CHUYỆN THIẾU NIÊN


50.
Úc Tri được bọc trong chăn rúc mình trên ghế sofa đơn trong phòng ngủ, nhìn Thích Đình Tiên dọn dẹp chiếc giường họ đã làm cho tanh bành, máy sưởi được bật, Thích Đình Tiên chỉ mặc quần, nửa trên cở/i trần khoe ra cơ bắp tràn đầy sức lực, trên vai còn có dấu vết cậu cắn, Úc Tri ngượng đỏ cả mặt nhưng vẫn muốn nhìn người ấy mọi lúc.
Thích Đình Tiên nhét ga trải giường vào máy giặt, lúc quay lại còn mang cho Úc Tri một ly nước ấm, Úc Tri nhận lấy, nhìn đăm đăm dấu răng của mình còn thấy hơi đau lòng, "Cậu có đau không?"
"...!Tớ?"
Úc Tri vươn ngón tay chạm vai Thích Đình Tiên.
"Cậu không nói tớ cũng không có cảm giác." Thích Đình Tiên cười, cúi đầu hôn cậu, "Ngược lại là em đấy, còn đau không."
Úc Tri cảm thấy mặt mình chắc lại đỏ hơn rồi.
Vừa bắt đầu quả thực rất đau.

Thích Đình Tiên cao to nơi đó cũng to, cậu cắn môi không dám kêu r.ên không muốn để Thích Đình Tiên nghe thấy nhưng vẫn không kiềm được nước mắt, để Thích Đình Tiên thấy mà giật mình.
Đến khi cậu cảm nhận được một cảm giác khác thì hai người họ đã quấn quýt nhau chẳng rời, cuối cùng còn làm thêm một phát khi vào trong phòng tắm.
Bây giờ cũng không còn đau nữa, chỉ là toàn thân mệt rã rời.

Và cả ảo giác như thể bên dưới vẫn còn ngậm thứ gì đó khó nói nên lời.
Úc Tri lắc đầu, lại dính với nhau một lúc rồi mới tách ra.
Thích Đình Tiên dọn phòng xong thì mở cửa sổ để thông gió, còn bế Úc Tri lười biếng không muốn động ra phòng khách.
Hai người bên nhau gọi thức ăn về làm bữa tối, trong một khoảnh khắc, Úc Tri cảm thấy như họ quay về những ngày cuối tuần thời cấp 3, ngủ ở nhà Thích Đình Tiên cho đến khi tự tỉnh, sau đó lại gọi thức ăn ngoài vì lười nấu cơm.
Thật ra Úc Tri vẫn biết nấu ăn, lúc trước bọn họ ở chung Úc Tri cũng thường nấu cho Thích Đình Tiên, đôi lúc lỡ bỏ ít muối hay đổ nhiều dấm Thích Đình Tiên cũng ăn như bình thường chẳng nhăn mày lấy một cái.
"Mai chúng ta đi siêu thị đi," Úc Tri dụi vào cổ Thích Đình Tiên, "Khó lắm mới về được một chuyến, tự tụi mình nấu cơm."

Kết quả là ba ngày nghỉ tết dương sắp kết thúc nhưng đến cửa họ còn chẳng ra chứ nói chi là đi siêu thị.
Con trai hai mươi tuổi lần đầu học được cách làm tì.nh, có phóng túng cũng là chuyện bình thường, những chuyện đơn giản như đưa ly nước tay chạm tay cũng có thể biến thành một cuộc tình mãnh liệt.

Chưa kể buổi sáng thức dậy cả hai thường có phản ứng sinh lý.
Úc Tri ra khỏi phòng tắm còn thở lên thở xuống đã đuổi Thích Đình Tiên nằm ườn trên giường đi tắm, bắt đầu dọn giường lần thứ n.
May thay họ tự hiểu ý không vào phòng tắm cùng nhau, ít ra đảm bảo không làm cho sữa tắm dầu gội tung tóe ra đầy sàn.
Đại học Kinh Châu phải kiểm tra ký túc xá vào ngày nghỉ cuối cùng, vì vậy Úc Tri phải đến để điểm danh, chờ cố vấn kiểm tra xong mới chuồn mất dưới ánh mắt trêu ghẹo của ba người còn lại và tiếng huýt sáo của lão nhị.
Tình cờ Chung Ân cũng ra ngoài đổ rác nên họ cùng nhau xuống lầu, Úc Tri nhớ đến chuyện của họ nên hỏi vài lời về chuyện của Doãn Bình Chương.

Chung Ân lắc đầu, "Anh ta xin lỗi nhưng tôi không chấp nhận."
"Đúng," Úc Tri hiểu, "Khi đó ông mới học cấp 3 mà anh ta đã..."
"Úc Tri," Chung Ân ngắt lời cậu, "Có phải ông hiểu lầm gì không?"
"...!Hả?"
"Là tôi đè anh ta."
"...!Vãi!" Úc Tri ngây người, cả buổi trời sau mới bật ngón cái với Chung Ân, "Đỉnh lắm."
Chung Ân bị cậu làm cho buồn cười, vừa định nói thêm gì đó thì điện thoại Úc Tri sáng lên, trên màn hình hiển thị Thích Đình Tiên nhắn tin đến, "Tớ chờ cậu ở cổng Nam ký túc xá."
"Đi đi," Chung Ân để cậu đi, "Nhưng đêm nay tốt nhất ông nên nghỉ ngơi đi, đừng quên chiều mai còn kiểm tra thể dục."
Ò.

Cậu quên thật.

Úc Tri gãi đầu, sau khi tạm biệt Chung Ân thì nhanh chân chạy đến cổng Nam, thấy Thích Đình Tiên đang đứng dưới đèn đường ngoài cổng trường, có rất nhiều người đi ngang qua đều nhìn người ấy.
Úc Tri lon ton đến, đúng lúc Thích Đình Tiên cũng nhìn sang.
Hai người sóng vai nhau trở về, giờ mới hơn chín giờ nên trên đường vẫn còn rất nhiều người, có những cặp đôi nắm tay nhau hay dúi tay vào túi trong mùa đông.
Úc Tri do dự một lúc cũng nắm tay Thích Đình Tiên dúi vào túi, mười ngón đan xen.
Thích Đình Tiên dừng lại, nhỏ giọng nói, "Sẽ có người thấy."
Úc Tri chợt nhớ tới lần cậu và Chu Sở Khâm đụng phải người tên Lý Phóng, lần đó cậu biết được trước khi đi Mỹ Thích Đình Tiên đã đánh nhau một trận với tên đó.
Khi còn học cấp ba họ vẫn hành xử như bình thường, chỉ là lúc ấy mọi người đều chìm đắm trong việc học việc thi cử, không ai nghĩ nhiều theo hướng khác.

Cậu cũng không nghĩ đến việc những người xung quanh Thích Đình Tiên có phát hiện, có ý kiến gì hay không.
Thích Đình Tiên luôn sợ rằng cậu sẽ bị ảnh hưởng, thậm chí cả trước khi rời đi vẫn phủ nhận để bảo vệ cậu với người khác.
"Thấy thì thấy." Úc Tri nắm chặt tay người kia, "Bây giờ tớ không sợ gì hết."
Bài kiểm tra thể chất của năm hai là bài kiểm tra muộn nhất trong trường, được chia thành các mục bắt buộc và tự do.
Chạy đường dài 2.500m là bắt buộc.
Trong bốn người trong ký túc chỉ có lão đại là ú ú, chạy đến cuối cùng gần như là do Chung Ân có thể lực tốt nhất kéo lão đại chạy, may thay cũng về được đích với các bạn khác theo tiếng còi của giáo viên.
Lão đại nằm vật ra đất thở hổn hển, những người khác cũng chẳng khá hơn bị giáo viên kéo từng người lên bắt đi bộ.
Lão đại vừa bị kéo đi bộ vừa cảm thán may mà mình chọn hạng mục tự do là Thái cực quyền mới giữ được tín chỉ.
Hạng mục tự do của Úc Tri và Chung Ân đã thi xong trước khi chạy đường dài, chỉ có lão nhị chọn bóng rổ cho trông ngầu ngầu, vừa nãy còn mời cô gái mình đang theo đuổi đến xem mình thi.
Bọn họ quay video thi lại cho lão nhị, lúc này lão nhị mới bi thảm phát hiện rằng động tác ném rổ mình tưởng là đẹp trai ngầu lòi lại trông...!khá là hèn hèn.
Thế là lão nhị bắt đầu sửa động tác của mình lại, sau đó động tác thì đẹp nhưng bóng thì chệch.

Làm cho lão nhị nhắc tới kiểm tra là thở dài thở ngắn.
Ba người an ủi lão nhị rất là không có tâm, rồi Úc Tri nhìn thấy lão nhị mình chằm chằm như trộm.
"...!Ông định làm gì đó?"
"Tôi nhớ lúc trước ông nói bạn trai ông chơi bóng rổ?"
"Ông muốn cậu ấy thi dùm? Mơ đi."
"Tôi là loại người đó sao!" Lão nhị giận, chưa được mấy giây lại xẹp xuống, "Tôi chỉ muốn nhờ cậu ấy hướng dẫn cho tôi trước kỳ thi.

Đây là chuyện liên quan đến tín chỉ và hạnh phúc cả đời của tôi đó!"
"Chậc," Chung Ân xen vào, "Tín chỉ còn đứng trước cả hạnh phúc."
Lão nhị không thèm để ý, "Hạnh phúc mất rồi còn tìm lại được, chứ tín chỉ mất rồi thì khó quá đó."
"..." Úc Tri bất đắc dĩ, "Tôi hỏi Thích Đình Tiên đã."
Thích Đình Tiên sảng khoái đồng ý, hẹn với lão nhị tại sân bóng vào chiều hôm sau.
Úc Tri đi theo, phát hiện lão đại cũng đi theo.
"Đậu má!" Lão đại nắm Úc Tri, "Bạn trai ông còn đẹp trai hơn trong hình nữa!"
Vốn Úc Tri còn đang hơi sầu vì buổi hẹn hò trong thư viện bị ngâm nước nóng thì giờ vui vẻ cả lên, ánh mắt cậu mải miết đuổi theo Thích Đình Tiên đang làm mẫu các động tác cho lão nhị, "Tôi cũng thấy vậy."
Dần dần có càng nhiều người đến sân bóng hơn, hai người cũng tập luyện được tương đối đi về hướng về, Úc Tri đưa nước qua, thấy có một cậu trai cao lớn đi đến vỗ Thích Đình Tiên, "Bro, hôm nay bạn chơi bóng của bọn tôi không tới, vừa xem thấy chú chơi rất chuyên nghiệp, nếu rảnh thì chơi với bọn này nhé?"
Thích Đình Tiên sững ra rồi vô thức nhìn Úc Tri, người kia cũng đưa mắt nhìn Úc Tri theo.
Úc Tri thấy Thích Đình Tiên cũng muốn chơi nên cười đẩy người đi, "Đi đi, tớ chờ cậu."
Thích Đình Tiên cong môi cười đi theo mấy người kia về sân bóng.
Lão nhị bị xem như tàng hình: "...!Sao không hỏi tôi?"
Lão đại: "Chắc là thấy ông không giống thi đậu tín chỉ."
"..."
Lão đại và lão nhị có việc nên đi trước, chỉ còn một mình Úc Tri ngồi đây xem Thích Đình Tiên chơi bóng.

Thích Đình Tiên chơi bóng không giống như lúc bên Mỹ, giờ đây toàn thân người ấy như tỏa những màu sắc tươi sáng, điều này khiến cho Úc Tri nhớ đến Thích Đình Tiên thời còn học cấp 3.
Nếu như lúc đó Thích Đình Tiên không rời trường số 3, thuận lợi thi vào thể thao Bắc Kinh, có lẽ cậu sẽ thường xuyên nhìn thấy Thích Đình Tiên như thế này.
Nhưng không có nếu như.
Hơn nữa, họ đi đến được ngày hôm nay cũng xem như là may mắn.
Đèn đường bên sân bóng sáng lên, một số sinh viên xem trận đấu dần dần tụ tập lại.
Đội mà Thích Đình Tiên hỗ trợ thắng, mấy ông con trai hò hét cả lên.
Họ trở lại bên rìa sân thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, mấy chàng trai còn hẹn lần sau chơi tiếp, Thích Đình Tiên cười, "Tôi không học trường này."
"Không sao," Chàng trai chỉ Úc Tri, cười bảo, "Bảo bạn ông dẫn ông vào cổng trường là được."
"..."
Chàng trai vẫn còn nài, "Ông thường đến chơi bóng với bọn tôi sẽ dễ tìm bạn gái lắm."
Thích Đình Tiên do dự, cúi đầu thì thầm với Úc Tri, "Nói được không?"
Trong lòng Úc Tri buồn cười, nhìn chàng trai còn đang chờ Thích Đình Tiên trả lời, "Tôi là bạn trai của cậu ấy."
Chàng trai hơi kinh ngạc nhưng phản ứng lại rất nhanh, vỗ tay nói, "Vậy càng tốt, ông đến chơi bóng với bọn tôi, không lo cướp bạn gái với bọn tôi!"
...!Mạch não của người này sao giống lão nhị thế.
"Quyết định rồi đấy nhé! Gần như tối nào bọn tôi cũng chơi ở đây, ông có rảnh thì phải tới đấy." Chàng trai vỗ vai Thích Đình Tiên rồi phóng khoáng rời đi.
Thích Đình Tiên dọn đồ xong nhìn Úc Tri, "Sao cậu lại nói thế? Lỡ họ nói lung tung thì sao?"
...!
Bây giờ mới lo lắng, hồi nãy thì cười rất vui vẻ.
Úc Tri liếc thấy gần đó có mấy cô gái nhìn về phía bọn họ, thế là cậu ngoắc tay để Thích Đình Tiên cúi đầu xuống.
Cậu ôm quả đầu mướt mồ hôi của Thích Đình Tiên, hôn lên.
Xung quanh vang lên tiếng huýt sáo lẻ tẻ và tiếng chụp ảnh.
"Đừng sợ." Úc Tri nói, "Tớ yêu cậu.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi