CHUYỆN THƯỜNG NGÀY Ở CƯ XÁ PHỦ KHAI PHONG

Nghê Diệp Tâm đi đến nhìn thấy Phùng Thiên và lão quản gia, còn có không ít gia đinh. Hai gia đinh cường tráng đang ngăn một người nam nhân trẻ tuổi lại. Người nam nhân kia mắng Phùng Thiên đến nước miếng phun như mưa.

Lão quản gia ở bên cạnh khuyên can.

"Tam gia chết sao có thể liên quan đại thiếu gia, đó tuyệt đối là hiểu lầm."

"Cái lão già đáng chết, ta hiểu lầm sao? Ngươi chỉ biết bảo vệ hắn, là ta tận mắt nhìn thấy hắn lén lút đi lại ở chỗ này."

Nam nhân kia hô to.

Giọng Phùng Thiên nhàn nhạt.

"Ta chỉ là đi lại ở nhà mình, chuyện này cũng cần xin phép sao? Đây là Phùng gia, ngươi bất quá là người ngoài. Là ai cho ngươi vào cửa?"

Nam nhân bị Phùng Thiên hỏi tức khắc bị nghẹn họng, đôi mắt trừng to hết cỡ, nói không ra lời, sau đó lại hô to:

"Phùng Thiên, tuyệt đối là ngươi giết phụ thân ta. Ngươi ham tiền tài! Ta nói cho ngươi biết, ta là con duy nhất của ông ấy. Cho dù ông chết, những tiền tài đó cũng không phải của ngươi, phải là của ta!"

Phùng Thiên cười lạnh một tiếng, cũng không nhìn hắn cái nào.

"Phụ thân ngươi? Tam thúc luôn ở Phùng gia, vài chục năm qua không đóng góp gì. Mỗi ngày chỉ biết đi ra ngoài ăn chơi đàng điếm. Ta không biết hắn còn có tiền dư, nhưng thật ra là có vài món nợ to. Ngươi nếu là con hắn, vậy ngươi phải trả hết nợ còn thiếu cho người ta trước đi."

"Ngươi......"

Nam nhân lại trừng mắt không nói nên lời.

Nghê Diệp Tâm bàng quan thật lâu, đầu có chút căng phồng, có chút lý giải không rõ ràng lắm về quan hệ của người này. Vẫn là Trì Long cùng Triệu Doãn tới trước tương đối rõ ràng, nói lại cho Nghê Diệp Tâm nghe.

Thì ra nam nhân xa lạ này đúng là con của Phùng lão tam, bất quá là con rơi. Phùng lão tam cùng phu nhân chỉ có một con trai, sinh ra không bao lâu liền chết non. Phùng tam phu nhân là nữ nhân lợi hại, Phùng lão tam không dám nạp thiếp. Sau không bao lâu, Phùng tam phu nhân chết, Phùng lão tam cũng không có đi nạp thiếp, dứt khoát trực tiếp đi ra bên ngoài ăn chơi đàng điếm. Có lẽ là sợ lại cưới về một người quản lý mình.<HunhHn786>

Nam nhân xa lạ này chính là Phùng lão tam cùng một kỹ nữ thanh lâu sinh. Phùng lão tam tốt xấu gì cũng là con nhà gia thế, không thể mất mặt mũi được, nên không có thừa nhận đứa con trai này. Nam nhân liền đi theo người mẹ ở thanh lâu, mang họ Nhậm. Phùng lão tam cũng có cầm không ít tiền cho bọn họ.

Hiện giờ Phùng lão tam đột nhiên chết, người trong trấn đều biết, người con rơi này của Phùng lão tam liền chạy tới. Phỏng chừng là cảm thấy Phùng lão tam tốt xấu gì cũng là Phùng tam gia, cũng sẽ có tiền tài để lại. Nếu hắn kế thừa số tiền đó, tuyệt đối là lắc mình một cái liền biến thành thiếu gia giàu có.

Phùng gia đúng là đang lúc rối loạn, gia đinh nhìn thấy người con rơi này không muốn cho hắn tiến vào. Mọi người đều đã biết người này là cái dạng người gì.

Nhậm công tử đại náo, gia đinh không có cách nào, đành phải đi tìm đại thiếu gia bẩm báo, để xem có cho hắn vào hay không.

Chỉ có hai gia đinh canh cổng, một người đi bẩm báo, Nhậm công tử nhìn thấy liền đẩy người còn lại chạy hướng vào trong.

Gia đinh kia bất ngờ bị đẩy một cái đã ngã lăn, thấy hắn chạy vọt vào liền nhanh chóng bò dậy truy đuổi.

Nhậm công tử chạy tới chỗ Phùng lão tam ở. Hắn muốn chạy nhanh đi xem trong phòng phụ thân có cái gì đáng giá còn lưu lại. Nhưng lại không nghĩ tới có người ở đó, cẩn thận nhìn kỹ lại là Phùng Thiên.

Phùng Thiên đứng ở trong sân, bỗng nhiên khom lưng nhặt lên một vật từ bụi cây.

Nhậm công tử đứng bên ngoài nhìn thấy rành mạch. Sau đó hắn lập tức liền hô to lên, vọt vào ôm chặt Phùng Thiên, bắt đầu kêu là Phùng Thiên giết phụ thân của hắn.

Nghê Diệp Tâm nhỏ giọng hỏi:

"Đồ vật? Phùng Thiên nhặt chính là thứ gì?"

Triệu Doãn nói:

"Chính là ngọc bội."

"Ngọc bội?"

Nghê Diệp Tâm có chút giật mình, tự nhiên nghĩ đến ngọc bội mà Phùng Cố vẫn luôn mang ở trên người.

Ngọc bội Phùng Cố vẫn luôn mang ở trên người. Phùng Cố mất tích, sau đó lại đột nhiên xuất hiện xác khô tế phẩm, ở trên xác khô có ngọc bội. Ngọc bội lại bị Phùng Thiên cầm đi, sao đột nhiên xuất hiện ở chỗ phòng Phùng lão tam?

Nghê Diệp Tâm lại hỏi:

"Là nhặt ở nơi nào?"

Triệu Doãn chỉ chỉ.

"Là ở nơi đó."

Chỗ kia là sân gần cửa phụ. Trong một góc sân gần cửa phụ có một ít bụi cây hoa cỏ không biết tên, bụi cây thật ra không quá cao.

Nghê Diệp Tâm nhíu nhíu mày, không nói nữa.

Bên kia Nhậm công tử còn đang mắng to. Hắn cảm thấy Phùng Thiên khi giết người đã đánh rơi ngọc bội mang theo bên mình. Hiện giờ phát hiện ngọc bội không thấy, chạy nhanh lại đây tìm kiếm.

"Hừ hừ, ngươi đã không nghĩ tới chứng cứ quan trọng như vậy bị ta nhìn thấy! Ngươi nói đi, nếu không phải ngươi giết người, ngọc bội của ngươi sao bị rớt ở chỗ này!"

Biểu tình của Phùng Thiên thực lãnh đạm.

"Sáng sớm hôm nay ta phát hiện ngọc bội không thấy, liền đi tìm khắp nơi, đến chỗ này thì phát hiện. Ta làm sao biết nó nằm ở chỗ này?"

"Lý do thoái thác thật vụng về, ngươi cho rằng ai sẽ tin tưởng! Ngươi chính là hung thủ giết người."

Phùng Thiên vẫy vẫy tay, tựa như không thể kiên nhẫn, nói với quản gia.

"Đem hắn đi ra ngoài, nếu hắn cảm thấy ta là hung thủ, để hắn đến nha môn cáo trạng cùng quan lão gia."

"Dạ, đại thiếu gia."

Lão quản gia nhanh chóng đáp ứng.

Phùng Thiên nói xong liền xoay người đi, lúc này mới thấy được Nghê Diệp Tâm đứng ở sau lưng. Phùng Thiên đi tới nói:

"Thật là xin lỗi, sáng sớm đã không được an bình."

Nghê Diệp Tâm cười cười nói:

"Không có gì. Phùng công tử, ta vừa rồi ở bên này nghe vài câu, công tử có thể nói cho ta hiểu rốt cuộc là chuyện như thế nào không?"

Thái độ của Phùng Thiên thật ra không tồi, chỉ là trên mặt có chút mỏi mệt, giọng nghe không có sức lực.

Phùng Thiên nói bởi vì hôm qua đã chết người, cho nên hắn căn bản không có ngủ. Thức cả một đêm, cả quần áo cũng không có thay, chỉ là ngã lưng trên giường trong chốc lát. Trời tờ mờ sáng Phùng Thiên mới ngủ, ngủ cũng không có bao lâu lại ngồi dậy đi rửa mặt.

Nha hoàn tới hầu hạ hắn rửa mặt bỗng nhiên phát hiện ngọc bội bên hông thiếu gia không thấy.

"Đệ đệ đột nhiên biến mất, cũng chỉ để lại ngọc bội này, mấy ngày nay ta vẫn luôn đeo ngọc bội ở bên hông, không tháo xuống."

Ngọc bội đột nhiên không thấy, Phùng Thiên lệnh nha hoàn chạy đi tìm ở trong phòng. Mỗi góc trong phòng đều tìm, gầm giường, phía dưới tủ cũng tìm, nhưng không tìm được ngọc bội.

Phùng Thiên có chút sốt ruột, vội vàng đi ra bên ngoài tìm, nghĩ có phải ngày hôm qua rơi ở chỗ khác mà không có chú ý hay không.

"Cuối cùng ta đi đến chỗ này thì tìm được ngọc bội, đúng là rơi chỗ bụi cây kia. Sợ là ngày hôm qua không cẩn thận đánh rơi. Ta nhặt ngọc bội lên, đang muốn trở về, thì Nhậm công tử liền xuất hiện, còn nói là ta hung thủ giết chết phụ thân của hắn."

Nghê Diệp Tâm hỏi.

"Phùng công tử, có thể cho ta nhìn ngọc bội không?"

"Tất nhiên."

Phùng Thiên từ trong lòng đem ngọc bội ra, đưa tới cho Nghê Diệp Tâm.

Nghê Diệp Tâm tiếp nhận ngọc bội, cũng lật qua lật lại xem. Dây buộc bị đứt, không có cách đeo ở trên người, phỏng chừng là phải thay dây lần nữa mới được.

Nghê Diệp Tâm nhìn xong liền đem ngọc bội trả cho Phùng Thiên.

"May mắn ngọc bội không có bị trầy xước, nếu không thì thật đáng tiếc."

"Nói cũng phải."

Phùng Thiên đem ngọc bội nắm ở trong tay, cẩn thận xoa xoa, lúc này mới đem ngọc bội bỏ lại trong lòng ngực.

"Tại hạ mệt mỏi, nếu không có gì, ta xin phép trở về."

"Phùng công tử sắc mặt không tốt, mau đi nghỉ ngơi đi."

Phùng Thiên gật đầu, liền mang theo hạ nhân rời đi. Mọi việc giao cho lão quản gia xử lý. Lão quản gia lệnh người đem Nhậm công tử đi ra ngoài. Chuyện ồn ào náo loạn buổi sáng rốt cuộc cũng lắng xuống.

Đám người Phùng gia đi, nơi này còn lại bốn người Nghê Diệp Tâm, Mộ Dung Trường Tình, Trì Long, Triệu Doãn.

Mộ Dung Trường Tình cau mày.

Nghê Diệp Tâm nhìn chằm chằm chỗ bụi cây.

Triệu Doãn vẫn không có biểu tình gì.

Trì Long lại nhỏ giọng nói:

"Nghê đại nhân, hình như không thích hợp nha!"

Nghê Diệp Tâm vừa nghe giọng Trì Long liền nhướng mày.

" Không thích hợp như thế nào?"

"Ngọc bội của Phùng công tử cũng không phải không cẩn thận đánh rơi. Vừa rồi ta nhìn thấy dây đeo của ngọc bội hình như là bị vũ khí sắc bén cắt đứt, vết cắt thực gọn ghẽ."

Trì Long nói như vậy, Nghê Diệp Tâm tức khắc liền bật cười.

"Trì Long có tiến bộ nha, chuyện này ngươi cũng thấy được, lực quan sát càng ngày càng tốt. Khẳng định là công lao của Triệu Doãn."

Triệu Doãn mặt đơ ra, lộ vẻ khó hiểu, bất quá cũng không có biểu tình quá lớn.

Nghê Diệp Tâm lại nói:

"Triệu Doãn, đêm qua có phải ngươi đã làm Trì Long thông suốt không?"

"......"

Triệu Doãn âm thầm trợn trắng.

"Nghê đại nhân tra án quan trọng."

"Ta đang tra án nha. Tựa như Trì Long nói, ngọc bội tuyệt đối không phải tự nhiên rơi xuống. Dây đeo bị cắt rõ ràng như vậy, ta phỏng chừng chỉ cần người xem qua ngọc bội đều có thể phát hiện."

Mộ Dung Trường Tình nhíu mày.

"Đó là ý gì?"

"Ý nói là...... Phùng Thiên quả nhiên rất có vấn đề."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi