CHUYỆN TÌNH THANH XUÂN CẤP BA CỦA TÔI

Sau những ngày chuẩn bị cho ngày trung thu của tất cả học sinh ba khối mười, mười một, mười hai cộng với sự góp sức của các giáo viên và phụ huynh thì cuối cùng đã gần hoàn tất, chỉ còn hôm nay làm cái sân khấu nữa thôi, đúng là một tuần bận rộn.

....................

Sáu giờ sáng, cái đồng hồ báo thức vang lên như thể đang gọi tôi thức dậy. Tôi liền với tay lấy cái đồng hồ để tắt âm báo lại, vì quá mệt mỏi sau một tuần chỉ để chuẩn bị cho một đêm tết trung thu này và thêm sự nếu kéo của ga giường, tôi đã không thể chiến thắng được chúng và chợp mắt thêm.

Sau khi chợp mắt được một lúc, tôi chợt nhớ đều gì đó.

- Thôi chết! Hôm qua cô dặn bảy giờ rưỡi là phải vào trường làm nốt vài cái, rồi phải hát thử để kiểm tra nữa.

Tôi nhanh chóng xem giờ bằng cái đồng hồ được treo trên phòng. May thật, cũng may chỉ mới chợp mắt nửa tiếng thôi nên không cần phải quá gấp làm gì cả.

Sau khi đi vệ sinh, đánh răng, rửa mặt và tắm rửa thoải mái xong thì tôi liền xuống tới phòng ăn. Sáng nay cả nhà ăn bò bít tết, làm món này cũng không khó gì cho lắm, nguyên liệu thì chỉ có thịt bò, khoai tây, hành tây, gan xay (pate), dưa leo và trứng là đủ để làm món bò bít tết.

Trong lúc dọn đồ ăn thì mẹ kêu tôi gọi con em gái dậy. Ngẫm lại cũng đúng, nguyên một tuần học từ thứ hai đến thứ bảy cho nên xả hơi ngày chủ nhật thì cũng là một đều cực kì bình thường mà thôi. Với lại phải vào phòng Ngọc đánh thức nó trước đã.

....................

Tôi đi lên lầu và đến phòng con em rồi mở cửa. Nhưng mà cánh cửa phòng bị khóa mất rồi.

- À quên mất! Nó khóa cửa phòng mất rổi, sao mà đánh thức nó dậy đây?

Vì cửa phòng bị khóa nên tôi chỉ có thể kêu nó từ ngoài phòng, nhưng kêu hoài không được, tôi cũng có gõ cửa nhưng cũng không ăn thua gì cả. Cho nên, cuối cùng tôi phải xuống dưới lầu mượn mẹ cái chìa khóa phòng của con em, cái chìa khóa phòng này chỉ dùng để đề phòng khi bị mất chìa khóa thôi, cho nên không có xâm phạm gì nhiều đến quyền riêng tư đến ai trong nhà cả.

Mở cửa phòng con em gái ra thì tôi thấy cảnh tượng con Ngọc nó ngủ cái tướng xấu cực kì! Đầu tóc thì rối, quần áo thì xốc xếch, kiểu này thì có thằng nào thèm lấy nó thì chắc chắn đầu óc có vấn đề. Thôi! Cứ kêu nó trước đã.

Tôi vừa kêu Ngọc thức dậy vừa lấy tay lay người nó.

- Ngọc, xuống ăn sáng kìa, mẹ kêu mày xuống dưới lầu đấy.

Chưa tỉnh ngủ hẳn hoặc có lẽ vẫn còn mơ màng, Ngọc uể oải trả lời.

- Gì vậy anh hai? Giờ còn sớm mà, cho em ngủ thêm một lúc nữa đi.

Nói xong, Ngọc lại nhắm mắt ngủ tiếp. Thấy vậy, tôi nói với con em.

- Ngọc, đừng có mà ngủ nữa, xuống ăn sáng nhanh kẻo nguội, sáng nay ăn bò bít tết đấy, để nguội là hết ngon.

Ngọc trả lời tôi.

- Biết rồi mà, nói mãi, cho em ngủ thêm một chút đi.

Rồi Ngọc ngủ tiếp, thây vậy tôi bực bội nói với con em.

- Không được ngủ nữa, nếu không thì tao sẽ sử dụng biện pháp mạnh.

Nói thật đây là cách cuối mà tôi có thể làm để đánh thức con Ngọc dậy, có thể nói đây là một hình thức tra tấn tinh thần. Cái cách trừng phạt này chính là cù lét, đây là một kiểu tra tấn "quý tộc" khi mà không để lại vết thương gì và tinh thần được phục hồi nhanh chóng. Nhưng tôi không thể lấy tay thọc nó được, như vậy là quấy rối. Vì thế tôi dành phải lấy cọng lông gà cù lét chân nó.

- Đừng mà! nhột lắm, kiểu này chắc em chết.

Bị cù lét ở chân với cây lông gà, Ngọc vừa quẫy dụa và cười. Được vài phút thì Ngọc cầu xin tôi.

- Anh hai tha cho em, em tỉnh ngủ rồi.

Có vẻ Ngọc đã tỉnh ngủ, tôi ngừng việc cù lét lại.

- Thôi được, tha cho mày đó, giờ đi vệ sinh mặt mày lại rồi xuống ăn sáng đi.

....................

Sau khi vệ sinh mặt mũi xong thì Ngọc xuống ăn sáng. Mẹ tôi nói với Ngọc.

- Này con, sao ngủ mê thế, anh con kêu năm mười phút mới chịu dậy là sao?

Bị mẹ nói vậy, Ngọc chỉ biết cười trừ.

- Con xin lỗi, tại vì con không kiềm chế cơn ngủ này.

Rồi quay sang nhìn tôi và trách móc.

- Sau này đừng có chọc lét em nữa, khó chịu lắm đấy!

Tôi đáp lại Ngọc.

- Tại vì mày ngủ mê thôi, với lại đây là cách cuối cùng trong những cách cuối cùng để đánh thức mày dậy đấy!

Thấy hai anh em có vẻ như sắp cãi nhau, ba tôi khuyên ngăn lại.

- Thôi nào hai đứa, đừng cãi nhau nữa, dù sao hai đứa cũng là anh em mà.

Vậy là hai anh em chúng tôi đành phải im lặng ăn sáng.

....................

Ăn sáng xong, tôi thay bộ đồng phục và chạy xe đến trường. Đúng là lười chết đi được, nếu biết trước tôi đã từ chối rồi. Nghĩ lại thì lỡ đồng ý tham gia rồi, cho nên phải chịu thôi.

Chạy xe được năm phút, tôi đã đến trường, sau khi gửi xe xong thì tôi tìm thầy Tuấn, thầy từng hoạt động văn nghệ ở khi còn là học sinh, sinh viên nên thầy được cô hiệu trưởng phân công chuẩn bị cho mấy tiết mục văn nghệ của trường cho dịp tết trung thu này. Nhân tiện thì nói luôn là dịp tết này sẽ có nhiều học sinh của một vài trường tiểu học tới để tham gia, thêm nữa là cổng trường cũng được mở tự do nên Ngọc cũng vào tham gia được.

Khi tôi kiếm thầy Tuấn thì tôi thấy thầy ở dưới sân khấu mới dựng được cái sàn.

- Chào thầy, con đến rồi!

Sau khi tôi chào, thì thầy chào lại. Chào hỏi xong xuôi thì thầy giải thích với chúng tôi.

- Bây giờ các con cùng thầy với mấy bạn đi vác mấy cái loa xuống sân khấu, để thầy kêu thêm bác bảo vệ với mấy ông thầy thể dục với mấy ông thầy quốc phòng. Còn việc tập hát thì mỗi hát một bài, rồi đứa kia lên hát tiếp, cứ như vậy mà tập. Bây giờ thì cứ tập đến trước mười, mười một giờ. Rồi bữa chiều khoảng ba giờ mấy đứa vào đây để chuẩn bị sớm cũng như tập hát lần cuối để tối nay biểu diễn cho mấy bé nghe. Rồi! Bây giờ mấy đứa mau cùng thầy vác mấy cái loa ra đi rồi tập hát nữa.

Vậy là tôi cùng mấy đứa tập hát xuống khiên mấy cái loa lên, có tổng cộng bốn cái loa, mỗi cái nặng khoảng hai mươi, hai lăm kí gì đó, học sinh chúng tôi thì khiên hết ba cái loa, còn thầy và các giáo viên khác thì khiên một cái, mà khiên từ nhà kho trường đến cái sân khấu cũng không xa lắm, cỡ hai mươi mét thôi. Sau khi khiên xong thì chúng tôi hát thử cỡ mười giờ rưỡi thì xong. Lúc hát xong thì chúng tôi ai nấy đều về nhà nghỉ ngơi.

....................

Về đến nhà, tôi than thở.

- Mệt chết đi được, nhưng đã tham gia thì phải cố gắng thôi!

Lúc này đây thì điện thoại tôi có tin nhắn, tôi lấy điện thoại ra xem ai nhắn tin cho tôi, thì ra người nhắn chính là Linh.

"Ninh, sáng nay cậu tập dợt thế nào rồi?"

Tôi nhắn lại cho Linh.

"Sáng nay tập dợt ổn, chỉ là tập hơi lâu nên mệt chút thôi!"

Rồi Linh nhắn tiếp cho tôi.

"Tối nay nhớ hát cho tốt đấy!"

Tôi nhắn lại.

"Tất nhiên rồi, mình sẽ không làm cậu thất vọng đâu!"

Được Linh động viên, mọi cảm giác mệt mỏi của tôi dường như đã tan biến.

Được một con gái động viên như vậy thì đối với một thằng con trai thì không vui sao được?

Thế là sau đó tôi ăn trưa và ngủ một giấc tới hai giờ chiều.

....................

Thức dậy sau một cơn ngủ trưa, tôi cảm thấy thoải mái thẳng lên. Tôi ngồi dậy và vươn người.

- Uầy! Đúng là thoải mái thật.

Sau khi thức dậy sau giấc ngủ trưa. Tôi xuống giường và đi vệ sinh. Xong xuôi, tôi thay bộ đồng phục để chuẩn bị cho đêm văn nghệ trung thu được trường tổ chức tối nay. Thay đồ xong xuôi thì tôi nghe được tiếng chuông cửa. Tôi liền lập tức ra đón xem là ai, thì ra người đợi ở cửa là Linh.

- Ồ! Có ngọn gió nào mà đã khiến cô nàng nhà ta phải ghé qua thế này?

Linh nheo mắt lại, dò xét, và lấy tay úp trên trán tôi.

- May quá! Cậu không bị sốt.

Thấy biểu hiện cứng đờ, Linh đính chính lại.

- Mình xin lỗi! Mình chỉ đùa thôi, cậu đừng để ý quá.

Sau khi Linh xin lỗi, tôi phụt cười.

- Đúng thật là, dù thế nào thì cậu cũng dễ thương thật đấy!

Sau khi tôi lỡ miệng khen cô ấy dễ thương, Linh đỏ mặt, điều này cũng làm cho tôi xấu hổ hơn, cả hai cứ như vậy được vài phút thì Ngọc kêu Linh.

- Chị Linh ghé qua đây có chuyện gì không?

Bầu không khí đầy xấu khổ, ngượng ngùng của hai chúng tôi may mắn đã được Ngọc "phá", không có em ấy thì tôi sẽ không biết nên làm gì tiếp theo đây. Ngày hôm sau chắc phải bao nó chiếc bánh kem nhỏ như quà cảm ơn mới được.

....................

(Ngôi kể của Linh).

- Đúng thật là, dù thế nào thì cậu cũng dễ thương thật đấy!

Gì đây! Cậu ấy khen mình dễ thương, đây là lần đầu tiên một người con trai dám nói thẳng thắng với mình như vậy, thậm chí cậu ấy nói rất thật thà, không có một chút giả dối hay là khen lấy lòng gì cả. Với lại sau mặt mình nóng rực như thế này?

Đã vài phút trôi qua, chúng tôi vẫn không nói lên nổi một lời để giải vây. May mắn thay Ngọc đã phá được thế vây hãm đó.

....................

- Chị Linh ghé qua đây có chuyện gì không?

Nghe thấy câu hỏi của Ngọc, Linh trả lời.

- Chị đến đây để hẹn Ninh đi cùng, với lại chị cùng mấy nhỏ bạn phải đến nhà cô để lấy mấy cái bánh rồi đem vào trường nên cũng nhân tiện ghé qua.

Sau đó, Ngọc năng nỉ Linh.

- Chị Linh cho em đi theo được không?

Linh đáp lại.

- Được chứ! Nhưng mà đợi khoảng bốn giờ rưỡi chị xe chở em đi.

Được Linh hứa, Ngọc vui vẻ trả lời.

- Vậy chị hứa rồi đó nhé! Không được nuốt lời đâu đấy.

Linh gật đầu.

- Ừ, chị sẽ không quên đâu.

....................

Sau đó, chúng tôi chạy đến trường nhưng khi đang đi được khoảng nữa đường thì xe của Linh đột ngột dừng lại, thấy vậy tôi dừng xe và hỏi Linh.

- Linh, xe của cậu sao thế?

Linh nhìn vào cái đồng hồ xăng thì thấy cây kim chỉ tới vạch đó.

- Có lẽ như xe hết xăng mất rồi, vậy thì dành phải dắt bộ tới cây xăng thôi!

Thấy công việc mà Linh làm quan trọng hơn, tôi ra lời giúp đỡ cô ấy.

- Linh, hay là cậu dùng xe của mình trước đi, còn xe của cậu thì mình sẽ dắt đi đổ xăng cho. Dù sao thì từ đây đến cây xăng cũng không xa cho lắm.

Có vẻ như Linh hơi ngại việc đó.

- Nhưng mà! Buổi tập dợt của cậu.

Tôi bồi thêm một câu khiến cô ấy yên tâm.

- Có sao đâu chứ! Dù sao cũng là bạn bè cả mà, nên giúp đỡ nhau là điều bình thường thôi.

Rồi tôi tiếp.

- Với lại thì cậu cần phải cùng những cô bạn khác chuẩn bị cho đêm trung thu, cho nên cậu cũng nên đi tiếp đi, còn mình thì đi trễ một chút cũng không sao.

Được tôi thuyết phục, Linh chấp nhận và đổi xe với tôi.

- Cảm ơn cậu, sau này mình sẽ trả ơn, vậy mình đi trước đây.

- Ừm, cậu cứ đi trước đi.

Sau đó, tôi dắt xe đi đổ xăng, từ chỗ mà cái xe hết xăng đến trạm đổ cũng khoảng hơn nữa cây số một chút, cộng với tiết trời nắng nóng, cho nên chẳng khác gì cực hình cả. Dắt xe được khoảng hơn năm phút thì tôi đã tới trạm xăng.

- Phù! Tới rồi.

Sau đó, tôi đổ xăng xong xuôi và chạy đến trường, nhân tiện khi đang chạy trên đường thì tôi cũng mua một ly nước mía để giải khát. Nhân tiện thì tôi cũng không quen lái xe của Linh nên tôi cũng không dám chạy nhanh.

....................

Một lúc sau, tôi đã chạy đến trường, việc này trễ khoảng mười phút so với dự kiến ban đầu. Sau đó, tôi đến gặp thầy Tuấn.

- Xin lỗi thầy, con đến trễ.

Thầy đáp lại.

- Không sao đâu, với lại cũng sắp tới lượt hát thử của con rồi đấy.

Vậy là sau khi bạn nữ của lớp 10B5 hát xong, tôi lên tập dợt thử để chuẩn bị cho một đêm trung thu hoàn hảo.

.................

Sau khi hát thử xong thì tôi nghe có tiếng vỗ tay của ai đó. Tôi quay sang phải thì thấy đó là tiếng vỗ tay của Linh, cả lớp và có cả cô chủ nhiệm nữa.

Mặc dù đây có thể là đùa vui thôi nhưng tôi cảm thấy rằng đây chính là khoảng khắc đáng quý nhất của một đời học sinh. Vì thế tối nay tôi phải bung hết sức lực ra để không làm cho họ thất vọng được.

....................

Còn chưa tới một tiếng nữa là tổ chức, thì Linh đến bắt chuyện với tôi.

- Ninh à, cậu có thể trở Ngọc vô được không? Hiện bây giờ mình phải gói mấy cái bánh nữa.

Được Linh nhờ, tôi đáp lại cô ấy.

- Được chứ, mình rảnh mà.

Sau đó, tôi lại phải cuốc xe về nhà và trở Ngọc đi.

....................

- Ủa, anh hai, chị Linh không đến trở em à?

Đáp lại thắc mắc của Ngọc. Tôi trả lời.

- Tại vì chị Linh đang bận nên không trở em được nên mới nhờ anh tới đây.

Sau đó Ngọc nhìn tôi và cười khúc khích, thấy vậy tôi hỏi con em.

- Cười gì vậy Ngọc?

Được tôi hỏi, Ngọc vừa đáp vừa cười.

- Em không ngờ anh lại nghe lời con gái đến vậy. Từ trước đây anh toàn men lì không.

Bị Ngọc trọc, tôi giơ nắm đấm lên.

- Cái con nhỏ này.

....................

Trên đường tới trường, Ngọc than thở.

- Đau quá anh hai, sao anh lại mạnh tay như vậy?

Tôi trả lời Ngọc.

- Thôi! Đừng có mà cằn nhằn nữa, sắp tới nơi rồi.

Vậy là, hai anh em chúng tôi đã vào trường. Sau đó,tôi dẫn Ngọc vô lớp. Nhìn thấy Ngọc, Linh tới bắt chuyện.

- Cuối cùng em cũng tới, để chị dẫn em đi thăm quan trường nhé?

Ngọc vui vẻ đáp.

Sau đó Linh dẫn Ngọc khắp trường. Bây giờ đây, ở dưới sân trường càng lúc càng đông, già trẻ gái trai đều có đủ, và những bóng đèn trang trí được bật sáng lên. Có vẻ như đêm trung thu văn nghệ sắp bắt đầu rồi, tôi phải mau chuẩn bị cho việc biểu diễn này mới được. Lúc này đây, cô giáo đã lên lớp và kêu mấy đứa bạn đem ghế xuống, trong những người đem ghế xuống có tôi, thằng Vinh và Huy. Còn thằng Hiếu, nó chỉ đem mỗi bảng tên lớp. Thấy vậy, tôi nói với nó.

- Ê, xuống dưới rồi thì nhớ vô phòng Đoàn lấy một lá cờ đấy.

Hiếu đáp lại.

- Ừ, nhưng mày nhớ tối nay biểu diễn cho tốt để không cho Linh thất vọng đấy!

Đoán được ý của Hiếu, tôi bất ngờ đáp lại.

- Chẳng lẽ mày biết...

Hiếu đáp lại.

- Tất nhiên vì tao là thằng bạn chí cốt. Để ý cử chỉ của mày một chút là đoán được thôi!

Tôi thừa nhận.

- Đúng vậy, nhưng mà chuyện này thì sau khi về nhà thì nên nói chuyện qua tin nhắn. Chứ nói ở đây cũng không tiện cho lắm.

Nó gật đầu.

- Vậy thì khi về nhà tao sẽ nhắn cho mày sau. Với lại tối nay nhớ hát tốt đấy!

....................

Sau khi xếp ghế xong xuôi thì lớp tôi cũng chuẩn bị xuống sân. Sau khi giới thiệu này nọ xong thì cũng tới tiết mục văn nghệ, thế là tôi liền lập tức tới phía sau sân khấu để chuẩn bị.

- Chào thầy, con tới rồi đây.

Thầy Tuấn đáp lại.

- Chào con, mau chuẩn bị đi rồi sắp đi biểu diễn rồi đấy.

Sau đó thì chưa tới khoảng hai chục phút nữa là tôi lên hát.

- Xin chào mọi người, tôi là Lê Ninh, học sinh lớp 10B3, tối nay tôi sẽ trình bày một bài hát có tên là Vầng Trăng Cổ Tích.

Sau khi tôi hát xong thì ở dưới vỗ tay rất nhiệt tình và tôi cúi đầu cảm ơn mọi người.

....................

Một tiếng sau đó thì tiết mục văn nghệ cũng kết thúc, chúng tôi liền phát bánh cho mấy bé thiếu nhi, trong đó có Ngọc, khoang đã, nó học lớp tám rồi mà? Thôi kệ vậy, cho nó ăn bánh cũng trả phiền ai. Trong lúc đang suy nghĩ thì Linh bắt chuyện với tôi.

- Có lẽ cậu đang mệt mỏi nhỉ, trong mặt cậu đờ đẫn kìa.

Tôi liền lấy hai tay vỗ mặt mình.

- Không sao đâu, mình còn tỉnh táo lắm.

Linh mỉm cười.

- Vậy thì mau chuẩn bị chở Ngọc đi chơi thôi nào!

Sau đó, ba người chúng tôi đi một vòng thành phố, trên đường đi chúng tôi có ăn mấy món lặt vặt trên đường nữa. Sau khi đi chơi xong thì tôi và Linh tách ra để về nhà. Về đến nhà thì tôi liền vào phòng và nằm trên giường nghỉ ngơi.

- Có vẻ như Hiếu nói đúng, mình bắt đầu có cảm tình với Linh rồi.

....................

(Ngày hoàn thành: Thứ sáu, ngày 20/11/2020)

Chào mừng ngày giáo Việt Nam 20/11/1982-20/11/2020.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi