CHUYỆN THIẾU NIÊN


Vừa Giáng sinh không bao lâu là đến Tết dương.
Tết dương chỉ cách nghỉ đông khoảng 2 tuần, Úc Tri không muốn tốn nhiều thời gian tới lui về nhà nên nói với mẹ mình ở trường ôn tập với bạn.
Điều làm cậu ngạc nhiên là Trần Dương cũng không về, trước giờ tan học mới báo danh ở lại.
"Ông đổi tính hồi nào thế?" Úc Tri nhìn cậu ta nghi ngờ, "Có nhà không về có phải là tác phong của ông đâu?"
"Ông đừng có vạch trần tôi mà." Trần Dương cười hì hì ký tên lên danh sách, "Không về nhà là do có việc đó."
"Thẳng thắn sẽ được khoan hồng –"
"Vậy ông đừng nói với người khác," Vẻ mặt Trần Dương hớn hở, vốn là chẳng chờ được Úc Tri hỏi, "Tôi hẹn hò với Lưu Huyên lớp kế bên."
Úc Tri dừng lại, "Không phải tháng trước ông còn nói là yêu thầm hả?"
"Yêu thầm là quá trình," Trần Dương nói, "Kết quả của yêu thầm không phải là yêu đương đấy sao."
Úc Tri á khẩu không trả lời được.
"Ông đừng có đi nói với cô Phương nhá," Trần Dương đụng vai cậu, "Anh em chỉ tin ông thôi đấy."
"Tôi biết rồi." Úc Tri bất đắc dĩ, cũng làm động tác kéo khóa miệng, lúc này Trần Dương mới vui vẻ đeo cặp đi.
Kết quả tối gần mười giờ Úc Tri đột ngột nhận được điện thoại của Trần Dương.
"Anh Úc ơi! Cứu bồ cứu bồ!"
...
Kêu cả "anh" luôn rồi, cái này chắc chẳng phải gấp bình thường.

"Nói."
"Ông tìm giùm thẻ căn cước trong phòng tôi với, rồi chút nữa tôi gửi cho ông cái địa chỉ, ông mang tới giúp tôi được không?"
"Thẻ căn cước..." Úc Tri tìm được ở dưới gối Trần Dương, "Tối rồi lấy thẻ căn cước làm gì?"
"Ài...!ông đến rồi tôi giải thích cho ông." Trần Dương e hèm, "Anh Úc ơi ông cứu bồ tôi rồi...!Đừng nói với người khác nhá!"
Úc Tri bất đắc dĩ đành phải đồng ý, mặc hết lớp áo này đến lớp áo nọ rồi tìm đến địa chỉ Trần Dương đưa cho.
Nhìn từ xa xa cuối cùng Úc Tri cũng đã hiểu vì sao đêm hôm lại cần căn cước để làm gì – một khách sạn tiện lợi.
Trần Dương đứng ngoài cửa đón cậu, quả thật Úc Tri muốn mắng cho té tát.
"Ông đừng hiểu lầm tui!"Trần Dương vội vàng giải thích, "Tụi này uống chút rượu nên Huyên Huyên không dám về nhà, em ấy nói với mẹ tối ở nhà bạn nhưng rồi lại không dám ngủ ở khách sạn một mình nên kêu tôi ở cùng..."
Úc Tri ngửi thấy mùi rượu trên người cậu ta thì cũng tin một nửa, "Ông đừng có làm bừa đấy."
"Tôi đâu phải loại người đó!" Trần Dương trừng mắt cậu, "Ông còn không hiểu tôi sao hả?"
"..."
"Nếu ông không tin tôi, tối tôi gọi điện cho ông là được chứ gì."
"..."
Hai người trò chuyện bên ngoài, Lưu Huyên từ trong khách sạn đi ra.

Đây là lần đầu tiên Úc Tri nhìn Lưu Huyên ở khoảng cách gần, nữ sinh để mái tóc ngắn chấm vai, thân hình mảnh khảnh, là một học sinh không sai vào đâu được.

Chỉ là sắc mặt cô bé ửng hồng, bước đi loạng choạng, đúng là dáng vẻ say rượu.
Cô bé nhẹ nhàng chào hỏi Úc Tri rồi lại nhìn Trần Dương, "Tớ thấy cậu mãi chưa lên...!còn tưởng có chuyện gì."
"Không có gì đâu," Trần Dương chỉ chỉ Úc Tri, "Cậu ấy lo tớ làm bừa."
Lưu Huyên trừng to mắt, mất một lúc sau mới hiểu ý, giọng em nhỏ như muỗi kêu, "Tớ và Trần Dương...!không đâu."
Úc Tri cũng không tiện quản nhiều, đưa căn cước cho Trần Dương rồi định quay về ký túc xá nhưng cậu chàng lại chợt nói, "Trước đó tôi và Lưu Huyên định đi bar thử nhưng lại bị bảo vệ ngăn lại, nhưng hình như tôi thấy người bạn kia của ông, Thích Đình Tiên.

Chắc là cậu ta đấy, cậu ta vừa lúc ra tiễn khách gọi taxi cho người ta, thấy bọn này còn cười."
"Thích Đình Tiên?" Úc Tri dừng lại, "Cậu ấy ở quán bar?"
"Không phải đi chơi bời mà là mặc đồng phục..." Trần Dương ngẫm nghĩ, "Hình như giống đồng phục của nhân viên phục vụ."
Úc Tri sững sờ, nhìn Thích Đình Tiên là biết có gia cảnh tốt, lần trước trò chuyện cậu cũng kể hàng tháng mẹ sẽ gửi tiền sinh hoạt về, không đến mức phải đi làm thêm vào ngày nghỉ.


Úc Tri do dự một lúc vẫn là xin Trần Dương địa chỉ quán bar, đi tìm kiếm dọc theo con phố nhộn nhịp.
Khi đến nơi có vẻ quán đang thay ca nên chẳng thấy bảo vệ ở cổng đâu.
Úc Tri thử đi vào trong nhưng vẫn bị nhân viên quán chặn lại.
Cậu đành ngượng ngùng đi ra ngoài, cũng thấy hành động này của mình thật liều lĩnh.

Lỡ đâu người kia không phải Thích Đình Tiên thì sao, nhưng dù là Thích Đình Tiên thì lỡ cậu ấy tan ca trước khi cậu đến thì sao, hoặc là...!Thích Đình Tiên đến quán bar để chơi.
"Úc Tri?" Thích Đình Tiên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc cách đó không xa, vội vàng bước đến vỗ vai cậu, lúc thiếu niên quay lại mới kinh ngạc hỏi, "Là cậu thật hả! Trễ thế này rồi sao cậu còn đến mấy nơi thế này?"
"Không phải cậu cũng đến đây đấy sao?"
Thích Đình Tiên nhanh chóng đoán được ý trong lời cậu, "Cậu đến tìm tớ? Sao cậu biết tớ ở đây?"
Úc Tri do dự một lúc kể lại nhưng lược bỏ Trần Dương và Lưu Huyên "thuê phòng", chỉ nói ngắn gọn cho Thích Đình Tiên.
"Cậu cũng không gọi điện hỏi tớ, lỡ như tớ không có ở đây!"
"...!Tớ không nghĩ nhiều được như thế."
"Trễ rồi." Thích Đình Tiên lấy điện thoại ra xem giờ, "Chúng ta lỡ chuyến xe buýt cuối cùng rồi."
"Gọi xe?"
Lúc ra ngoài Úc Tri có mang theo ít tiền đủ để gọi taxi nhưng ai ngờ Thích Đình Tiên lắc đầu, "Cậu có mệt không? Không mệt chúng ta đi bộ về?"
Đương nhiên là Úc Tri đồng ý hai tay hai chân.
Ban đầu đi từ ký túc xá còn thấy hơi lạnh, bây giờ nhìn thấy Thích Đình Tiên cậu chỉ thấy vui thôi chứ chẳng thấy lạnh tí nào.
Nhưng cậu vẫn nhớ chuyện tại sao tết nhất Thích Đình Tiên lại đi làm thêm.
Thích Đình Tiên cũng không giấu cậu, nói rằng hôm đó vì không chịu theo mẹ về Mỹ nên bà tức giận cắt tiền sinh hoạt phí nhưng đội bóng sắp phải đi nơi khác để thi đấu, những khoản phí này cộng lại không phải nhỏ.


Quan hệ giữa mẹ và cậu hai cũng không tốt, không tiện hỏi mượn cậu nên đành phải nhờ mối quan hệ bạn bè bên trung học nghề giới thiệu làm phục vụ ở quán bar, nhưng vì chưa đủ tuổi nên chỉ có thể làm việc vặt, được cái tiền boa rất khá, ba ngày nghỉ tết khách lại đông, không khó để kiếm đủ phí thi đấu.
Thích Đình Tiên nở nụ cười rạng rỡ với cậu, "Tới giỏi lắm đúng không?"
Úc Tri gật đầu, "Cậu rất xuất sắc."
Mặc dù điều kiện gia đình Úc Tri không tốt lắm nhưng mẹ cậu sẽ không bao giờ để cậu thiếu thốn, vì vậy sau hơn một năm học cấp ba cậu tiết kiệm cũng được một ít, cậu vốn nghĩ rằng nếu Thích Đình Tiên thiếu tiền có thể cho mượn nhưng Thích Đình Tiên lại thản nhiên kể với cậu chuyện này như không hề hấn gì, nên cậu không thể nói ra được câu "Tớ cho cậu mượn tiền".
Càng đi về phía trường học xe cộ dần ít hơn, Úc Tri và Thích Đình Tiên đi đến ngã rẽ.
"Cậu đến nhà tớ ngủ một đêm đi."
"Tớ ngủ nhờ nhà cậu một đêm được không?"
Hai người mở lời cùng lúc, nhìn nhau rồi bật cười.
"Mấy chuyện này tớ còn kể lể với cậu được," Thích Đình Tiên chợt đụng đụng vai cậu, "Với người khác thì tớ chỉ ước gì họ không biết tớ xui xẻo thế này."
Tim Úc Tri đánh thịch, cố gắng duy trì biểu cảm rồi cũng nhẹ nhàng đụng vai lại, "Tớ có thể giống với người khác à?"
Thích Đình Tiên bị cậu đùa cho buồn cười, đang định nói thêm gì đó thì nghe thấy tiếng chuông ở quảng trường trung tâm vang lên.
Tiếng chuông mười hai giờ.
Năm mới đến rồi.
Úc Tri bạo dạn ôm Thích Đình Tiên, Thích Đình Tiên cũng ôm cậu lại không chút do dự.
"Chúc mừng năm mới." Họ nói..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi