CHUYÊN VIÊN UỐN NẮN TAM QUAN

Thẩm Không đã đợi mình bị gọi tên từ lúc Bùi Tu Nhiên vừa hô dừng rồi, nhưng đợi mãi mà không nghe thấy tiếng la quen thuộc nên hơi ngạc nhiên.

Anh tiện tay lấy lon nước ngọt trên đường ra khỏi trường quay, từ từ đi về chỗ ngồi của mình.

Tuy đồ hóa trang trên người anh không quá nặng nhưng dù gì vẫn là áo choàng cổ đại có ống tay áo rộng lớn, vải dệt bền chắc dày nặng bọc anh kín mít, có vẻ khá là oi bức dưới khí trời bây giờ.

Thẩm Không áp lon nước ngọt ướp lạnh trên mặt mình, thân lon kim loại lạnh lẽo ướt át làm gương mặt nóng bừng của anh mát hơn rất nhiều.

Âm thanh ầm ĩ hỗn loạn trong trường quay tập hợp thành một dòng lũ, luồng khí nó mang theo gói toàn bộ sân lại, cứ như là một loại keo đằng đặc nào đó dính tất cả mọi người ở trỏng vào.

Thẩm Không nhắm hai mắt lại rồi chậm rãi thở hắt ra.

Thật ra những giờ làm việc liên tục dưới tay Bùi Tu Nhiên không làm anh bận tâm lắm, dù sao thì anh cũng từng trải qua quá trình huấn luyện còn ma quỷ khắt khe hơn ở thế giới kia, thành ra khối lượng công việc ở trường quay chẳng là gì với anh. Cái khó là thời gian sau khi vào đoàn không tự do lắm. Anh không có nhiều cảnh quay nên cứ tưởng là có thể rời đoàn phim nhanh. Ai ngờ Bùi Tu Nhiên lại bắt anh quay đi quay lại không giới hạn thời gian, hơn nữa dùng đủ các khóa học khác nhau chiếm dụng toàn bộ thời gian nghỉ ngơi của anh, tí thời gian đầu thừa đuôi thẹo còn dư thì bị người đại diện và trợ lý giám sát chặt chẽ luôn.

Làm nhân vật công chúng đúng là quá khó.

Đặc biệt là đối với người đã quen sống trong bóng tối như Thẩm Không, anh khó có thể chịu đựng nổi cuộc sống dưới ánh đèn sân khấu sáng chói lóa này.

Nhưng để duy trì thiết lập nhân vật của thân phận tạm thời này, không cho Hàn Lệ đã mang lòng nghi ngờ có bất kì chứng cứ xác thực nào, anh lại không thể không chấp nhận.

Mà lần này nhiệm vụ chính như ngàn cân treo sợi tóc, không biết khi nào sẽ rơi xuống, nhất là bây giờ về căn bản đã hoàn toàn lệch khỏi cốt truyện chính, thời gian xảy ra ban đầu đã không còn giá trị tham khảo. Anh không biết Hàn Lệ chuẩn bị hành động lúc nào, cũng không có khả năng ngăn cản, bây giờ kế hoạch tiếp cận Hàn Lệ thông qua “bao dưỡng” đã vỡ lở — Dù gì hiện nay ngày nào anh cũng bị kẹt trong đoàn làm phim, thật sự không có điều kiện tiếp cận Hàn Lệ.

Hơn nữa… không biết có phải là ảo giác của Thẩm Không không, anh luôn cảm thấy hình như Hàn Lệ đang ẩn núp trong khoảng thời gian?

Nhiều ngày như vậy mà không hề có tin tức gì trong suốt nhiều ngày, nhưng tài nguyên và đãi ngộ nên có vẫn dồn dập đưa vào đoàn phim như thủy triều, Thẩm Không cũng bắt đầu nghi ngờ bao dưỡng trong thế giới này có ý nghĩa khác — Hay ở đây là một cách nói khác của giúp đỡ vô điều kiện?

Cho dù là như thế nào, thoát khỏi đoàn phim đã trở thành ưu tiên số 1 của anh.

Giả ngu hay không giả ngu đã không còn quan trọng, quan trọng là anh phải thoát khỏi tình trạng bị kiểm soát nghiêm ngặt bây giờ. Dù gì chu kì sản xuất phim rất dài, đặc biệt là dưới chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế như là bị điên của Bùi Tu Nhiên, đợi từ lúc chỉnh sửa hậu kỳ đến khi chính thức phát sóng còn lâu hơn — Nếu nhiệm vụ của Thẩm Không diễn ra suôn sẻ thì chắc là lúc ấy đã rời đi từ sớm rồi.

Thẩm Không mở bừng mắt, kéo nắp giật lon nước ngọt ra, vỏ ngoài kim loại đầy hơi nước làm tay anh ướt nhẹp.

Anh ngẩng cổ uống hai hớp, chất lỏng bên trong lạnh thấu xương, chảy dọc theo yết hầu vào đến dạ dày, tạm thời làm dịu mấy phần oi bức ngột ngạt trong trường quay.

Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến giọng nói chói tai, xuyên qua âm thanh ầm ĩ xung quanh, cứ như là đang cố gắng hết sức để chui vào lỗ tai anh.

“Không phải là vậy sao, tại một mình cậu ta mà phải quay đi quay lại nhiều lần như thế, dù gì cũng là trình độ quay web drama, kể cả có vào được đoàn phim bằng cửa sau cũng không đạt yêu cầu của đạo diễn, còn không biết mình là ai nữa chứ.”

Nhân vật chính trong lời bọn họ dừng động tác, nhìn về phía giọng nói phát ra.

Chỉ thấy dăm ba nhân vật phụ nho nhỏ tụ tập trò chuyện cách đó không xa, ánh mắt của bọn họ liếc về phía Thẩm Không ngồi như có như không, trên nét mặt mang theo sự khinh thường thoắt ẩn thoắt hiện. Thẩm Không nhận ra mấy gương mặt trong đó, tuy bọn họ không nổi lắm nhưng tình hình còn tốt hơn loại người gần như vô hình trước khi vào đoàn phim như Mạnh Minh Hiên nhiều. Không ít người tự hạ thân phận tiến vào đoàn phim đóng vai phụ không lên sàn mấy, dù gì《 Tháp Quy Nguyên 》thật sự rất hot, dù chỉ diễn nhân vật nhỏ cũng có thể nhận được ít lưu lượng.

Thẩm Không có thể hiểu được.

Dù gì bị một thằng diễn viên web drama cướp mất nhân vật mình khao khát, hơn nữa còn có thể là đối phương dùng thủ đoạn đê tiện để lấy, trong lúc quay chụp còn bị NG nhiều lần, kéo chậm tiến độ của toàn đoàn, trong lòng không thể nào không oán hận hay tức giận. Thậm chí Thẩm Không còn đồng cảm sâu sắc — Nếu anh biết sau khi tiến vào đoàn phim sẽ có nhiều sự cố như vậy thì chắc là casting cũng không thèm tham gia luôn, dù gì thì cơ hội gặp mặt có thể tạo ra nhưng thời gian đã mất không thể lấy lại được.

Ánh mắt anh nhàn nhạt liếc qua mấy người kia, thờ ơ thu hồi tầm mắt.

Mấy diễn viên túm tụm lại vốn là cà khịa nên cố gắng hết sức để Thẩm Không nghe thấy cuộc trò chuyện của mình, không ngờ anh lại tỏ thái độ như vậy, cứ như là đang đấm vào bông ấy, cơn giận tím người nhất thời không có chỗ trút, kẹt ngang cổ họng cực kỳ khó chịu. Một người trong đó cất cao giọng, chế nhạo gay gắt:

“Người ta đâu thèm để ý cái này, dù sao chỉ cần làm nũng với kim chủ là có thể có được tất cả mà…”

Cậu ta còn chưa nói hết đã bị một giọng nói quen thuộc khác ngắt lời, trong giọng điệu giả vờ nghiêm khắc mang theo vẻ thảo mai “thượng đẳng”:

“Các cậu nói gì thế, đừng truyền lăng nhăng mấy lời không có căn cứ này, không phải vậy mà bị người khác nghe thấy thì phải làm sao bây giờ.”

Thẩm Không hơi nghiêng mặt nhìn sang, thấy Tề Nghị đi từ đằng sau anh đến, gương mặt tuấn tú nở nụ cười khuôn mẫu:

“Minh Hiên à, cậu đừng để bụng những lời bọn họ nói, bọn họ không có ý gì đâu.”

Anh đào quan hệ của nguyên chủ và Tề Nghị trong hệ thống lên. Hóa ra Mạnh Minh Hiên và Tề Nghị từng ký hợp đồng cùng một công ty, lúc đó hai người đã chướng mắt nhau rồi. Tề Nghị ghen ghét tướng mạo của Mạnh Minh Hiên, mà Mạnh Minh Hiên cũng chẳng ưa gì sự thảo mai của Tề Nghị, loại khoảng cách này càng ngày càng sâu đậm. Sau đó Tề Nghị cướp mất tài nguyên vốn là của Mạnh Minh Hiên nên có chút lưu lượng, tìm đúng cơ hội rời khỏi cái công ty nhỏ kia. Mạnh Minh Hiên cũng không phải dạng vừa, tìm cơ hội hố mạnh Tề Nghị một phen. Mối thù của hai người cũng kết lại như thế.

Lời đồn đại trong trường quay mấy ngày nay có dấu vết bị xúi bẩy rõ ràng.

Nhưng Thẩm Không không chỉ đếch care người khác bàn tán gì mà còn chẳng quan tâm quan hệ của nguyên chủ và những người khác.

Anh lạnh nhạt gật đầu với Tề Nghị rồi thu hồi tầm mắt.

Loại thái độ gần như khinh thường này làm thái dương Tề Nghị bất giác nhảy nhảy, trong mắt lóe lên sự tức giận mơ hồ.

Thật ra sự căm ghét của gã với Mạnh Minh Hiên có ngọn nguồn rất sâu, pha trộn với ghen ghét lúc mới vào giới và phẫn hận sau khi bị hãm hại, cuối cùng lắng xuống thành nước bùn phức tạp và âm u. Cho dù sau này gã dần dần được ánh sáng chiếu vào và nổi tiếng thì vẫn nhớ mãi không quên người cùng thời này — Thật ra Mạnh Minh Hiên càng ngày càng bết bát cũng có tác phẩm của gã. Vậy nên lúc gã thấy Mạnh Minh Hiên trong buổi casting thì giận bay lý trí luôn, nhưng không ngờ là cậu ta lại có thể bắt luôn vai diễn Thẩm Quy Nguyên, trực tiếp vượt qua gã trên phim.

Gã thật sự không nuốt nổi cơn giận này nên đã dùng tất cả mối quan hệ để đi thăm dò điều tra.

Không ngờ Mạnh Minh Hiên lại leo lên cành cây cao tổng giám đốc Hàn, những tài nguyên và thông báo cuồn cuộn không ngừng làm Tề Nghị phải đỏ mắt.

Nhưng có người nói tổng giám đốc Hàn cũng không để ý đến Mạnh Minh Hiên mấy, chỉ là nuôi đồ chơi chun chút thôi.

Tề Nghị nhìn Mạnh Minh Hiên cực giống ngôi sao đang “hot” nào đó, một ý nghĩ táo bạo lại dâng lên trong lòng, khinh thường trong đáy mắt càng sâu.

Độ cong của nụ cười trên mặt gã lớn hơn, mở miệng gọi Thẩm Không đã nắm bắt kịch bản xong đang đứng dậy, chuẩn bị đi ra chỗ đạo diễn, nói:

“Đúng rồi, không biết cậu đã nghe nói chưa, mấy ngày nữa Diệp Cảnh Hoan sẽ vào đoàn đó.”

Thẩm Không dừng bước, quay đầu nhìn gã: “Hả?”

Tề Nghị thấy cuối cùng đối phương cũng nhìn thẳng vào mình, đáy mắt lóe lên sự đắc ý, bổ sung: “Diễn viên nam phụ gặp tai nạn nên cần phải casting lại, đạo diễn Bùi đã lựa chọn Diệp Cảnh Hoan. Kĩ năng diễn xuất và tính cách đàn anh đều rất tốt, chắc chắn chúng ta có thể học hỏi rất nhiều từ ảnh.”

Vốn tưởng mình có thể kích thích được đối phương, nhưng không ngờ Thẩm Không vẫn tỉnh bơ, nhàn nhạt “Ồ” một tiếng rồi quay đầu rời đi.

— Chỉ là thế thân thôi, chảnh cái đéo gì mà chảnh.

Tề Nghị giận bay màu, vô thức duỗi tay kéo ống tay áo rộng lớn của Thẩm Không, nhưng ngón tay còn chưa chạm vào góc áo của đối phương thì Thẩm Không đã nghiêng người như là có mắt sau đầu vậy, làm Tề Nghị vồ hụt.

Tề Nghị không khỏi thẹn quá hóa giận, gã chưa kịp mở miệng nói gì thì người con trai trước mặt đã lạnh lùng nghiêng người liếc về phía sau, đôi mắt màu hổ phách gần như trong suốt dưới ánh đèn sáng chói lóa ở trường quay. Chỉ là một cái nhìn trong nháy mắt mà làm cả người Tề Nghị phát lạnh, đứng yên tại chỗ.

Thẩm Không ôm lấy ống tay áo, đầu ngón tay thon dài trên nền vải đen trông trắng nõn như ngọc, anh phủi bụi trên quần áo lấy lệ, đột nhiên nhoẻn miệng cười:

“Đúng là hơi bẩn, cảm ơn.”

Nói xong, anh nhẹ nhàng thả tay xuống, xoay người đi vào trong trường quay.

Cảnh quay kế tiếp khua chiêng gióng trống chuẩn bị, nhân viên đạo cụ, nhân viên quay phim và chuyên viên trang điểm có liên quan vội vàng chạy sang bên đây, nhưng Tề Nghị cứ ngơ ngác đứng tại chỗ như là bị trúng lời nguyền ấy, trường quay nóng bức hệt giữa hè nhưng gã lại như đang rơi vào hầm băng, trong đầu liên tục tái diễn khoảnh khắc đó.

Con ngươi hờ hững lạnh lùng bất phàm quét tới, nhìn chằm chằm gã từ trên cao xuống, như thể mình chỉ là vật chết.

Tề Nghị sợ bay màu, tê cả da đầu, mướt hết mồ hôi lạnh.

Mà Thẩm Không lại tiếp tục quay cảnh tiếp theo giống y người chả liên quan.

Trong thời gian quay chụp, Bùi Tu Nhiên dễ tính bất ngờ, có vài cảnh gần như một phát ăn ngay, toàn bộ đoàn phim bỗng nhiên phấn chấn hẳn, thừa thắng xông lên, tiến độ nhanh chóng đẩy mạnh. Còn Tề Nghị vẫn treo hồn lên tận cành cây, trạng thái kém đến mức trực tiếp bị Bùi Tu Nhiên kéo cảnh quay của gã sang hôm sau.

Sắp hết giờ, Thẩm Không xuống trường quay nhận khăn tay trợ lý đưa đến để lau mặt lau mũi, sau đó đi vào phòng thay đồ.

Xung quanh toàn âm thanh lăn tròn va chạm của máy móc và tiếng nhân viên công tác ríu rít trò chuyện.

Thẩm Không ngẩng đầu lên, tầm mắt lơ đãng liếc về phía xa xa rồi dừng lại ở hình bóng đứng trong bóng tối, ngay cạnh cái cột bên rìa trường quay.

Anh không khỏi giật mình.

Chỉ thấy dáng vẻ một người đàn ông đứng thẳng tắp trong bóng tối, cả cây vest đen gần như hòa làm một thể với màn đêm, đường nét ngũ quan bị bóng tối bao phủ, chỉ có chút ánh sáng từ tàn thuốc đỏ rực thoắt ẩn thoắt hiện, lúc sáng lúc tối. Chỗ được ánh đèn chiếu đến có thể đốt ngón tay thon dài trắng xanh của người đàn ông, dưới lòng bàn tay là gậy chống thật dài.

… Hàn Lệ?

Sao hắn lại tới đây?

Còn nữa… hắn đứng đó nhìn bao lâu rồi?

Vô số câu hỏi dâng lên trong lòng Thẩm Không, nhưng ngay giây sau, ánh mắt của anh lại dừng tại cái gậy Hàn Lệ đang nắm.

Thân gậy đen bóng lấp lánh dưới ánh sáng yếu ớt, vân gỗ mảnh quấn quanh gậy chống thẳng tắp như rắn, đầu gậy nhòn nhọn lóe lên ánh sáng kim loại phản quang.

Đây chính là gậy chống xuất hiện trên sân bay, bị nghi là có thể cất giấu vũ khí bí mật.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi