CHUYỆN THƯỜNG NGÀY TRONG CUNG

Thấy nét mặt nghi ngờ của Văn Cảnh Dương, Quân Lạc Huy trong lòng thở dài, hắn có thể nói với Văn Cảnh Dương rằng cả đêm qua hắn không ngủ không? Chỉ vì nhớ nhung hơi ấm trong lòng mình tối hôm trước. Trời vừa sáng hắn dứt khoát dặn dò Nghiêm An xong liền một mình chạy đến Minh Nhược Hiên. Lúc này hắn đột nhiên cảm thấy vui mừng, vị trí Minh Nhược Hiên hơi hẻo lánht, nếu không hắn muốn giấu mọi người đến đây, quả thật là không có khả năng nha.

Thấy Quân Lạc Huy chỉ nhìn mình chằm chằm mà không nói gì, nhất thời Văn Cảnh Dương có hơi bối rối, cũng may không khí này kéo dài không lâu, nghe Quân Lạc Huy mở miệng nói: "Cảnh Dương, lần này thân phận của ngươi là thị vệ thân cận của trẫm." Quân Lạc Huy nói xong liền thấy nét mặt Văn Cảnh Dương có hơi khó xử, không lẽ cậu không chịu sao?

Rất nhanh hắn liền nghe Văn Cảnh Dương nói: "Hoàng thượng, thần không tinh thông võ công." Nói rồi mặt Văn Cảnh Dương có hơi đỏ lên, võ công của cậu đừng nói là không tinh thông, là hoàn toàn không biết, không giống với đại ca của cậu, đối với võ công cậu hoàn toàn là một kẻ ngoài lề.

Thấy Văn Cảnh Dương ngượng ngịu, Quân Lạc Huy khẽ cười, sau đó liền vẫy tay nói: "Không cần bận tâm, thị về chẳng qua là danh nghĩa mà thôi, ngươi ở bên cạnh ta là được." Câu cuối cùng, Quân Lạc Huy nói rất nghiêm túc, không sai, hắn chỉ cần người này bên cạnh hắn là được.

Không chú ý đến ngữ khí của Quân Lạc Huy, Văn Cảnh Dương suy nghĩ một lúc cũng gật đầu đồng ý, lúc này cậu cũng hiểu ra ý của Quân Lạc Huy bảo cậu làm thị vệ đi theo là gì rồi, dù sao thân phận nam phi của cậu đi theo để Lâm Mật Nhi nhìn thấy thì rất không tốt.

"Đi theo trẫm." Quân Lạc Huy sau khi thấy Văn Cảnh Dương đồng ý bèn vươn tay năm lấy tay Văn Cảnh Dương tiến về trước, cảm giác được lòng bàn tay của Văn Cảnh Dương bị hắn nắm có hơi lạnh, Quân Lạc Huy càng dùng sức nắm chặt, cứ như muốn đem hơi ấm của mình truyền cho cậu.


Văn Cảnh Dương một tay cầm bọc hành trang, một tay bị Quân Lạc Huy nắm, bước nhanh về phía trước, nhiệt độ trong tay làm bàn tay lạnh lẽo của cậu có xu hướng đổ mồ hôi lạnh, trong lúc cậu đang suy nghĩ làm sao rút tay minhhf về thì tay bị nắm kia lại bị nắm chặt hơn.

Không biết làm gì hơn chỉ đành để mặc Quân Lạc Huy kéo đi, quẹo tới quẹo lui, Quân Lạc Huy đưa cậu đến một viện khác, nơi này cách Minh Nhược Hiên của cậu không xa, nhưng giống nhau ở chỗ đều là những nơi hẻo lánh, ngoài trừ những thị vệ đi tuần, bình thường căn bản sẽ không có người qua lại.

Vẻ mặt ngơ ngác, Văn Cảnh Dương để mặc Quân Lạc Huy dẫn mình vào trong viện, lúc này cậu nhìn thấy trong viện đã có người sớm đợi ở đó rồi.

"Thần Thân Hoài, tham kiến hoàng thượng, Văn quân công tử." Giọng nói khá trong trẻo, khiến người khác cảm giác như một cơn gió, nghe âm thanh liền biết người này tuổi không lớn.

"Đứng dậy đi, ta dẫn người tới rồi, mau bắt đầu đi." Phân phó sơ qua, Quân Lạc Huy kéo Văn Cảnh Dương đang ngơ ngác đi trước vào căn phòng đã lâu không được chỉnh đốn.

Vào đến trong phòng, Văn Cảnh Dương mới phát hiện bên trong không tồi tàn như phía bên ngoài, sạch sẽ gọn gàng như thể thường xuyên có người ở đây, không hiểu tại sao Quân Lạc Huy lại dẫn mình tới đây, cũng may rất nhanh liền biết được đến đây để làm gì.

Bởi vì cậu nhìn thấy Thân Hoài cùng bước vào với bọn họ lấy từ trong thùng gỗ bên cạnh hắn ra một lớp mặt nạ da mỏng như cánh ve sầu, "đây là......?" Không chắc chắn lắm, Văn Cảnh Dương nghi hoặc hỏi.

Mở miệng giải thích là Thân Hoài, hắn cẩn thận tỉ mỉ kiểm tra món đồ đang cầm trong tay, khih nghe Văn Cảnh Dương hỏi liền nói: "Đây là một cái mặt nạ, thần khí cải trang, thần lấy được từ chỗ của sư phự thần, đầy còn là lần đầu tiên sử dụng nữa." Trong lời nói còn có chút cảm giác không nỡ.

Không đợi Văn Cảnh Dương nói, Quân Lạc Huy liền nhướng mày nói: "Món đồ này bây giờ là của trẫm rồi, trẫm muốn cho ai thi cho, đừng chậm trễ nữa, động tác nhanh chút." Mắt thấy thời gian không còn sớm nữa, Quân Lạc Huy bất giác hối thúc.


Nghe Quân Lạc Huy nói vậy, Văn Cảnh Dương không khỏi liếc mắt nhìn Thân Hoài, nhưng chỉ thấy Thân Hoài lúc nãy vẻ mặt rõ ràng là tiếc nuối bây giờ lại vui vẻ, làm cho Văn Cảnh Dương khá khó hiểu, sau đó nghe hắn nói tiếng thất lễ xong liền bảo Văn Cảnh Dương nhắm mắt.

Cảm giác lạnh lẽo từ trên mặt truyền tới, nhưng ngoài chuyện đó ra thì không có cảm giác khó chịu nào cả, điều này khiến Văn Cảnh Dương lấy làm lạ, một lúc lâu sau mới nghe Thân Hoài nói: "Được rồi, chậc chậc chậc, tay nghề của sư phụ quả thật làm thần không theo kịp, cũng không biết khi nào thần mới làm được như vậy."

Văn Cảnh Dương mở mắt thì thấy một cái gương đồng trước mặt mình, mà người trong gương là người cậu chưa gặp bao giờ, diện mạo rất bình thường, so với gương mặt của mình còn tệ hơn vài phần, nhưng bản thân mình trong gương quả thật đã hoàn toàn biến thành một người khác.

Quân Lạc Huy cũng hài lòng nhìn Văn Cảnh Dương sau khi cải trang, mặc dù hắn thích diện mạo nguyên thủy của Văn Cảnh Dương hơn, nhưng là thị vệ, tướng mạo của Văn Cảnh Dương lúc này là thích hợp nhất, bình thường không nổi bật, đặc sắc nhất là gương mặt bây giờ hoàn toàn không có chút vết tích nào của diện mạo nguyên thủy của Văn Cảnh Dương.

"Như vậy thì không cần phải lo lắng người khác nhận ra ngươi rồi." Quân Lạc Huy khi nói những lời này giọng nói mang theo vẻ yên tâm và vui mừng, hắn muốn mang Văn Cảnh Dương theo bên cạnh mình, nhưng tình hình bây giờ không cho phép hắn để Văn Cảnh Dương lộ diện trước mặt những người khác, bộ dạng bây giờ là tốt hơn hết.

Văn Cảnh Dương sau khi ở trước gương tạo vài biểu cảm cũng không phát hiện sơ hở gì, sâu trong thâm tâm càng bội phục hơn, đồng thời cũng hiểu được nỗi khổ tâm của Quân Lạc Huy, từ trên ghế đứng dậy, Văn Cảnh Dương quỳ một gối nói với Quân Lạc Huy: "Tạ hoàng thượng ân điển."

"Được rồi, lát nữa nhớ đừng có đa lễ quá, ra ngoài gọi thiếu gia, cũng đừng có động chút là quỳ gối hành lễ." Bước lên đỡ Văn Cảnh Dương đứng dậy và dặn dò.


Bộ dạng đó khiến Thân Hoài đang đứng bên cạnh ngạc nhiên, từ khi nào mà Quân Lạc Huy lại vui vẻ hòa nhã như vậy? Điều này làm ánh mắt hắn nhìn Văn Cảnh Dương có chút khâm phục, không biết sao khih nhìn hai người trước mặt này làm hắn nhớ đến sự phụ hắn cùng với nửa kia của người, mặc dù tính cách hoàn toàn khác nhau, cảm giác Quân Lạc Huy đem lại cho hắn và nửa kia của sư phụ đúng là có hơi giống nhau a.

Sau đó liền nghe Quân Lạc Huy nói tiếng đi, lúc này mới kéo hắn trở về từ suy nghĩ, vội vàng thu dọn đồ đạc, Thân Hoài nhanh chân bước theo, ra cửa liền thấy Quân Lạc Huy đang kéo tay Văn Cảnh Dương bước ra ngoài, cho đến khi ra khỏi cửa viện Quân Lạc Huy mới buông ra và dáng vẻ thở phào của Văn Cảnh Dương. Thân Hoài nhìn thấy liền không nhịn được cười, xem ra con đường mà hoàng đế của bọn họ phải đi còn rất dài nha.

.....

Khi trời sáng hẳn, một đoàn mười mấy người của Quân Lạc Huy và Văn Cảnh Dương đã đến ngoại ô kinh thành, hai cỗ xe ngựa cùng với những người cưỡi ngựa xung quanh xe ngựa, khiến người khác nhìn là biết ngày không biết công tử nhà giàu nào ra ngoài du ngoạn.

"Tướng công, chàng nhìn cảnh sắc bên kia đẹp lắm đó, một mảng vàng tươi, Mật Nhi cũng lâu rồi chưa thấy qua cảnh này." Trên chiếc xe ngựa màu đỏ tươi, rèm được vén lên một nửa, để lộ ra một thiếu phụ xinh đẹp,cô đang chỉ vào cánh đồng cải dầu cách đó không xa và nói lời này với người nam nhân đi cùng xe với cô.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi