CHUYỆN TÌNH THANH XUÂN CẤP BA CỦA TÔI


Và cứ thế, một tuần không dài nhưng cũng không ngắn vẫn ngắn ngủi trôi qua.

Hôm nay là thứ sáu, sau một buổi học phụ đạo thì hiện giờ tôi đã về tới nhà.

Thú thật là một tuần tôi chỉ học thêm ở nhà cô ấy được có năm ngày mà thôi, còn thứ tư với thứ sáu thì học phụ đạo, cho nên chúng tôi mới đề xuất với nhau rằng nghỉ hai ngày đó để mà hồi sức, nếu không thì sẽ bị stress mất.
Sau khi nằm nghỉ ngơi trên giường và chợp mắt khoảng năm phút.

Lúc này, tôi cảm thấy cả cơ thể đã khoẻ được phần nào trong lúc ôn thi đầy sự căng thẳng và áp lực này.

Sau khi nằm nghỉ ngơi khoải mái xong thì tôi ngồi dậy và vươn người ra uốn éo các kiểu, đủ mọi tư thế.

Sau khi cảm thấy khoẻ khoắn rồi thì tôi mới đi ra khỏi phòng và tắm rửa thêm lần thứ hai trong ngày cho khoải mái.
Trong lúc tắm, tôi hát một số bài hát nổi tiếng về tình yêu đất nước, quê hương, con người Việt Nam và những bài ca về tình yêu đôi lứa.

Nói chung là trừ mấy bài hát của ba que xỏ lá ra thì cái thể loại âm nhạc nào tôi cũng có thể hát được nếu thích, trừ khi không thuộc lời hoặc là không biết đến bài hát đó mà thôi.
Sau khi tắm xong thì tôi đi ra ngoài phụ giúp cả nhà việc bán cơm này.

Nhờ cái nghề này mà cả nhà không phải chịu cực đi làm như những nghề khác.

Cho nên nói thẳng ra là nghề bán cơm là nghề dễ kiếm lời nhất khi mà chỉ cần biết lợi dụng ngay khoảng thời gian mà bao tử con người đang đói meo thì sẽ auto bán đắt.
Nói thì nói thế chứ người trong cuộc mới hiểu người trong kẹt được.

Muốn kiếm lời được thì phải trải qua một khoảng thời gian buôn bán và có một tốp khách quen thì mới được.

Chứ không thì sẽ dễ bị ế ẩm, rồi sẽ dễ dẫn đến chán nản và bỏ nghề.
Và một buổi tối quen thuộc cứ như thế trôi qua như mọi ngày.

Sau khi dọn dẹp bàn ghế xong thì lúc này tôi mới được một dịp nghỉ ngơi thật sự, giờ đây tôi hiện đang lấy cái đống bài tập về nhà ra để mà làm.

Trong những bài làm, thì trong đó có bảy phần dễ và vừa sức, còn lại thì là ba phần khó.

Trong phần khó đó thì tôi trả biết làm luôn.

Điều này khiến cho tôi phải than thở một câu:
- Hây! Đống này không biết nên làm thế nào đây? Áp dụng công thức kiểu nào chả tính ra được cả.

Chắc là nhờ tới sự giúp đỡ của chị Gu-gồ thôi.
Sau đó thì tôi liền ra khỏi chỗ ngồi trên bàn học và lấy cái cái điện thoại đang sạc giữa chừng ra.

Vì lười nhấn bàn phím qwerty, cho nên tôi dùng google ống kính và nhấn vào phần bài tập và chụp hình lại cho nó nhanh.


Sau khi chụp xong thì tôi đợi một lúc sau thì nó đã tra xong bài tập và cứ thế mà chép vào thôi.
Nhưng tôi không chỉ cứ thế mà chép vào, nếu cứ như vậy thì kiến thức sẽ bị lủng một lỗ mất.

Cho nên trong lúc chép vào thì tôi cũng sẵn tiện xem cấu trúc câu hỏi và cách giải luôn, như vậy thì mới an toàn được.
Sau khi làm xong thì tôi nhìn vào điện thoại để xem giờ thì nó chỉ chín giờ rưỡi, tức là bây giờ đã là trễ và buồn ngủ lắm rồi.

Bây giờ, tôi chỉ cần nằm trên giường và ngủ một giấc thật sâu là được.
......................
Sau khi ngủ một giấc cho thật đã suốt một mạch thì bây giờ tiếng chuông quen thuộc từ cái điện thoại lại reo lên, tôi liền lấy tay với lấy và tắt cái tiếng chuông ồn ào đó.
Tắt xong, tôi liền mở mắt ra và nhìn vào giờ giấc thì biết rằng tiếng chuông đã reo được năm phút rồi.

Sau đó thì tôi liền ngồi dậy và vươn người và cố gắng vận động cho tỉnh táo trước khi cơn mê ngủ đánh bại.
Sau khi tôi xuống giường thì vẫn sinh hoạt như một buổi sáng thường ngày và sau đó thì đi học và chở con Ngọc theo.
Trong lúc này, con Ngọc nó hỏi tôi với giọng ngái ngủ khi đang còn ở trên xe:
- Này anh hai, còn chưa tới mười ngay nữa là thi rồi phải không?
Tôi nghe vậy thì liền đáp và hỏi ngược lại:
- Ừ, mà em ôn bài kĩ chưa đấy?
Như Ngọc nghe vậy thì có hơi chột dạ liền đáp lại:
- Tất nhiên là có rồi! Em ôn kĩ lắm đấy! Đảm bảo là lúc thi sẽ có được điểm cao cho anh hai xem.
Tôi nghe vậy thì cũng khuyên nhủ nó:
- Gáng mà ôn cho kĩ càng đấy! Đừng để cả nhà phải thất vọng.
Như Ngọc nghe thế thì cũng tích cực đáp lại:
- Vâng, anh hai!
Cuộc trò chuyện kết thúc khi mà đã dến trường cấp hai.

Lúc này, con Ngọc xuống xe và vẫy chào tạm biệt tôi.

Còn tôi thì lại chạy tiếp đến trường công lập quen thuộc.
Sau khi lái xe thêm được vài phút thì cuối cùng cũng đến nơi.

Đến trường và đỗ xe.

Bây giờ đây tôi cảm thấy mọi việc nó cứ lập đi lâp lại hoài y chang nhau, chả khác nhau cái vẹo gì cả, làm cho tôi cảm thấy cực kì chán nản.

Cứ như có cảm giác vòng lập vô tận vậy.
Sau đó thì tôi lên lớp và bắt đầu một ngày bình thường như bao ngày khác.

À không, hôm nay thỉnh thoảng có vài cơm mưa lâm râm, nhưng cũng không khác gì so với ngày thường là mấy.
Giờ đây cũng là sáu giờ rưỡi, với lại hôm nay là thứ bảy, cho nên cũng chỉ có ba tiết học, tiết còn lại là chủ nhiệm.
Lúc này thì Trúc Linh đứng bên cạnh khều tôi khi trong lúc tôi đang thẩn thơ suy nghĩ và nói:
- Lê Ninh à, cậu đứng lên cho mình vào ngồi đi!

Tôi nghe thấy thì liền đứng lên và sau đó cô ấy ngồi vào.

Sau khi cả hai đều ngồi xuống thì cô ấy hỏi han tôi:
- Bộ có chuyện gì vậy?
Tôi liền lắc đầu phủ nhận và nói:
- Không có gì, chỉ là hôm nay hơi chán mà thôi!
Trúc Linh nghe vậy thì liền đề nghị:
- Thế hôm nay học nhóm xong thì ta đi đâu chơi để xả stress có được không?
Tôi nghe thấy vậy thì thấy hôm nay cũng không rảnh lắm vì cũng phải tiếp cả nhà bán cơm.

Thế là liền lắc đầu và nói:
- Vậy thì ngày mai được không?
Trúc Linh nghe vậy thì gật đầu:
- Ừ, được.
Tôi liền hỏi cô ấy tiếp:
- Thế ngày mai ta đi đâu?
Trúc Linh nghe vậy thì liền suy nghĩ một lát rồi nói:
- Ừ...!thì...!hay là ta đi trung tâm thương mại đi.

Ở đó không thua gì mấy cái trung tâm thương mại ở thành phố Hồ Chí Minh cả.
Tôi gật đầu đồng tình và chốt:
- Ừ, vậy thì ngày mai khoảng bảy giờ sáng ta sẽ đi nơi đó.
Trúc Linh gật đầu đồng ý, sau đó thì tiếng trống trường thứ hai vang lên, báo hiệu là tiết sinh hoạt đầu giờ mười lăm phút.

Tiếng trống vừa dứt thì cô giáo trẻ hai mươi lăm tuổi của lớp chúng tôi Vương Kim Mai bước vào, cả lớp thấy vậy thì đứng lên chào cô.
Sau khi cô cho phép ngồi xuống thì liền nói:
- Tiết sinh hoạt này làm bài kiểm tra mười lăm phút nhé các em!
Sau đó, cô giáo nói tiếp:
- Mà bài tập về nhà cô giao cho, các em làm hết chưa?
Nhiều đứa trong lớp liền đáp lại:
- Làm xong hết rồi, cô!
Trong đó có vài đứa nói leo:
- Bài dễ quá nên em nhắm mắt làm cái một.
Cô giáo nghe vậy thì cảm thấy hoài lòng, sau đó thì tiếp tục trò chuyện với cả lớp và khuyến khích việc học tập để kỳ thi này đạt được thành tích tốt nhất có thể để kỳ thi học kỳ hai đỡ hơn khi xét về điểm sau.
Sau hơn mười phút bàn luận thì cuối cùng cô Kim Mai cũng đã bàn luận xong với cả lớp, vừa lúc này thì tiếng trống trường thứ ba trong ngày vang lên, báo cho cả trường biết tiết học đầu tiên trong ngày thứ bảy bắt đầu.
Và cứ thế, các trường học trên khắp đất nước Việt Nam đều bắt đầu một ngày bình thường như bao ngày khác.
....................
Sau khoảng ba tiết học có hơi mệt nhọc một chút do phải trả bài và làm bài liên tục.


Khi đồng hồ được treo trên tường chỉ đến chín giờ bốn mươi phút thì tiếng trống trường lại vang lên, thế là tiết học thứ ba trong ngày đã kết thúc, tiến tới tiết sinh hoạt chủ nhiệm.
À mà tiết sinh hoạt chủ nhiệm không phải lúc nào cũng là tiết học dễ dãi nhất đâu.

Đôi khi, chỉ chính một cá nhân dù vô tình hoặc là cố ý gây ra những lỗi lầm thì sẽ khiến cho cả lớp có cảm giác như là được tặng một tấm vé đi du ngoạn ở địa ngục vậy.
Lúc này, cả lớp xem như được xả hơi được một lúc rồi, trong đó có vài đứa có đức tính chăm chỉ lôi những công thức ra đọc đi đọc lại để không bị quên khi làm bài thôi.
Sau mười phút ra chơi thì lại vô giờ, bây giờ là tiết sinh hoạt chủ nhiệm, trong tiết này cô Mai sẽ cho lớp làm bài kiểm tra cuối cùng của học kỳ một này.

Lúc này, cô giáo bước vào lớp và nói:
- Các em mau chóng dẹp hết đống sách vở ở trên bàn và trong ngăn bàn, rồi dẹp hết vào trong cặp đi!
Cả lớp liền làm theo lời cô giáo nói, sau khi cô quan sát và thấy rằng không còn thứ gì trên bàn ngoài những cây viết mực, viết chì, gôm, thước và máy tính cầm tay thì liền nhanh chóng phát đề cho cả lớp làm bài.
Sau khi phát đề xong, thì cô giáo trẻ liền nhìn đồng hồ và nói vẻ cả lớp:
- Mười giờ mười phút cô thu bài nhé!
Cô nói xong thì cả lớp liền chăm chú làm bài thi.

Khác với môn Lý, Hóa, Sinh, Anh khi trước, thì môn Toán này hầu như không có ai quay cóp cả, bởi vì môn này không cần phải thuộc một đống lý thuyết loằng ngoằng, chỉ cần chịu khó học công thức một chút thì sẽ hoàn toàn dễ dàng giải được những bài toán số học lẫn hình học.
Sau mười lăm phút kiểm tra, thì cô đứng lên hướng về lớp nói:
- Các em mau bỏ viết xuống để cô thu bài!
Sau đó, cô liền xuống và thu bài, sau dãy bàn đâu tiên thì tới dãy bàn thứ hai, ở dãy bàn này nằm ở bên trái sát tường là bàn của tôi và cô ấy, vì vậy bài của tôi cũng nhanh chóng được cô giáo thu lấy.

Sau khi đi hết lớp và thu hết bài thì cả lớp xem như là được xả hơi một phen.

Sau đó, để cho cả lớp giải tỏa được tâm lý căng thẳng khi mà lịch học dày đặc hơn bình thường, thì cô Mai liền đưa ra sáng kiến:
- Cả lớp có ai muốn lên bậc giảng để biểu diễn văn nghệ không?
Cả lớp nghe vậy thì liền đột nhiên yên ắng thẳng đi so với sự ồn ào lúc nãy.

Lúc này, cô giáo liền đưa ra giải pháp khác:
- Nếu vậy thì cô kêu đại một bạn lên hát một bài nhé!
Nói xong, cô giáo liền liếc nhìn cả lớp thì liền chỉ tôi và nói:
- Lê Ninh lên đi! Dù sao hồi tết trung thu em đã lên hát một bài rồi nè.
Cô giáo vừa kêu tôi xong thì cả lớp liền thúc giục tôi lên cho bằng được, tôi thấy rằng dù có từ chối bằng cách nào cũng không được thì cũng đành miễn cưỡng chấp nhận lên theo yêu cầu của cả lớp.
Thế là tôi liền quyết định đi lên, khi vừa mới đứng lên thì Trúc Linh buông một câu cổ vũ tôi:
- Cố lên nhé Lê Ninh!
Được cô ấy ủng hộ thì tôi cũng cảm thấy yên tâm hơn phần nào.

Tôi cứ thế mà đi lên bậc giảng với sự cổ vũ của cả lớp.

Bây giờ khi lên bậc giảng thì tôi liền nhờ vả thằng lớp trưởng:
- Ê Hậu, cho tao mượn cái micro loa đi!
Thằng Hậu nghe vậy thì liền đem lên cái micro loa lên cho tôi.

Khi nhận được thì tôi liền lấy điện thoại ra và kết nối bluetooth, khi kết nối xong thì tôi liền bật một bài hát cực kì quen thuộc mà ai cũng biết.
Lúc này, tôi cầm cái micro loa và hướng về cả lớp phát biểu:
- Hôm nay tôi sẽ hát bài của Đen Vâu, bài hát Hai triệu năm.
Cả lớp nghe vậy thì liền vỗ tay một cách nhiệt liệt như trong Đại hội Đảng, sau đó thì tôi bật nhạc lên và từ loa phát ra khúc mở đầu của một giọng ca sĩ nữ quen thuộc có tên là Biên:
- Anh cô đơn giữa tinh không này.
Muôn con sóng cuốn xô vào đây.
Em cô đơn giữa mênh mông người.
Và ta cô đơn đã hai triệu năm…

Và cứ thế, theo bản nhạc không lời tôi, tôi hát theo bài hát này.

Sau khi hát xong bài hát đó thì cả lớp liền đứng lên vỗ tay nhiệt liệt, tôi liền cúi chào cảm ơn và đi về chỗ ngồi.
Khi vừa về chỗ ngồi thì Trúc Linh giơ ngón tay cái lên khen tôi:
- Cậu hát hay lắm, Lê Ninh!
Được cô ấy khen thì tôi cảm thấy vui trong lòng.

Thế là tôi tôi liền nói một câu cảm ơn với cô ấy.

Lúc này, cô ấy nhìn tôi và đề nghị:
- Này Lê Ninh, cậu hát hay như vậy, nhân tiện thì nhà mình có một dàn karaoke, nếu được thì trong lúc cậu học nhóm xong tại nhà mình, thì cậu thử hát vài ba bài hát cho nhà mình thưởng thức được không?
Tôi nghe vậy thì cảm thấy hơi ngại, cô ấy thấy vậy thì liền thuyết phục tôi một lần nữa:
- Này Ninh, cậu không cần phải lo lắng gì đâu.

Ngược lại nhà mình sẽ rất là hoan nghênh khi nghe thấy giọng hát của cậu đấy!
Tôi khi nghe thấy lời lẽ như vậy thì cũng không nỡ từ chối:
- Được, khi nào hôm nay học nhóm xong thì mình sẽ hát karaoke.
Lúc này, cô lại kêu thêm một đứa trong lớp lên:
- Này Hậu, cô thấy em có lập một kênh âm nhạc trên youtube, nên em lên đây hát một bài cho các bạn nghe đi!
Thằng Hậu nghe vậy thì liền không chối từ:
- Ok cô, em lên liền ngay.
Thằng lớp trưởng liền lên ngay sau khi nó nhận lời, sau đó thì kết nối điện thoại với micro loa thông qua bluetooth rồi nói:
- Alo, một, hai, ba, hôm nay tôi sẽ hát cho các bạn trong lớp nghe một bài rap nổi tiếng, bài hát đó tên là...
Sau khi phát biểu xong thì tiếng nhạc xập xình vang lên, và lớp trưởng cứ vịnh vào giai điệu mà hát thành lời.
Bài hát chỉ vỏn vẹn trong một hoảng thời gian bốn phút, hát xong thì cả lớp vỗ tay, còn nó cúi đầu cảm tạ và nói:
- Cảm ơn cô và các bạn đã lắng nghe mình hát.
Vậy là hôm nay cả lớp chỉ có mỗi hai đứa biểu diễn văn nghệ, đó là tôi và thằng Hậu.

Sau màn biểu diễn nghệ thuật này thì cả lớp bước vào một tiết sinh hoạt thật sự.

Sau khi tổng hợp những thành tích và lỗi sai trong ngày được cô giáo tổng kết lại thì mới kêu những bạn lên.

Những bạn có thành tích tốt thì sẽ được khen thưởng, còn nếu phạm lỗi thì sẽ bị bắt phạt như là trực lớp, thông báo cho phụ huynh.
Sau khi phân xử công minh thì cuối cùng một tuần học đã kết thúc, đúng mười giờ ba mươi lăm phút, tiếng trống trường lại vang lên một hồi uy lực.

Bây giờ, cả lớp như là bị tồn động trong những ngày học tập, giờ nghe thấy tiếng trông thì liền cảm thấy bản thân đã được giải phóng, liền nhanh chóng xách cặp đi về.
Lúc này, Trúc Linh nhắc tôi:
- Chiều nay đi học nhóm cậu nhớ đến hát vài bài đấy!
Tôi liền gật đầu và nói:
- Tất nhiên!
Sau đó, tôi và cô ấy liền đi xuống bãi đỗ xe, sau khi lấy xe xong thì cô ấy vẫy tay chào tạm biệt với tôi:
- Chiều gặp lại.
Tôi cũng liền vẫy tay lại.

Sau đó thì tôi lấy xe đi đón con em gái về nhà và mua một vài món đồ, lúc này tôi liền ngẫm nghĩ:
- Giờ để ý thì chỉ còn chưa tới mười ngày nữa là thi rồi!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi