CHUYỆN TÌNH Ở TRƯỜNG HỌC PHÁP SƯ 2


Chap 9: Máu
Trong khi các Pháp sinh đang cố mà luyện tập để chờ ngày kiểm tra thì tôi lại bị phân tâm bởi một việc đang cố chối bỏ. Nhiều lúc tôi nghĩ mình đã phát điên đến mức tôi chẳng còn tập trung được vào việc gì. Thế là tôi trở thành cú đêm.
Cũng như mọi ngày, tôi lại thức khuya đi dạo. Tôi yêu cái bóng đêm bao trùm quanh tôi, nhẹ nhàng và êm dịu, nó khiến tôi có thể hoàn toàn thả lỏng, kể cả khi tôi đang rơi lệ như lúc này.
Trời mùa hạ rất nóng nhưng về đêm lại lại có khá nhiều gió và sương nên tôi phải choàng một cái khăn mỏng. Tiếng dế kêu rả rích không khiến tôi rợn gáy ngược lại còn khiến tôi thích thú. Xả hết mọi tâm tư ra bóng đêm bằng những câu lẩm bẩm dường như chỉ bản thân nghe được cũng công dụng lắm, như thế khi về tôi mới ngủ ngon được.
Những tưởng lúc này chỉ có tôi một mình ở khuôn viên trường hoá ra vẫn còn một người khác. Tôi biết điều đó nhờ tiếng động sột soạt. Lau nhanh nước mắt còn đọng trên mi, tôi im lặng che giấu sự có mặt của bản thân. Tiếng động lần này phát ra rõ mồn một và kèm theo cả những lời rên rỉ khiến người ta rùng mình.
Nuốt nước bọt để cổ vũ tinh thần, tôi bước về phía bụi rậm mà tôi cho là có người. Khóm cây được tôi gạt ra và thứ đập vào mắt tôi khiến tôi chao đảo đến mức khuỵu ngã. Cả người tôi run không ngừng run lên, đến mức muốn bò để di chuyển tôi cũng cảm thấy khó.
Tôi đã nhìn thấy một thảm cảnh. Phải, chính xác là một thảm cảnh khủng khiếp. Một cô gái đang nằm giữa vũng máu đỏ lòm, tứ chi đứt lìa khỏi cơ thể và vương *** xung quanh. Cô ấy vẫn thở, tôi biết rõ điều đó cho dù hơi thở của cô ấy đang dần đứt quãng. Đôi mắt cô ấy trợn tròn, miệng há rộng muốn kêu gào nhưng không có hơi nữa.
Cố ngăn đi sự kinh hãi trong lòng mình, tôi lẩy bẩy bò về phía cô ấy. Lau nhanh đi vết máu trên mặt, tôi líu lưỡi hỏi:
- Là ai, ai đã làm chuyện này?

Vẫn còn ý thức để nhận ra bên mình có người, cô ấy cố mở miệng to hơn nhưng tôi bất lực chẳng hiểu cô ấy nói gì. Nhận thấy tình hình không ổn, tôi bật dậy, choàng vội cái khăn lên thân thể không còn nguyên vẹn của cô gái tội nghiệp và dành tặng cho cô ấy ánh mắt trấn an, nói:
- Đừng lo, mình sẽ trở về sớm nhất có thể.
Và bằng hết sức, tôi vụt chạy về phía Thần điện, chắc chắn nơi đó có các vị Pháp giáo trông coi nơi đó có thể giúp đỡ. Hiện tại, tôi không biết cô bạn kia sẽ chịu được bao lâu, mất máu như vậy….liệu…..
Cố cắt ngang những suy nghĩ xui rủi, tôi cố tăng thêm tốc độ. Đáng chết, tại sao tôi không mang sức mạnh khí để có thể bay chứ? Như vậy, tôi chắc là mình đến lâu rồi. Từ đây đến thần điện vẫn còn một khoảng cách khá xa.
Tôi chạy, chạy mãi cho đến khi nhìn thấy được ánh đén phía xa, như một người trên xa mạc thấy được nước uống, tôi cố vắt giò mà chạy cật lực hơn. Nhưng xui xẻo thay, tôi vấp vào một nhánh rễ to lớn nên ngã nhào. Cú va chạm mạnh khiến đầu gối bị xước, chảy máu, khuỷu tay cũng rỉ ra một đường máu dài. Không đau, tôi cố đứng lên để chạy tiếp, tôi sợ cô bạn ấy sẽ không chịu được, đến lúc đó tôi sẽ ân hận cả đời. Nhưng một bóng đen không biết từ đâu đến nhảy vọt về phía trước mặt tôi và ….ôi thôi lạy Chúa, đó không phải người mà là yêu quái cấp A*, bấy giờ tôi mới biết tôi vấp phải xúc tua của nó chứ chả có rễ cây nào ở đây hết và đáng ra sẽ chả có việc gì xảy ra nếu như mùi máu của tôi không kích thích thính giác của nó. Dưới ánh trăng khuyết, con quái vật hiện ra với bộ dạng đủ khiến người ta hồn xiêu phách lạc. Hình dạng của nó chẳng khác gì con người ngoại trừ tứ chi là những xúc tua dài đến chục mét, cái đầu như như cái hộp sọ và hai con mắt màu đỏ như muốn lồi ra phía bên ngoài. Từ cơ thế kinh tởm ấy, một đống bầy nhầy nhỏ xuống khiến mặt xi măng không ngừng sủi bọt và lớp cỏ xanh cũng biết thành tro.
Tôi nuốt nước bọt lùi về phía sau, cố giữ khoảng cách với con quái vật. Tôi biết nều bây giờ tôi chạy chắc chắn sẽ bị tóm gọn ngay tức khắc và đương nhiên cái mạng nhỏ này cũng chẳng giữ nổi, nhưng tôi cứ lại thế này cũng chẳng kéo dài được bao lâu, tôi nhìn rõ, trong đôi mắt màu máu đáng kinh tởm ấy là sự thèm khát tột cùng, còn quái vật này ăn ruột Pháp sư để sống. Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy mình không đứng nổi nữa. Có lẽ cô bạn ban nãy còn sống là vì tôi đã đến phá đám, con quái vật thấy tiếng động nên rời đi bởi dù sao đây cũng là khu vực của trường. Nhưng tôi lại để lộ rõ tình trạng khuyết tật của mình nên cái giả phải trả là phải đối mặt với tử thần. Tôi không muốn nghĩ nữa, mà dù muốn cũng chẳng nghĩ được gì.
- Cứu với! Có ai không? Cứu tôi với! – Tôi cố gào thật to, mong rằng có ai nghe được sẽ đến giúp nhưng dường như tôi đã quên chỗ tôi đang đứng cách xa khu kí túc xá, Thần điện lại còn ở khá xa, từ đây muốn thấy được ánh đèn cũng phải trố mắt ra mà nhìn.
Tiếng hét của tôi như báo hiệu hiệp đấu tinh thần kết thúc. Xúc tua của con quái vật bắt đầu phóng đến, sắc nhọn như một mũi kiếm. Tôi lộn nhào, cố tránh ra khỏi phạm vi những cái xúc tua. Con quái vật như muốn trả thù việc tôi phá đám, cố tình đánh trượt khiến những mũi kiếm bầy nhầy đó chỉ sượt qua da nhưng đủ làm máu tuôn chảy. Cây cối xung quanh đều đổ rạp, ghế đá cũng bị chọc vỡ. Tấ cả đều hỗn độn. Tôi cố chạy vòng quanh con quái vật, tự trấn an bản thân cho dù nhịp tim trong lồng ngực ngày một tăng và hơi thở ngày càng trở nên gấp gáp. Con quái vật này tuy mạnh nhưng không có não để suy nghĩ, cái thân cứ nguyên một chỗ trong khi xúc tua không ngừng đuổi theo tôi, nếu như tôi để nó tự trói mình lại thì….Tôi cố nhen nhói tia hy vọng cuối cùng.
Thành công, rốt cuộc thì con quái vật cũng tự trói mình lại. Không để dành thời gian ca ngợi chiến thắng, tôi phóng đi bắng số sức còn sót lại. Nhưng đột nhiên, cổ chân tôi bị kéo lại, một lần nữa tôi ngã nhào. Chưa kịp ý thức được điều gì, cả người tôi bị bao bọc bởi những cái xúc tua đang dần siết mạnh đến nghẹt thở. Khốn khiếp, rốt cuộc đây là loại quái vật gì mà có thể tự sắp xếp thân thể được chứ? Tôi tự hỏi thế khi thấy những xúc tua ban nãy còn đang trói chặt chính vật chủ nay nhập vào cơ thể và từ đó xúc tua lại mọc ra, nhiều như con bạch tuộc. Tôi nghe thấy tiếng xương tay phải mình gãy, cả xương chân nữa, tôi cũng thở không nổi rồi. Chí ít tôi không biết đau. Vậy là tôi may mắn rồi, tôi sẽ không đau kể cả khi mình sẽ bị siết đứt như những khúc cá. Tôi tuyệt vọng thật rồi!

“Ra đòn đi!”
Một giọng nói như gió thoảng xẹt qua tai tôi. Rõ ràng quanh đây không có ai, còn nữa làm sao tôi có thể ra đòn?
“Băng mùa hạ! Nói đi! Nhanh”
Giọng nói ấy vang lên, nhẹ nhàng nhưng gấp gáp. Lần này tôi chắc chắn mình không nghe nhầm, hơn nữa giọng nói đó …giống hệt tôi.
Đáng tiếc, còn chưa kịp phát ra tiếng nào, cổ tôi đã bị siết mạnh, hoàn toàn không cho bất cứ âm thanh nào lọt ra ngoài. Nhắm chặt mắt, tôi rên khẽ:
- Anh hai, Jun, mọi người, cứu với!
Phừng!
Một ngọn lửa bốc lên thiêu rụi con quái vật trong nháy mắt. Người đàn ông mang mái tóc màu đỏ là người đã cứu tôi.
- Cô bé ổn chứ? – Ông ta cười cười, hỏi.

Tôi nằm vật dưới đất, không đáp. Tôi là kẻ khuyết tật nhưng không ngu để đáp lại một Pháp sư bóng tối. Chỉ là tôi cảm thấy khó hiểu, vì sao ông ta lại cứu tôi.
Như đọc được suy nghĩ của trong đầu tôi, người đàn ông lạ mặt lên tiếng:
- Có những Pháp sư bóng tối là do bị bắt buộc! Mà cô bé bị mất guốc, để lâu không tốt đâu, dể bị cảm lạnh từ đôi chân lắm đấy! Có cần tôi đỡ cô bé dậy không?
Người đàn ông này làm tôi sực nhớ đến cô Hanaka, từ mái tóc cho đến anh mắt đều rất giống nhau. Mà cái lí do ông ta đưa ra cũng giống với tình trạng cô Hanaka hiện giờ. Nhưng tôi vẫn không ngu, tôi biết ông ta đang cố lấy lòng tin từ phía tôi. Nếu như không phải tôi tinh mắt nhìn thấy sợi tóc đỏ bay vất vưởng khi con quái vật bị thiêu cháy thì chắc tôi đã tin lời nói của người đàn ông này. Tôi đã từng đọc qua thông tin về loại quái vật được tạo thành từ một bộ phần của Pháp sư bóng tôi cấp cao. Đó không thể là một sự tương đồng hay ngẫu nhiên được. Còn nữa, tôi bị mất guốc là do tôi vấp ngã khi đụng độ con quái vật, mà tôi đi guốc làm sao ông ta biết được. Rõ ràng là đã quan sát từ đầu, con quái vật cũng là do ông ta dựng nên. Đã thế tôi sẽ tương kế tựu kế chơi lại ông ta. Ông ta quá coi thường tôi rồi, bị lừa một lần, sẽ không có lần thứ hai.
- Làm ơn, đưa tôi đến khu kí túc xá!
- Tay trái cô bé chưa bị gãy phải không? Tháo cái vòng ở cổ ra đi, có thế ta mới gần cô bé được, hãy tin ta, ta là bị bắt ép thôi phải trở thành Pháp sư bóng tôi thôi.
Tôi phỉ nhổ, vòng cổ này do ba tôi tặng, anh tôi cũng có một cái. Là vòng hộ mệnh dùng để đối phó với Pháp sư bóng tối. Lần này tôi đã nhận ra, thứ ông ta muốn không phải là lòng tin của tôi mà là mạng sống của tôi. Rốt cuộc người này là ai mà hận tôi đến vậy, không khiến tôi sa ngã thì cũng muốn tôi chết mà hơn nưa phải là chính tay giết. Thật quá thâm độc. Đã vậy, tôi không diễn kịch nữa.
- Làm sao ông biết tôi đi guốc, còn nữa sao ông biết tay trái tôi chưa bị gãy? Có phải hay không ông cố tình để chừa cánh tay này.
Ông ta sững người, rồi đôi môi vẽ lên một nụ cười khẩy:
- Con gái Sawada có khác, cho dù có khuyết tật thì cái đầu vẫn không tầm thường. Nhưng đừng nghĩ cái vòng đó có thể ngăn cản ta giết ngươi, cùng lắm ta chỉ bị thương vài tháng nhưng đổi được cái mạng khốn của ngươi ta cũng chịu! – Vừa nói, ông ta vừa rút ra từ lòng bàn tay một cái kiếm màu đỏ, từ từ tiến đến gần tôi.

Tôi không phục, thà chết trong tay con quái vật ban nãy còn hơn.
“Hoa tuyết! Chìa bàn tay trái ra, đọc và giết ông ta đi”
Giọng nói ban nãy lại vang lên nhưng dường như chỉ mình tôi nghe thấy.Như một bản năng tôi đưa tay trái lên, nhắm tịt mắt, làm liều nhưng….
Kenggggggg
Tôi chưa kịp đọc thần chú thì tiếng va chạm giữa hai thanh kiếm khiến tôi hé mắt. Tên Pháp sư bóng tối đó biến mất còn người đã cứu tôi là…..
- Anh hai! – Nước mắt tôi tuôn trào, mọi sự sợ hãi trong tôi giờ đây đều bộc phát.
- Emi, ngoan. Ổn rồi, anh đây!
- Anh hai, ở phía đó…phía đó còn có người! – Tôi cố sức chỉ về phía cô bạn xấu số. Sau đó thì kiệt sức ngất đi, chẳng còn biết gì nữa. Trước khi chìm vào hư vô, giọng nói như gió mùa đông ấy lại vang lên, văng vẳng đầy trách cứ: “Đồ ngu!”.
Có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên được giọng nói này, giọng nói giống hệt tôi nhưng luôn thiếu độ ẩm. Chắc chắn tôi sẽ nhớ.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi