CHUYÊN VIÊN UỐN NẮN TAM QUAN

Thẩm Không theo sau hai người đàn ông áo đen đi về phía trước, hai tay bị trói trước người.

Nút buộc trên cổ tay anh trông thì chắc chắn nhưng thật ra chỉ cần giãy nhẹ là có thể tuột ra luôn. Dùng súng ống trong không gian nhỏ rất bất tiện, nếu mang trên người còn có nguy cơ bị bại lộ nữa. Thử so sánh thì cướp giật vũ khí của những người khác trong phòng tiện hơn rất nhiều. Vậy nên Thẩm Không đành ném trả Colt đã bị tháo hết đạn cho một người trong số đó, còn mình để tay không đi theo sau bọn họ.

Hai người kia đã trải nghiệm thủ đoạn của Thẩm Không từ lâu, cho dù có cho bọn chúng mượn thêm mấy lá gan nữa cũng không dám nảy ra ý nghĩ sai lệch gì.

Đương nhiên, nếu như bọn họ thật sự cất giấu ý xấu… Thẩm Không vẫn tự tin có thể làm cho bọn họ phải hối hận vì quyết định của mình.

Anh Đường thảm hơn Thẩm Không điềm tĩnh nhiều, hai tay ông ta còn bị trói chặt, miệng quấn kín mấy lớp băng dính, cả người toát lên sự sợ hãi và rụt rè như chim sợ cành cong, há miệng run rẩy bị một người trong số đó đẩy về phía trước.

Cách trang hoàng trong nhà chính nhà họ Hàn không khác ký ức của Thẩm Không là mấy.

Điểm khác với lần trước là lần này hơi im ắng dọa người, một loại không khí u ám quái dị nào đó bao phủ căn biệt thự sang trọng trống trải làm người ta bất giác nín thở tập trung lại, chỉ lo quấy nhiễu đến sóng ngầm nguy hiểm đang chảy trôi dưới bề ngoài êm đềm này.

Thẩm Không theo hai người kia lên cầu thang.

Hành lang dài dằng dặc trước mắt kéo dài ra xa, không giống với sự im ắng chết chóc dưới lầu, đứng ở đầu cầu thang cũng có thể nghe thấy vài âm thanh rất nhỏ phát ra từ nơi sâu nhất trong hành lang, nghe như là tiếng khóc nức nở và tiếng cãi vã thâm thấp ấy, xuyên thấu qua bức tường thật dày truyền vào trong tai câu được câu chăng, nhưng mơ mơ hồ hồ nghe không rõ lắm.

Mấy người men theo hành lang đi về phía âm thanh phát ra.

Lúc đi đến cửa, Thẩm Không đột nhiên dừng bước.

Những người khác vẫn còn sợ hãi vội vàng ngừng chân, kinh hồn bạt vía quay đầu nhìn anh, cùng đợi động tác tiếp theo của anh.

Chỉ thấy Thẩm Không nhíu mày nhìn chằm chằm anh Đường đứng nên cạnh. Dưới ánh mắt gần như hóa thành thực thể của anh, thân hình anh Đường vốn co lại vì sợ hãi rụt rè càng lúc càng lọm khọm, cứ như là đang cố gắng rúc vào trong một khe nứt ấy.

Sau khi trầm tư một lúc, anh đột nhiên giơ tay lên vò loạn tóc mình, mái tóc bù xù rũ xuống cái trán trơn bóng trông có vẻ chật vật hơn mấy phần.

Sau đó cắn nát khóe môi mình, dùng đầu ngón tay kéo dài ra tạo thành một đường máu đỏ tươi.

Mười mấy giây ngắn ngủi trôi qua, thoáng chốc bộ dạng ung dung tự tại ở khu vườn vừa nãy biến mất hết, anh đã trở thành nạn nhân hoảng sợ bất lực như anh Đường, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt né tránh, lộ ra vẻ kinh hoàng vì bị đối xử thô bạo.

Mấy người khác trợn mắt há hốc mồm nhìn anh, không dám tin vào mắt của mình.

Thẩm Không liếc mắt nhìn người mặc áo đen cách đó không xa, cau mày sốt ruột nói: “Còn đứng ngây ra đó làm gì?”

Người kia hoàn hồn hệt như vừa tỉnh giấc chiêm bao, vội vàng quay đầu, giơ tay đẩy cánh cửa phòng đóng chặt trước mắt ra.

Không gian bên trong rất rộng rãi, vách tường bốn phía xếp kín đủ loại sách báo, ánh đèn sáng choang tràn ngập toàn bộ phòng làm việc, thảm len trải nền dày mềm hấp thu mọi âm thanh, không khí trong phòng tràn đầy sự căng thẳng và ngột ngạt. Hàn Tử Trạc và Biện Nhàn Tịnh chật vật ngã trên mặt đất. Biện Nhàn Tịnh đang lấy khăn tay bưng mặt khóc nức nở còn Hàn Trang thì đứng sau cái bàn, hai tay chống lên mặt bàn tử đàn dày cộp, trên mặt miễn cưỡng duy trì sự trấn định và thể diện nhưng từng giọt mồ hôi đã lặng lẽ chảy trên trán rồi, cả người như già thêm vài tuổi, trông có vẻ gắng gượng rất chật vật.

Hàn Lệ ngồi trên sô pha ở bàn đối diện, lòng bàn tay thủ sẵn gậy chống đen bóng, cảm xúc trên gương mặt tái nhợt ít ỏi đến mức đáng thương, chỉ im lặng nhìn chằm chằm Hàn Trang cách đó không xa bằng đôi mắt đen nhánh, con ngươi u ám như là không thể nhìn thấy chút ánh sáng nào hết, một tia lệ khí lạnh lẽo chìm sâu dưới đáy mắt. Tuy trên mặt không có biểu cảm gì là tức giận nhưng lại có loại cảm giác khủng bố làm người ta phải sợ hãi run rẩy.

Khủng bố, âm u và lạnh lẽo như đang nhìn thẳng vào vực sâu vậy.

Trong phòng này ngoài Hàn Lệ ra còn mấy người nữa đang đứng, một người sát cửa sổ, hai người dựa cửa chính và một người nước ngoài mũi cao mắt sâu đứng sau lưng Hàn Lệ.

Tuy người kia tỏ ra cung kính và ngoan ngoãn nhưng làm người hiểu rõ diễn biến cốt truyện, Thẩm Không biết vị này chính là cấp dưới trực tiếp nghe lệnh Feminster, cũng là sợi dây liên kết giữa Hàn Lệ và thế giới ngầm hiện nay. Dù gì thì bây giờ Hàn Lệ đang phát triển chủ yếu ở giới thương nghiệp, mặc dù có bối cảnh đen tối nhất định nhưng thật ra vẫn chống lại thế giới ngầm. Sau khi Hàn Lệ tự tay bắn chết ba người trước mắt mới hoàn toàn chặt đứt một tia lưu luyến ánh sáng cuối cùng, chỉ sau mấy năm ngắn ngủi đã trở thành đức vua thống trị toàn bộ thế giới ngầm.

Dưới sự ra hiệu của Feminster, hắn ta đã tiết lộ nguyên nhân thật sự về cái chết của mẹ Hàn Lệ trong thời điểm quan trọng này, thẳng tay đẩy Hàn Lệ về phía bóng tối và điên loạn.

— Mà lần này người sai cấp dưới dẫn Thẩm Không đến chắc là hắn ta rồi.

Sau khi nhìn xung quanh một vòng, Thẩm Không thu tầm mắt lại, cúi đầu lảo đảo đi vào giữa phòng, anh Đường bên người anh cũng bị đẩy vào, ngã sấp mặt luôn.

Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn ra cửa.

Trong khoảnh khắc Hàn Lệ nhìn thấy Thẩm Không, vẻ mặt hờ hững lạnh lẽo đột nhiên gợn lên một làn sóng, đôi mắt tối đen lóe lên. Thẩm Không còn chưa kịp bắt lấy biểu cảm dưới đáy mắt hắn thì vẻ mặt của hắn đã lập tức bình tĩnh lại, cứ như là có lớp băng dày cộp bao trùm tất cả cảm xúc của hắn một lần nữa, chỉ còn dư lại một vùng đồng bằng bình tĩnh không dao động.

Hắn liếc mắt về phía người bên cạnh, trong giọng nói lạnh nhạt mang theo cảm giác áp bức vô hình:

“Ý gì đây?”

Người đàn ông kia khom lưng cúi đầu với Hàn Lệ, kính cẩn nói: “Xin lỗi, là tôi tự chủ trương, tự tiện bắt kẻ phản bội ngài đến.”

Nói xong, hắn ta đón lấy túi giấy xi măng trong tay người đứng bên cửa sổ đặt vào tay Hàn Lệ. Hàn Lệ mở ra, một xấp ảnh rời khỏi miệng túi rộng mở rơi vào lòng bàn tay hắn. Hắn rũ mắt, trong phòng làm việc im ắng chỉ có thể nghe thấy tiếng từng tấm từng tấm hình một bị lật lên.

Thẩm Không thoáng thay đổi vị trí một lát, nhìn thấy hết những gì hắn đang cầm.

Chứng cứ bên trong rất đầy đủ, từ camera giám sát lúc anh vào khách sạn “casting” lần đầu tiên, đến lịch sử cuộc gọi và tin nhắn qua lại được sao chép từ máy chủ của nhà điều hành, cuối cùng là… hình ảnh từ camera giám sát trong phòng làm việc, Thẩm Không đang khom lưng dùng điện thoại chụp tài liệu trên mặt bàn dưới ống kính ban đêm mơ hồ.

Người đàn ông kia ngước mắt nhìn về phía anh Đường đang tận lực thu nhỏ bản thân ở bên cạnh, nói:

“Vị này chính là người trực tiếp liên lạc với Mạnh Minh Hiên – Đường Thắng, bây giờ chức vụ của ông ta là thư ký riêng kiêm người kiểm soát tài chính của Hàn Tử Trạc, phụ trách xử lý mảng màu xám, từng phục vụ trong xí nghiệp Hàn thị năm năm trước, sau lại bị Hàn Trang điều đến cạnh Hàn Tử Trạc.”

Hắn ta cứ nói một câu là bả vai Đường Thắng run cầm cập một lúc, sắc mặt Hàn Trang cũng tái thêm một chút.

Tuy Hàn Trang vẫn mạnh mẽ duy trì tôn nghiêm của người nắm quyền Hàn thị nhưng biểu hiện đã hơi chột dạ rồi. Ông ta cố hết sức nói chuyện bằng giọng điệu hòa ái: “Tiểu Lệ à, chuyện như vậy con không thể tin mỗi lời người ngoài nói được. Cha thừa nhận, Hàn Tử Trạc tìm người đối phó con là nó sai, là cách giáo dục của cha có vấn đề, nhưng cha thật sự không biết chuyện này, không thể tùy tiện hắt nước bẩn lên người cha được. Cha nhất định sẽ dạy dỗ nó cẩn thận, cũng sẽ bù đắp những ấm ức con phải chịu trong nhiều năm qua…”

Ông ta còn chưa kịp nói hết thì người đàn ông đứng bên cạnh Hàn Lệ đã khinh bỉ hừ lạnh một tiếng, giơ tay ném thứ chuẩn bị sẵn từ lâu lên bàn Hàn Trang. Tài liệu lộn xộn ngổn ngang trên bàn, tờ nào tờ nấy là chứng cứ hữu hình, từng bức ảnh từng chữ ký đều là một chuỗi chứng cứ chính xác. Hàn Trang cúi đầu xem xét cẩn thận vài tờ, sắc mặt dần dần trắng bệch theo thời gian trôi qua.

Hàn Trang thấy đường dịu dàng không thông bèn nheo mắt lại, bắt đầu thay đổi sự mềm yếu vừa nãy, cả vẻ mặt và giọng nói đều nghiêm túc đe dọa.

Thế lực xí nghiệp Hàn thị ở các ngành các nghề quá to lớn nên đã che mất hai mắt của ông ta, làm ông ta bị ảo tưởng sức mạnh. Cho dù lần này an ninh lỏng lẻo nên bị người ngoài lách vào chỗ trống cũng chỉ là nhất thời sơ sẩy thôi, đối phương sẽ kiêng kỵ sản nghiệp và thế lực đại diện cho gia tộc phía sau mình mà không dám manh động, cũng không dám làm gì mình thật.

Thẩm Không thu tầm mắt từ trên người Hàn Trang về, lòng như nước chảy.

Sau khoảnh khắc nhìn thấy tài liệu trên bàn Hàn Lệ, anh đã hiểu, khi anh chẳng hay biết gì thì Hàn Lệ đã làm đủ mọi chuyện từ lâu.

Lần này đâu phải là một lần bất ngờ lúc an ninh lỏng lẻo mà là Hàn Lệ đã xâm nhập vào toàn bộ hệ thống an ninh nhà họ Hàn rất lâu rồi. Hắn bán khống hết cổ phiếu thương mại chủ yếu nhà họ Hàn, thậm chí còn lặng lẽ cướp mất phần lớn gia tộc hợp tác với nhà họ Hàn. Bây giờ nhà họ Hàn trông như một tòa lâu đài vàng son rực rỡ nhưng thực ra bên trong đã sớm bị sâu bọ đục khoét từ lâu rồi, trông như ngồi trên đài hoa rực cháy nhưng thực ra lại không còn chỗ dựa nữa, không có con chip cũng chẳng có phần thắng nào hết.

Thẩm Không suy nghĩ được chút đường lối bèn quyết tâm tạm thời không lên tiếng, tiếp tục quan sát thêm.

Quả nhiên, sau khi Hàn Trang đe dọa xong, người đàn ông đứng phía sau Hàn Lệ thuận thế lấy ra lá bài tẩy luôn.

Chỉ thấy hắn ta quay đầu nhìn Hàn Lệ, giọng điệu vô cùng đau đớn: “Cậu Hàn, tuy cực kỳ không đành lòng nhưng tôi nhất định phải nói cho ngài một thông tin tôi mới biết cách đây không lâu, hy vọng có thể giúp ngài nhận ra bộ mặt thật của tên mặt người dạ thú trước mắt.”

Nói đến đó, hắn ta móc một phong thư từ trong ngực mình ra, chậm rãi đưa đến tay Hàn Lệ.

Thẩm Không biết bên trong chứa cái gì.

Là chứng cứ.

Biện Nhàn Tịnh giết hại mẹ hắn và bắt cóc hắn — Trong vụ bắt cóc này, chân trái Hàn Lệ bị thương, để lại tàn tật suốt đời. Sau đó, để chiếm đoạt sản nghiệp gia tộc nhà ông ngoại Hàn Lệ mà Hàn Trang đã che giấu hành tung giúp Biện Nhàn Tịnh, cũng ngầm đồng ý cho Biện Nhàn Tịnh thuê nhiều sát thủ hơn chỉ để lấy mạng của Hàn Lệ.

Ngón tay Hàn Lệ vẫn ổn.

Đốt ngón tay thon dài trắng bệch chậm rãi lật lật tài liệu trong tay, cứ như đó chỉ là tài liệu thương mại không quan trọng lắm vậy.

Dường như sự hờ hững lạnh lùng trên gương mặt kia đột nhiên nứt ra một khe hở, gương mặt mang đường nét sâu sắc đó để lộ chút cảm xúc chân thực sống động như là sự lạnh lẽo và thô bạo nào đó đến từ vực sâu âm u, quấn quanh, bao phủ đôi mắt đen nhánh của hắn. Nhưng người đàn ông kia chưa kịp mừng thầm thì Hàn Lệ đã ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt lặng yên như cái giếng cổ nhìn chằm chằm hắn ra, lạnh nhạt mở miệng nói:

“Tôi biết lâu rồi.”

Đây…?

Sao có thể có chuyện đó?

Vẻ khiếp sợ nổi lên trên khuôn mặt người đàn ông kia, làm hắn ta gần như không thể kiểm soát biểu cảm của chính mình, còn Hàn Trang lại mướt mồ hôi trán, ánh mắt né tránh. Tuy ông ta không biết trong phong thư kia có cái gì nhưng trực giác tung hoành trên thương trường nhiều năm nói cho ông ta biết — Tuyệt đối không phải là chuyện tốt đẹp gì.

Đừng nói đến bọn họ, ngay cả người biết cốt truyện như Thẩm Không cũng phải ngạc nhiên nữa là.

Anh chậm rãi cau mày, tóc mái tán loạn rũ xuống trán, che khuất ánh mắt đang thay đổi.

— Theo lý thuyết, Hàn Lệ đã biết nguyên nhân cái chết của mẹ mình từ sớm nên bây giờ chuyện này lộ ra cũng không thể gây tác động mạnh đến Hàn Lệ giống cốt truyện ban đầu, cũng không thúc đẩy hắn nổ súng dưới sự kích động và phẫn nộ. Nếu nói theo logic thì nguy cơ của nhiệm vụ chính đầu tiên đã không còn gấp gáp đến thế.

Thẩm Không ngước mắt nhìn Hàn Lệ đang ngồi ngay ngắn giữa phòng làm việc.

Sắc mặt hắn trầm tĩnh, không có chút rung động nào, cảm xúc trên mặt không có thay đổi gì quá lớn, chỉ có sự tối tăm u âm trong đáy mắt tích lại sâu hơn nữa, trông rất bình tĩnh.

Nhưng chính trạng thái như vậy lại làm Thẩm Không vô thức lo lắng.

… Luôn cảm giác có chuyện gì đó đã thoát khỏi sự kiểm soát.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi