CHUYỆN THƯỜNG NGÀY Ở CƯ XÁ PHỦ KHAI PHONG

Nghê Diệp Tâm dùng tay trái đỡ tay phải đã sưng thành móng heo của mình, nói:

“Mộ Dung đại hiệp che giấu cũng vô dụng, vừa rồi ta đều thấy được.”

Mộ Dung đại hiệp quả thực bị Nghê Diệp Tâm làm nổi điên, giơ tay làm bộ muốn đánh, Nghê Diệp Tâm lập tức liền đem “móng heo” lên che ở trước mặt.

Nghê Diệp Tâm hô to.

“Tuy rằng ta không có soái bằng đại hiệp, nhưng cũng vẫn là soái, không thể vả vào mặt.”

Nghê Diệp Tâm giơ tay che chắn mặt. Trong nháy mắt, nhìn lại bên cạnh cũng không còn ai. Mộ Dung đại hiệp đã không thấy, phỏng chừng vừa rồi chỉ là động tác giả, dương đông kích tây sau đó nhân cơ hội liền chạy.

Nghê Diệp Tâm cũng chạy nhanh theo sang viện bên cạnh.

“Ui....”

Đang đuổi theo bỗng nhiên từ đâu lao ra một nam nhân dáo dác lấm la lấm lét. Nam nhân kia chỉ lo nhìn phía sau xem có ai hay không, hình như rất sợ có người đi theo hắn. Đôi mắt cũng không để phía trước, đầu liền đụng phải Nghê Diệp Tâm đang vội vã.

Hai người đâm nhau rất mạnh, Nghê Diệp Tâm lảo đảo, nam nhân kia trực tiếp té ngồi trên mặt đất.

Nghê Diệp Tâm hít một ngụm khí lạnh, lúc này “móng heo con” bị biến thành “móng heo mẹ”, so với vừa rồi đau gấp mười lần.

Mộ Dung Trường Tình đi ở phía trước lập tức quay đầu lại nhìn, đôi mắt nheo một chút, bước nhanh trở lại.

Nam nhân ngồi dưới đất đại khái hơn bốn mươi tuổi, tóc hoa râm, gương mặt nhăn nhó dữ tợn, mông ngồi trên mặt đất không dậy nổi.

Nam nhân tựa hồ hoảng sợ, ngã một cái cũng không kêu đau, trừng lớn đôi mắt nhìn Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình. Nhìn thoáng qua một lúc mới nhẹ nhàng thở ra.

“Ui da, ui da”

Kêu đau xong mới nói:

“Các ngươi là ai? Lấm la lấm lét đến nơi đây làm cái gì? Còn đâm trúng ta.”

Mộ Dung Trường Tình đi tới, trợn mắt nhìn Nghê Diệp Tâm, biểu tình thực hung dữ, đưa tay túm Nghê Diệp Tâm. Tuy rằng Mộ Dung đại hiệp vẻ mặt hung tợn, bất quá động tác không có nặng, cũng không có làm đau Nghê Diệp Tâm.

Mộ Dung Trường Tình lạnh lùng nói:

“Nếu ngươi còn muốn dùng tay phải nắm binh khí, thì phải cẩn thận mới đúng.”

“Ta bị oan uổng……”

Mộ Dung Trường Tình sờ sờ cổ tay sưng thành móng heo của Nghê Diệp Tâm hai lần. Cũng may không bị sai khớp, Mộ Dung Trường Tình nhẹ nhàng thở ra.

Nghê Diệp Tâm nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Mộ Dung đại hiệp, trong lòng vui vẻ cười như hoa nở, nhỏ giọng ở bên tai của Mộ Dung Trường Tình nói:

“Đại hiệp nhìn xem ngón áp út cùng ngón giữa của ta, ngón nào dài hơn?”

Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng.

“Ngón tay cái.”

“……”

Khi hai người nói chuyện nam nhân đang ngồi dưới đất bò dậy, sau đó vỗ vỗ bụi trên quần áo, rồi không nói một tiếng định bỏ đi.

“Đứng lại!”

Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên quát một tiếng.

Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa bị hắn dọa phát run.

Nam nhân run run một chút, theo bản năng liền đứng lại, chớp mắt, hừ hừ nói:

“Ngươi là thứ gì, dám hô to gọi nhỏ? Ta nói cho ngươi biết dù Phùng Thiên ở chỗ này, cũng phải cung kính đối với ta. Ta chính là tam thúc của hắn, ngươi có biết hay không?”

Nam nhân càng nói càng hăng hái, ưỡn ngực ngẩng cổ, lại nói:

“Hai người các ngươi lén lút ở chỗ này, có phải muốn trộm đồ vật hay không? Các ngươi trộm thứ gì của Phùng gia?”

“Hừ……”

Mộ Dung Trường Tình hừ lạnh một tiếng, rồi nói:

“Ta ghét nhất kẻ nói nhiều.”

Mộ Dung Trường Tình vừa nói, Nghê Diệp Tâm liền cảm giác được khủy tay hắn chuyển động, đây chính là động tác chuẩn bị muốn động thủ.

Nghê Diệp Tâm dựa gần vào Mộ Dung Trường Tình, lập tức ôm chặt eo Mộ Dung Trường Tình nói:

“Đại hiệp, đừng động thủ, đừng động thủ.”

Mộ Dung Trường Tình nhíu mày, muốn đẩy Nghê Diệp Tâm ra, nhưng nhìn thấy tay Nghê Diệp Tâm có thương tích, hắn không nhẹ không nặng đẩy một chút, cũng như không có đẩy.

Nghê Diệp Tâm vui đến nước mũi sắp chảy ra, cảm thấy mình hôm nay bị thương thật là quá đáng giá. Eo Mộ Dung đại hiệp khá thon nhưng hơn cứng, tay chạm vào cảm đặc biệt rắn chắc, khi cởi quần áo khẳng định đều là cơ bắp.<HunhHn786>

Nghê Diệp Tâm sợ Mộ Dung đại hiệp giận sẽ đem Phùng tam thúc không biết sống chết ném vào quan tài thì sự việc sẽ rắc rối.

Nghê Diệp Tâm đánh giá Phùng tam thúc vài lần.

“Tại hạ là Nghê Diệp Tâm hộ vệ phủ Khai Phong. Ngươi nói chúng ta lén lút, lời này mà cũng dám nói, chúng ta ở chỗ này là quang minh chính đại tra án.”

Phùng tam thúc vênh váo tự đắc.

“Phủ Khai Phong gì? Phủ Khai Phong là……”

Hắn nói một nửa liền dừng, hoảng sợ đánh giá Nghê Diệp Tâm, tức khắc mặt tái xanh.

Nghê Diệp Tâm cười nói:

“Nếu ngươi khăng khăng muốn nói chúng ta lén lút, chúng ta cũng không có biện pháp. Không bằng gọi Phùng công tử tới đi, để hắn tới phân xử.”

Phùng tam thúc sợ tới mức lập tức lắc đầu lại xua tay, nói:

“Đừng... đừng, là hiểu lầm, đừng gọi Phùng Thiên, chỉ là hiểu lầm!”

Phùng tam thúc hình như rất sợ Phùng Thiên, nói xong liền chạy. Đừng nhìn hắn tai to mặt bự, nhưng chạy thì rất nhanh.

Mộ Dung Trường Tình vung tay lên, liền nghe “vèo” một tiếng. Ngay sau đó Phùng tam thúc “bịch” một tiếng, liền quỳ gối trên mặt đất, chạy không được nữa.

Nghê Diệp Tâm nhìn thấy lập tức nói:

“Mộ Dung đại hiệp, sao lấy vàng làm ám khí, lại là một thỏi vàng lớn như vậy, mau đi nhặt về thôi!”

“……”

Mộ Dung Trường Tình không để ám khí bên người, cho nên sờ đến cái gì là dùng cái đó. Đưa tay vào trong lòng ngực sờ soạng gặp một thỏi vàng liền ném ra ngoài.

Nghê Diệp Tâm nói xong liền tung ta tung tăng đi nhặt vàng về, còn cẩn thận lau bụi rồi mới đưa cho Mộ Dung Trường Tình. Phải nói là giống dâng lên vật quý hiếm.

Bên này náo loạn không nhỏ, có gia đinh nhìn thấy tình huống, sửng sốt, chạy nhanh đi bẩm báo cho Phùng Thiên.

Phùng Thiên cùng bộ khoái trong nha môn và Trì Long, Triệu Doãn đi lại đây. Họ hoàn toàn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Vừa thấy người tự xưng là Phùng tam, sắc mặt Phùng Thiên liền không tốt.

Phùng tam thúc bị thỏi vàng đánh trúng đầu gối, đau đến đứng dậy không nổi, ngồi dưới đất la lối khóc lóc.

Phùng Thiên đi tới hỏi:

“Tam thúc, có chuyện gì?”

Phùng tam thúc lập tức kêu lên.

“Ai biết là chuyện như thế nào? Từ phủ Khai Phong tới thì ghê gớm sao? Phủ Khai Phong Phủ tới thì có thể tùy tiện đánh người sao?”

“Đại nhân, tay của ngài?”

Phùng tam thúc đang nói, Triệu Doãn bỗng nhiên nhíu nhíu mày, đi tới chỗ Nghê Diệp Tâm.

Nghê Diệp Tâm có chút chột dạ, Mộ Dung Trường Tình tức khắc cũng có cảm giác chột dạ. Tay Nghê Diệp Tâm vì cái gì bị sưng thành móng heo, trong lòng hai người họ biết rõ nhất.

Nhưng mà còn có một người khác chột dạ, chính là Phùng tam thúc. Hắn hoàn toàn không biết trước đó tay Nghê Diệp Tâm đã bị thương, còn tưởng rằng do chính mình gây nên.

Vẻ mặt Nghê Diệp Tâm nghiêm túc, bị Triệu Doãn hỏi, nhanh chóng ho khan một tiếng rồi nói:

“Không có việc gì, chỉ là có chút…… đau.”

Mộ Dung Trường Tình biểu tình gì cũng không có.

Biểu tình trên mặt Phùng tam thúc vừa thấy chính là có tật giật mình. Bị mọi người đều nhìn thấy.

Sắc mặt Phùng Thiên càng khó nhìn.

“Tam thúc đến viện này làm cái gì? Phòng tam thúc rất xa bên này, cũng không phải đi qua đường này.”

Phùng tam thúc gân cổ lên nói:

“Ngươi nói chuyện như vậy cùng trưởng bối sao? Nơi này là Phùng gia, ta là trưởng bối Phùng gia, ta thích đến nơi nào thì tới nơi đó.”

Phùng Thiên cười lạnh.

“Tam thúc hình như không hiểu tình huống hiện tại. Phùng Cố ở đây, Phùng gia là Phùng Cố định đoạt. Hiện tại Phùng Cố không còn nữa, Phùng gia là ta định đoạt. Trước kia Phùng Cố đã nói qua, chỗ này không cho bất cứ kẻ nào đến, chẳng lẽ tam thúc không rõ sao?”

Phùng tam thúc bị hắn nói trên mặt tối sầm.

“Phùng Thiên, ngươi đừng đắc ý! Một ngày nào đó ta sẽ tìm được chứng cứ, Phùng Cố tuyệt đối do chính ngươi giết, ngươi còn ở nơi này giả bộ cho ai nhìn? Ngươi cho rằng người Phùng gia sẽ tin tưởng lời ngươi nói!”

Nhắc tới Phùng Cố, sắc mặt Phùng Thiên lại khó coi, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh.

“Tam thúc cảm thấy ta là hung thủ, vậy lấy ra chứng cứ đi. Vừa đúng lúc đại nhân phủ Khai Phong cùng đại nhân nha môn đều ở đây, có chứng cứ giao cho bọn họ đem ta áp giải vào nhà lao.”

“Ngươi... ngươi... ngươi……”

Phùng tam thúc tức giận đến thiếu chút nữa ngất đi.

“Phùng Thiên! Ngươi đừng cho là ta không biết, ngươi rất ghen ghét đệ đệ mình. Người khác cho rằng các ngươi có quan hệ tốt, hừ hừ, tất cả đều bị mù. Ta đã nghe được các ngươi cãi nhau, còn động thủ có phải hay không? Ngươi đã sớm muốn giết Phùng Cố chứ gì? Có thể nhẫn nhịn đến bây giờ cũng coi như là khó lường.”

Phùng Thiên cắt lời hắn.

“Tam thúc, ta xem thúc là già rồi hồ đồ. Chúng ta hiện tại đều rất bận, không có nhàn rỗi nghe thúc nói hươu nói vượn. Người đâu, đem tam thúc trở về, rồi mời đại phu tới, bắt mạch cho tam thúc xem bệnh gì. Đừng để cho thúc ấy cứ nói bậy nói bạ như vậy!”

Phùng Thiên nói xong, lập tức có mấy gia đinh cường tráng chạy nhanh đến đem Phùng tam thúc đi.

Nghê Diệp Tâm đứng ở bên cạnh, đảo mắt tới lui. Tuy rằng không nói chuyện, nhưng đầu óc không nhàn rỗi.

Phùng Thiên đem Phùng tam thúc đi rồi, lúc này mới nói:

“Nghê đại nhân, thật là xin lỗi, ta đây liền mời đại phu đến xem cho ngài.”

Nghê Diệp Tâm vừa muốn mở miệng, Mộ Dung Trường Tình đã lên tiếng.

“Không cần.”

Trì Long nói:

“Mộ Dung đại hiệp, tay Nghê đại nhân sưng thành như vậy, cũng không biết có bị tổn thương gì khác hay không, vẫn nên để đại phu nhìn một cái đi.”

Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nói:

“Ta tự có thuốc trị thương cho hắn.”

Nghê Diệp Tâm vừa nghe, lập tức khóe miệng mở rộng tới mang tai rồi.

“Đa tạ Phùng công tử, chúng ta có mang theo thuốc trị thương, không cần tìm đại phu, không có gì trở ngại đâu.”

“Nghê đại nhân nói vậy chính là Phùng mỗ chiêu đãi không chu toàn rồi.”

Bởi vì tay Nghê Diệp Tâm rất dọa người, nói vài câu khách khí, Nghê Diệp Tâm liền bị mang về phòng lấy thuốc trị vết thương trên cổ tay.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi