CÓ ANH BÊN EM


Hoài An nằm trên giường bệnh truyền nước biển. Minh Huy đang đứng bên ngoài gọi điện thoại đến công ty xin nghỉ làm. Thấy An An dụi mắt, Huy chạy vội đến:
- Cô tỉnh rồi à?
An nhìn xung quanh rồi quay sang nói với Huy:
- Tôi chỉ cần uống thuốc là khỏe. Anh mất công đưa tôi đến viện làm gì
- Cô cứ nằm nghỉ đi. Khi nào truyền nước xong, tôi sẽ đưa cô về, ở nhà lại mất công tôi phải "phục vụ"
Nói rồi, Huy ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường đọc báo.
An An không nói gì nữa, cô quay mặt vào trong, thở dài. Huy lén nhìn cô, chắc Hoài An vẫn đang buồn vì chuyện tối qua.
3.00pm
Trên đường từ bệnh viện về nhà, An không cười nói vui vẻ như trước. Cô chỉ lặng im nhìn ra cửa kính ôtô. Minh Huy quyết định phá vỡ bầu không khí ngột ngạt ấy:
- Cô có muốn vào phòng trà không? Âm nhạc và chỗ đông người sẽ làm cô vui hơn
An An lắc đầu

- Um. Thế thôi vậy
Nhưng gần về đến nhà, Huy vẫn quyết định chuyển hướng
- Anh đi đâu đấy? _ Hoài An hỏi
- Đi rồi sẽ biết
...
Anh dẫn cô đến một ngọn đồi nhỏ trồng đầy hoa đủ màu sắc. An nhìn đồi hoa, vô cùng thích thú: " Ở thành phố cũng có nơi như thế này sao?"
Huy mỉm cười: "Đây chính là nơi lúc nhỏ tôi thường đến mỗi khi gặp chuyện buồn. Nó làm tôi cảm thấy bình yên. Nhưng công việc đã khiến tôi lãng quên nơi đây. Hôm nay nhìn thấy cô buồn như vậy, tôi chợt nhớ ra đồi hoa này :)"
- Đúng là rất bình yên_ An khẽ nói
Cô đi giữa đồi hoa, nhìn ngắm cảnh thành phố phía xa, không dấu được niềm vui
- Cô có muốn chụp ảnh không?_ Minh Huy nói với An

Lúc đầu Hoài An từ chối. Nhưng thấy Huy cứ lén chụp đằng sau, cô bực bội:
- Anh chụp cái lưng tôi thì làm sao mà đẹp được hả?
Thế là Huy tha hồ chụp ảnh "công khai". Còn An An đã rạng rỡ hẳn lên vì cười rất nhiều.
Cả hai cùng nhau ngắm hoàng hôn.
- Cô thấy đấy, nơi này có hoa hướng dương cao quý, cũng có cả hoa dại với sức sống mãnh liệt. Cô không nên tự hạ thấp bản thân mình. Mỗi loài hoa đều có vẻ đẹp riêng của nó mà_ Huy nói
Hoài An chỉ yên lặng, cô còn đang bận rơi nước mắt.
Rồi cô chợt lên tiếng: "Anh nói đúng. Đây sẽ là lần cuối cùng, tôi khóc vì chuyện đó...Cảm ơn anh"_ An An nhìn Huy mỉm cười
- Chỉ cảm ơn suông thế thôi sao?
- thôi được rồi, tôi sẽ nấu cho anh một bữa cơm toàn món ăn anh thích
- Hết rồi à? :(
- Tôi thấy anh đâu thiếu thứ gì, mà tôi lại chỉ biết nấu ăn. Nếu không muốn thì thôi...
- Tất nhiên là muốn rồi! _ Huy ngắt lời cô
"Giờ thì chúng ta về nhà thôi"
# khoảng 2-3 chap nữa sẽ có biến, hehehe#


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi