CÔ ẤY LÀ GIA SƯ CỦA CON TÔI

Hạ ngồi chơi một lát rồi xin phép mẹ Vũ, cô đưa cu Mạnh về. Vì cô và anh mới dừng lại ở mức độ quan hệ tình cảm cá nhân, dù rất muốn ở lại với Vũ nhưng cô ngại mẹ anh, hơn nữa cu Mạnh cũng cần đc nghỉ ngơi, nó hãy còn là một đứa trẻ cần cô chăm sóc. Đúng vậy, Vũ bị như thế thì ai sẽ chăm sóc cu Mạnh bây giờ, trước lúc đi tập huấn anh đã nhờ cậy cô chăm sóc thằng nhỏ, bây giờ anh như vậy thì cô càng phải yêu thương nó hơn để ko phụ lòng tin của anh dành cho mình. Mọi chuyện ở bệnh viện đã có bố mẹ anh lo.

Bởi hai người đó dẫu sao cũng là người thân của anh, hơn nữa lại sinh ra anh nên chắc chắn sẽ chăm sóc cho Vũ thật tốt. Từ phòng bệnh của Vũ đi ra, Hạ như người mất hồn, cu Mạnh đi bên cạnh cứ nói thao thao bất tuyệt, nó thắc mắc tại sao bố lại bị như thế, Hạ ko nghe vào tai câu nào, cô chỉ gật, lắc rồi thỉnh thoảng ừ ừ để đáp lại lời cu Mạnh.

Những ngày này với Hạ, với Cu Mạnh có lẽ là chuỗi thời gian dài và u ám nhất. Cuộc sống không có nổi một nụ cười. Hạ vẫn đi làm, ngoài giờ dạy cô luôn chọn một góc vắng trong sân trường để ngồi suy nghĩ. Hai ngày cô ghé qua bệnh viện thăm Vũ một lần, muốn đến nhiều hơn song lại sợ mẹ anh đánh giá nên Hạ ko dám.

Nhưng trong lúc Vũ thế này ngoài đồng nghiệp ra thì mẹ anh thấy Hạ là người duy nhất đến thăm Vũ. Lại còn đem cả cu Mạnh theo, bà cũng ưng bụng, bởi bà nghĩ con trai mình thế này bất cứ đứa con gái nào cũng né tránh chứ đừng nói tính chuyện dài lâu. Thế nhưng Hạ thì khác, bà nhìn ra được ở cô một tình cảm đặc biệt chân thành dành cho con trai mình.

Đó chính là tình yêu thật sự, chỉ có yêu nhiều, yêu đậm sâu thì con người ta mới dám hy sinh và chấp nhận mọi thứ như thế. Vũ ở viện cũng có lúc anh thấy mình tỉnh táo, bớt đập phá hay chạy đi linh tinh... nhưng nếu cứ nghĩ về yêu đương thì đầu óc lại rơi vào trạng thái mơ hồ, trong đầu xuất hiện những âm thanh gì rất lạ. Người cứ như đang ngủ mê, rất khó giải thích.

Vũ trên đường tập huấn về xảy ra chuyện nên cơ quan đặc cách cho anh nghỉ để chữa bệnh và vẫn hưởng lương bổng bình thường cho đến khi khỏi bệnh. Bệnh tình Vũ cứ thế mãi mà ko thấy chuyển biến, cả bố mẹ ạh, cả Hạ đều lo lắng sốt ruột. Hạ không im lặng được nữa, một ngày tan làm Hạ phi thẳng đến bệnh viện, đối diện với gương mặt hốc hác sau bao ngày lo lắng cho con trai của mẹ Vũ, Hạ mạnh dạn thưa chuyện:

Bác ạ! Cháu có điều này muốn đề cập với bác, nhưng nếu bác đồng ý thì cháu mới dám thưa ạ!

Hạ là giáo viên, nói năng có trước có sau, mẹ Vũ đương nhiên tôn trọng ý kiến của cô nên gật đầu đồng ý.

Cháu không phải người mê tín nhưng ở quê bố mẹ cháu hay nói "Có bệnh thì vái tứ phương", giờ anh Vũ nhà mình lúc thế này lúc thế khác, tâm trí chưa trở lại được bình thường... Y học cũng ko can thiệp được nhiều... để lâu cháu e là ko phải chuyện tốt...

Nói đến đây Hạ ngập ngừng.

Cháu nói tiếp đi.

Mẹ Vũ tiếp lời.

Dạ. Vậy nên cháu muốn xin phép bác đi xem (bói) cho anh Vũ một quẻ. Biết đâu nguyên nhân sâu xa không phải là do chấn thương về hộp sọ hoặc tâm lý gì đó... cháu đọc sách báo thấy bảo Hòa Bình nổi tiếng là nơi có nhiều bùa mê.. Cháu thì chưa tận mắt thấy bao giờ... nhưng bây giờ mình cũng hơi duy tâm một tí.

Biết đâu...

Ý cháu là... thằng Vũ bị người ta chơi bùa sao???

Dạ. Cháu không có ý đó. Chỉ là... cháu đang suy đoán thôi bác ạ... Thế giới muôn màu muôn vẻ, cái gì mình không thấy được nhưng cũng không thể phủ nhận nó không xảy ra..

Bởi vậy cháu mới xin phép bác...

Cháu có chút quan điểm cá nhân như vậy, nếu bác thấy có lý thì có thể xem xét thêm..

Bằng không thì bác cứ coi như cháu chưa nói gì ạ!

Lời nói của Hạ rất khéo léo, mẹ Vũ nghe xong ko những ko khó chịu mà có phần suy tư thêm. Đúng vậy, sao bà không nghĩ ra chuyện này nhỉ, bà là người sống hơn nửa đời người, những tin đồn thất thiệt về bùa mê bà nghe đã nhiều. Nhưng thực hư ra sao vẫn chỉ dừng lại ở mức lời đồn, bà chưa từng được chứng kiến. Giờ đây con trai mới đi xa nha một thời gian về thì trở thành thế này. Không những vậy lại đến đúng nơi mà tương truyền có nhiều người giỏi bùa yểm... bà chưa đến đó bao giờ nên sao biết được con trai tập huấn ở đâu, khu vực nào...

Nghĩ đến đây chân tay mẹ anh rụng rời, chỉ hy vọng Vũ ko bị gì hết... ko liên quan đến mấy chuyện tâm linh kia. Nhưng giờ ngồi một chỗ mà lo lắng thì chi bằng cứ thử một lần xem sao... Chuyện này ko phải chuyện nhỏ, nếu như nói ra ngoài chỉ sợ mọi người lời ra tiếng vào lại thành chuyện xấu. Bởi vậy, mẹ Vũ nói với Hạ:

Bác tin tưởng cháu nên dặn cháu câu này, chuyện này cháu giữ kín giúp bác không nên nói cho ai biết.

Đúng như cháu nói "có bệnh thì vái tứ phương", bác ko tin lắm nhưng giờ thằng Vũ nó vậy, mình cứ thử xem sao. Nhưng chỉ âm thầm bác cháu mình biết thôi, đồn ra ngoài sợ người ta sau này sẽ không tốt cho cuộc sống rồi công việc của Vũ...

Dạ. Cháu hiểu chứ ạ.

Vậy khi nào bác đi thì nói với cháu nhé.

Ừ. Cháu cứ về đi, để bác hỏi bạn bè xem ông thầy nào uy tín...

....

Mẹ Vũ dò hỏi bạn bè thì biết được một ông thầy nổi tiếng là xem hay, xem chuẩn. Bà cất công chuẩn bị đồ để đi hơn 40 km đi gặp thầy một chuyến, Hạ nằng nặc đòi đi theo vì cô tò mò cả lo lắng cho Vũ song mẹ anh ko cho cô đi. Nói Hạ ở lại chăm sóc cho Vũ, sợ anh quậy phá đòi đi linh tinh thì khổ nên Hạ chỉ còn cách nghe lời.

Trước khi ra khỏi nhà, mẹ Vũ thắp hương cho gia tiên. Kêu thần linh giúp đỡ cho bà gặp suôn sẻ, ngồi trên xe khách bà lo lắng khôn nguôi, nếu như đúng lời Hạ nói, gặp thầy giỏi thì chuyện của Vũ chẳng phải sẽ có lời giải sao? Nghĩ vậy bà càng nôn nao hy vọng gặp được thầy càng sớm càng tốt.

Xe chạy đến đoạn ngã tư đầu quốc lộ lớn thì mẹ Vũ xuống xe, đường xá mơ hồ vì bà ko phải người nơi này. Ghé quán nước bà hỏi thăm địa chỉ nhà thầy bói thì đc chị chủ quán hướng dẫn tỉ mỉ. Tuy nhiên đến đó hãy còn 1km nữa, đi bộ cũng được nhưng bà nôn nóng quá ko chờ đc, đành gọi 1 chiếc xe ôm đưa đến tận nhà. Đúng như lời quảng cáo của nhiều người, ông thầy cao tay nên khắp trong nhà và ngoài sân có rất nhiều người đang ngồi chờ tới lượt mình.

Mẹ Vũ rón rén đi vào, ngồi chờ bên ngoài sân với nhiều người lạ khác. Trong lúc chờ bà nghe đc câu chuyện về ông thầy này, chỉ là lời truyền miệng nhưng nghe rất có thần có thánh. Chuyện là thầy còn rất trẻ, độ ngoài 30 tuổi, trẻ trung và đẹp trai lắm, một lần không may gặp tai nạn thập tử nhất sinh, gia đình đã chuẩn bị hậu sự rồi thì bỗng nhiên cậu ta tỉnh lại. Tuy nhiên, một bên mắt trái thì bị mù vĩnh viễn ko cứu chữa được, mắt phải vẫn nhìn thấy nhưng từ đó cậu ấy rất ít khi mở mắt. Một là do mặc cảm về bên mắt trái, hai là không muốn sử dụng mắt còn lại quá nhiều... sợ nó lại mù như mắt bên kia. Chỉ khi cần thiết mới mở mắt nhìn...

Và đặc biệt hơn nữa chính là từ lúc trở về từ cõi âm ty, cậu ta có khả năng nhìn được mọi chuyện của thế giới âm. Tiên đoán được nhiều điều và có khả năng bói toán... tin tức đồn ra khắp nơi người ta đổ về để xem ông thầy trẻ có khả năng đặc biệt. Hai mắt cậu ấy luôn nhắm nghiền đc cho là để nhìn mọi thứ mà người thường ko nhìn thấy...

Nghe câu chuyện lạ mà mẹ anh càng hy vọng thầy bói trẻ thể nhìn trúng điều gì đó từ trường hợp của Vũ. Chờ mãi, chờ mãi đến đầu giờ chiều người mới vãn 1 chút. Đông người quá đáng, có lẽ là nhiều người họ hiếu kỳ nên tìm đến xem thử dung nhan thầy bói, số còn lại là thực sự có chuyện cần giải đáp. Người này ra người khác lại thế chân, liên tục ko ngớt. Thầy chỉ giải lao 30 phút ăn trưa, còn đâu tiếp khách liên tục.

Đến lượt mẹ Vũ vào trong, bà không khỏi ngỡ ngàng vì lời đồn quả ko sai, thầy độ tuổi giống như con trai bà, nhưng ngồi nhà nhiều nên nước da trắng bủng trắng beo, đầu cạo trọc giống như sư trên chùa, hai mắt nhắm nghiền, ko mở lấy một lần trong suốt thời gian ngồi nói chuyện. Thầy yêu cầu bà đọc rõ ngày giờ năm sinh âm lịch của Vũ, khi vừa nghe xong cậu ta chau mày:

Con trai bác hiện nay đang gặp một hạn lớn đấy nhé, không giải hạn là không được đâu.

Nghe vậy bà không khỏi lo sợ, bởi lúc vào bà chưa đề cập đến vấn đề gì cả, chỉ nói là xem cho con trai mà thôi. Bà lắp bắp:

Hạn gì vậy thầy ơi!?

Dạo gần đây cậu ấy có đi đâu xa nhà không? Kiểu dạng như lên rừng hay gì đó... ấy.

Dạ. Có. Nhưng mà sao vậy thầy?

Đây này! Cậu ấy đi xa bị người ta chơi bùa rồi đó, ko cẩn thận là thành người điên vĩnh viễn luôn này, muộn là ko cứu được đâu.

Dạ.. dạ... thầy biết ai chơi bùa nó ko ạ?

Mẹ Vũ lắp bắp hơn trước.

Dạng bùa yêu. Là phụ nữ làm ra, chắc thấy con bà đẹp trai nên cô ta muốn giữ chân cậu ấy, níu kéo cho riêng mình đó.

Chân tay bà rụng rời... bây giờ Vũ bị người ta chơi bùa thì biết thế nào mà giải... bà sợ hãi quá ngồi lặng im không nói thêm câu gì. Thấy vậy thầy liền nói:

Không cần quá lo lắng đâu, cô gái này làm bùa nhưng tay nghề còn non, có lẽ bố mẹ cô ấy biết làm nên học lỏm đc. Nhà ở vùng cao, khu vực có nhiều dân tộc thiểu số sinh sống ấy...

Bác nghĩ xem có đúng con bà đi đến đó không?

Bà suy nghĩ lại thì quả đúng thế, Vũ đi Hòa Bình, bà ko biết cụ thể chỗ nào nhưng theo lời thầy thì có lẽ là vậy. Bởi trên đường trở về nhà Vũ mới bắt đầu có hành động kỳ quặc đến thế.

Dạ. Đúng vậy thầy ơi. Vậy giờ phải làm sao hả thầy?

Theo tôi đoán ko lầm thì cậu nhà đã bị gần 1 tháng rồi đúng ko, lúc mê lúc tỉnh, mắt lúc nào cũng nhìn vô hồn, đôi lúc lại chảy nhãi ra nữa...

Dạ.. sao thầy biết ạ?

Bị bùa quật nó thế mà.

Bùa này làm đơn giản nhưng nếu không biết cách hóa giải thì đời này coi như xong. Cứ như người điên người dại vậy...

Nên làm sao bây giờ thầy ơi.

Theo lý mà nói cô gái này thích con trai của bác nhưng cậu ấy lại ko thích cô ta. Lợi dụng chút hiểu biết về bùa chú nên cô ta làm và yểm lên người cậu ấy.

Cái này đơn giản thôi, khi phụ nữ đến tháng (Nguyệt san) ấy, cô ta lấy khăn vải có ghi tên họ của người mình thích dùng để thấm thứ máu đó rồi đốt thành tro, lúc đốt có nói câu thần chú gì đó, sau hòa vào nước hoặc đồ uống rồi cho con trai bác uống. Khi uống phải thứ nước này sẽ mãi mãi nghĩ về cô ấy, đi đâu cũng ko quên đc mà tìm về. Nếu như nghĩ đến người con gái khác thì lập tức sẽ trở nên điên dại, hành vi bất thường ko kiểm soát đc.

Và nhất là chuyện quan hệ nam nữ. Với cô ta là tuyệt đối trung thành!!!

Đáng sợ vậy sao thầy?

Con bác đang ở giai đoạn nào rồi.

Dạ. Giống y như lời thầy vừa nói ạ. Trăm sự nhờ thầy cứu giúp cháu nhà tôi với ạ.

Không lo đâu, giúp được thì tôi sẽ giúp.

Nói đoạn thầy mở mắt ra, lúc này mẹ Vũ mới tá hỏa vì con mắt bên trái của thầy màu đen sì, toàn bộ lòng trắng và con ngươi đều màu đen đáng sợ. Biết bà sợ hãi thầy vội nói:

Không sao đâu, mắt tôi không may bị bệnh nên thế, mắt phải vẫn nhìn đc.

Nói đoạn thầy ngồi ghi chép rất nhanh tay ra tờ giấy những thứ gì đó cần chuẩn bị để giải hạn cho Vũ. Mẹ anh ngồi im nhìn không động đậy, hy vọng lần này chuyện của Vũ sẽ dc hóa giải

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi