CÔ ẤY ĐÃ CHO QUÁ NHIỀU

Khi Thần Hi về nhà, cô ấy đã sắp xếp và chỉ mang một số đồ cần dùng hằng ngày, những thứ còn lại đều không mang theo.

Cách đây không lâu, khi tham gia đoàn quay phim, cô muốn đóng cả gia đình vào vali để mang đi, cô đã dùng hẳn chiếc vali 32in.

Lần này khi về nhà, cô thậm chí còn không lấy những món dù nhỏ nhất.

Lê Chỉ ngồi trên ghế sofa, nhìn cô nhàn nhã thu dọn đồ đạc, đóng máy tính trong lòng lại, hỏi: "Sao mang ít thế?"

Cô ấy nói sẽ quay lại sau hai ngày nên không cần mang thêm phải không?

"Ở nhà em đều có," Thần Hi nói, "cách đây không xa, có cần gì em cũng có thể quay lại."



Lê Chỉ nắm lấy máy tính siêu mỏng, nhìn Thần Hi lại hỏi: "Thật sự không cần chị đưa ngươi về sao?"

Cô nói thêm:"Vậy để trợ lý Trương đưa em về thì sao?"

Thần Hi lắc đầu, đẩy chiếc vali màu trắng sữa vào tường: "Nhà em rất nghèo, sợ đại tiểu thư nhìn thấy sẽ cười chê."

"..."

Lê Chỉ không biết Thần Hi sẽ tiếp tục chơi trò đùa này bao lâu.

Khi cô cảm thấy Thần Hi nghèo, Thần Hi nói với cô rằng cô ấy rất giàu.

Bây giờ cô cảm thấy Thần Hi có thể thực sự giàu có, Thần Hi lại bắt đầu khóc loc vì mình nghèo.

Lệ Chi khẽ thở dài, không biết nên tin vào lời nào trong miệng cô ấy.

Sau khi thu dọn hành lý xong, Thần Hi đi tới, cúi người vòng tay qua cổ Lê Chỉ, hôn lên môi cô, một tay lấy máy tính trong lòng cô đặt xuống đất, ngồi lên vị trí ban đầu của máy tính.

Cả hai ngã xuống ghế sofa hôn nhau một cách cuồng nhiệt.

Lê Chỉ nhẹ nhàng cắn nhẹ môi dưới của Tần Hi, "Tiểu lừa gạt."

Thần Hi nhướng mắt, lè lưỡi li3m chỗ bị cắn, "Chỉ lừa gạt chị ~"

Lần tiếp theo, Thần Hi thể hiện khả năng nói tiếng bụng của mình với Lê Chỉ.

Vì ăn phải cơm mềm cuả tỷ tỷ, đầu lưỡi đều tê cứng.

......

Ngày hôm sau, Lê Chỉ như thường lệ dậy rất sớm, Thần Hi tự mình mang vali nhỏ về nhà.

Thay vì để Lê Chỉ và trợ lý Trương đưa cô đi, Thần Hi lại quấn chặt chiếc khăn choàng cổ sau đó gọi taxi.

Trên đường về nhà, Thần Hi nghiên sang một bên nhìn phía bên ngoài xe, những đồ trang trí đèn lồ ng đỏ lễ hội được treo ở lối vào các trung tâm mua sắm lớn báo hiệu lễ hội mùa xuân đang đến gần.

Nhưng so với vùng quê nơi cô sống hồi nhỏ, có vẻ như thành phố càng lớn thì không khí tết lại càng đơn giản.

Sự náo nhiệt thường ngày làm loãng đi sự hiếm hoi của ngày tết, tạo cho người ta cảm giác vẫn như thường lệ, không có gì mới mẻ.

Năm nay giống như có điều bắt đồng.


Đó là vì chính mình tâm tình bất đồng.

Thần Hi rũ mắt nhìn chiếc nhẫn trên tay, trong mắt hiện lên ý cười.

Có lẽ là vì trong nhà có thêm một người mới.

Có một cảm giác hồi hộp và chờ đợi.

Xe đậu bên ngoài khu dân cư cao cấp, Thần Hi nhìn vào.

Loại cảm giác thật xoát trên gương mặt.

Nhìn thấy Thần Hi kéo khăn quàng cổ xuống, để lộ khuôn mặt thanh tú cỡ lòng bàn tay, nhân viên bảo vệ ở cửa vội vàng yêu cầu cô quấn khăn quanh người lần nữa:"Nhận ra rồi, nhận ra rồi, cô mau quấn khăn lại đi, bên ngoài rất lạnh."

Đại thúc mỉm cười chào hỏi: "Thiến Thiến, sao năm nay cô về muộn thế?"

Thần Hi trước đó đã nói với Lê Chỉ rằng Tô Giang giao tiếp xã hội, nhưng thực tế bản thân cô ấy cũng không tệ, hỉ cần cô ấy sẵn lòng, cô ấy cũng có thể cười và trò chuyện với bất kì ai.

"Năm nay khá bận rộn, bây giờ mới có thể về nhà." Lời nói vô nghĩa của Thần Hi là hạng nhất trong văn học, nhưng cô lại cười ngọt ngào.

Người bảo vệ vẫy tay chào cô.

Khi Thần Hi về đến nhà, a di đã chuẩn bị xong bữa trưa, đưa tay nhận lấy chiếc vali trắng sữa trong tay cô, quay đầu lại nói: "Thiến Thiến đã trở về."

"Con gái của baba về rồi." Khúc Đàm từ phòng khách đi tới, cầm đ ĩa hoa quả có tăm c ắm vào quả nho đưa qua, "Vừa mới rửa sạch, rất ngọt."

"Cảm ơn baba." Thần Hi nhíu mày ôm ông ấy.

"Năm nay gió hướng nào mà đến bây giờ cũng không biết quay về nhà?" Khúc Đàm nhét thêm một miếng cam đút cho Thần Hi, "Nếu baba không gọi điện cho con, có lẽ con không biết đường về nhà."

Thần Hi ăn xong cam, cô vươn tay nhận đ ĩa trái cây từ tay baba, đặt lên bàn cà phê trong phòng khách: "Baba, con có chuyện muốn nói với baba."

Mặc dù không phải là tình yêu cún con nhưng Thần Hi đột nhiên cảm thấy lo lắng về tình yêu cún con.

"Baba cũng có chuyện muốn nói." Khúc Đàm lấy khăn giấy ướt lau miệng.

Ngồi lên sofa, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh: "Thiến Thiến, baba có tổ chức một bữa tiệc từ thiện cho con."

Thần Hi chớp chớp mắt.

Trông cô ấy có giống một nhà từ thiện không?

"Thật ra đây là một buổi hẹn hò giấu mặt được sắp xếp cho con dưới danh nghĩa một bữa tiệc từ thiện." Khúc Đàm cũng thành thật, không giấu giếm cô điều gì.

"..."

Hóa ra đó là một ngôi nhà yêu thương.

Cho dù không thành công thì tất cả tình yêu của cô đều được trao cho đại tiểu thư, cô cũng không tiếc thêm một đồng nào.

"Ba..." Thần Hi có chút xấu hổ.

Khúc Đàm sợ cô từ chối nên cho cô một lý do để chặn miệng cô lại: "Quần áo đã may sẵn rồi, không mặc đẹp như vậy mà cho người khác xem thì thật đáng tiếc, con gái của baba đẹp như vậy nhất định phải cho người khác nhìn xem."

Con gái còn hơn ba.


Ông biết tính tình tin và tự luyến của Thần Hi nên đã bỏ ra rất nhiều tiền để may trước một bộ váy cho cô.

Thần Hi gật đầu đồng ý, lấy điện thoại ra nhìn mặt, "Ah, đúng là càng dài sẽ càng đẹp ha."

Cô ấy làm sao lại dài như vậy a?

Có lẽ ngoài gen bẩm sinh còn có sự nuôi dưỡng từ tình thương của đại tiểu thư.

Khúc Đàm mỉm cười, vẻ mặt như muốn nói: "Mọi chuyện đều nằm trong sự kiểm soát của ông ấy." biểu lộ."Vì vậy a, nên tham gia thôi."

Thần Hi lộ ra tay trái lắc lắc, dưới ánh nắng giữa trưa, trứng bồ câu có thể làm người ta mù mắt.

"?"

Nụ cười của Khúc Đàm đông cứng trên khuôn mặt ông.

Thần Hi tỏ ra dè dặt và áy náy: "Nhưng con đã có vợ rồi."

"!"

Không cần xem mắt, cô đã tìm được vợ rồi, đây chính là sức mạnh.

Khúc Đàm im lặng nhìn chiếc nhẫn tinh xảo xinh đẹp trên tay Thần Hi, vẻ mặt trong trẻo, cười nói: "Là giả."

"..."

Ông đưa tay ra nắm lấy Thần Hi: "Nhóc con, vì trốn tránh cuộc xem mắt, con đã mua một chiếc nhẫn giả để lừa bab sao, so với baba, con chẳng khác gì một tiểu hồ ly."

Khúc Đàm nói: "Không nên làm như vậy, tháo xuống đi, baba mua cái thật cho."

Ông thực sự là ba ruột của cô,, ông thà tin rằng cô mua một chiếc nhẫn giả với giá chín mươi chín tệ còn hơn là tin rằng cô đã tìm được một đối tượng.

"Là thật." Thần Hi tháo chiếc nhẫn ra cho ba cô xem: "Nà~~."

Lông mi Tần Hi chớp chớp, ánh mắt đảo quanh, có chút áy náy nói: "Khi bọn con mới bắt đầu tìm hiểu, con đã muốn nói cho baba biết, nhưng lại không có thời gian, chờ đến thời điểm lấy lại tinh thần đều đã cùng người phía sau baba đính hôn rồi."

Khúc Đàm không phải là người thiếu kinh nghiệm, vừa cầm chiếc nhẫn đã biết đó là hàng thật.

Nhìn chiếc nhẫn này, ít nhất đối phương cũng khá giàu có.

Cũng rất chu đáo.

"Baba, đừng tức giận." Thần Hi lén nhìn mặt Khúc Đàm.

Khúc Đàm lắc đầu, "Baba không tức giận, baba chỉ là đang nghĩ con cư nhiên lại thật sự tìm được đối tượng."

"..."

Nghe những lời này, dường như cô trông giống như một bông hoa mẫu đơn.

Khúc Đàm cười, giọng điệu có chút nhẹ nhõm: "Baba còn nghĩ rằng con sẽ bởi vì sợ mất đi, liền như vậy luôn độc thân."


Thần Hi lo lắng bởi vì mẹ của cô có sự tình khuất mất, cũng sợ mất đi mà không dám chân chính có được.

Lông mi của Thần Hi rơi xuống.

Đột nhiên nghe ba cô nhắc đến, cô mới bình tĩnh nghĩ, bệnh tim của cô biến mất từ ​​khi nào?

Ngẫm nghĩ lại thì hình như chính là từ khi cô nhặt Tiểu Quất Tử.

Con mèo không thể ở bên cô cả đời, nhưng khi cô chọn mang nó về nhà, Thần Hi chỉ có thể nghĩ đến việc cùng Lê Chỉ nuôi nó.

Những điều còn lại thậm chí cô còn chưa nghĩ đến.

Đại khái là từ lúc đó, trong tiềm thức cô cảm thấy, có Lê Chỉ ở bên, mọi việc đều sẽ có đại tiểu thư.

"Khá tốt, khá tốt." Khúc Đàm cúi đầu kéo quần áo trên người lau chiếc nhẫn, chớp mắt xua đi nhiệt huyết trong mắt, sau đó đưa chiếc nhẫn cho Thần Hi.

Thần Hi giả vờ như không để ý tới động tác nhỏ vừa rồi của baba, sau khi nhận được chiếc nhẫn, cô chủ động khuấy động bầu không khí, hỏi: "Baba, là con khá tốt, còn bữa tiệc từ thiện thì sao?"

Mí mắt Khúc Đàm giật giật, cầm đ ĩa trái cây tiếp tục ăn: "Còn có thể làm gì nữa?Cứ tiếp tục."

Điều đáng xấu hổ duy nhất là những người ông mời đều là những nam nữ thanh niên độc thân, thích hợp để lập gia đình.

Tuy không nói rõ ràng nhưng khi nhận được thiệp mời trong lòng ít nhiều cũng hiểu rõ, đây cho khuê nữ của ông xem mắt.

Bây giờ Thần Hi đã mang theo bạn nữ đồng hành của mình, trường hợp này sẽ có chút xấu hổ.

Vốn dĩ những người tới đây tưởng rằng có thể cùng Thần Hi hẹn hò sau đó có thể gia nhập vào Khúc thị, nhưng bây giờ họ lại đến để xem Thần Hi yêu đường và làm từ thiện.

Dù sao thì đây cũng là một bữa tiệc từ thiện.

Khúc Đàm tự an ủi mình rằng ông đang giúp họ tích lũy phước lành và sẽ giảm giá nhiều hơn khi sau này Khúc thị hợp tác.

Tiền không là gì cả, quan trọng nhất là hạnh phúc.

"Con mang người đó về cho baba xem," Khúc Đàm nhìn Thần Hi, dè dặt ám chỉ: "Cho dù tính là vô, cũng nên đến gặp gia trưởng a."

Ông ấy đã chờ đợi tám chín năm để thể hiện kỹ năng nấu nướng tuyệt vời của mình.

Thần Hi mỉm cười, "Được~."

Buổi tiệc từ thiện được lên kế hoạch vào một ngày trước Lễ hội mùa xuân, tức là ngày mai, Thần Hi khuyến khích đưa thiệp mời cho Lê Chỉ.

"Con đang tìm ai?" Khúc Đàm cầm điện thoại, cho rằng mình nghe nhầm.

"Lê Chỉ, đại tiểu thư Lê gia, hiện tại Lê thị tổng tài."

Thần Hi đưa cho ông xem bức ảnh, đó là bức ảnh hai người chụp chung trong lúc ăn tối.

Trong ảnh, Lê Chỉ ăn mặc giản dị, rõ ràng không phải trạng thái làm việc. Thần Hi dùng điện thoại di động nhìn vào camera, cô ấy cầm đũa nghiêng nhìn về phía Thần Hi, trong mắt có chút mỉm cười.

Một bức ảnh bình thường thể hiện hoàn hảo mối quan hệ giữa hai người.

Khúc Đàm gần đây cũng thêm đến Lê Chỉ, khi nghe Lê tổng là bạn gái của Thần Hi, không đúng, hẳn nên gọi là vị hôn thê, bổng nhiên có điểm phản ứng không kịp.

Màn trình diễn ánh sáng đốt tiền tình yêu có phải dành cho Thần Hi?

Còn chiếc nhẫn trên tay Thần Hi...

Ngoài ra, ngoài Lê Chỉ, không có cô gái nào trong thành phố bằng tuổi Thần Hi lại có nguồn tài chính dồi dào như vậy.

Ông ngạc nhiên: "Con và cô ấy như thế nào biết nhau?"

Nói một cách logic, Thần Hi và Lê Chỉ là không có điểm xuất hiện cùng nhau mới đúng.


Khúc Đàm nhớ lại cảnh uống trà và bàn chuyện làm ăn ngày hôm đó, đoán rằng Lê Chỉ có lẽ không biết Thần Hi là con gái mình.

Người cùng một nhà cùng nhau uống trà, kết quả là không nhận ra đối phương.

Nếu là hỏi như thế nào nhận thức.....

Thần Hi chớp chớp mắt, giọng điệu run run nói: "Xem như là lời giới thiệu của một người bạn mà thôi."

Tiếu Tiếu nhờ cô thay ca công việc ở Lê gia, cô mới cùng đại tiểu thư ngủ với nhau.

Số lượng làm tròn có thể được coi là một lời giới thiệu của Tiếu Tiếu.

Suy cho cùng thì cũng không thể nói là nhận thức bởi tình một đêm.

"Để baba từ từ." Khúc Đàm mở hộp trò chuyện của Lê Chỉ, dùng ngón tay lướt qua lịch sử trò chuyện, tất cả những cuộc nói chuyện ngắn gọn và chi tiết trong đó đều là về hợp tác.

Khúc Đàm ngập ngừng gửi một cái nhãn dán "mỉm cười", sau đó——

Lê Chỉ không có trả lời.

"..."

Ông lặng lẽ thu lại.

Thần Hi theo dõi toàn bộ quá trình, nhịn cười, vươn tay lấy điện thoại di động của Khúc Đàm gửi tin nhắn cho Lê Chỉ.

[Lê tổng, tối mai tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc từ thiện nhỏ, không biết ngài có thời gian đến không. ]

Thần Hi khá căng thẳng vì sợ Lê Chỉ sẽ từ chối.

Nếu cô ấy không đến thì sẽ không vui đâu.

Để chắc chắn rằng đại tiểu thư nhất định sẽ tới, Thần Hi cắn môi sờ di động, gửi tin nhắn vào hộp trò chuyện với dòng chữ "Thân ái".

[Bảo bối, em được mời biểu diễn trong một bữa tiệc từ thiện nhỏ vào tối mai, hãy đến ủng hộ em nhé~]

Trái ngược với Khúc Đàm đã lâu không trả lời, Lê Chỉ gần như trả lời ngay lập tức.

[Tốt. ]

Khúc Đàm rung chân một cái: "Thật quái, còn biết phân biệt đối xử."

Thần Hi mỉm cười đưa tay đưa điện thoại di động trả lại cho baba mình, khi nó rung lên, Lê Chỉ đáp:

[ĐƯỢC.]

Khúc Đàm miễn cưỡng gửi địa chỉ mà không đề cập đến mối quan hệ của ông và Thần Hi.

Giả lập.

Cùng cô ấy chiến đấu.

Khúc Đàm gửi.

[Hẹn gặp vào ngày mai. ]

Tác giả có lời muốn nói: Nhật ký công việc

Vải: Tôi là đến để gặp lão bà của tôi (Cười)

A, ngựa phi nước đại, hôm nay không đến được thì ngày mai nhất định phải đến!

Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã ủng hộ. Tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi