CÔ ẤY LÀ DO TÔI NUÔI LỚN

52: Phi



Đúng như kỳ vọng, ngày hôm sau Độ Ngôn đáp máy bay về thành phố V, phía sau còn mang theo nam nhân với khuôn mặt đầy những vết bầm tím lớn nhỏ. Lâu Vĩnh tuy rằng có chút khó hiểu, nhưng với tính tình của Độ Ngôn, cậu ta sẽ không dễ dàng gì mà ra tay đánh người, lại còn đánh đến độ ba má nhìn không ra như thế này lại là câu chuyện khác.

“Người đã đem tới cho ngài, bất quá tôi có một thỉnh cầu. Khi nào ngài cùng hắn ta thảo luận xong vấn đề thì hãy gọi tôi mang hắn về. Hắn và tôi vẫn còn một cuộc tái đấu chưa hoàn thành.”

Lâu Vĩnh nhún vai, nhìn qua đôi mắt đầy sự cầu khẩn của Lâu Chính Thần, không chút do dự mà thoải mái đồng ý với Độ Ngôn.

“Vậy tôi sẽ trả lại người cho cậu sau 3 tiếng nữa. Được chứ?”

Độ Ngôn mím môi, có vẻ đang suy nghĩ đến chuyện gì đó, sau vài giây mới gật đầu đáp ứng: “Được.”

Dứt lời, cậu lập tức biến mất sau cánh cửa phòng, trả lại sự riêng tư cho hai người.

Lâu Chính Thần xem ra cũng không phải là một kẻ ngu xuẩn, vừa bắt gặp Lâu Vĩnh anh ta đã nhận ra người này có vẻ cùng dòng dõi của mình, còn là một ông chủ lớn. Vậy nên Độ Ngôn vừa rời đi chưa được bao lâu, Lâu Chính Thần đã lòi đuôi cáo vẫy lên chờ mong đối với Lâu Vĩnh.

“Ngài… Nếu ngài thực sự là cháu ruột của tôi, ngài làm ơn đừng đem tôi trở về với Độ Ngôn, hắn sẽ giết người, hắn thật sự sẽ giết tôi mất…” - Trong đôi mắt xanh nhạt kia là sự sợ hãi cùng cực, tựa hồ như anh ta là con kiến nhỏ đang đối chọi với trận mưa nặng hạt, mà Lâu Vĩnh vừa hay đảm nhiệm nhiệm vụ ngọn cỏ sinh mạng cứu rỗi cuộc đời của anh ta.

Lại nói, Lâu Chính Thần không thể ngờ được là, người mà anh ta xem là ngọn cỏ cứu sinh ấy, thực chất sẽ trở thành người đem anh ta áp giải đến ngôi nhà bốn góc tường kín mít sau này. Nhưng đó là chuyện của tương lai, hiện tại thì Lâu Vĩnh vẫn đang vô cùng nhàn nhã nhìn Lâu Chính Thần đang run rẩy cầu xin thương xót một cách vô cùng buồn cười.

Đợi cho anh ta kể lể xong xuôi, lúc này hắn mới cất tiếng nói đầu tiên của mình, câu từ tuy đơn giản nhưng lại đem hi vọng của kẻ ngu ngốc đạp vỡ không còn mảnh vụn:

“Lâu Chính Thần, tội của chú đem ra pháp luật cũng xứng đáng với hình phạt cao nhất, tử hình mà thôi. Tôi thấy Độ Ngôn chỉ đang lo lắng chú phải chịu cảnh nòng súng chĩa họng nhiều lần nên mới giúp chú giải quyết nhanh một chút…”

Khuôn mặt Lâu Chính Thần hoàn toàn tái mét, dưới lớp áo sơ mi trắng là tầng mồ hôi lạnh đang đổ từng giọt từng giọt… Anh ta bây giờ mới phát giác ra một sự thật kinh hoàng… Rằng đôi mắt xanh ngọc bích đang nhìn anh ta… Nó mang theo sát ý nồng đậm không hề che dấu.

“Cậu… Cậu cùng tôi có cùng máu mủ, cậu không thể làm vậy… Đó là bất nhân, là bất nhân… Tôi thừa nhận bản thân chẳng qua vì chút hư vinh mà lấy đi của công ty một ít tiền, nhưng điều đó nếu kết tội thì không thể nào bị áp vào án tử hình!”


Lâu Vĩnh nghiêng đầu, nhìn dung mạo của Lâu Chính Thần giống với cha mình 5 6 phần, yết hầu không khỏi tràn ra một tiếng thở dài nhỏ.

“Lâu Chính Thần, chú cũng không phải loại không có não, hà cớ gì phải phát ngôn những câu nói như vậy nhỉ? Mang danh họ Lâu thì cũng nên dùng não mà nói chuyện đi chứ?”

Vừa nói, hắn vừa tiến đến nơi Lâu Chính Thần đang ngồi bệt xuống, ném cho anh ta một xấp tài liệu còn nguyên niêm phong, không ra lệnh gì nhiều, nhưng nụ cười nhạt trên môi Lâu Vĩnh cơ hồ đã giải thích cho người kia biết bản thân nên làm gì.

Lâu Chính Thần mở tập tài liệu ra, bên trong là toàn bộ tư liệu về tội trạng của hắn, không chỉ là ở Lâu thị mà còn ở những công ty cũ trước đây anh ta từng tham gia, tất cả đều phơi bày trước mắt.

Lâu Chính Thần ngay lập tức ớn lạnh, đôi mắt xanh nhạt nhìn về phía Lâu Vĩnh, nỗi khiếp sợ lan tràn khắp cơ thể… Không thể nào, những thứ này anh ta đã tiêu hủy hoàn toàn rồi mà… Vì sao nó lại xuất hiện ở đây, hắn ta, hắn ta lấy đống tài liệu này ở nơi nào? Bằng cách nào chứ?

“Không ngờ phải không, không ngờ rằng sẽ có một ngày bản thân lại thong thả ngồi đọc tội trạng mình từng tạo ra. Sao đây, Chính Thần, chú có cảm thấy choáng ngợp trước thành tích của mình tạo ra?”

“Tôi… Khốn nạn, cậu lấy từ đâu ra những thứ này? Rõ ràng là tôi đã tiêu hủy chúng từ lâu rồi mà”

“Chậc, nếu không muốn người khác biết thì tốt nhất bản thân đừng làm. Lâu Chính Thần, nếu đã có cả gan dám làm những chuyện ác độc thì nên nghĩ tới có ngày người khác vạch trần mình.”

Lâu Chính Thần mím môi, ánh mắt nhìn đứa ‘cháu’ này như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

“Cậu muốn gì từ tôi? Nói cho mà biết, tiền tài của tôi đã đổ hết vào sòng bài tại nơi đó rồi, sẽ không có một cắc nào để đền bù cho Lâu thị đâu.”

Lúc này Lâu Vĩnh mới khom người xuống, ngồi trước mặt Lâu Chính Thần, giọng nói nhàn nhạt không tra ra bất kỳ cảm xúc nào hỏi anh ta:

“Người tên Phi cùng hoạt động trong phi vụ Lâu gia mà chú cùng hợp tác, hắn là ai?”


53: Người Muốn Gặp Rồi Sẽ Gặp


“Phi là ai?”

Lâu Chính Thần bị câu hỏi đột ngột này của Lâu Vĩnh làm cho đứng hình, môi mỏng mấp máy, rất lâu sau đó cũng không thể nói ra thành câu hoàn chỉnh.



Ở một diễn biến khác, tại nơi cánh đồng cỏ lau bao lao, dưới bầu trời đêm là khoảng không vô tận. Người đàn ông nhìn vào tấm bia mộ khắc bằng đá sơ sài, phía trên không hề có ảnh, thậm chí tên cũng không có, đang nằm yên tĩnh dưới sự bao bọc của tán cây cổ thụ. Bên tai là tiếng gió vi vu lướt qua mái tóc, ngang qua sườn mặt góc cạnh của nam nhân, cho đến khi xuyên qua đôi mắt có phần ẩm ướt.

“Nè cô bé, quán của mẹ vừa cho ra lò bánh dâu tây vị mới, anh bảo với bà rằng nó không ngon, nhưng bà nhất quyết không tin tưởng anh, nói rằng chỉ có mình em mới có thể đánh giá chính xác hương vị của nó. Anh không phục, vậy nên anh mang tới cho em…”

“Em giúp anh được không?” - Dưới bóng đêm tĩnh lặng, bóng lưng của người đàn ông trở nên cô đơn đến lạ thường… Bất giác mang cho người ta cảm giác thương cảm nồng đậm.

Đặt hộp bánh màu xanh dương xuống bên cạnh tấm bia đá, người đàn ông đó cũng thuận thế mà ngồi xuống. Hoắc Kỳ Vũ không nói gì, chỉ là không che dấu nổi sự lưu luyến dưới đáy mắt. Gục đầu xuống tấm bia đá lớn, hắn ta cơ hồ đã khóc thành từng tiếng nhỏ:

“Cô bé, em biến mất lâu quá rồi đó…”

“Không sao cả, chỉ cần em vẫn ở ngoài kia trên thế giới này, anh rồi sẽ tìm được em. Em không cần làm gì cả, chỉ cần giúp anh một chuyện… Hãy giúp anh chăm sóc chính bản thân mình thật tốt, trước khi anh tìm ra em, làm ơn hãy sống thật tốt. Nếu không chính anh cũng sẽ chết mất…”

Bàn tay vươn ra trong không trung, nhiệt độ nóng bỏng của bàn tay không thể nào làm ấm nổi phiến đá lạnh lẽo. Hắn vuốt thật lâu, thật lâu… Cho đến khi bầu trời dần hửng sáng, dưới chân trời bắt đầu phát ra tia sáng nhàn nhạt thay thế cho bầu trời đêm, Hoắc Kỳ Vũ mới lưu luyến rời đi.

Thật lâu sau khi hắn rời đi, tại gốc cây lúc nãy, một cơn gió đột ngột đáp qua, đem hộp bánh nhỏ kia lật ngược xuống.

Ngay tại thời khắc ấy, một đôi giày da mỏng dừng lại trước hộp bánh, đặt lại nó trở về chỗ cũ, sâu trong đôi mắt là tia phức tạp khó đoán.



Hoắc Kỳ Vũ vừa lái xe xuống sườn núi liền bị một đám đông lớn chắn đường ở phía trước. Nhìn sơ qua thì có vẻ là một cuộc tai nạn giao thông, chiếc xe tải cỡ lớn đang nằm ngang chắn nửa phần đường kia có thể đã tông vào vách đá gần đó, khiến cho đất đá rơi đầy đường. Hên là chỉ mới vừa sáng sớm, xe cộ qua lại chưa đông nên phần đường chỉ ùn tắc một khoảng nhỏ. Theo tình hình này thì chỉ vài phút nữa phần đường sẽ được dọn sạch sẽ.


Tuy nhiên để đảm bảo an toàn cho người dân, một số cảnh sát đã được điều động để trợ giúp các cánh lái xe để qua làn đường một cách an toàn. Người trợ giúp cho Hoắc Kỳ Vũ là một cô gái tóc dài được búi gọn, bởi vì đeo khẩu trang mà hắn ta chỉ nhìn thấy đôi mắt nâu đang nghiêm túc giúp đỡ.

Cửa kính xe được hạ xuống, mắt đối mắt nhìn nhau, bên tai hắn vang lên giọng nói thanh thoát của nữ cảnh sát:

“Thực xin lỗi anh vì sự bất tiện này, nhưng con đường tạm thời đang bị phong tỏa, phiền anh làm theo hướng dẫn của tôi để có thể rời khỏi đây an toàn nhé?”

Kể từ lúc cô gái kia cất tiếng, dưới đáy mắt Hoắc Kỳ Vũ là tia rung động khó nắm bắt. Không hiểu vì sao, mọi giác quan của hắn đều cảm nhận được sự gần gũi của cô ấy. Bất quá, phía sau hắn vẫn còn kha khá xe kẹt lại, là một người tuân thủ luật lệ, hắn cũng không thể vì chuyện riêng của mình mà khiến những người lạ kia phải chờ đợi.

Hơn cả, nếu hắn đặt câu hỏi lúc này, khả năng cao cô gái kia sẽ nghĩ rằng hắn ta dùng mấy mánh khóe sơ sài tán gái. Suy nghĩ trong vòng vài giây, Hoắc Kỳ Vũ liền gật đầu đáp ứng.

Chờ đến khi xe của Kỳ Vũ đã vượt khỏi đoạn dốc thành công, cô gái kia mới mở khẩu trang ra để hít thở một chút không khí trong lành, lộ ra sườn mặt tinh tế, xinh đẹp mĩ miều. Mà người phía sau cũng cùng lúc gọi đến cô:

“Linh Châu, đường bên này cũng ổn rồi, công việc ở đây xem như tạm ổn.”

“Đã gọi xe di chuyển chiếc xe tải này rời đi chưa?”

“Gọi rồi, bên giao thông nói sẽ mang xe đến sau 10 phút nữa, chúng ta đứng chờ ở đây một chút, sau đó mình sẽ dắt cậu đi ăn sáng, dạo gần đây mới mở một quán bún cá mới, nghe nói phần nước dùng khá ngon.”

Linh Châu gật đầu, đuôi mắt không khống chế được mà quay lại nhìn xuống sườn núi, khi những chiếc xe chỉ còn là chấm nhỏ trong tầm nhìn của mình, khẽ chậc lưỡi hỏi cô bạn cùng ngành của mình:

“Cậu nói xem, một người khi lớn lên dung mạo có thể thay đổi đến thế nào nhỉ?”

Cô gái bên cạnh không biết Linh Châu dùng tâm tư gì để đặt ra câu hỏi ấy, đưa tay vuốt cằm vài cái, sau đó đáp lại câu hỏi:

“Mình nghĩ cũng tùy theo người ấy, có đợt anh họ mình đi học nước ngoài, mấy năm trở về, mình còn không thể nhận ra anh ấy. Lúc nhỏ anh ấy vừa gầy vừa đen, mặt cũng hốc hác như ăn xin, vậy mà lớn đùng một cái thành thanh niên trắng trẻo, cơ bụng tám múi… Chậc chậc đúng là khác đến mức không thể nhận ra.”

Linh Châu nghe câu chuyện của cô bạn, không khỏi bật cười. Thâm tâm lại nhẹ nhàng an ủi bản thân, có lẽ là nhìn nhầm thôi, cũng có lẽ đã lâu quá rồi, cô đã dần nhớ nhớ quên quên bóng hình kia mất rồi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi