CHUYỆN THƯỜNG NGÀY TRONG CUNG

Văn Cảnh Dương trong lòng rất ngạc nhiên, chuyện này chỉ có người trong nhà mình mới biết, tại sao đối phương lại biết chứ? Văn Cảnh Dương ngẩng đầu thì chạm phải ánh mắt của Quân Lạc Huy, trong ánh mắt của Quân Lạc Huy cậu hình như thấy được sự thương xót và áy náy? Điều này càng khiến cậu ngạc nhiên.

Lâm Mật Nhi sau khi nghe lời này của Quân Lạc Huy thì kín đáo cau mày, nhưng chỉ trong tích tắc, cô ta lập tức lấy khăn tay che miệng cười và nói: "Hoàng thượng đều rất quan tâm tới tỷ muội chúng ta nha, Văn công tử ngài bị dị ứng với ngọc thạch sao lại không nói với bổn cung chứ? Bổn cung mà đem ngọc thạch đưa cho ngài thì chẳng phải làm việc xấu rồi sao? Vậy bổn cung sẽ áy náy lắm."

Những lời này đem ý tứ của Quân Lạc Huy nhẹ nhàng biến thành sự quan tâm đ ến mọi người, như thể là giúp Văn Cảnh Dương, tránh cho cậu bị mọi người ganh ghét, nếu như là lúc trước Quân Lạc Huy chắc chắn vô cùng hài lòng với biểu hiện của hoàng hậu, một hoàng hậu vừa rộng lượng vừa ân cần, hắn nhiều lần cho rằng đây là do phước đức kiếp trước của hắn, nhưng giờ đây những lời này của hoàng hậu khiến trong tiềm thức hắn cho rằng Văn Cảnh Dương đang âm thầm hãm hại hoàng hậu.

Trong lòng cười khẩy, quả nhiên sống lại một kiếp, khi đã biết đáp án cuối cùng, vốn dĩ người trong cuộc mờ mịt, bây giờ chỉ cần hơi phân tích là có thể rõ ràng rồi, hắn không biết sao trước đây hắn lại ngu xuẩn đến vậy.

"Ngọc thạch của Mật Nhi cứ tự giữ lấy đi, đó đều là trẫm thưởng cho nàng, nàng muốn tặng cho bọn họ thì để trẫm thay mặt cho." Nói rồi vẫy tay sai Nghiêm An đứng bên cạnh đi khố phòng tìm một vài món tới, sau khi phân phó xong mới quay đầu lại nói với Lâm Mật Nhi: "Món mà trẫm thưởng cho Mật Nhi, chỉ muốn một mình Mật Nhi dùng mà thôi." Nụ cười trên mặt toàn là sự cưng chiều, trong mắt người khác hắn tuyệt đối là rất yêu Lâm Mật Nhi.


Văn Cảnh Dương lúc này lại cuối đầu, ánh mắt vừa nãy cậu thà tin là mình nhìn nhầm, Quân Lạc Huy nhìn cậu trước giờ đều là khinh rẻ và coi thường, làm sao có thương xót và áy náy chứ? Nghĩ sao cũng không hợp lý, còn về việc mình dị ứng với ngọc thạch, cậu nghĩ có lẽ là người này điều tra mình, lúc này nói ra chẳng qua là sợ mình có mệnh hệ gì lại gây thị phi cho hoàng hậu mà thôi.

Mặc dù đang nói chuyện với hoàng hậu nhưng thật chất sự chú ý của Quân Lạc Huy đều ở trên người Văn Cảnh Dương, nhìn thấy bộ dạng không được tráng kiện lại cuối đầu cung kính, Quân Lạc Huy cảm thấy ánh nhìn mình dán chặt lên người cậu không thể rút ra được, nếu không phải lực khống chế bản thân cao, sợ là vở kịch diễn với Lâm Mật Nhi đã bị lộ tẩy rồi.

"Được rồi, đồ cũng đã cầm rồi, các người lui xuống hết đi." Bộ dạng mất kiên nhẫn như thể chán ghét mọi người ở đây làm phiền hắn với Lâm Mật Nhi tận hưởng thế giới hai người. Lâm Mật Nhi thấy bộ dạng của Quân Lạc Huy, trong lòng tự đắc, nhưng trên mặt thần thái vẫn đoan trang, còn mở miệng nói: "Hoàng thượng xem ngài nói kìa, các tỷ muội không phải là đều nhớ hoàng thượng sao." Nhưng cũng không nói mọi người ở lại.

Các vị phi tần khi nghe những lời Lâm Mật Nhi nói đều có chút nghiến răng nghiến lợi, nhưng không dám cau mày, chỉ đành không cam lòng nhìn về phía Quân Lạc Huy, những ánh mắt mang ai oán không ngừng nhìn Quân Lạc Huy, ý đồ muốn Quân Lạc Huy thương hại bọn họ, mà trong số bọn họ chỉ có Văn Cảnh Dương trước sau đều cuối đầu, cậu không phải là người đầu tiên rời đi, nhưng ánh mắt của cậu chưa hề nhìn về Quân Lạc Huy.


Quân Lạc Huy nhìn Văn Cảnh Dương cuối đầu, gương mặt tuấn tú đó lúc nào cũng sạch sẽ, lại thêm biểu cảm lúc nào cũng lạnh nhạt, so với mấy lớp trang điểm dày đậm bên cạnh, Quân Lạc Huy chỉ cảm thấy gương mặt của người này càng khiến hắn đau lòng, hắn nhớ lại số ít biểu cảm của Văn Cảnh Dương khi ở trước mặt hắn, bây giờ nghĩ lại lại cảm thấy vô cùng thu hút hắn.

Kìm chế ánh nhìn của bản thân, Quân Lạc Huy hít nhẹ ngụm khí, kéo Lâm Mật Nhi đi về phía điện Phụng Nghi, đồng thời nói với những người phía sau: "Các ngươi không có việc gì thì lui xuống đi." Lời này khi lọt vào tai người khác nghĩa là hắn đã bực mình vì bọn họ đã làm phiền hắn, còn trong lòng Quân Lạc Huy thì nghĩ rằng nếu bọn họ còn không lui xuống, hắn không biết mình còn có thể nhịn không nhìn Văn Cảnh Dương hay không.

Lâm Mật Nhi ngại ngùng để Quân Lạc Huy kéo mình đi, chỉ có nụ cười trên môi thể hiện rằng cô ta lại thắng một lần nữa, và nụ cười này càng k1ch thích dữ dội các phi tần phía sau, bản thân bọn họ cũng sắp không khống chế được oán độc của bản thân, đều sắp bộc lộ ra ngoài.

Chỉ có duy nhất Văn Cảnh Dương là giữ được bình tĩnh, trong lòng cậu lúc này lại nghĩ: "Vị hoàng đế này đúng là si mê như lời đồn, người hắn yêu say đắm vẫn là hoàng hậu của hắn, đúng là hiếm có, chỉ có điều cuối cùng vẫn là hoàng đế, cho dù yêu say đắm hoàng hậu cũng vẫn có tam cung lục viện." Nghĩ xong trong lòng cậu tự cười, trên đời này làm gì có hoàng đế không có tam cung lục viện, cậu bây giờ cũng chỉ là một trong số tam cung lục viện của hoàng đế, nghĩ nghĩ câu này sao lại có cảm giác như là ăn không được nho lại chê nho chua nhỉ?

Vừa nghĩ vừa lắc đầu, thấy đã có người rời đi trước cậu cũng từ từ mà rời khỏi điện Phụng Nghi, cậu là nam tử vốn dĩ đã nổi bật, vì vậy mọi hành động đều cố gắng không để bản thân gây sự chú ý, đây cũng là cách tự bảo vệ mình khi cậu ở trong cung.


Quân Lạc Huy nắm tay Lâm Mật Nhi đi vào trong phòng, hắn nhìn một vòng tẩm điện Lâm Mật Nhi vừa mới xây, một năm trước rước Lâm Mật Nhi vào cung, để thể hiện tình yêu của bản thân với cô ta, hắn phế bỏ tẩm điện hoàng hậu vốn có, bên cạnh điện Long Miên của mình xây lên điện Phụng Nghi, ý rằng khoảng cách của hai người nay càng gần thêm. Vì chuyện này mà lúc đó hắn bị không ít triều thần phản đối.

Bây giờ nghĩ lại thật buồn cười, Lâm Mật Nhi nhìn Quân Lạc Huy sau khi vào tẩm điện thì trầm mặc, cô ta kéo tay áo của Quân Lạc Huy, nhẹ nhàng gọi: "Hoàng thượng?" Trên mặt còn tỏ ra có chút lo lắng. Quân Lạc Huy sau khi tỉnh thần lại thì âm thầm lặng lẽ rút tay áo của mình về, sau đó kéo Lâm Mật Nhi ngồi bên cạnh mình rồi hỏi: "Hử? Mật Nhi sao vậy?"

"Hoàng thượng nhớ các muội muội rồi sao? Nếu vậy hay là để thần thiếp gọi bọn họ quay trở lại cho hoàng thượng." Nói là nói như vậy, nhưng Lâm Mật Nhi cũng không có đứng dậy rời đi như lời cô ta nói, cô ta chắc chắn Quân Lạc Huy nhất định sẽ không để cô ta đi, cô ta tự tin với bản thân mình.

Thuận theo ý cô ta, trên mặt Quân Lạc Huy có chút lấy lòng: "Làm sao có thể để mấy người không phận sự đó làm phiền không gian riêng của trẫm và hoàng hậu được, Mật Nhi là giận trẫm khi nãy không để ý nàng sao? Trẫm lúc nãy chỉ là có chút cảm khái, cảm khái trẫm và Mật Nhi thành thân đã một năm rồi, trẫm đang nghĩ có phải nên tổ chức một bữa yến tiệc để kỉ niệm." Tùy tiện nói một lý do, lúc này hắn đối với Lâm Mật Nhi chỉ còn chán ghét, mấy lý do tùy tiện này dễ như chơi.

Lâm Mật Nhi nghe Quân Lạc Huy nói vậy, ngại ngùng nói: "Hoàng thượng cũng nhớ rõ như vậy à? Mật Nhi rất vui mừng." Vừa nói đầu vừa gác lên vai Quân Lạc Huy, mắt còn hơi đỏ lên, một lúc sau mới nói: "Hoàng thượng, thần thiếp vào cung một năm, rất là nhớ cha mẹ, không biết hoàng thượng có thể cho bọn họ vào cung gặp thần thiếp được không?"


Khi Lâm Mật Nhi dựa vào người hắn, Quân Lạc Huy nhẫn nhịn không đẩy người ra, một tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô ta, khi nghe Lâm Mật Nhi nói vậy, tay Quân Lạc Huy đang vuốt tóc cô ta hơi khựng lại, ở nơi Lâm Mật Nhi không nhìn thấy, Quân Lạc Huy hơi nheo mắt, hắn còn nhớ lúc đầu sau khi tổ chức một năm kỉ niệm không lâu, Lâm Mật Nhi nói với hắn không thích ngự thư phòng, không biết trong chuyện này có quan hệ gì không?

Đợi một lúc không thấy Quân Lạc Huy trả lời, Lâm Mật Nhi ngước lên gọi: "Hoàng thượng?" "Trẫm đang nghĩ hay là mời các văn võ bá quan đến chung vui với trẫm, hay là chúng ta làm yến tiệc gia đình, hoàng hậu nhớ Lâm tướng vậy bữa nào mời Lâm tướng vào cung là được rồi." An ủi người trong lòng, trong đầu Quân Lạc Huy nghĩ một chuyện, miệng thì nói chuyện khác với Lâm Mật Nhi, đột nhiên hắn cảm thấy bản thân như vậy thật là mệt mỏi, cuối cùng thì ở trong cung này chỗ nào mới có thể khiến hắn thật sự thoải mái và yên lòng đây?

Dùng ngọ thiện với Lâm Mật Nhi xong, Quân Lạc Huy lấy cớ còn việc triều chính phải xử lý vội vàng rời khỏi, trên đường về Quân Lạc Huy bảo tất cả rời đi, một mình hắn đi lại trong cung, chỉ vì đột nhiên cảm thấy mệt mỏi khiến hắn muốn được yên tĩnh một mình, khi đi ngang đình viện đột nhiên dừng lại, thì ra hắn đã vô thức đi đến bên ngoài Minh Nhược Hiên, qua cánh cửa nhìn vào bên trong, hắn thấy được không xa trong viện có người đang dựa vào nhuyễn tháp mà ngủ, trong tay còn cầm quyển sách, ôn thuận mà gác lên bụng.

Không tự chủ được, Quân Lạc Huy nhẹ nhàng đi vào trong, khi đến bên cạnh nhuyễn tháp mới dừng lại, nhìn thấy bên cạnh có cái mền, Quân Lạc Huy nhẹ nhàng đắp lên cho người đang say ngủ, mặc dù bây giờ rất nắng nhưng dù sao cũng đã vào thu, hắn không muốn người này bị lạnh bệnh.

Một tiếng kêu hớt hải vang lên phía sau lưng hắn, Quân Lạc Huy không vui mà đầu lại ra dấu im lặng, còn người lúc này nên ngủ thì lại lầm bầm nói: "Tam Nhi nhỏ tiếng chút."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi