CHUYỆN TÌNH NGÀN NĂM GIỮA SÓI VÀ HỒ LY

Lam Vũ tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trên giường ở nhà Lam Phi, nàng giật mình một cái, mở to đôi mắt, thoáng cái chạy đến phòng khách, làm cho Lam Phi và Sở Kiều Kiều đang trong phòng khách cũng giật mình.
"Em tỉnh rồi à?" Sở Kiều Kiều đi đến bên nàng.
"Lăng Hiểu đâu?" Nàng hỏi.
Lam Phi trả lời :"Chính cô ta từ tìm đến cảnh sát đầu thú."
Thân thể Lam Vũ mềm nhũn, ngã xuống đất, "Chị ấy sao lại tự mình chạy đi chịu chết chứ?"
Lam Phi lại nói tiếp :"Lăng Hiểu có một câu muốn anh nói lại với em."
"Chị ấy nói gì?"
"Cô ấy nói, cô ấy không muốn thiếu nợ cuộc đời này gì cả, không muốn đến kiếp sau vẫn còn phải trả lại nợ của kiếp này, muốn nợ, cô ấy chỉ duy nhất nợ em, muốn trả, cũng chỉ trả cho em."
Lam Vũ khẽ cười một tiếng, một nụ cười nhưng hoàn toàn không có ý cười, "Ha ha, chỉ nợ em. Hai người chúng ta rốt cuộc là ai nợ ai đây? " Nàng hốt hoảng đứng lên, trong bàn tay nắm chặt "lang hồ tương kết" mà Lăng Hiểu đã làm, nàng nâng nó lên, nhẹ nhàng mà hôn, rồi nói :"Hiểu, kiếp sau chúng ta không cần làm người nữa, cũng không cần đầu thai, chúng ta cứ làm một đôi cô hồn dã quỷ, cùng nhau phiêu đãng trong trời đất, được không?"
Nhìn Lam Vũ như vậy, đôi mắt của Sở Kiều Kiều cũng đỏ lên, vì biết rõ chuyện của các nàng, nên rất hiểu cảm nhận lúc này của Lam Vũ, "Tiểu Vũ, em khóc ra đi, cứ phát tiết ra đi sẽ tốt hơn."
Lam Vũ quay đầu lại, nhìn Sở Kiều Kiều cười, "Chị dâu, em không sao, thực sự. Bởi vì Hiểu đã nói, bất kể là sống hay chết thì bọn em cũng không xa nhau, cho dù chết thì chị ấy cũng sẽ đến tìm em." Nói thì nói như vậy, nhưng đáy mắt của nàng lại ẩn chứa một tia ưu thương sâu sắc. Nụ cười kia, so với khóc còn khiến người ta khó chịu hơn.
"Tiểu Vũ !" Sở Kiều Kiều ôm Lam Vũ khóc.
Lam Phi cũng không nén được xúc động, đôi mắt cũng có chút đỏ.

Lăng Hiểu lần thứ hai bị đưa lên pháp viện, lần này phán xử bắn lập tức. Tối cùng ngày, cô đã chết dưới làn đạn của luật pháp !

Lam Vũ cùng với Lam Phi, Sở Kiều Kiều và Lam Linh đi lãnh thi thể. Bọn họ không cho nàng theo, nhưng nàng kiên quyết, bọn họ không còn cách chỉ có thể đồng ý.
Quan tài Lăng Hiểu an tĩnh nằm ở nơi đó, khóe miệng của cô cơ hồ hàm chứa ý cười. Lam Vũ biết cô đang cười điều gì, bởi vì các nàng lại có thể ở bên nhau. Chỉ là, âm dương cách biệt, một người là âm hồn, một người thì còn sống, nhưng thế này thì có nghĩa gì? Chỉ cần các nàng vẫn còn ở bên cạnh nhau, vậy là đủ rồi.
Nàng khom người xuống, hôn lên môi Lăng Hiểu, mùi thơm trên cơ thể của cô vẫn còn tản ra, nàng biết hồn phách của cô vẫn chưa rời khỏi thân thể.
"Tiểu Vũ !" Lam Linh sợ hãi kêu lên, sao lại có thể làm vậy với người đã chết, không sợ bị xui xẻo hay sao?
Sở Kiều Kiều nói :"Tiểu Vũ, chúng ta phải đem Lăng Hiểu đi hỏa táng thôi."
Lam Vũ gật đầu, biểu thị đã nghe được, nhưng nàng vẫn không muốn rời xa mà nhìn dung nhan của cô. Cô giống như vẫn đang cười, đôi mắt khép hờ như là đang ngủ, căn bản là không có chết. Nàng yêu thương mà nhẹ nhàng sờ vào mũi của cô, "Heo lười, lúc này mà còn ngủ à, mau dậy đi !"
"Không để ý đến em sao? Sợ bị em phạt chị sao?" Nàng nhẹ nhàng mà nhéo mũi cô, "Chị còn dám dùng mê hương làm em hôn mê rồi giao cho cảnh sát, là sợ em không chịu nổi khi chị bị bọn họ mang đi sao? Em không yếu đuối như vậy, đứa ngốc, chị có biết hay không, em rất muốn cùng chị đi hết đoạn đường cuối cùng, cho dù là trên xe cảnh sát thì em cũng cam nguyện. Hãy mau tỉnh lại đi, chị có nghe hay không, không thể ngủ tiếp nữa !" Nàng xoa nhẹ hai gò má của Lăng Hiểu, trong thanh âm lộ ra muôn vàn sự cưng chiều sâu sắc.
Lam Linh và Sở Kiều Kiều đều che miệng lại, kìm nén nước mắt để không phải khóc ra. Họ chẳng thà Tiểu Vũ gào khóc trước thi thể Lăng Hiểu cũng khiến họ dễ chịu hơn, còn bây giờ nàng cứ như vậy mà xem Lăng Hiểu giống như khi còn sống, cùng cô nói chuyện như vậy càng làm cho họ thêm khó chịu, lòng đau như cắt.
"Tiểu Vũ, Lăng Hiểu đã chết rồi em." Lam Linh nức nở nói, muốn cho nàng chấp nhận sự thật này.
"Chị, Hiểu còn sống, chị xem, chị ấy vẫn còn đang cười này." Lam Vũ cười nói, cặp mắt một khắc cũng không rời khỏi người Lăng Hiểu, cảm thấy dù nhìn bao nhiêu cũng không đủ.
Lam Phi rốt cuộc không chịu nổi nữa, hắn ôm cổ Lam Vũ, thét lên :"Tiểu Vũ, chúng ta đi thôi, Lăng Hiểu nên ra đi." Hắn ôm nàng ra bên ngoài, con mắt hồng hồng, bên trong đã ngấn lệ.
"Anh, anh buông em ra, em phải ở bên cạnh Lăng Hiểu !" Lam Vũ giãy dụa.
Lam Phi không nói một lời, mang Lam Vũ ra bên ngoài, hắn rất muốn kêu nhân viên công tác đem Lăng Hiểu đi hỏa táng, thế nhưng hắn không nói nên lời, trong họng giống như có cái gì đó đang nghẹn lại.
Nhân viên công tác cũng hiểu nên làm như thế nào, bọn họ kéo khóa trên túi bao Lăng Hiểu lại, đưa lên xe hỏa táng.
"Anh !" Lam Vũ ngừng giãy dụa, rất bình tĩnh mà nói :"Anh, anh buông em đi, em phải cùng Lăng Hiểu đi đến nơi hỏa táng !"
"Tiểu Vũ, hậu sự của Lăng Hiểu giao cho anh xử lý được không?"
"Không !" Lam Vũ kêu lên, "Em muốn tự mình đi."
"Tiểu Vũ, anh sợ em sẽ chịu không nổi." Lam Phi đau lòng nói.
"Anh yên tâm đi, em thực sự không sao. Vì Lăng Hiểu, em sẽ không để bản thân có chuyện gì." Lam Vũ nói, "Chị ấy không muốn em đau khổ, cho nên em sẽ khiến bản thân thật vui vẻ. Nếu như hành động vừa rồi của em làm cho anh sợ, em xin lỗi, em chỉ là muốn cảm thụ lại một chút cảm giác ở bên cạnh Lăng Hiểu, em không sao, thực sự, em rất bình thường."
"Tiểu Vũ, để anh đưa em về nhà." Lam Phi vẫn không chấp nhận.
"Em phải cùng với Lăng Hiểu đi đến nơi hỏa táng, sau đó mang chị ấy về nhà." Lam Vũ ngừng một chút rồi nói :"Anh, nếu như anh thật sự muốn vì em làm chút gì đó, em có thể cầu xin anh việc này không?"
"Em nói đi, anh có thể làm được thì nhất định sẽ làm."
"Cho em tiếp tục ở trong nhà của Lăng Hiểu. À không, hẳn là nhà của em, trước khi chị ấy chết đã để lại di chúc giao nhà đó cho em rồi."
"Không, anh không thể..." Hắn không thể để Lam Vũ một lần nữa đối mặt với hồi ức của Lăng Hiểu, nàng sẽ chịu không nổi.
"Anh !" Nàng năn nỉ nói :"Em cam đoan với anh là em sẽ tốt, anh hứa với em được không? Ít nhất hiện tại anh để em đưa chị ấy đi hỏa táng, em đảm bảo sẽ ngoan ngoãn."
"Tiểu Vũ..."
"Anh, nếu em không thể tiễn đưa Lăng Hiểu, em sẽ nuối tiếc cả đời."
"Được rồi." Lam Phi buông Lam Vũ ra.
"Cám ơn anh !"
Lam Vũ ngồi trên xe riêng của Lam Phi, bốn người cùng nhau chạy đến nơi hỏa táng.
Lăng Hiểu được thay một bộ y phục nhìn rất tuấn tú, sau đó chậm rãi được đưa vào lò hỏa táng.
Lam Vũ nhìn cô, trên mặt nàng lộ vẻ mỉm cười, nước mắt lưng tròng đảo quanh trong đôi mắt. Nàng tự nói với mình là không được đau khổ, không được thương tâm, các nàng rất nhanh sẽ có thể gặp lại, thế nhưng trong lồng ngực nàng có một nỗi đau nhức không thể kìm chế. Nhưng mà nàng không muốn Lăng Hiểu nhìn thấy nàng khó chịu, vì vậy nàng cố gắng chống cự, không để ý đến nỗi đau nhức trong ngực kia.
Trong lò lửa, nàng nhìn thấy Lăng Hiểu bị thiêu đốt, thấy cô đang từ từ mà cuộn mình, bị biến mất từng chút từng chút một...
Ngọn lửa cực lớn làm cho nàng rõ ràng mà cảm nhận được, người nàng yêu nhất đã chết rồi ! Ý nghĩ này làm cho ngực nàng nổi lên một trận đau đớn cực độ, một khí nóng từ trong ngực bốc lên, nàng muốn áp chế xuống nhưng không được, cuối cùng, "phốc" một tiếng phun ra, trước mắt hiện lên một mảnh sắc màu hồng, cùng với một màn đêm kéo đến, nàng ngược lại hướng về phía bóng tối.
Nàng tựa hồ nhìn thấy Lăng Hiểu, trong bóng tối cô cười với nàng, nàng cũng cười, rốt cuộc đã gặp được chị ấy rồi, chị ấy không có rời đi. Nàng từng bước hướng về phía Lăng Hiểu, nhưng bước chân rất trầm, làm thế nào cũng không động đậy được. Sau đó Lăng Hiểu xoay người, bóng lưng của cô càng lúc càng nhỏ.
"Hiểu, đừng đi !" Nàng lớn tiếng hô lên, nhưng lại không phát ra được tiếng nào, ngực đau nhói, cực đau, gương mặt cũng trở nên lạnh lẽo, "Hiểu, chị trở về đi, chị đã nói không rời khỏi em mà !"
Nỗi đau đớn của tình yêu bị mất đi không ngừng khuếch tán từng vòng từng vòng trong lòng nàng, như bị lăng trì, nàng cuộn mình lại thành một đoàn, nỗi đau đớn kịch liệt kéo nàng từ trong bóng tối quay về thanh tĩnh...

----------
Mấy chương cuối là ngược Lam Vũ, tội nàng quá :(

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi