CHUYỆN THỜI HỒN NHIÊN

Rời khỏi bữa tiệc sinh nhật của Lâm Lỗi, tôi và Trương Gia Vũ đi bộ về nhà.

Màn đêm mịt mờ, ngẩng đầu lên là có thể thấy bầu trời đầy sao.

Trương Gia Vũ nói rất nhiều, chia sẻ với tôi những chuyện mới xảy ra trong lớp cậu ấy, tôi vẫn còn rối rắm với bức thư, nghĩ đến việc Vi Vi nói thử lòng, cũng không chú ý lắm việc Trương Gia Vũ nói gì.

“Lý An Tĩnh? Cậu có nghe mình nói không?”

“Hả?! Ờ… nghe, nghe mà!”

Trương Gia Vũ nói tiếp: “Phòng đối diện tụi mình lén nuôi một con thỏ trong ký túc xá, nuôi tới nó béo tròn. Có hôm không có ai ở phòng, nó lén chui từ lồ ng ra, chạy lung tung trong ký túc xá, cái phòng đó bốc mùi đến mức không ai vô nổi. Cậu đoán sau đó thế nào?”

“Sao?”

“Con thỏ đó bị trưởng ký túc xá đưa cho một bác nông dân ở gần đó.”

“Ồ.”

“Mấy người trong phòng rất luyến tiếc con thỏ đó, cuối tuần đến nhà bác nông dân đó thăm thỏ, kết quả…”

Trương Gia Vũ đột nhiên ngừng lại, tôi hỏi: “Kết quả thế nào?”

“Con thỏ bị nhà bác nông dân đó làm thịt ăn…”

“Con thỏ thảm thật.”

“Nhưng mà mấy người trong ký túc xá còn làm đám ma cho con thỏ đó.”

Đi gần đến nhà tôi, cuối cùng tôi dừng lại, đứng trước mặt Trương Gia Vũ hỏi câu hỏi cứ canh cánh trong lòng: “Tại sao cậu lại giúp Lục Kiều đưa lá thư đó?”

Trương Gia Vũ sửng sốt vài giây, ậm ừ nói: “Vì cậu ấy là bạn mình.”

“Vậy mình là gì của cậu?”

Cậu ấy mở to mắt nhìn tôi, “Cậu cũng là bạn mình.”

Tôi lấy hết can đảm nhìn thẳng vào mắt cậu ấy, nhìn thật lâu đến khi cậu ấy ngượng ngùng không dám nhìn tôi.

“Lý An Tĩnh, cậu đừng nhìn mình chăm chăm như vậy…”

Tôi lại hỏi: “Vậy cậu nói xem mình có nên trả lời lá thư đó của Lục Kiều không?”

Mặt Trương Gia Vũ trở nên căng thẳng: “Cậu thích Lục Kiều sao?”

Tôi định nói “không”, nhưng lại muốn nhân cơ hội này thử Trương Gia Vũ xem có phải cậu ấy chỉ xem tôi là bạn, hay là tôi khác biệt với mọi người trong cảm nhận của cậu ấy.

“Mình không biết.”

Trương Gia Vũ thần sắc càng lo lắng, cậu ấy dè dặt hỏi: “Không biết là có ý gì?”

“Không biết là không biết, cậu cảm thấy mình nên chấp nhận cậu ấy sao?”

Trương Gia Vũ nhất thời không biết nên trả lời thế nào, cậu mấp máy môi rồi lại im, nhìn rất mâu thuẫn.

“Hai người lén lút nói gì đó?” Châu Kiệt Thụy đi tới, vỗ vai Trương Gia Vũ: “Ông xấu tính thật, không giúp tui ăn bánh kem, uổng công chúng ta là bạn cùng lớp đó.”

“Cậu quên tôi không ăn ớt à.” Trương Gia Vũ trả lời, vì thế tránh né câu hỏi của tôi.

“Bài tập của ông cho tui mượn chép chút đi, mấy câu sau khó quá, tui làm không nổi.”

“Cậu không sợ thầy phát hiện à?”

“Yên tâm, tui không chép y xì đâu.”

Trương Gia Vũ miễn cưỡng đồng ý, Châu Kiệt Thụy tung tăng đi theo Trương Gia Vũ đến nhà lấy bài tập.

“Trương Gia Vũ?” tôi gọi cậu ấy lại.

Trương Gia Vũ quay đầu lại, nhìn tôi dò hỏi.

“Ngày mai cùng đi Lễ hội hoa sen đi, mẹ mình nói ngày mai là ngày cuối.” (Lễ hội hoa sen: Vì hoa sen mang hình ảnh của người quân tử trong văn hóa truyền thống Trung Quốc, nên hàng năm khi hoa sen nở rộ, các danh lam thắng cảnh hoa sen nổi tiếng trên cả nước sẽ tổ chức lễ hội hoa sen. Ví dụ lễ hội hoa sen Thượng Hải thường được tổ chức từ ngày 1 tháng 7 đến ngày 10 tháng 9 hàng năm tại Công viên Rừng Quốc gia Hải Loan, Thượng Hải. Lễ hội đón hàng trăm nghìn lượt khách du lịch mỗi năm, trong thời gian diễn ra Lễ hội Hoa sen có nhiều hoạt động đặc sắc.)

“Được!” Trương Gia Vũ đồng ý ngay không do dự.

“Lễ hội hoa sen gì? Tui cũng phải đi!” Châu Kiệt Thụy đi theo tham gia cuộc vui.

Tôi: “Không phải cậu còn làm bài sao?”

Châu Kiệt Thụy chán nản: “Vậy hai người mang ít đài sen về cho tui nhé, lâu lắm rồi chưa ăn.”

“8 giờ sáng mai mình đến nhà cậu.”

“Được.”

Tôi tìm một bộ quần áo được xem là đẹp nhất treo trên đầu giường, lại lén lấy son môi và kem của mẹ, nôn nóng chờ đến ngày mai.

Sáu giờ sáng tôi đã rửa mặt thay quần áo xong, ngồi trước gương tô son tới lui như đang tập vẽ. Son của mẹ màu rất đậm, chỉ bôi nhẹ mà màu đã rất rõ, tôi mím mím môi cho màu son đều hơn.

Thời gian sau đó tôi bồn chồn không yên, thời gian trôi qua từng chút thì niềm vui lẫn sự mong chờ của tôi lại tăng thêm một ít, đến gần 8 giờ, tôi đã vui không nói nên lời.

Em trai nhìn tôi đi qua đi lại trong sân than thở: “Chị đừng có lượn lờ trước mắt em nữa, sắp bị chị làm hoa cả mắt rồi.”

Tôi lo lắng vuốt vuốt tóc mái, nhìn đồng hồ, còn 15 phút nữa mới đến 8 giờ.

Bà nội bê cái ghế nhỏ dài ra sân ngồi cuộn len, bà đã quấn len cả tháng rồi, hôm nay quấn, ngày mai tháo, lại quấn, lại tháo, cứ lặp đi lặp lại như Sisyphus trong thần thoại Hy Lạp đẩy đá lên núi không có điểm ngừng. (Trong thần thoại Hy Lạp, Sisyphus là vị vua cả gan chọc giận thần Zeus quyền lực. Ông đã bị các vị thần trừng phạt vì sự xảo quyệt và gian dối của bản thân bằng cách buộc phải nâng một tảng đá khổng lồ lên đồi. Tảng đá này sẽ tự lăn xuống mỗi khi nó gần đến đỉnh và bắt Sisyphus phải lặp lại việc lăn đá cho đến muôn đời.)

Tôi cố ý đi tới trước mặt bà, cười hỏi: “Nội ơi, bà nhìn xem hôm nay con có đẹp không?”

Bà nội ngẩng lên, dùng ánh mắt lạ lẫm tò mò đánh giá tôi, suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “Con có phải minh tinh trên tivi không?”

“Minh tinh nào ạ?” Tôi hưng phấn hỏi.

Bà nội nghiêm túc ngẫm nghĩ, nói: ‘Tiểu Yến Tử.”

Tôi nghe câu trả lời thì vui mừng khôn kể, trong Hoàn Châu cách cách tôi thích Tiểu Yến Tử nhất, cảm thấy cô ấy xinh đẹp, đáng yêu, tuy có khi hơi ngốc nghếch nhưng là người lương thiện, có tình có nghĩa, có thể vì giúp bạn mà không tiếc mạng sống, hành hiệp trượng nghĩa.

Em trai rất giỏi phá đám: “Chị, chị đừng có tưởng bở, hôm qua nội nói em là Châu Nhuận Phát đấy.”

“Hứ… em không nói đâu ai bảo em câm.”

Mẹ bưng chậu nước rửa nồi ra, nhìn thấy tôi thì bảo: “Tĩnh Tĩnh, miệng con làm gì mà như chuột ăn máu vậy, mau vào lấy khăn lau ngay.”

Em trai cười haha, tôi hung dữ lườm nó một cái: “Không được cười.”

Mẹ hất nước bẩn ra mảnh đất trồng rau, hỏi em: “Hạo Hạo, con làm bài tập xong chưa?”

Mặt em trai lập tức ỉu xìu, miễn cưỡng về phòng làm bài, trước khi đi còn muốn kéo tôi xuống nước.

“Mẹ, mẹ đừng chỉ nói con, chị đã học 11 mà suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện đi chơi, mẹ cũng quản lý chị đi.”

“Tự lo cho mình trước đi, thành tích học tập của con bằng một nửa chị thì mẹ đã thắp nhang cảm tạ.”

Sau khi em trai đi vào, mẹ nhìn tôi trang điểm hỏi: “Con định đi đâu?”

“Đi chơi Lễ hội hoa sen với bạn ạ.” Sợ mẹ ngăn cản, tôi vội nói thêm: “Con làm bài tập xong rồi, lần này ra ngoài chơi xíu, ở trường chán lắm ạ.”

Không ngờ mẹ lại nói: “Không có gì, cứ chơi cho vui đi, tiền tiêu vặt có đủ không? Không đủ thì nói mẹ cho thêm.”

“Dạ đủ dạ đủ.”

Đây là nhờ thành tích học tập tốt, nhớ hồi xưa tôi học dở, mỗi lần muốn đi chơi đều bị mẹ quở trách rất lâu, còn tìm đủ mọi cớ để không cho tôi thêm tiền tiêu vặt.

Ngoài cửa vang lên tiếng chuông xe, bà nội vội ném cuộn len trên tay xuống, ồn ào đòi đi theo. Bà một lòng muốn về quê hương Cam Túc xa xôi, nhưng nơi đó hiện giờ cảnh còn người mất, ông cậu, bà dì đều lần lượt qua đời, ngôi nhà ở quê cũng bị một trận mưa lớn cuốn trôi, nền đất mọc đầy cỏ dại, bà không bao giờ có thể quay trở lại.

Mẹ tôi vừa dỗ vừa lừa đưa bà vào, đóng kín cửa để bà không chạy ra ngoài được nữa.

Đến 8 giờ, Trương Gia Vũ vẫn chưa đến tìm tôi.

Cậu ấy là người rất đúng giờ, theo lý thì không nên đến trễ. Tôi đứng ngoài cửa, nhìn cửa nhà Trương Gia Vũ thấy khóa trái, sáng sớm mà cậu ấy đi đâu? Tại sao không báo trước với tôi?

Châu Kiệt Thụy xách chai nước tương đi ngang qua, hỏi to: “Lý An Tĩnh, không phải hôm nay bà đi Lễ hội hoa sen với Trương Gia Vũ à? Sao còn chưa đi? Đừng quên vụ mang đài sen về cho tui nhé.”

Tâm trạng tôi đang phiền não, gật đầu qua loa không muốn trả lời cậu ta.

“Ủa? Trương Gia Vũ đâu? Hahahaha, không phải bà bị cho leo cây đấy chứ?”

“Không có!” Tôi giữ mặt mũi cho mình, “Trương Gia Vũ chờ tôi ở đằng kia, tôi… về tìm đồ.”

Châu Kiệt Thụy lè lưỡi không tin.

“Tôi không lừa cậu, cậu ấy thật ở phía trước kia chờ tôi!”

Nói rồi tôi cất bước đi về phía cửa thôn, dọc đường đi tôi cầu nguyện Trương Gia Vũ đang ở đó chờ mình, tôi không tin cậu ấy vô duyên vô cớ cho tôi leo cây.

Nhưng khi tôi đi đến dưới cây hòe vẫn không thấy bóng dáng Trương Gia Vũ.

Tôi đi Lễ hội hoa sen một mình, mua mấy đài sen cho Châu Kiệt Thụy ở quầy của một bà lão, về đến nhà đã chạng vạng tối.

Tôi về đến nhà, thẫn thờ ngồi trong sân.

Lâm Lỗi tinh ý phát hiện cảm xúc tôi không ổn, quan tâm hỏi: “Tĩnh Tĩnh, sao nhìn cậu không vui vậy?”

Tôi không nén được than thở: “Tớ cảm thấy Trương Gia Vũ không thích tớ, cậu ấy… cậu ấy cho tớ leo cây.”

Vi Vi bình thản nói: “Haizz! Đàn ông trên đời này đều như nhau, nam thần của tớ cũng cho tớ leo cây không biết bao nhiêu lần.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi