Bị ánh nhìn có tính xâm lược của cô bé kia tác động, Lâu Vĩnh không khỏi sờ sờ mặt mình.
Hắn lúc nãy vì chơi bóng có ra chút mồ hôi, nên khả năng cao mặt sẽ bị lấm bẩn.
Nhưng mà hắn xin thề, trước khi cô bé này tiến lại đây thì đã dùng khăn lau sạch rồi mà.
Vì sao cô bé này lại cứ nhìn hắn bằng ánh mắt kì quặc như vậy chứ?
Lâu Vĩnh tò mò.
Vậy nên nhân lúc đem tiền trả cho cô, hắn liền lấy thế mà dò la.
"Này cô bé, mặt anh dính gì hay sao? Tại sao lại nhìn chằm chằm vậy?"
Lâu Mạn Mạn cũng vì câu nói của anh, trong lòng sản sinh ra cảm giác thất vọng.
Gì chứ, cô bé chỉ mới có hảo cảm với người này được vài dây thôi mà, đừng để cô bé vỡ mộng, ngỡ rằng tìm được tri kỷ sớm như vậy có được không?
Đàm Nhu Nhi nghe thấy lời nhắc nhở của thiếu niên thì có chút chột dạ.
Thu lại ánh mắt thất thố của mình, miệng khẽ lẩm bẩm.
"Xin lỗi, tại ánh nhìn của anh hơi giống thần tài..."
Tuy rằng cô chỉ nói khe khẽ, nhưng hai cặp tai với thính giác vô cùng tốt đều đã nghe thấy hết.
"Phốc..."
Lâu Mạn Mạn lần này thật sự là tròn mắt nhìn Đàm Nhu Nhi, mất vài giây để dung nạp sự so sánh kì quái này vào đầu.
Lại nói, sau đó là tràng cười ra nước mắt của cô bé.
Được, bạn gái này được! Không cần qua công tác kiểm định nào nữa, Mạn Mạn thẳng tay duyệt cô bạn này vào danh sách bạn tốt.
Ngược lại với niềm vui của em gái, bằng mắt thường có thể thấy, nét mặt của Lâu Vĩnh đã dần cứng lại.
Cánh tay đưa tiền cho cô bé cũng vì thế dừng trên không trung.
"Em vừa nói ai là thần tài cơ?"
Trong trí nhớ của hắn, thần tài là một ông lão, một ông lão nha! Ý của cô bé đang nhắc nhở khéo với hắn, rằng hắn thật già hay sao?
Xưa nay hắn vốn tự tin về nhan sắc của mình, nhưng vào chính giờ phút này...!Hắn có hơi ngờ vực có phải bản thân đề cao mình quá rồi hay không.
Đàm Nhu Nhi có cảm giác, nếu cô còn nói về vấn đề này nữa, tờ hai trăm đang nằm giữa không trung kia sẽ không đơn giản mà tiếp xuống an toàn dưới bàn tay cô đơn giản.
Cô cố ngẩng cao đầu để nhìn thiếu niên kia, trong lòng thầm oán thân thể lùn tịt còn chưa tới hông hắn.
Chẳng qua trên khuôn mặt vẫn trưng ra nụ cười, miệng lưỡi nhanh nhạy sửa ý.
"Không có, thần tài ở đây là người có tiền thôi.
Ý của em là cảm giác anh rất giàu có còn đầy lòng nhân ái, thương em gái mình.
Anh trai lớn, anh có thể trả em tiền lương được không?"
Lâu Mạn Mạn nghe xong thì lập tức cười đến đau ruột.
Chờ đến khi cô bé điều khiển được lại khoang miệng thì bạn nữ kia đã đi ra khỏi sân bóng.
Ném cuốn tập cho anh trai, bé Mạn Mạn lập tức chạy thật nhanh để đuổi theo.
Bỏ mặc Lâu Vĩnh ở lại với ánh mắt nhìn xa xăm.
Lúc này dòng người đã về bớt, mặt trời cũng hoàn toàn khuất sau lưng núi, trả lại vùng trời rộng lớn cho những vì sao.
Hứa Khải sau khi nói chuyện cùng bạn học xong, mắt thấy Lâu Vĩnh vẫn ngồi im bất động ở trên ghế, anh không khỏi bất ngờ tiến tới hỏi.
"Mạn Mạn đâu? Sao cậu còn chưa về? Định tụ họp đánh nhau gì nữa hả?"
Như thường ngày Lâu Vĩnh sẽ trả lời qua loa hoặc thậm chí là bỏ qua, chào anh một cái rồi rời khỏi.
Nhưng hôm nay hình như là một ngày bất thường, Lâu Vĩnh lại quay đầu nhìn Hứa Khải một cái, môi mỏng cất lên sự nghi vấn.
"Anh thấy tôi có giống thần tài không?"
"Hả?!"
...
Đàm Nhu Nhi đi cũng thật nhanh, hại Lâu Mạn Mạn đuổi ra gần tới cổng mới bắt kịp cô.
Vừa hay, xe ô tô của Đàm Nhu Nhi cũng vừa tới, dừng ở ngoài cổng.
Cô chuẩn bị lên xe thì bị tiếng gọi của Mạn Mạn:
"Bạn gái, bạn nữ ơi! Hộc hộc, bạn nữ dừng lại với!"
Bước chân của cô liền dừng lại, quay ra đằng sau ngờ vực hỏi.
"Bạn học Mạn Mạn, có chuyện gì sao?" - Nhu Nhi có hơi lo lắng, lòng thầm cầu mong Mạn Mạn đừng nói ra công việc mà cô đang làm ở trong trường, người phía trong xe mà nghe thấy thì cô chết chắc mất.
Nhận ra sự khẩn trương trong đôi mắt cô, Lâu Mạn Mạn khẽ cười.
Tay nhỏ vươn lấy đưa cho Nhu Nhi một viên kẹo ngậm mà cô bé thích nhất, sau đó cất ra tiếng nói ngây thơ của một đứa trẻ.
"Bạn có thể cho mình biết tên được không? Mình rất muốn cùng bạn kết giao.
Để mình giới thiệu trước nhé, mình là Lâu Mạn Mạn, lớp 2-1."
Đàm Nhu Nhi đối với sự nhiệt tình bất ngờ của người trước mặt có chút không thích nghi kịp.
Nhưng tại nơi sâu thẳm trong trái tim, kể từ lúc cô bé đó nắm lấy tay cô, như có dòng nước ấm chảy qua.
Trong vô thức, cô cũng cong khóe môi, đáp lại sự nhiệt tình đáng yêu ấy.
"Mình là Đàm Nhu Nhi, lớp 2-3, rất vinh hạnh khi được quen biết."
"Nhu Nhi, Nhu Nhi...!Mình đã nhớ! Bây giờ bạn phải về rồi sao? Vậy ngày mai gặp lại nhé, tạm biệt!"
Nói đoạn, Lâu Mạn Mạn chạy tiếp tục chạy đi mất.
Y như cái cách cô ấy xuất hiện vậy.
Đàm Nhu Nhi nhìn theo bóng lưng đó, lại nhìn vào viên kẹo tròn tròn trong tay mình.
Cảm giác thật hạnh phúc, người đầu tiên cùng cô yêu cầu kết bạn...
Lúc này, từ trong xe truyền ra tiếng nói khiến sống lưng của Đàm Nhu Nhi chợt ớn lạnh:
"Cha còn tưởng con không thể cùng ai kết bạn được luôn đấy..."
...
Trên đường về nhà, Lâu Mạn Mạn vui vẻ hát mấy bài đồng ca được học trong tiết thanh nhạc.
Lại nhìn qua phía anh trai mình, cười tít cả mắt.
"Anh, lần đầu em thấy anh làm được việc hay như vậy.
Nếu anh không hối lộ để em phải mang vở bài tập cho bạn Nhu Nhi, có lẽ em sẽ không biết bạn ấy có thể hợp gu em như vậy haha.".