CHUYỆN THỜI HỒN NHIÊN

Vi Vi và Trương Gia Vũ thành công lọt vào trận chung kết. Ngày họ đi thi ở Cục giáo dục không phải ngày đẹp trời, mưa to gió lớn, sấm sét ầm ầm, tôi và Lâm Lỗi căng ô đi đón xe buýt, đợi gần một giờ đồng hồ mới có xe.

Nửa đầu cuộc thi, đội trường Thời Nam mắc vài sai lầm trong phần giành quyền trả lời nên bị đối phương kéo khoảng cách điểm số ra rất xa, thời gian nghỉ giữa giờ, mấy đồng đội có phần không hài lòng với Vi Vi.

Đồng đội A: “Triệu Vi Vi, đều tại cậu, tôi đã nói đáp án chính xác mà cậu cứ khăng khăng nói theo ý mình, giờ hay rồi đấy, chúng ta cách xa người ta nhiều điểm như thế, lần này thua chắc.”

Đồng đội B: “Cậu quá nóng vội, quá độc đoán lộng quyền, chúng ta là một đội, không phải mình cậu đến đây để thi.”

Vi Vi phùng má, ấm ức: “Tôi cũng không muốn chọn sai mà, nếu các cậu giỏi thế sao không giành quyền trả lời, cớ gì mọi sai lầm đều đổ lên đầu tôi.”

Đồng đội A: “Tôi cũng muốn trả lời nhưng có giành được đâu, ai nhanh tay bằng cậu, người ta chưa đọc xong đề cậu đã nhấn chuông trả lời.”

Đồng đội B: “Đáp thì sai cả, giành giật có nghĩa lý gì.”

Vi Vi: “Hai người có ý gì hả, tôi vì thi đấu mà chuẩn bị vất vả như vậy, một tuần cũng không ngủ được giấc đàng hoàng, mấy cậu tưởng tôi muốn đáp sai sao?”

Đồng đội A trợn trắng mắt khiến Vi Vi nổi giận thật sự.

“Trương Hiểu Lị, cậu trợn mắt xem thường cái gì?!” Vi Vi phẫn nộ đứng lên nhìn Trương Hiểu Lị to gấp đôi cô.

Trương Hiểu Lị: “Tôi thích gì làm nấy, cậu quản được sao?”

“Được rồi! Đừng gây gổ!” Đội trưởng Trương Gia Vũ đứng lên, bình tĩnh mà không kém phần nghiêm túc nói: “Bây giờ không phải là lúc trách móc lẫn nhau, chúng ta nên đoàn kết, suy nghĩ xem phần thi đấu tiếp theo nên làm thế nào để chuyển bại thành thắng.”

Lời nói Trương Gia Vũ vẫn có khả năng thuyết phục, ba cô gái đồng loạt nhìn về cậu, Vi Vi đột nhiên đưa ý kiến: “Nếu mọi người không tin tôi, thi đấu tiếp theo tôi sẽ không trả lời nữa, mọi người ai trả lời được thì cứ làm đi.”

Lúc này hai người đồng đội lại không lên tiếng, tuy ngoài miệng hai người vẫn trách móc Vi Vi nhưng trong lòng lại hiểu rất rõ, lúc trước khi thành lập đội, Vi Vi vì phản ứng nhanh chóng nên được chọn làm người giành quyền trả lời, đồng đội A và B là cố vấn, phụ trách phân tích, phán đoán, đưa ra ý kiến.

Trương Gia Vũ an ủi: “Vi Vi, cậu đừng kích động, mình tin tưởng cậu, ai cũng có lúc sai lầm, thánh nhân cũng có lúc thất sách mà, huống chi chúng ta chỉ là người bình thường. Thi đấu tiếp theo chúng ta sẽ tránh sai lầm, phối hợp tốt với nhau là được.”

Đồng đội A và đồng đội B cùng cúi đầu không lên tiếng, Trương Gia Vũ kịp thời hỏi: “Hai người các cậu có ý kiến gì không?”

Hai người liếc nhìn nhau, đồng thời lắc đầu.

“Vậy tốt rồi, thế này vậy, chúng ta cần phải phối hợp tốt với nhau trong trận thi đấu kế tiếp. Chúng ta phải suy nghĩ ở góc độ cả đội, để ý tưởng cá nhân của mình xuống. Vi Vi, cậu nên lắng nghe ý kiến tư vấn của các bạn, khi bản thân không chắc chắn câu trả lời thì cần nghe nhiều ý kiến hơn trước khi đưa ra nhận định.”

Vi Vi miễn cưỡng gật đầu.

Giọng Trương Gia Vũ kiên định: “Không đến giờ phút cuối cùng của trận đấu, chúng ta không dễ dàng nhận thua, phải có quyết tâm chiến thắng. Tôi tin chỉ cần chúng ta đoàn kết, làm việc cùng nhau thì chắc chắn có thể chiến thắng.”

Vẻ mặt Trương Hiểu Lị đầy ngưỡng mộ nhìn Trương Gia Vũ: “Đội trưởng nói đúng, nhất định chúng ta không thể dễ dàng bỏ cuộc.”

“Thắng trận tôi mời mọi người ăn lẩu.”

“Tốt quá! Chúng ta đến quán lẩu tự chọn ở trung tâm thành phố đi, nghe nói đang hot lắm.” Đồng đội B Mạnh Vân là người mê ăn, không chỉ ăn nhiều mà còn rất biết cách ăn uống, cô có cả danh sách liệt kê những quán ăn nên đến, thề sẽ ăn hết trước khi tốt nghiệp cấp 3.

“Chỉ cần thắng thì lẩu gì tùy mọi người chọn.”

Đoàn kết là sức mạnh vô địch, đạo lý đơn giản như vậy Trương Gia Vũ đã ghi nhớ từ nhỏ, sự điềm tĩnh, thông minh của cậu hóa giải sự nóng nảy cùng sự hăng hái của những đồng đội.

Nửa trận thi đấu sau đó, Vi Vi không còn bộp chộp như trước, cũng không cố chấp giữ ý kiến riêng của mình, trước khi trả lời câu hỏi sẽ nhìn sang đồng đội quân sư bên cạnh, xác nhận được câu trả lời thống nhất thì mới nói ra đáp án cuối cùng.

Sự nỗ lực phối hợp giữa các đồng đội đã giúp trường trung học Thời Nam nhanh chóng cầm hòa đối thủ là trường Trung học thực nghiệm. Vòng cuối cùng của các câu hỏi mạo hiểm do đội trưởng Trương Gia Vũ ra sân, cậu thể hiện sự thông minh tài trí kinh người, trong tình hình không có sự hỗ trợ, cậu trả lời đúng toàn bộ các câu hỏi đã chọn, nhận được số điểm cá nhân cao nhất.

Kết quả cuối cùng là đội trường trung học Thời Nam do Trương Gia Vũ dẫn dắt đã giành được quán quân cuộc thi cúp tri thức. Cục trưởng cục giáo dục đích thân lên trao giải cho họ, mấy người phóng viên giơ máy ảnh, micro đứng bên dưới sân khấu phỏng vấn. Vi Vi khi thật sự đối mặt với màn hình lại căng thẳng, cô đỏ mặt lắp bắp không nói nên lời, vẫn là do Trương Gia Vũ ở bên cạnh tiếp lời giúp cô. Vi Vi siết chặt nắm tay, nói với màn ảnh khi kết thúc phỏng vấn: “Xin chào mọi người, tôi là Triệu Vi Vi, học sinh 11/7 trường trung học Thời Nam. Tôi xin được cảm ơn hai người bạn tốt của tôi là Lý An Tĩnh và Lâm Lỗi, cảm ơn các bạn đã luôn cổ vũ, giúp đỡ tôi, đặc biệt là Lâm Lỗi, trước đó tôi sơ ý bị trật chân, bạn ấy đã luôn chăm sóc tôi…”

Sau khi TV chiếu trên bản tin truyền hình thì đoạn cảm ơn của Vi Vi đã bị cắt mất, cô ấy khoác tay tôi và Lâm Lỗi thất vọng: “Vốn dĩ muốn dành cho hai cậu điều bất ngờ, thế mà lại bị cắt mất.”

“Không sao, lúc đó mình đã nghe.” Lâm Lỗi lộ nụ cười thỏa mãn bí mật.

Ngày mưa đường trơn, lúc xe buýt đến địa điểm thi đấu thì đã đến phần phỏng vấn, không thể xem được phần thi đấu hấp dẫn nhất, cũng không thể chứng kiến giây phút huy hoàng của họ khi lên sân khấu nhận thưởng.

Nhưng mà lại bắt kịp “đại tiệc ăn mừng”.

Nhóm chúng tôi đến quán lẩu tự chọn mà Mạnh Vân đã nói. Thật sự rất đông khách, người xếp hàng đứng chờ ngoài cửa. Nhân viên phục vụ mang trà và đồ ăn nhẹ đến cho khách đang chờ. Trương Hiểu Lị đứng bên cạnh Trương Gia Vũ, tiếp tục bàn luận mấy vấn đề trong cuộc thi với cậu ấy.

Tôi nhìn lung tung xung quanh, nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc trong đám đông đang chờ đợi là Ngưu Thụy và Châu Kiệt Thụy.

“Thụy Thụy! Trùng hợp vậy, hai người cũng đến ăn lẩu sao?”

Mặt Ngưu Thụy có vẻ hơi xấu hổ, cô kéo kéo góc áo nhăn nhúm của mình, lúc này tôi mới nhìn ra quần áo của cô ấy rất giống đồng phục của nhân viên phục vụ trong quán lẩu.

Châu Kiệt Thụy lại rất thản nhiên hỏi lại tôi: “Chỉ mình cậu đến ăn lẩu à?”

“Dĩ nhiên là không rồi, tụi tôi đi rất đông. Mấy cậu biết không, Trương Gia Vũ với Vi Vi đạt được giải nhất cúp tri thức đó!”

“Chà! Giỏi vậy! Đúng là không hổ danh học sinh xuất sắc Trương, nhưng lần này Vi Vi là hưởng ké vinh quang của người ta nhỉ! Trình độ của bà ấy bình thường không kéo chân người khác đã là không tồi.”

Vi Vi đi tới sau Châu Kiệt Thụy, hung hăng dẫm lên chân cậu ta.

Châu Kiệt Thụy gào lên thảm thiết, khập khiễng đuổi theo Vi Vi, “Triệu Vi Vi, bà… bà đừng hòng chạy!”

Lâm Lỗi lạnh lùng đi tới trước mặt Vi Vi, đưa một túi bánh phồng cho cô: “Bánh này rất ngon, cậu muốn ăn không.”

Vi Vi nhón một miếng bỏ vào miệng, ngạo nghễ nhìn Châu Kiệt Thụy.

Có Lâm Lỗi ở đó, Châu Kiệt Thụy lập tức co vòi lại, không dám làm gì Vi Vi. Cậu quay lại mới phát hiện Ngưu Thụy đã bưng mâm đi vào quán.

Xếp hàng nửa giờ, cuối cùng chúng tôi cũng có chỗ ngồi.

Vi Vi và Lâm Lỗi lấy rất nhiều rau và thịt, Mạnh Vân còn mang cả mấy mâm thịt trong tủ đông đến, chồng thành một chồng trên bàn rất hoành tráng.

Trương Hiểu Lị mũm mĩm đến khi ăn cũng không buông tha việc hỏi han, cặp mắt kính cận dày cộp của cô ấy cũng tầm năm sáu độ. Trương Gia Vũ kiên nhẫn giải đáp từng câu hỏi của cô ấy, không hề lộ ra vẻ mất kiên nhẫn.

Vi Vi cầm bát đũa đứng lên: “Tĩnh Tĩnh, tớ muốn đổi chỗ với cậu. Tớ không muốn ngồi ăn còn nghe chuyện học.”

Trương Hiểu Lị tạm dừng lại, không bận tâm vẻ chán ghét của Vi Vi, tiếp tục nói, cô không muốn bỏ qua cơ hội tốt được giao lưu gần gũi với người đứng đầu ban Khoa học tự nhiên.

Tôi vui vẻ đổi chỗ với Vi Vi, ngồi gần với Trương Gia Vũ.

“Cậu ăn thịt bò này không?”

Trương Gia Vũ bưng một đ ĩa thịt bò cay hỏi nhỏ tôi.

“Ừ ừ, mình… mình tự bỏ là được.”

Nhưng cậu ấy đã dùng đũa gắp thịt bò nhúng vào nồi lẩu đang sôi, chờ thịt chín lại gắp vào bát tôi.

“Thật ra…” Tôi mới mở miệng, cậu ấy đã chỉ vào con tôm tươi hỏi tôi: “Ăn thử cái này nhé, nhìn rất tươi, cho vào nồi lẩu cay hay lẩu tam tiên cho cậu?”

“Lẩu cay đi.”

Suốt buổi ăn lẩu, tôi ngồi đó như “bà hoàng”, được Trương Gia Vũ chăm sóc tỉ mỉ, cả buổi cậu ấy đều giúp tôi gắp rau gắp thịt, ngay cả đồ uống cũng giúp tôi rót đầy.

Trương Hiểu Lị ghen tị hỏi: “Trương Gia Vũ, sao cậu cứ giúp Lý An Tĩnh gắp đồ ăn vậy? Tay cậu ấy đâu phải ngắn gì?”

Vi Vi: “Trương Gia Vũ thích gắp đồ ăn cho ai là quyền tự do của cậu ấy, sao cậu thích xen vào chuyện người khác vậy?”

Trương Hiểu Lị tức tối trợn mắt, ném đôi đũa xuống: “Tôi không ăn bữa này nữa.”

Vi Vi nhún vai, đang định nói vài câu nhưng Lâm Lỗi kéo tay cô, Vi Vi nuốt lời định nói ra xuống.

Trương Gia Vũ dùng muôi vớt khoai tây với măng, nói: “Cậu không ăn sao được? Nhiều đồ ăn vậy chúng ta ăn không hết.”

Trương Hiểu Lị háo hức nhìn muôi khoai tây và măng kia, cảm động chuyển bát của mình ra trước, nào ngờ Trương Gia Vũ lại vòng qua cho vào bát tôi.

“Lý An Tĩnh, cậu gầy quá, ăn nhiều lên đi.”

Tôi mím môi, nhìn cái bát ngập tràn thịt, rau trước mặt, lại nhìn Trương Hiểu Lị, cô ấy đã tức đến lông mày dựng ngược.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi