Đình Tiên ra, cúi xuống ngậm lấy chỗ vải vóc căng phồng trong ánh mắt mờ sương nghi hoặc của nam sinh.
Úc Tri vào phòng tắm súc miệng, một lúc sau Thích Đình Tiên mới vào hôn lên đỉnh cậu cậu, "Học ở đâu đấy?"
Giọng điệu đều đều chứ không giống người vừa thở dồn dập ban nãy.
"Tìm trên mạng." Úc Tri nhìn hai người trong gương, mình mặc đồ ngủ trắng xanh, đỏ hồng cả mắt trông như học sinh còn Thích Đình Tiên bên cạnh mặc bừa một chiếc áo sơ mi, đứng dưới ánh đèn trắng lạnh nhíu mày càng trông bọn họ như người của hai thế giới.
"Trên mạng nói ham m.uốn của người chơi thể thao mạnh, chúng ta lại ít bên nhau..." Úc Tri dừng một lúc, "Cậu không thích à?"
Thích Đình Tiên phủ nhận ngay nhưng vẫn lợi dụng chiều cao của mình nhẹ nhàng tựa cằm lên đầu cậu, "Tớ chỉ sợ có người nói gì đó với cậu."
"Nói gì cơ?" Úc Tri nhìn thẳng vào đôi mắt người kia, "Nói tuyển thủ của đội bóng bị bắt gặp đi khách sạn à?"
Thích Đình Tiên á khẩu, một lúc lâu sau mới gật đầu, "Cậu biết rồi à?"
Loại chuyện này vốn sẽ không bị tiết lộ ra bên ngoài nhưng khi Úc Tri lướt diễn đàn trường thì thấy một bài viết, tùy bài này bị xóa ngay sau đó chỉ để lại một số bài đăng không rõ ràng nhưng Úc Tri vẫn thấy được, cậu tìm chút tin tức là có thể xác nhận việc này.
"Mọi người trong đội đều rất tốt nhưng con người thì đều...!có tiêu chuẩn riêng.

Dù sao thì đội một đội hai cũng đều có rất nhiều đội viên đã trưởng thành, thầy dẫn đội không hạn chế tránh cho xích mích." Thích Đình Tiên im lặng một lúc mới nói khẽ, "Nhưng tớ cam đoan với cậu, chúng ta yêu nhau, tớ nhất định sẽ trung thành với cậu..."
"Tớ chưa từng nghi ngờ cậu." Úc Tri ngắt lời ngay, xoay người lại ôm eo vùi đầu vào lòng Thích Đình Tiên, nói buồn buồn, "Chỉ là từ chuyện này tớ biết có thể cậu sẽ...!cần nhiều hơn, tớ muốn cậu thoải mái, nghĩ rằng cậu sẽ thích."

Úc Tri há miệng cắn một cái lên người Thích Đình Tiên rồi mới ngẩng đầu lên nhìn, "Chính cậu không làm gì tớ lại còn không cho phép tớ làm."
Thích Đình Tiên dở khóc dở cười.
Úc Tri lại cắn thêm cái nữa mới chịu hết dỗi.
Sau khi cậu và Thích Đình Tiên bên nhau thường tự hỏi có phải tính tình của họ đổi cho nhau rồi không.

Thích Đình Tiên vẫn tốt với cậu nhưng lại rất giữ quy tắc, nhiều khi làm cho Úc Tri cảm thấy như nam nữ khác biệt, còn cậu lại mang đầy suy nghĩ đen tối với Thích Đình Tiên, cứ có cơ hội là hôn là sờ.
Cậu nói chuyện này với Thích Đình Tiên.
Biểu cảm của Thích Đình Tiên là sững ra dưới ánh đèn, giây sau lại trở nên dịu dàng đưa tay búng mũi cậu, "Chờ cậu tốt nghiệp xong thì trả hết lại cho tớ."
Úc Tri đánh cho một cái, "Nói cứ như cậu không cần tốt nghiệp vậy."
Lúc này Thích Đình Tiên mới lộ vẻ mặt có phần đắc ý phù hợp với tuổi mình, "Quán quân năm nay sang năm có thể đảm bảo được cử đến thể thao Bắc Kinh miễn là có thể tiếp tục trụ hạng."
...
Úc Tri chỉ biết hâm mộ không thôi.
Trong giai đoạn học tập gian khổ ở cấp ba, những người được tiến cử đi học toàn là thứ dữ.
"Cho nên bây giờ biến thành tớ thúc giục cậu học tập," Thích Đình Tiên cười ôm cậu về phòng ngủ, "Chăm chỉ học tập ngày ngày tiến bộ."
Úc Tri thầm quyết định chặn Thích Đình Tiên trong lòng năm phút..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi