CHUYỆN TÌNH Ở TRƯỜNG HỌC PHÁP SƯ 2


Ngoại truyện 1: Ngoại truyện về Akemi
==> Định viết chap mới nhưng sức nhớ hôm nay là sinh nhật Suzu. Và thế là Ngoại truyện chúc mừng sinh nhật Suzu và chào mừng năm mới ==” ra đời. Chap sau Suzu sẽ ra với tốc độ nhanh nhất ^^
Hondo Akemi, đó là tên tôi mà cũng không phải tên tôi. Hondo Akemi là tên mà Raito đặt cho tôi. Ban đầu, tôi không hiểu tại sao cậu ấy lại đặt cho tôi cái tên này, tôi chỉ biết, từ nay về sau, tôi sẽ được gọi bằng tên chứ không phải là con bé mồ côi hay gì nữa.
Hondo Akemi, cái tên này đã cho tôi rất nhiều thứ nhưng cũng chính nó khiếp tôi một lần rồi một lần rơi xuống vực thẳm.
Hondo Akemi, đó là tên của tôi. nhưng cũng là tên một cô gái ngày xưa mang lòng yêu thầm Nam thần Bệ hạ, là cô gái ngày xưa từng là bạn thân thiết nhất của Bá tước phu nhân và là cô gái mà họ mang nặng nợ chưa thể trả ở kiếp này. Khuôn mặt của tôi không biết vì lí do gì lại giống cô gái ấy, nhưng cái tên của tôi được đặt giống như vậy là vì có mục đích.
Tôi còn nhớ, lần đầu tiên khi gặp được Raito, lần đầu tiên tôi được gọi bằng cái tên ấy là khi tôi đang trong hoàn cảnh vô cùng bi thảm: bị người ta ngược đãi và bị bỏ đói nhiều ngày. Sự xuất hiện của Raito khi ấy giống như một phép lạ vậy, còn cậu ấy là một người cứu rỗi. Trong thời tiết rét lạnh của mùa đông, cậu ấy nhìn tôi bằng đôi mắt đen sâu và nói:

- Đến đây, đi theo tôi! Tôi sẽ cứu cô!
Khi ấy, tôi đã mở tròn mắt nhìn cậu ấy, đưa bàn tay run rẩy vì lạnh nằm lấy bàn tay cũng lạnh chẳng kém gì mình và siết chặt. Không hiểu sao, tôi rất tin cậu ấy cho dù khi ấy, Raito nhìn thế nào cũng chỉ là cậu bé chục tuổi.
Hài lòng với sự chấp thuật của tôi, Raito cười nhẹ, hỏi:
- Lạnh sao?
Tôi gật nhẹ đầu.
- Vậy thì…cứ gọi là Akemi cho ấm chút đi!
Tôi ngẩn ngơ, dường như có gì rất ấm, rất ấm len lói trong lòng.
Thế nhưng, sau này tôi mới biết, lí do tôi được đặt cho cái tên như đó không phải là như vậy.
Tất cả là một âm mưu do người đó sắp đặt sẵn!
Sau đó, giống như Raito đã dự liệu từ trước. Tôi vào Shamans với cái tên Hondo Akemi, vào chung phòng với Sawada Emi và kết thân với cô ấy. Tất nhiên. mọi hoạt động của cô ấy đều nằm trong vòng kiểm soát của Raito.
Tôi biết, mình chỉ là một con cờ trong tay cậu ấy. Thế nhưng tôi cam tâm tình nguyện bởi vì từ giây phút đầu tiên gặp nhau, tôi đã biết trái tim tôi chỉ lỡ một nhịp vì cậu ấy, ánh mắt tôi chỉ hướng vế cậu ấy. Và cho dù có điều gì xảy ra, tôi vẫn lựa chọn ở bên cạnh cậu ấy. Tất cả những gì tôi làm đều là vì cậu ấy mà thôi, bất chấp tất cả, kể cả khi tôi phải làm những việc dơ bẩn, kể cả khi tên thật của cậu ấy, tôi cũng không hay.

Tôi biết bản thân mình mù quáng, nhưng tôi vẫn cảm thấy kiêu ngạo. Bởi vì tôi là người con gái duy nhất ở bên cạnh cậu ấy, là người duy nhất biết được bí mật của người con trai bí ẩn, kiêu ngạo và tài năng này.
Thế rồi, cô gái ấy xuất hiện và đột ngột chen ngang.
Sawada Emi – cô gái có đôi mắt hổ phách kiêu hãnh nhưng man mắc buồn, cô gái có tính cách cổ quái, có thể uống rượi, có thể văng tục nhưng luôn luôn khóc trong bóng tối đã làm đôi mắt tưởng chừng vĩnh viễn u tối của Raito có chút thay đổi. Cô ấy, làm tôi thấy sợ hãi.
Tôi làm bạn với cô ấy, kết thân với cô ấy chẳng phải vì địa vị của cô ấy cũng không phải vì hợp tính hợp ý gì. Nhưng tôi thật sự đã từng bị hành động bảo vệ của Emi làm cảm động. Tôi chưa từng được ai bảo vệ mà không vụ lợi gì như thế. Thế nhưng, sự cảm động đó chỉ là trong thoáng chốc thôi, so với tình yêu bao năm của tôi với Raito, đó chẳng là gì. Tiếp cận Emi là nhiệm vụ Raito giao phó. Tôi phải thân với cô ấy, tốt với cô ấy…như chị em cho dù mọi thứ chỉ là giả dối.
Và mọi thứ càng trở nên giả dối khi mọi thứ đúng theo kế hoạch định sẵn, cô ấy thích Raito. Mà đã là con gái, không thể có thứ gọi là tình bạn với tính địch được. Cho dù cô ấy cũng không phải tình địch thật sự. Raito đâu có yêu cô ấy!
Đúng vậy, không hề yêu, chỉ là lợi dụng! Tôi đã không ngừng tự nhủ như thế. Nhưng tôi biết, điều đó chỉ đúng ở thời điểm đó mà thôi. Nếu không thì lúc này tôi đã không lo lắng như thế.
Cho dù giờ đây, cô ta đã không còn tồn tại trên thế gian!

Sawada Emi chết đi, để lại cho tôi một tâm trạng rắm rối trong nhiều ngày: có hối lỗi, có dằn vặt, có tự trách, có thất vọng nhưng cũng có chút nhẹ nhõm.
Trước đây, nếu cạnh tranh một cách công bằng thì tôi không tài nào bì kịp cô ấy. Về dung mạo, về địa vị, tài năng cùng tính cách, tôi đều thua xa. Chẳng qua, cô ấy không bình thường, à không, phải nói là không thể bình thường, chính xác hơn là khuyết tật! Nhưng cô ấy từ nhỏ đã sống trong nhung lụa rồi, so với tôi thì sung sướng quá nhiều ấy chứ, vậy nên ông trời mới thương hại, cho tôi được ở gần Raito. Tôi đã giữ ý nghĩ này cho đến khi tôi trở thành Quận chúa. Môi trường gò bó của Hoàng tộc khiến tôi muốn phát mệt. Từ cách đi đứng, nói năng, xử thế, ăn uống, ăn mặc, tất cả đều có quy tắc. Điều đó khiến tôi vô cùng thắc mắc, rằng tại sao Emi lại không phát điên, nhất là khi cô ấy phải chịu sức ép vì sự khiếm khuyết của mình. Cô ấy thật sự hạnh phúc, sung sướng sao như tôi đã nghĩ sao?
Tôi không muốn trả lời, tôi sợ mình sẽ động lòng với cô ấy. Thế nên tôi nhìn cô ấy bằng cái nhìn kiêu ngạo để rồi khi bắt gặp cái nhìn tóe lửa của cô ấy, tôi biết, mình là kẻ chiến thắng!
Cô ấy vĩnh viễn chỉ là một con cờ để Raito lợi dụng, ngoài ra chẳng còn giá trị nào. Và kế hoạch được tiếp tục thực hiện, nhưng không ai có thể ngờ, Emi sẽ bị đẩy vào chỗ chết! Đó là việc không thể ngoài dự liệu. Raito rất tức giận vì điều này, không biết là do kế hoạch phá sản hay cô gái ấy sẽ chết. Kể từ khi đó, tôi biết rõ, bằng linh tính của nữ giới, cô gái ấy đã chiếm một vị trí đặc biệt trong lòng chàng trai lạnh lùng đó rồi. Thế nên, tôi đã từng cay độc cho rằng Emi chết đi đúng là một điều tốt, chỉ có thể như vậy, vị trí của tôi mới không bao giờ thay đổi!
Tôi đã bắt đầu an tâm sau khi Emi chết. Chỉ là một lần nữa, có một cô gái đột ngột xuất hiện, mở ra một câu chuyện bi kịch khác…


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi