CHUYỆN THƯỜNG NGÀY TRONG CUNG

Những lời này lọt vào tai Quân Lạc Vũ khiến hắn ngẩn người, chuyện hành thích lần này còn có nội tình? Không lẽ... Trong đầu Quân Lạc Vũ lóe lên một ý nghĩ, sau đó hắn nói với Quân Lạc Huy: "Hoàng huynh sớm biết sẽ có thích khách hành thích ở tiệc Nghênh Phượng?"

Nhìn Quân Lạc Vũ với ánh mắt tán thưởng, trước đây hắn cho rằng người đệ đệ này nhìn có vẻ lười nhác, thật ra người này rất thông minh, nếu không phải có hoàng huynh như hắn, cuộc chiến tranh đoạt ngai vàng này có lẽ sẽ là của kẻ này với đại hoàng huynh rồi.

"Trước tiệc Nghênh Phượng ta có nhận được tin tức, bây giờ chưa thể đem kẻ chủ mưu lôi ra được, nhưng kịch vẫn phải diễn tiếp, vì vậy mới xảy ra chuyện ở tiệc Nghênh Phương, tìm đệ tới là có một việc muốn nhờ đệ giúp đỡ." Không nói ra chủ mưu là ai, Quân Lạc Huy vẫn chưa nghĩ ra hắn làm sao biết được chuyện này, nhưng không ngờ một lát sau hắn đã nói ra chủ mưu là ai.

Mặc dù hiếu kỳ kẻ chủ mưu này là ai, nhưng Quân Lạc Vũ cũng không gấp hỏi, hắn biết, Quân Lạc Vũ nếu muốn nói cho hắn nghe, tự nhiên sẽ nói, không nói tức là chưa phải lúc. Quân Lạc Vũ gật đầu nói với Quân Lạc Huy: "Hoàng huynh cứ nói đi."

Khi Quân Lạc Huy chuẩn bị nói thì từ trong bóng tối một người âm thầm lặng lẽ bước ra, đột nhiên xuất hiện một người làm Quân Lạc Vũ giật nảy người, nhưng đến khi nhìn rõ trang phục của người này thì mới bình tĩnh lại, đồng thời đăm chiêu nhìn nam tử mặc trang phục đen trước mặt.

Quân Lạc Huy nhìn Ám Lân đang hành lễ với mình, dùng giọng điệu quan tâm hỏi: "Người đó bình an trở về rồi?" Mặc dù có vẻ việc sắp xếp của hắn có chút dư thừa, nhưng kiếp trước người bị thương là Văn Cảnh Dương, chẳng may kiếp này vẫn liên luy đến cậu ta, Quân Lạc Huy sẽ không tha thứ cho mình.


"Văn quân bình an trở về Minh Nhược Hiên, chỉ là thuộc hạ có một chuyện muốn bẩm báo với hoàng thượng ngài." Ám Lân cúi đầu trả lời, giọng nói ngữ điệu rất bình thản.

Vừa mới thở phào khi nghe Văn Cảnh Dương không có việc gì lại bị những lời lúc sau của Ám Lân làm cho căng thẳng trở lại: "Chuyện gì? Nói!" Quân Lạc Huy chỉ sợ nghe được những tin tức xấu từ miệng Ám Lân.

Quân Lạc Vũ ở bên cạnh nhìn hoàng huynh mình hiếm khi lo lắng, cảm xúc này không phải chỉ đối với Lâm Mật Nhi thôi sao, vậy Văn quân mà ám vệ này nói là người nào? Được gọi là quân, trong cung này hình như chỉ có người nam phi tiến cung cùng một ngày với hoàng hậu, nhưng đãi ngộ lại khác một trời một vực kia sao? Suy nghĩ này khiến Quân Lạc Vũ có chút bất ngờ, hoàng huynh của hắn từ khi nào lại có hứng thú với nam nhân?

Văn Cảnh Dương này rốt cuộc là vì cái gì mà tiến cung, hắn rõ hơn ai hết, mà tình cảnh của Văn Cảnh Dương trong cung không cần đặc biệt chú ý cũng biết rõ ràng, nhưng hiên giờ hình như không giống với những gì hắn biết?

Quân Lạc Vũ suy nghĩ lung tung, nhưng rất nhanh đã bị những lời của Ám Lân thu hút, nghe đến khúc cuối vẻ mặt hoàn toàn kinh hãi, hắn không thể ngờ rằng, kẻ chủ mưu mà Quân Lạc Huy nói lại là tẩu tẩu kia của hắn, hoàng hậu của triều đại Quân Nguyên, Lâm Mật Nhi.

Ám Lân đem toàn bộ sự thật diễn ra lúc đó tường thuật lại một lân, sau đó chắc chắn Quân Lạc Huy không còn chuyện gì khác mới đứng dậy lui ra.


Quân Lạc Huy không ngờ chuyện này vẫn dính liếu đến Văn Cảnh Dương, còn để cậu vẫn biết chuyện này, nghĩ đến đây Quân Lạc Huy có chút đau đầu, tình hình này làm hắn nhớ đến chuyện kiếp trước, Văn Cảnh Dương bị hắn lấy ra làm công cụ đỡ đao, khi nói cho hắn biết kẻ đứng sau chuyện này là hoàng hậu, hắn đã phản ứng thế nào.

Quân Lạc Vũ mở miệng, mặc dù hiếu kỳ giữa hoàng huynh của mình và Văn Cảnh Dương này đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng biết đây không phải là lúc nói chuyện này, vọi vàng hỏi Quân Lạc Huy: "Người này nói đều là sự thật?" Hắn không dám tin vào những điều ám vệ nói, nữ nhân đó là người mà hoàng huynh hắn yêu sâu đậm, lại sắp xếp người hành thích người khác tại tiệc Nghênh Phượng, đây là loại thủ đoạn nào? Có phải người tiếp theo muốn hành thích là người đầu ấp tay gối của cô ta?

Nghe Quân Lạc Vũ hỏi, Quân Lạc Huy cũng không giấu giếm mà nói ra, vốn dĩ hắn không biết làm sao nói ra, giờ đây Ám Lân lại đúng lúc cho hắn một cái cớ hoàn hảo, đã vậy nhân lúc này nói ra luôn, chỉ thấy Quân Lạc Huy do dự một lúc rồi nói: "Chính xác mà nói thì là đại hoàng huynh."

Xưng hô này từ trong miệng Quân Lạc Huy nói ra làm đồng tử Quân Lạc Vũ co rút lại, hắn cứ nghĩ rằng xưng hô này cả đời này cũng không còn nghe nữa, bây giờ lại được nói ra từ miệng Quân Lạc Huy, Quân Lạc Vũ kinh ngạc nói: "Hoàng huynh là nói, hắn ta vẫn còn sống?"

Hoàn toàn hiểu được sự kinh ngạc của Quân Lạc Vũ lúc này, kiếp trước khi biết người vốn dĩ đã chết lại còn sống, hắn còn bất ngờ hơn Quân Lạc Vũ lúc này. Quân Lạc Huy lúc này có chút cười lạnh nói: "Rớt xuống sông nước chảy siết vậy mà vẫn không chết, đúng là mạng lớn, hoàng đệ, cả hai chúng ta đều xem thường hắn rồi, không cẩn thận một chút không chừng lại để hắn lật ngược tình thế đó."


Nghe Quân Lạc Huy tán tưởng người kia, Quân Lạc Vũ có chút bất ngờ, hình như hoàng huynh bây giờ với lúc trước có chút khác lạ, nếu để nói chỗ nào khác thì hắn cũng không biết, nhưng cảm giác nắm mọi chuyện trong lòng bàn tay lại không thay đổi, điều này làm hắn yên tâm, vả lại nói thế nào nhỉ, hắn cảm thấy Quân Lạc Huy lúc này so với lúc trước càng căm hận đại hoàng huynh hơn?

Suy nghĩ này làm hắn hơi cau mày, nhưng rất nhanh đã thả lỏng ra, mặc kệ Quân Lạc Huy thế nào, việc hắn cần làm là đứng về phía đại ca ruột thịt này là được rồi, Quân Lạc Vũ theo thói quen sờ lên môi mình nói với Quân Lạc Huy: "Hoàng huynh có suy nghĩ gì?"

"Có thì có, nhưng vẫn chưa phải lúc nói ra, trẫm thấy lần hành thích này có chút kỳ quái, tin tức trẫm nhận được lúc đầu nói là có người muốn hành thích người mà trẫm yêu, người trong thiên hạ đều biết người mà trẫm yêu là hoàng hậu, nhưng sau khi trẫm nhận được tin tức này, trẫm bắt đầu tiếp cận thân thiết với một phi tử khác, vốn cũng không ôm hi vọng gì, nhưng hành động của thích khách đệ cũng thấy rồi đó." Kiếp trước hắn lần đầu tiên nhận được tin tức này, phản ứng đầu tiên là hoàng hậu, vì vậy lúc đó hắn ngoài trừ bảo vệ thật tốt cho hoàng hậu, đồng thời cũng bắt đầu sủng hạnh phi tử khác, vốn dĩ cho rằng cũng không có tác dụng gì, nhưng không ngờ rằng cách làm mà hắn cho là vô dụng là thật sự phát huy tác dụng.

"Ý của hoàng huynh là mục tiêu ban đầu của thích khách là những người có thể được hoàng huynh sủng hạnh?" Vừa nói đã hiểu, Quân Lạc Vũ lập tức hiểu ý trong lời nói của Quân Lạc Huy, suy nghĩ này khiến Quân Lạc Vũ nghĩ đến rất nhiều chuyện, búng tay một cái Quân Lạc Vũ lập tức nói: "Đại hoàng huynh sợ có người sẽ cướp chỗ của Lâm Mật Nhi, làm cho kế hoạch sau đó của hắn ta không thể tiếp tục."

Suy nghĩ của Quân Lạc Vũ rất nhanh, chuyện mà lúc chết hắn mới hiểu, người này chỉ cần nghĩ một chút là đã hiểu rõ, trong lòng Quân Lạc Huy cười khổ, có thể đây chính là kẻ trong cuộc thì tối mà người ta thường nói, huống chi lúc đó hắn hoàn toàn bị Lâm Mật Nhi mê hoặc mất cả lí trí.

Thời khắc cuối cùng trước khi trọng sinh, Quân Lạc Huy ngẫm nghĩ lại cả cuộc đời của mình, lúc trước chuyện không hiểu lúc đó lại rõ như soi kính, kể cả chuyện hành thích ở tiệc Nghênh Phượng làm hắn luôn khó hiểu, hiểu được ý của chuyện nhận được tin tức hành thích trước tiệc Nghênh Phượng, thì ra tất cả suy nghĩ của hắn đều nằm trong tính toán của kẻ khác.

Nhưng lần này thì thế nào nhỉ? Hắn muốn xem xem, bọn chúng làm sao gài bẫy mình khi mà hắn đã biết rõ kẻ chủ mưu đằng sau là ai, đừng để hắn phải thất vọng a.


"Hừ... Bọn chúng đúng là biết cách tính toán, kịch này huynh cũng muốn xem sau này sẽ thế nào, Lâm Mật Nhi này huynh tạm thời không đụng đến ả ta, lần này tìm đệ ngoại trừ việc cho đệ biết chuyện này vẫn còn chuyện khác muốn đệ đi làm." Vừa nói Quân Lạc Huy vừa đi về phía giá sách, ở ngoài cùng bên phải của kệ sách thứ ba, Quân Lạc Huy rút ra một cuốn sách bìa da dê, sau đó thấy hắn đem sách đưa cho Quân Lạc Vũ.

Quân Lạc Vũ cầm lấy cuốn sách mỏng này, có chút hiếu kỳ muốn xem đây là sách gì, ở bìa sách chỉ có 3 chữ Phong Nhã Tập được viết bằng chữ Khải, thấy tên sách có vẻ như viết mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt, Quân Lạc Vũ nhất thời không hiểu Quân Lạc Huy đưa thứ này cho mình làm gì.

Nhìn nét mặt khó hiểu của Quân Lạc Vũ, Quân Lạc Huy khẽ cười ra tiếng, sau đó nét mặt nghiêm túc nói với Quân Lạc Vũ: "Đây là vũ khí bí mật, bây giờ huynh giao cho đệ, trong đó là gì, huynh tin đệ rất nhanh sẽ biết thôi." Nói đến đây, Quân Lạc Huy cũng không quan tâm đ ến vẻ mặt khó hiểu của Quân Lạc Vũ thế nào, chỉ dừng lại một lát rồi nói: "Lần này huynh tìm đệ đến còn có chuyện thứ hai, chuyện này chỉ có thể là đệ đi làm, giao cho người khác huynh không yên tâm lắm."

Thấy Quân Lạc Huy nói vậy, Quân Lạc Vũ vẻ mặt nghiêm chỉnh đem sách cất đi, sau đó mới nói: "Việc gì?"

"Đệ lát nữa lập tức khởi hành đi Giang Nam, cụ thể phải làm gì, sau khi đến đó sẽ có người liên hệ với đệ." Đến lúc này Quân Lạc Huy mới nói chuyện cần Quân Lạc Vũ làm.

"Ai?" Hắn rất tò mò Quân Lạc Huy bảo ai đến liên hệ với hắn, chuyện này nhìn thế nào cũng không phải là chuyện đơn giản. "Văn Cảnh Thịnh." Nhướng nhướng mày, Quân Lạc Huy nói ra ba chữ này.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi