CÓ ANH THẬT TỐT


Ngao Minh cười một cách hả dạ, nhưng ai ở đây cũng rõ hắn chỉ đang diễn, cố biến bản thân mình trở thành một con người khác để không ai có thể nhìn thấu nơi tận cùng trong hắn.

Đó là cách nguy trang rất tốt, nhưng Giang Y Linh càng nhìn càng không thích nụ cười đó, cô chán ghét, cáu kỉnh: “Anh có im đi không? Cười như thằng thần kinh, có gì vui lắm sao.”
Ngao Minh dường như quá quen rồi, vẫn ung dung cười, hất cằm nói với Giang Y Linh: “Tôi vui thì tôi cười, liên quan đến cô chắc.

Vui là phải cười, đạo lý đơn giản như vậy cũng không hiểu.

Tôi thấy cô mới là người có vấn đề.”
“Anh cảm thấy bản thân mình không có vấn đề sao.

Tôi thì tôi thấy là có đó.”
“Cảm ơn cô đã quan tâm nhé, tôi đây rất bình thường.”
“Nếu bình thường thì đừng có nhe cái hàm răng đó ra nữa.


Coi chừng tôi dùng kìm nhổ cả hàm của anh đó!”
“Răng tôi chắc lắm, hoan nghênh cô đến nhổ” – bản mặt Ngao Minh rất thản nhiên như kiểu đây là cuộc trò chuyện THÂN MẬT với một người bạn của mình thôi.

Giang Y Linh tức giận, cô cứ nói được câu nào là y rằng hắn sẽ mạnh mẽ đáp trả lại cô.

Kiếp trước cô mắc nợ hắn tiền sao, vậy nên kiếp này hắn ám cô để đòi nợ?
Mà cần gì nói kiếp trước, kiếp này cô đã nợ hắn một mạng.

Vốn cô với hắn thỏa thuận rằng khi nào cô bắt được Ngao Toản thì Ngao Toản sẽ thuộc về hắn.

Cô không biết rõ giữa Ngao Toản và Ngao Minh có thù hận gì mà khiến Ngao Minh mỗi lần nhắc đến cái tên Ngao Toản đều sẽ nghiến răng nghiến lợi.


Tiểu Sanh cảm thấy quá quen với cảnh này, vì trước kia, mỗi lần hai người mà gặp nhau y rằng sẽ xảy ra chiến tranh, nếu không phải là người chết thì ta vong.

Nhưng mỗi lần đấu khẩu, chủ nhân nhà mình đều sẽ thua, hắn cũng không rõ là do Ngao Minh ăn nói quá gợi đòn hay do chủ nhân nhà mình quá kém.

Quần chúng: [...] – anh giai có gì khác nhau sao?
Tiểu Sanh: “...” – ưm, hình như là không có.

Quần chúng: [...] – vậy anh nói ra làm gì, để tỏ ra mình ngu hả?
Tiểu Sanh: “...” – tôi cũng thông minh lắm chứ bộ, các người quá đáng.

Hic.

Âu Dương Hinh Vân chụp mũ lại, che đi hết khuôn mặt, đứng lên muốn rời đi: “Y Linh, mình đi trước, mình còn có việc.”
Giang Y Linh thấy vậy liền gọi lại: “Cậu bỏ công ra để đi tìm Ngao Minh, sao không đem hắn đi theo.”
Đôi mắt Âu Dương Hinh Vân liền cụp xuống, lòng cô thắt lại, chỉ vì chiếc mũ quá lớn che đi cả khuôn mặt nên không ai thấy, cô cố điều chỉnh giọng nói của mình để cho Y Linh không phát hiện được sự thất thố của cô: “Không cần nữa.”
Giang Y Linh: “Nhưng...”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi