CHUYỆN THỜI HỒN NHIÊN

Lý An Tĩnh ở trong phòng ngủ, dán tai vào cửa cố gắng nghe tiếng trong phòng khách, nhưng rất lâu sau vẫn không nghe được gì, thấp tha thấp thỏm, lòng nóng như lửa đốt nhưng lại không dám ra ngoài.

Phòng khách đèn đuốc sáng choang, bà Vương Lị Lị thay đổi từ vẻ tốt bụng dễ gần thường ngày, nghiêm nghị nhìn Trương Gia Vũ đối diện mình, lần đầu tiên cảm nhận thằng bé thực sự đã trưởng thành.

Nửa giờ sau, Lý An Tĩnh bê đồ ăn khuya ra: “Mẹ, mẹ có đói bụng không, hay là đến ăn chè hạt sen nấm tuyết đi?”

Bà Vương Lị Lị nhận chén, thoải mái ăn xong chén chè, nhìn con gái và Trương Gia Vũ đứng cạnh nhau rất đẹp đôi, bà không khỏi hỏi: “Hai đứa nên nhanh chóng về nhà định ngày đi.”

Miếng chè trong miệng Lý An Tĩnh suýt nữa phun ra ngoài, cô nói to: “Mẹ… còn sớm quá.”

Bà Vương nghe vậy thì nổi giận: “Hai đứa đều lớn hết rồi, chuyện hôn nhân quan trọng không thể trì hoãn, mẹ thấy ngày 1/5 không tệ, cứ lấy ngày đó đính hôn, đến Quốc khánh thì làm đám cưới.”

Lý An Tĩnh còn muốn nói gì đó thì đã bị Trương Gia Vũ ngăn lại, anh nghe lời mẹ vợ tương lai: “Vậy cô vất vả rồi.”

Bà Vương vui vẻ nhìn con rể, càng nhìn càng thấy hài lòng, vỗ đùi: “Thằng bé này còn khách sáo gì với cô chứ, vất vả vì tụi con cô rất vui!”

Cứ thế, ngày 1/5, những người bạn thôn Hạ Thời tụ họp lại, tổ chức buổi lễ đính hôn đơn giản, ấm áp trong khuôn viên trường tiểu học cũ.

Nói đây là lễ đính hôn của Lý An Tĩnh và Trương Gia Vũ thì không đúng bằng đây là lễ trưởng thành của tất cả mọi người.

Mặt trời rực rỡ, hoa hòe nở rộ, trong không khí ấm áp tràn ngập hương thơm ngọt ngào của hoa hòe và tiếng nói cười của mọi người. Bốn vị phụ huynh ngồi cùng nhau, thân càng thêm thân, hòa thuận, vui vẻ.

Ngưu Thụy mới ở cữ xong, cô tròn ra không ít, ngồi ở cái bàn dưới gốc hòe cắn hạt dưa. Một người đàn ông mập mạp hơn Ngưu Thụy rất nhiều đang bế một đứa bé xoay vòng vòng. Nếu người này thấy Vi Vi thì lại giở trò trêu ghẹo ra thì không nhận ra đây là Châu Kiệt Thụy.

Nghe Ngưu Thụy nói Châu Kiệt Thụy tăng cân vùn vụt vậy là do luôn chăm cô khi cô ở cữ, đồ ăn bồi dưỡng quá mức nên thành ra như thế. Nhưng mà sau khi Châu Kiệt Thụy béo lên thì lại thấy vui vẻ phúc hậu hơn, nhìn cậu ta rất giống diễn viên hài nổi tiếng, Vi Vi nhân cơ hội trêu cậu ta không thôi.

“Còn năm phút nữa là bắt đầu, mời tất cả người thân, bạn bè vào chỗ.” Triệu Phi làm MC cầm micro đứng trên sân khấu lên tiếng.

“Triệu Vi Vi! Sao em không ngồi xuống đi, cứ đứng cửa làm gì vậy!” Mọi người đều là người quen, Triệu Phi cố ý dùng loa nói to vậy nhưng Vi Vi cũng không giận, cứ đứng đó như không nghe.

Triệu Phi cạn lời nhìn em gái, anh lướt mắt một vòng như giáo viên chủ nhiệm kiểm tra lớp, phát hiện còn một chỗ trống.

Còn thiếu Lâm Lỗi.

Thấy sắp đến giờ, Vi Vi vừa nhìn đồng hồ vừa kiễng chân nhìn ra xa, không biết Lâm Lỗi trên đường về có xảy ra chuyện gì không, đã hứa là đến đúng giờ kia mà.

Trương Gia Như phụ trách nhạc bắt đầu mở những bài hát đã chọn, Triệu Phi lại lợi dụng thân phận MC của mình để “dạy bảo” em gái: “Cô gái đứng ở cửa kia, làm phiền cô nhanh chóng vào chỗ đi!”

Rốt cuộc Vi Vi đã thấy được bóng dáng lạnh lùng quen thuộc đó, cô vui mừng vẫy tay, chạy qua đó. Nhìn thấy tay Lâm Lỗi có một hình xăm mới, cô sững sờ một lúc, nhưng rồi lại nhanh chóng định thần cười nói: “Nhị Lỗi, cuối cùng cậu cũng đến, mau vào ngồi đi.”

Lâm Lỗi mặc chiếc sơ mi trắng, quần dài đen được ủi thẳng thớm, từng sợi tóc đều mang vẻ sạch sẽ, tươi tắn. Cô ngồi bên cạnh bà Lưu, lưng thẳng tắp.

Lý An Tĩnh và Trương Gia Vũ không thoát khỏi những màn gây khó dễ của Triệu Phi và nhóm “quân sư” của anh. Nhưng Trương Gia Vũ gần như một mình gánh vác hết, anh không để hôn thê của mình chịu bất kỳ khó xử nào, chỉ còn câu hỏi cuối cùng.

Triệu Phi ho khan, nhiều chuyện hỏi: “Trương Gia Vũ, xin hỏi mối tình đầu của cậu là ai?”

“Lý An Tĩnh.” Trương Gia Vũ không có nửa giây do dự, anh nhìn cô, ánh mắt sáng ngời, giọng kiên định, nhẹ nhàng.

“Vậy còn em, Tĩnh Tĩnh? Mối tình đầu của em là ai?” Triệu Phi nhìn sang Lý An Tĩnh.

Lý An Tĩnh hít một hơi thật sâu, nhìn người con trai cao lớn trước mặt, cô nhớ lại lần đầu tiên gặp anh: vào một buổi chiều mùa hè bình thường nọ, chiếc xe tải dừng đối diện nhà cô, có hai đứa trẻ đứng bên cạnh xe. Cậu bé đang cúi đầu lau mũi cho em gái, vẻ ngoài đẹp trai cùng dáng vẻ dịu dàng đó khiến Lý An Tĩnh bị mê hoặc, cô nhìn chăm chăm vào cậu bé đẹp trai đó, quên béng lời mẹ dặn…

Khi cậu bé đó ngẩng lên nhìn cô, Lý An Tĩnh vô thức nhìn sang nơi khác, sau đó lại bắt gặp con gấu bông trong tay người ta, đó là món đồ chơi cô mơ ước nhưng mãi không có được…

Vòng tới vòng lui nhiều năm như vậy, có thể ở bên cạnh người con trai mà mình thích từ cái nhìn đầu tiên, tuyệt vời đến mức khiến người ta không khỏi băn khoăn đây có phải là giấc mộng.

Cô nhắm mắt lại, nở nụ cười hạnh phúc.

Triệu Phi hỏi lại lần nữa: “Tĩnh Tĩnh? Mối tình đầu của em là?”

Lý An Tĩnh ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông mình yêu, nói to: “Đương nhiên là Trương Gia Vũ, cả thời thanh xuân của em đều yêu thầm anh ấy, anh ấy là người em yêu nhất.”

Cô vừa nói xong, những người lớn đều mỉm cười, nhưng đám bạn gái thân bên dưới lập tức tỏ ra không hài lòng.

Đầu tiên là Vi Vi, cô cố ý nói: “Tĩnh Tĩnh, không phải cậu nói thích nhất là tớ hả, đúng là bất công, cậu vầy là ‘trọng sắc khinh bạn’.

Lý An Tĩnh bĩu môi: “Hứ… khác nhau nha, còn nữa, lúc cậu yêu cũng nói người cậu yêu nhất là Triệu Huy đó!”

Vi Vi quay qua Lâm Lỗi cầu cứu: “Nhị Lỗi, tớ không nói vậy, đúng không?”

Lâm Lỗi nhún vai bất lực, cô chưa kịp nói đã nhìn thấy mắt Vi Vi dần đỏ hoe. Thời gian trôi quá nhanh, trong chớp mắt các cô đã trở thành người lớn, khoảng thời gian hồn nhiên đó thực sự một đi không trở lại.

Lý An Tĩnh đi đến bên cạnh hai người bạn thân, siết chặt tay hai người: “Chúng ta đã nói cả đời làm chị em.”

“Nói phải giữ lời, cả đời thì không được thiếu một ngày.”

“Chắc chắn rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi