CÔ ẤY LÀ DO TÔI NUÔI LỚN


Thu lại tâm tình phức tạp, Đàm Nhu Nhi trưng ra nụ cười thật tươi, nhẹ nhàng đáp lại lời của em gái.
"Xì, em còn ăn ngọt nhiều nữa, sâu sẽ gặm không còn chiếc răng nào trong miệng em mất đó."
"Ui thật sao? Vậy em không ăn nhiều nữa.

Chị, sắp vào lớp rồi, em thoát nhé?"
Còn chưa kịp nói gì, đầu giây bên kia đã tắt, Đàm Nhu Nhi chỉ biết cười trừ với đứa em này của mình.
Sinh nhật sao...!Đã 3 năm cô không đón sinh nhật rồi.

Lúc còn ở nhà, Lộc Nhân thì bận cùng với hội chị em của bà, tâm trí Đàm Ôn Tường đặt hết vào chuyện kiếm thật nhiều tiền, hơi đâu mà nhớ đến sinh nhật của cô chứ.

Nếu con bé không nhắc, chắc cô cũng quên luôn mình cũng có ngày trọng đại như này.
Thả điện thoại xuống nền đất, Đàm Nhu Nhi khẽ thở dài.

Tầm mắt trông ra xa, nơi những vì sao đang hòa vào trời đêm, cùng với ánh trăng tỏa ra ánh sáng xinh đẹp, không hiểu tại sao, Đàm Nhu Nhi lại rơi nước mắt...
Cô khóc rất ngoan, không la hét ầm ĩ, cũng không sụt sùi nước mũi.


Đơn giản cứ như vậy âm thầm nước mắt từng giọt từng giọt nóng hổi rơi bên má, rồi theo lực hấp dẫn mà rớt xuống dưới mặt đất êm dịu.
Ước gì cuộc đời mà cô đang sống chỉ là ác mộng dài hạn.

Chờ có ai đó đánh thức, cô lại quay về năm 5 tuổi, bên cạnh giường là em gái đang ngủ.

Cha mẹ dù ngoài mặt lạnh nhạt nhưng vẫn sẽ cùng hai đứa con trải qua sinh nhật.

Gia đình 4 người an an ổn ổn mà sống cùng nhau.
"Khóc như mèo vậy."
Bỗng nhiên, từ phía đỉnh đầu truyền đến giọng nói có chút trầm khàn của nam sinh.

Còn chưa kịp để Đàm Nhu Nhi thích ứng, đôi chân thon dài của người kia đã từ phía trên cành cây nhảy xuống, tiếp đất an toàn trước mặt cô.
Lâu Vĩnh nhìn cô bé thường ngày thái độ cao ngạo, nay lại ngồi một góc rơi nước mắt, khiến trong lòng hắn không nhịn được mà có chút tức giận.
Hắn cũng chẳng biết lý do vì sao bản thân tức giận, theo lẽ thường hắn nên im lặng chờ cô bé rời đi, dẫu sao cũng không phải là việc của hắn.

Nhưng hắn lại không làm được, đối với cô bé này, hình như hắn không thể ngừng quan tâm được.
Đáng bực hơn là chính hắn còn thấy bản thân kỳ cục, cho đến khi chính hắn đã đứng trước mặt cô bé, hắn vẫn chưa giải tìm được câu trả lời phù hợp với loạt hành động khác lạ của mình.
Đàm Nhu Nhi chứng kiến người từ trên cành cây nhảy xuống như phim hành động khiến cô dừng luôn việc khóc.

Đôi mắt vẫn còn đọng nước ngây ngốc nhìn người đối diện.
Ánh trăng hôm nay đặc biệt sáng, phản chiếu trên mái tóc đen nhánh của nam sinh, cũng nhờ thế mà cô có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt của hắn ta.
Cô biết người này, hình như là anh trai của Lâu Mạn Mạn...!Môi nhỏ mím lại, chết thật, vậy mà lại để anh trai của bạn tốt thấy bản thân khóc...!Anh ấy nhảy từ phía trên cây xuống, đồng nghĩa với việc cô ngồi đây nói chuyện có phải anh cũng nghe thấy hết rồi không?
Cũng không cần phải cẩu huyết như vậy chứ?
Cô đưa tay lên vội lau đi phần nước chưa khô bên má.

Lại không ngờ người kia lại đưa đến một chiếc khăn vải, ngón tay thon dài vươn ra, đặt nhanh vào tay cô.


Đàm Nhu Nhi nhìn lên, chỉ thấy hắn ta đang dùng khuôn mặt không kiên nhẫn nhìn mình.
"Bé con, tôi không phải quỷ, mau nhận lấy mà lau đi.

Nhìn khuôn mặt nhem nhuốc như mèo kia làm tôi thấy bực."
"Nếu anh thấy bực thì có thể lựa chọn bỏ đi không nhìn mà." - Mặc dù bản thân có chút chột dạ, nhưng miệng lưỡi không ảnh hưởng mà đáp lại.

Tất nhiên, cô vẫn nắm lấy chiếc khăn trong tay nhanh chóng lau đi nước mắt.

Cô đối với lòng tốt của người khác sẽ không bao giờ chê nha.
Lâu Vĩnh lần đầu tiên giúp người khác thôi khóc, đã không được cảm ơn, lại bị cô bé miệng lưỡi sắc bén đáp trả, có chút sinh khí mà nói:
"Hừ, nếu không phải em là bạn tốt của Mạn Mạn, tôi đến việc nhìn cũng thấy phiền.

Nếu như Mạn Mạn nó biết tôi nhìn thấy bạn nó khóc không giúp, tôi sẽ bị quy chụp vào tội danh bất nhân trong miệng của nó mất."
"Vậy nên em mới phải cảm ơn Lâu Mạn Mạn, cảm ơn cả anh trai Lâu..."
Định nói gì đó, Đàm Nhu Nhi đột ngột phải dừng lại, dưới đôi mắt to tròn là một bầu trời lúng túng...!Hình như cô không biết tên của anh trai Mạn Mạn thì phải.
Lâu Vĩnh nhạy cảm đoán ra được suy nghĩ của cô, trong lòng càng khó chịu.
"Em không biết tên tôi? Cùng Mạn Mạn chơi với nhau gần năm trời, lại không biết tên anh trai của bạn mình?"
"Cũng đâu có luật lệ chơi với bạn thì phải biết tên người trong gia đình bạn đâu." - Đàm Nhu Nhi định hùng hồn đáp trả, lại vì khí tức mạnh mẽ của nam sinh mà giọng nói ra liền nhỏ xuống, thụt lùi về phía sau.
Quái lạ, sao người này lại cho cô cảm giác như mình đã làm sai việc rất hệ trọng vậy?

"Vậy mà Mạn Mạn lại vì nhóc mà kể với cả nhà thật nhiều thứ đấy, Đàm Nhu Nhi ạ." - Lâu Vĩnh nhìn cô nhóc trước mặt đang tỏ ra hoang mang, miệng bất giác cười, nhưng ý cười lại không chạm đáy mắt.
"Dạ?!" - Cả họ tên đều bị gọi đến khiến cô có cảm giác bất an.
"Nhóc đối với em gái tôi liệu có phải thật lòng làm bạn hay không đây?" - Đôi mắt màu ngọc bích sáng lấp lánh dưới ánh trăng, nhưng cô nhìn ra được tia đề phòng của người này.

Là đề phòng cô à?
"Đương nhiên là thật, Đàm Nhu Nhi này đã định bụng tốt với ai liền sẽ tốt một đời, lời đã nói liền không rút lại!"
Dừng một đoạn, cô đã dần hiểu ra tâm ý của nam sinh cao lớn này.
"Vậy...!Anh tên là gì?"
Cuối cùng cũng đợi được câu nói như ý, Lâu Vĩnh chậm rãi cúi người xuống, cho đến khi khuôn mặt yêu nghiệt của hắn thật gần với mặt của cô bé đối diện.

Khóe môi cong lên, yết hầu nhẹ rung lên:
"Lâu Vĩnh, tên của tôi là Lâu Vĩnh.

Khuyên bé con một câu, nhóc nên dùng bộ não của mình nhớ thật kỹ cái tên này đi.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi