CHUYỆN TÌNH Ở TRƯỜNG HỌC PHÁP SƯ 2


Chap 32: Biến đổi
Từ giờ để phân biệt, tôi sẽ là Emi, ta là Ime. Các tình yêu thông cảm nhé.
Tôi run lên, cuộn mình và nhắm mắt.
Bóng tối dần bao phủ tất cả…
—————
Mở mắt, duỗi các ngón tay, ta nở một nụ cười lạnh. Cuối cùng thì ta cũng chờ được đến ngày này, cái ngày Emi biến mất và thay vào đó Ime sẽ tồn tại.
Không ai có thể hình dung được ta đã chịu giam cầm thế nào trong tiềm thức của Emi à không của chính mình. Ngày ngày, ta vô vọng nhìn mọi thứ qua diễn ra nhưng ta chẳng thể làm gì, chỉ có thể tiếp tục nghe và chứng kiến cơ thể phạm sai lầm dưới sự điều khiển nhu nhược của linh hồn mặt tốt. Ta căm ghét cô ta! Khi mà cô ta có thể nhìn ngắm mọi thứ tốt đẹp, có thể chạm vào những cánh hoa rơi, có thể cảm nhận được ánh nắng vàng, có thể hưởng thụ từng làn gió luồn qua mái tóc. Còn ta, ta chỉ có thể một mình nghịch sợi dây phong ấn, nếu không có sợi dây này thì ít nhất ta cũng có thể làm chủ cơ thể vài phút rồi.
Cứ như thế, ta mỏi mòn dõi theo tất cả, chỉ chờ một ngày cô ta sa ngã. Như vậy ta có thể tự do!

Nhưng càng chờ ta càng thấy tuyệt vọng. Emi, cô ta oán giật có, than vãn có nhưng vì tự ti, vì nhút nhát nên cô ta luôn cố làm vừa ý người khác và cô ta càng không biểu hiện sự oán giận của mình ra bên ngoài. Cô ta luôn đeo mặt nạ, lừa người và lừa chính cô ta. Thế nên cô ta không mắc phải một sai lầm lớn nào để ta có thể được giải thoát.
May mắn là có đôi lúc tiềm thức của cô ta được gửi gắm đến giấc mơ và nhờ đó ta may mắn được giải thoát tạm thời để làm cô ta trong giấc mơ đó, tất nhiên kịch bản hoạt động vẫn là cô ta tưởng tưởng.
Cái ngày cô ta bị quái vật cấp A tấn công, ta lo muốn phát điên lên. Ta dùng hết sức, chịu đau đớn đến thấu tâm can để nói cho cô ta vài lời, để cô ta có thể cứu lấy cái thân thể này nhưng không được. Cũng may anh trai cô ta đã đến kịp thời. Ta thở phào để rồi một thời gian sau ta phải chịu nỗi đau âm ỉ do phong ấn gây ra.
Rồi dần dà, ta biết, sự tự chủ của Emi vốn là có giới hạn. Và từ khi cô ta gặp anh chàng đó, ta nhận ra, cái tự chủ đó không còn tồn tại nữa. Lí trí của cô ta biến mất và tình cảm đã làm lu mờ tất cả.
Ta cười, bởi vì ta biết cái ngày ta được giải thoát đã đến gần.
Và ngay lúc này, ta đã biết thế nào là sự sống. Ta không còn là một linh hồn nữa, ta là…một sinh vật sống.
Rất nhanh thôi, ta sẽ thoát khỏi căn phòng ẩm mốc này và hưởng thụ cuộc sống. Đương nhiên là hưởng thụ theo cách của riêng ta.

—————————–
Khi tôi mở mắt, hầu như bóng tối vẫn còn bao phủ. Ở phía bên kia, Ime nằm đó như đang ngủ. Xung quanh cô ta là những bông tuyết đang rơi.
Tôi ngơ ngác, muốn mở miệng gọi cô ta nhưng vô dụng, tôi không thể nào mở miệng được. Bấy giờ tôi mới nhận ra rằng tứ chi của mình đã hoàn toàn bị xích chặt.
Nở một nụ cười nhạt, tôi tự thấy xót cho bản thân. Là tôi tự chọn lựa con đường này, lựa chọn sự trốn chạy thay vì đối mắt vì rốt cục tôi vẫn quá yếu đuối.
Giờ đây, tôi khóc sẽ chẳng ai biết cả. Tôi có gào thét đi chăng nữa cũng sẽ chẳng có ai hay. Và cho dù sáng hay tối, bóng tối quanh đây vẫn cứ bao phủ như vậy, chỉ chừa cánh cửa sức mạnh đã mở cho tôi hay mọi chuyện bên ngoài. Chẳng phải tôi đã quá quen rồi sao? Chẳng có gì khác biệt so với trước đây cả nhưng sao tôi lại đau thế này?
Kenshin…Kenshin…Kenshin.
Cậu sẽ đau khổ sao? Cậu sẽ đau khi thấy tôi tự huỷ hoại bản thân và bán mình cho quỷ dữ chứ?
Tôi hy vọng cậu đau khổ…giống như tôi, đau đớn!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi