CÔ ẤY BIẾT TẤT CẢ

Dưới ánh đèn lớn, tâm trạng Cận Hải Dương càng thêm nặng nề.

Ở đây có chừng mười người, trừ những người tới sau cùng cô gái kia, dường như mỗi người đều thấy việc khi người chết rơi xuống ở sân thượng, không có ai khác ở trên sân thượng lúc đó.

Những người này bị cửa gỗ ngăn cách nên không kịp cứu sinh mạng của bà ta, lại chính mắt thấy quá trình bà ta chết.

Loại cảm giác này thật không dễ chịu.

Mắt thấy là thật, mọi người tự nhiên sẽ tin tưởng vào điều mắt mình thấy, còn chưa nói đến những chi tiết làm phát huy sự tưởng tượng của họ.

Người chết chính là tự mình ngã xuống, cái kết luận này so với mưu sát càng dễ khiến người ta chấp nhận hơn, cho nên anh chắc rằng mọi người ở đây khi làm chứng sẽ cho lời khai giống nhau. Trong tiềm thức họ tin tưởng, Lý Miên Miên vì say rượu nên ngã xuống lầu, đây chỉ là sự cố đau lòng ngoài ý muốn.

Một khi nội tâm đã tin như vậy, rất nhiều tình tiết hợp lý sẽ bị xem nhẹ, làm chân tướng sự thật bị vùi lấp.

Nhưng…Nếu đây không phải là sự cố ngoài ý muốn.

Khi bọn họ đến hiện trường người chết xác thực vẫn ở trên sân thượng.

Chính là những người trong phòng này từng nói chuyện với nhau, bọn họ chỉ nhìn người chết “ngồi quỳ ở trên sân thượng, mặt hướng xuống dưới, căn bản không thể xác định người đó còn sống hay không”.

Giả thiết khi người chết ở trên sân thượng đã tử vong…

Ánh mắt anh dừng lại trên cửa gỗ dày nặng kia.

Ổ khoá cầm tay thiết kế phòng trộm, khi chìa khoá không mở được, chỉ cần mở khoá nút trên tay cầm có thể nhẹ nhàng mở ra.

Mở không ra? Sao lại mở không ra?

“Anh Nhậm anh thử mở lại được không?”

Cận Hải Dương khoanh tay lại, mắt đen nhánh nhìn mặt Nhậm Húc Đông, hạ giọng ra lệnh.

Nhậm Húc Đông bị anh nói với giọng điệu không khách khí.

Hắn quay đầu nhìn Cận Hải Dương, xác nhận lại người đàn ông này không phải nói chơi với mình, liền cảm thấy mình phải chịu nhục nhã, gương mặt nho nhã trắng trẻo hiện lên một mảng ửng hồng.

“Anh Cận, anh có ý gì, anh nghi ngờ tôi sao?”

Nhậm Húc Đông lạnh giọng nói.

“Xin lỗi tôi không có thời gian chơi trò phá án với anh. Vợ tôi mới qua đời, di thể còn ở dưới lầu, tôi đang vội xuống đó xử lý.”

Nói xong, anh quay người muốn đi qua đám người rời phòng này.

Đáng tiếc, người đàn ông đứng trước mặt anh như ngọn núi, dù hắn tránh trái, tránh phải, vô luận như thế nào cũng không đi qua được.

“Anh Cận, anh như vậy thật quá đáng!”

Nhậm Húc Đông phẫn nộ nói.

“Tôi có ý tốt mở tiệc chiêu đãi mọi người, anh không cảm kích còn nghi ngờ tôi?”

“Anh nghi ngờ tôi chuyện gì, nghi tôi đẩy Miên Miên xuống sao? Anh có phải uống nhiều quá nên bị hoa mắt rồi không?”

“Chúng ta nhiều người như vậy nhìn thấy Miên Miên té xuống, anh không hài lòng về tôi, được rồi! Cửa ở đây, anh đẩy thử đi thì biết có thể mở hay không.”

Lời vừa nói xong liền nhận được sự ủng hộ từ mọi người.

Đây là hiện trường vụ án, tuy rằng cách một cánh cửa nhưng vừa rồi mới có người chết, cảm thấy xung quanh đều ớn lạnh, giống như người chết kia sẽ từ ban công bò lên.

Đương nhiên ai cũng muốn rời đi! Ai lại muốn ở lại nơi xui xẻo như vậy, may mắn cũng bị đuổi đi hết!

Hiện tại vì câu nói nhẹ nhàng của một cô gái mà mọi người đều phải ở lại trong phòng này, thật là không thể tiếp thu được yêu cầu này.

“Đúng vậy! Nếu anh nghi ngờ anh Nhậm, vậy anh tự mình mở thử xem là được, sao phải ép buộc người ta, anh Nhậm vừa mất vợ đã đủ khó chịu rồi.”

Một tên nhóc thô lỗ đi qua, duỗi tay muốn vặn tay cầm cửa.

“Bang!”

“Cô làm gì vậy?”

Bàn tay sắp đặt lên tay nắm cửa bị cô gái không khách khí đánh mạnh, tức khắc liền tức giận, oán hận muốn mắng người.

“Đừng chạm vào.”

“Dựa vào cái gì? Con nhóc cô cho rằng cô là ai?”

“Tên nhóc kia không phải muốn biết cửa này có thể mở hay không sao? Tôi liền làm mẫu cho anh ta thấy thì sao?”

Nói xong, hắn còn muốn duỗi tay vặn nhưng vẫn bị cô gái đẩy về như cũ.

Cô nhàn nhạt liếc mắt nhìn vẻ mặt giận dữ của anh chàng kia một cái rồi nghiêm túc nói.

“Nếu người chết tự mình đi ra ngoài rồi ngã xuống, chắc chắn trên cửa sẽ có vân tay của bà ấy.”

“Nếu khi nãy anh vặn tay cầm, vân tay anh sẽ để lại trên đó, vậy sẽ không biết được chuyện gì đã xảy ra.”

Nghe tính nghiêm trọng trong lời nói của cô, tức giận của anh chàng kia liền nguôi, lúng túng trốn vào đám người, không lên tiếng nữa.

Không khí nhất thời có chút ngượng ngùng, vốn Cận Hải Dương vẫn luôn cau mày, sắc mặt cũng dịu lại không ít.

Anh chỉ vào cửa, nói với Nhậm Húc Đông.

“Mời anh làm lại động tác mở cửa khi nãy.”

Nghe anh nói vậy, khuôn mặt đàn ông ôn nhu nho nhã lại phẫn nộ đỏ ửng.

“Dựa vào cái gì chứ?”

Hắn lớn tiếng nói.

“Nếu anh nghi ngờ tôi thì đi báo cảnh sát đi! Cảnh sát mới có thể xác nhận tôi có bị hiềm nghi hay không, anh thì tính là gì mà muốn thẩm vấn tôi…Anh như vậy là lạm dụng tư hình!”

Anh ta la khàn cả giọng, Cận Hải Dương phụt cười một tiếng

“Ai da, lạm dụng tư hình? Tôi đã làm gì anh?”

Anh đưa tay lấy trong chiếc ví màu đen có chứa thẻ ngành cảnh sát, mở ra đưa trước mặt Nhậm Húc Đông.

“Anh muốn tìm cảnh sát sao? Tôi chính là cảnh sát, nhìn đi, đây là thẻ cảnh sát của tôi.”

“Yên tâm, tôi không phải đang thẩm vấn anh, tôi chỉ thực hiện chức trách giữ gìn hiện trường vụ án.”

Cục Công An Hải Đô, Phân Cục Tân Giang, Đội trưởng đội hình sự Cận Hải Dương số hiệu:xxxxxxx.

Sắc mặt Nhậm Húc Đông bỗng trở nên cứng đờ, hắn không nghĩ đến mình nhất thời lắm mồm mà lại gặp phải cảnh sát thật!

Anh em của tên nhóc Đổng Võ Nhất kia không phải đều là thổ hào phú nhị đại sao?

Sao lại có một cảnh sát thế này, lại còn là đội trưởng nữa chứ!

Thật không biết trong đầu những công tử kia nghĩ như thế nào.

Hắn thầm than thở mình xui xẻo, thái độ mềm mỏng hơn trước không ít.

“Cảnh sát Cận cửa này chắc là bị khoá trái, tôi từ bên trong không thể mở được”

“Cửa này là vừa được gắn, trước đây không có vấn đề gì, không biết hôm nay Miên Miên làm gì mà lại mở không ra…”

Vừa nói Nhậm Húc Đông vừa làm mẫu và mở khoá

Quả nhiên phía bên kia cửa đã bị khoá lại, bất luận hắn vặn thế nào cũng không có phản ứng

Cận Hải Dương gật đầu, ánh mắt anh hướng về cửa sổ sát đất cách đó không xa

Nói là cửa sổ nhưng bốn cạnh khung cửa không có chốt mở, tay cầm hay khe trượt, bởi vì tạo hình tổng thể của tòa nhà, các thanh sắt lớn đan vào nhau làm chắn tầm nhìn từ cửa kính, khe hở lớn nhất cũng chỉ khoảng 1 mét vuông, rất dày đặc, vốn không thể mở ra được!

Nói cách khác, Lý Miên Miên thật là đứng ở trên sân thượng sau đó tự mình ngã xuống?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi